Chương 1 : Năm 17 tuổi - Sân trường.
_ Xích lại gần đây...
Bùi Tiến Dũng nhẹ nhàng nói. Trước mắt cậu đang là một "bé trai" đen nhẻm, gương mặt lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ. Trên tay của cậu ta còn đang cầm chai nước suối lạnh.
_ Cho cậu nè ^^ - " bé trai đen nhẻm có tên Hà Đức Chinh vui vẻ đưa nước cho Bùi Tiến Dũng.
_ À ừ cảm ơn "than" Phú Thọ.. Nhưng sao lúc nào "than" của mua đồ uống cho tớ thế? Không sợ tốn tiền à !?
_ Tốn tiền gì chứ, bạn thân mà, tớ mua cho cậu là điều hết sức bình thường :>
Bùi Tiến Dũng nhìn Hà Đức Chinh chỉ biết lắc đầu và cười. Vốn dĩ đối với bạn bè trong lớp, đặc biệt là bọn con gái, Đức Chinh được ví như một tên hậu đậu,vụng về,đụng đâu đổ đấy. Nhưng đối với Tiến Dũng, cậu - Đức Chinh - rất ư là ân cần, chu đáo và " đôi lúc ,thật sự, cậu rất dễ thương".
Buổi chiều ở sân trường lúc nào cũng dìu dịu, nắng không chói chang như ban ngày, cũng chẳng gắt gỏng như ban trưa. Không khí lúc nào cũng mát mẻ, thoáng đoảng đem lại cho con người ta một cảm giác yên bình.
Trên sân, Bùi Tiến Dũng và Hà Đức Chinh đang ngồi trên chiếc ghế đá cổ. Ngắm nhìn khung cảnh xung quanh rồi cười nói, đắm mình vào không gian.
_ Bùi Tiến Dũng...Đức Chinh cất lời, phá tan sự tĩnh lặng.
_ Hả ?
Tiến Dũng ngơ ngác nhìn.
_ Cậu thật sự, là thật sự nhé! Không muốn thi tuyển sao?
- Ừm, tớ không hề muốn chút nào, tớ quyết định nghỉ từ lâu rồi còn gì, cậu cũng biết mà? Không phải sao?
_ Tớ biết chứ Tiến Dũng, nhưng tớ sợ, sợ rằng khi tớ rời đi rồi, không còn ai ở bên cạnh chăm sóc cậu nữa
Cậu.. Đi đâu?
_ Tớ được tuyển rồi.. Sẽ đi sớm thôi._
....Bùi Tiến Dũng nghe lùng bùng cả tai. Bỗng một cảm xúc như dâng lên, nghẹo ngào trong lòng, trong cổ họng cậu.
_ Cậu nói thật chứ ?
_ Thật. Vì thế mà tớ rất muốn cậu dự thi, đi chung với tớ. Tớ đi dự lâu rồi, cuối cùng thì tớ cũng đạt được ý nguyện của mình
._ Trả cậu
Bùi Tiến Dũng gằn giọng mình lại. Gương mặt lạnh lùng nhìn Đức Chinh, dí chai nước vào tay của người kia.
Rồi cứ thế mà Tiến Dũng đứng dậy khỏi băng ghế. Quay lưng bước đi thật nhanh.
_ Tiến Dũng.. TIẾN DŨNG ! LÀM ƠN ĐỪNG GIẬN TỚ ..!!!
Mặc kệ Hà Đức Chinh, cậu vẫn tiếp tục bước. Mới vài phút trước, cậu còn cảm thấy hạnh phúc. Nhưng giờ, có một nỗi đau nào đó đang xé nát tâm can cậu. Mắt cậu đỏ hoe, rưng rưng. Đã lâu rồi, thật sự lâu rồi cậu mới có cảm giác như thế này.. Từ khi Tiến Dụng- em cậu - rời đi.
---- Tan học ---
Chả là bình thường, sau khi tan học, Bùi Tiến Dũng sẽ về nhà ngay, giúp đỡ bố mẹ làm việc này việc kia. Nhưng hôm nay lại khác, cậu lại rẽ vào sân cỏ của làng. Trước đó, Tiến Dũng đã chuẩn bị sẵn cho mình một trái bóng bằng nhựa để khi vào sân, cậu có thể chơi với nó. Tiến Dũng dùng máy viên đá to tạo thành một hàng, mỗi viên cách nhau vừa đủ. Sau đó, cậu cực lực mà lùa bóng len qua mấy cái khoảng trống đó, chạy lên, chạy xuống, hì hục cả chục lần, mồ hôi cứ thế mà nhễ nhãi, từng giọt từng giọt thấm đẫm lưng áo của cậu.
* Huỵch*
Tiến Dũng ngã rồi. Chân cậu vướng phải viên đá chính cậu đặt ra. Cậu té xuống cái sân làng xen lẫn giữa cỏ, cát và sỏi. Đầu gối cậu đau nhói, chắc hẳn là chảy máu rồi, cậu có thể cảm nhận được máu đang luồn lách ra khỏi lớp da cậu và chảy ra ngoài. Nhưng, cậu không buồn đứng dậy, cậu cứ nằm ì ở đó thôi. Chẳng phải vì chân Tiến Dũng đau quá không đứng dậy được mà vì nỗi đau ở trong lòng cậu lớn hơn vết " xước" ở chân. Cậu- khóc trong vô thất.
" Quá bất công, thật sự là Trời không có mắt. Ông để cho Tiến Dụng rời xa con, con cam chịu vì ông để cho nó thực hiện được đam mê của mình. Còn Đức Chinh ? Ông cho cậu ta tới nơi này làm gì rồi cũng khiến cậu ta đi ? Ai rồi cũng rời bỏ con, cũng bỏ con hết.. Sao con phải chịu đựng nỗi đau này ? Mà không phải là ai khác..?" - Tiến Dũng vừa khóc, vừa bặm chặt môi mà suy nghĩ. Cậu đã quá mệt mỏi với sự sắp đặt này- thứ mà cậu chỉ xem như là "trò đùa" trong cuộc đời .
_ BÙI TIẾN DŨNG ! CẬU ĐỨNG DẬY NGAY CHO TỚ!!!Tiến Dũng giật mình. Là Đức Chinh, là Đức Chinh.. " Sao cậu ấy biết mình ở đây mà kiếm?"
Hà Đức Chinh vốn dĩ đã đi tìm Tiến Dũng ngay sau khi tan trường, nhưng đi quanh sân, lên lớp học, kể cả đến nhà cậu cũng chẳng thấy đâu.
_ Tớ đã phải chạy hết cái làng loằng ngoằng này chỉ để tìm cậu thôi đấy!!!!
Đức Chinh sau khi chạy tới chỗ Tiến Dũng, thở dốc, mặt đỏ bừng nói.
_ Tìm tớ làm gì?_ Đứng dậy, đứng dậy cái đã!! Ấy mà chân của cậu bị sao thế này?
Đức Chinh lo lắng hỏi Tiến Dũng.
_ Máu ? CHẢY MÁU RỒI! CÁI TÊN ĐIÊN NHÀ CẬU LÀM CÁI QUÁI GÌ ĐÂY ?
Nói xong, Đức Chinh đỡ cậu ngồi lên, nhìn vào vết thương đang chảy máu ở chân, Đức Chinh không tránh được chua xót. Cậu vội lấy trong cặp ra vài miếng băng keo cá nhân và một chai cồn ý tế.
_ Trong cặp cậu sao có mấy thứ này thế ?
Tiến Dũng ngơ ngác hỏi Đức Chinh.
_ Tớ hậu đậu có tiếng.
Lần này câu trả lời của Chinh cho Tiến Dũng có phần cục súc và lạnh lùng. Chắc có lẽ Đức Chinh giận cậu mất rồi.
Vừa xử lí vết thương cho Bùi Tiến Dũng, Đức Chinh vừa hỏi vài việc nhỏ :
_ Tiến Dũng, cậu khóc đấy à ?
_ À.. Kh..không..
_ Mặt mũi lấm lem, nước mắt nước mũi chảy dài như thế mà bảo không?
_ KHÔNG có thật mà.
_ Lên giọng với ai đấy ?
_ Tớ xin lỗi..
Ngẩng đầu lên nhìn Tiến Dũng đang ngây ngô, cảm động trước hành động của Đức Chinh đối với mình. Đức Chinh chỉ biết vừa cười vừa đau. Biết sao được, thằng Tiến Dũng này cọc cằn thế, khóc tí là mềm dẻo ngay ấy mà. Tiến Dũng vẫn nhìn Đức Chinh. Trong suy nghĩ của cậu lúc bấy giờ, việc làm của Đức Chinh như làn nước mát rượi vào ngọn lửa lòng cậu. Khiến cậu thấy dễ chịu phần nào.
_ Tiến Dũng ngốc nghếch, bảo đi thi với tớ thì không đi, giờ tớ đậu rồi, tớ đi, cậu lại buồn lại khóc.
_ Ai bảo tớ khóc vì cậu rời đi ?
_ Mặt cậu bảo thế !
Tiến Dũng im bặt.
_ Đằng nào tớ cũng phải đi rồi, còn 1 tháng nữa thôi, liệu mà đối xử với cho tốt. Mốt thành cầu thủ nổi tiếng, tớ chẳng quên cậu đâu.
_ .... Không cần.
Lời nói cục súc của Tiến Dũng như một nhát dao khứa vào tim Hà Đức Chinh. "Tốt với cậu như thế đấy mà giờ đối xử lạnh nhạt với tôi như thế à ?". Hà Đức Chinh lặng lẽ cất đồ dùng y tế vào cặp. Ngước lên nhìn Tiến Dũng một cái, rồi mỉm cười thật tươi. Tức thì, Đức Chinh đứng dậy và chậm rãi quay đi.
_ Tạm biệt cậu !!!
Đức Chinh nói to.
Tay trái vẫy chào Tiến Dũng, tay phải cậu ôm chặt lấy ngực của mình. Trên khoé mi cậu, những giọt nước mắt bắt đầu xuất hiện. Đáng lẽ cậu đã khóc trong lúc đang tìm Tiến Dũng, nhưng vì sợ Tiến Dũng thấy được hình ảnh mít ướt của mình mà chọc nên cậu không dám. Giờ thì được rồi, chỉ là cậu khóc, khóc cho lòng cậu biết thôi.
Tiến Dũng ngồi giữa sân cỏ xanh năm ấy, nhìn Đức Chinh lặng lẽ rời đi. Lòng chỉ biết nói trong vô vọng:" Xin cậu..đừng rời xa.."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip