Moonlight on Ice
Cả sân bay ngập tràn ánh đèn flash. Những tiếng hò reo, những câu gọi tên "Yoona" vang lên không ngừng nghỉ khi cô bước ra từ cánh cửa hạ cánh quốc tế. Vận động viên trượt băng nghệ thuật mang về huy chương vàng cho Hàn Quốc, thần tượng trong mắt mọi người, xuất hiện với vẻ ngoài hoàn hảo và ánh mắt điềm tĩnh thường thấy.
Yoona cúi chào truyền thông, đôi môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhẹ, đủ để giữ phép lịch sự nhưng không để lại sự thân thiện. Các câu hỏi liên tiếp được phóng viên đặt ra, nhưng quản lý của cô, Park Jiwon, nhanh chóng cắt ngang, yêu cầu giữ trật tự. "Yoona đang rất mệt, chúng tôi xin phép rời đi."
Trong đám đông, Seohyun, một phóng viên mới vào nghề, đứng ở hàng sau cùng. Cô lặng lẽ quan sát Yoona, không cố gắng chen lấn như các đồng nghiệp khác. Seohyun nhận ra, phía sau lớp mặt nạ hoàn hảo kia, ánh mắt của Yoona ẩn chứa một điều gì đó cô đơn, lạnh lẽo.
Seohyun nhận nhiệm vụ viết bài phỏng vấn độc quyền về Yoona. Đó là cơ hội lớn cho sự nghiệp, nhưng cũng là một thách thức khổng lồ, bởi Yoona nổi tiếng là người khép kín. Sau nhiều ngày chờ đợi, cô nhận được một tin nhắn từ trợ lý của Yoona: "Chúng tôi chấp nhận. Hẹn gặp tại sân băng Olympic vào 10 giờ sáng mai."
Ngày hôm sau, Seohyun đến sân băng từ sớm. Sân băng rộng lớn, ánh sáng trắng phản chiếu trên mặt băng, tạo nên khung cảnh lạnh lẽo nhưng đẹp mê hồn. Yoona đã ở đó, một mình trượt băng, những chuyển động uyển chuyển và nhẹ nhàng tựa như cô đang khiêu vũ với mặt băng.
Seohyun bị cuốn hút bởi sự hoàn mỹ trong từng động tác của Yoona. Nhưng khi Yoona dừng lại và quay về phía cô, ánh mắt lạnh lùng như bức tường chắn giữa họ khiến Seohyun chợt giật mình.
"Cô là phóng viên Seohyun?" Yoona hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng mang chút xa cách.
"Vâng, cảm ơn chị đã cho tôi cơ hội này" Seohyun khẽ gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh.
Yoona không trả lời mà chỉ gật đầu nhẹ, ra hiệu rằng cô sẵn sàng bắt đầu.
Seohyun mở đầu bằng những câu hỏi quen thuộc: về cảm giác chiến thắng, về hành trình đến với huy chương vàng. Yoona trả lời ngắn gọn, đôi khi chỉ với một hoặc hai từ, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
"Khi chị trượt băng, chị nghĩ gì? Có bao giờ chị cảm thấy áp lực không?" Seohyun hỏi, cố gắng chuyển hướng câu chuyện.
"Không." Yoona đáp, đôi mắt nhìn thẳng vào Seohyun như thách thức cô khai thác được gì hơn.
Seohyun kiên nhẫn, cô nhận ra mình không thể dùng cách tiếp cận thông thường. Cô thay đổi chiến lược, tập trung vào những khía cạnh đời thường hơn.
"Chị có bao giờ cảm thấy cô đơn không, khi phải liên tục đứng trên đỉnh cao?"
Yoona khẽ nhíu mày, câu hỏi khiến cô thoáng bất ngờ. Sau một lúc im lặng, cô đáp, giọng nhỏ hơn:
"Có lẽ."
Seohyun nhận ra sự mỏi mệt trong ánh mắt của Yoona, và lần đầu tiên, khoảng cách giữa họ dường như thu hẹp lại một chút.
Buổi phỏng vấn kết thúc, Seohyun đứng dậy cảm ơn Yoona và chuẩn bị rời đi. Nhưng bất ngờ, Yoona lên tiếng:
"Cô có biết trượt băng không?"
"Tôi từng thử vài lần, nhưng không giỏi lắm" Seohyun đáp, hơi bất ngờ trước câu hỏi.
Yoona nở một nụ cười nhẹ, lần đầu tiên trong suốt cuộc trò chuyện.
"Ngày mai quay lại. Tôi sẽ dạy cô."
Seohyun đứng sững, không tin vào tai mình. Nhưng ánh mắt của Yoona không hề đùa cợt, mà mang theo một sự chân thành hiếm thấy.
Trên đường về nhà, Seohyun không ngừng nghĩ về Yoona. Sự hoàn mỹ và lạnh lùng của Yoona khiến cô như đang đứng trước một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhưng đầy xa cách. Tuy nhiên, khoảnh khắc ngắn ngủi khi Yoona cười đã để lại trong lòng Seohyun một ấn tượng khó quên.
Seohyun tự hỏi, liệu phía sau bức tường băng giá kia, Yoona thật sự là người như thế nào? Và tại sao Yoona lại mời cô quay lại?
Sáng hôm sau, Seohyun đến sân băng Olympic đúng giờ. Lần này, sân băng gần như trống trải, chỉ có Yoona và một vài nhân viên bảo trì. Không khí yên tĩnh đến mức Seohyun có thể nghe rõ tiếng ma sát của lưỡi trượt với mặt băng khi Yoona luyện tập.
Yoona đang thực hiện một cú xoay người phức tạp, váy trượt băng trắng bạc lấp lánh dưới ánh đèn. Seohyun đứng lặng, không dám phá vỡ sự hoàn mỹ trong khoảnh khắc đó. Nhưng Yoona dừng lại và quay về phía cô, ánh mắt bình thản nhưng không lạnh lẽo như hôm trước.
"Cô đến đúng giờ," Yoona nói, tiến lại gần. "Tốt. Giờ thì mang giày trượt vào."
Seohyun thoáng ngạc nhiên. "Chị nghiêm túc đấy à? Tôi chỉ nghĩ hôm nay mình đến xem chị tập luyện thôi."
"Nếu chỉ xem thì sẽ không hiểu được cảm giác trên sân băng. Tôi sẽ dạy cô" Yoona nói, giọng điệu không để Seohyun từ chối.
Seohyun miễn cưỡng mang giày trượt vào, cảm thấy lo lắng khi bước chân đầu tiên lên mặt băng. Lập tức, cô mất thăng bằng và bám chặt vào lan can. Yoona quan sát với một nụ cười thoáng qua, bước đến gần.
"Thả lỏng người. Nếu cô căng thẳng, cô sẽ càng khó giữ thăng bằng." Yoona nói, đặt tay lên tay Seohyun để dẫn cô ra giữa sân băng.
Bằng sự kiên nhẫn, Yoona hướng dẫn Seohyun cách đứng, cách giữ trọng tâm và di chuyển từng bước nhỏ. Ban đầu, Seohyun loay hoay như một chú nai con tập đi, nhưng Yoona luôn giữ một khoảng cách gần, sẵn sàng đỡ lấy cô bất cứ lúc nào.
Sau một giờ tập luyện, Seohyun ngồi nghỉ trên ghế cạnh sân băng, thở dốc. Yoona ngồi bên cạnh, đưa cho cô một chai nước.
"Không tệ. Ít nhất cô chưa ngã nhiều như tôi nghĩ" Yoona nhận xét, giọng điệu pha chút trêu chọc.
Seohyun bật cười, cảm thấy bất ngờ trước sự thân thiện này. "Tôi đoán chị đã từng ngã không ít lần khi mới bắt đầu."
"Đúng vậy" Yoona đáp, ánh mắt nhìn xa xăm. "Nhưng mỗi lần ngã, tôi đều nhắc nhở bản thân rằng, nếu không đứng dậy, mình sẽ không bao giờ tiến lên được."
Câu nói ấy khiến Seohyun khựng lại. Cô nhìn Yoona, nhận ra sự quyết tâm và cứng rắn ẩn sau vẻ ngoài dịu dàng.
"Chị mạnh mẽ thật đấy" Seohyun nói.
Yoona chỉ mỉm cười nhẹ, không trả lời.
Seohyun không thể kìm lòng mà hỏi một câu mà cô đã ấp ủ từ hôm trước:
"Chị có khi nào thấy mệt mỏi không, khi luôn phải giữ hình tượng hoàn hảo như vậy?"
Yoona im lặng một lúc lâu, ánh mắt nhìn xuống mặt băng.
"Có chứ. Nhưng người ta không muốn thấy một Yoona yếu đuối. Họ chỉ muốn thấy 'Nữ hoàng băng giá' mà họ ngưỡng mộ. Nên tôi không cho phép mình thể hiện điều gì khác."
Seohyun cảm thấy tim mình thắt lại. Cô không ngờ rằng phía sau vẻ ngoài hoàn hảo đó là một Yoona cô độc, luôn phải kiềm chế cảm xúc thật của mình.
"Nhưng chị không cần phải làm thế trước mặt tôi," Seohyun nói nhẹ nhàng. "Tôi không phải người hâm mộ hay phóng viên đang tìm kiếm câu chuyện giật gân. Tôi chỉ muốn hiểu chị."
Yoona nhìn Seohyun, ánh mắt thoáng chút bất ngờ. Đây là lần đầu tiên ai đó nói điều này với cô.
Ngày hôm đó, Yoona tiếp tục dạy Seohyun trượt băng. Những tiếng cười, những câu trò chuyện nhẹ nhàng giữa hai người dần lấp đầy khoảng không gian lạnh lẽo của sân băng.
Seohyun bắt đầu cảm nhận được vẻ đẹp trong từng chuyển động của Yoona, không chỉ là kỹ thuật mà còn là cảm xúc mà cô ấy đặt vào mỗi động tác. Còn Yoona, lần đầu tiên sau nhiều năm, cảm thấy sự hiện diện của ai đó thật sự khiến trái tim cô ấm áp.
Khi buổi học kết thúc, Yoona đứng giữa sân băng, thực hiện một động tác xoay người đơn giản nhưng đầy tinh tế. Cô nhìn Seohyun, nở một nụ cười dịu dàng.
"Ngày mai, tôi sẽ cho cô xem một bài diễn hoàn chỉnh. Nhưng chỉ nếu cô hứa sẽ không trốn nữa" Yoona nói, giọng nửa đùa nửa thật.
"Tôi hứa" Seohyun đáp, không giấu được sự háo hức.
Trên đường về, Seohyun không ngừng nghĩ về Yoona. Từng lời nói, từng nụ cười thoáng qua của cô ấy dường như đang dần chạm vào trái tim Seohyun.
Còn Yoona, đứng lại giữa sân băng trống vắng, cảm nhận dư âm của một ngày không cô độc. Cô mỉm cười, tự nhủ: "Có lẽ, lần này mình sẽ cho phép bản thân tin tưởng ai đó."
Ngày hôm sau, Seohyun đến sân băng Olympic sớm hơn giờ hẹn. Bên trong, ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ xuống mặt băng, tạo ra không gian vừa tĩnh lặng vừa kỳ ảo. Yoona đã có mặt, đứng giữa sân băng trong bộ đồ tập đơn giản, tóc buộc gọn, dáng vẻ tựa như một bức tranh hoàn hảo.
"Cô đến sớm" Yoona nhận xét, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên.
"Tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ giây phút nào" Seohyun đáp, thành thật.
Yoona khẽ mỉm cười, không nói gì thêm. Cô bắt đầu khởi động, từng chuyển động mềm mại và uyển chuyển như dòng nước, khiến Seohyun không thể rời mắt.
"Tôi sẽ diễn lại bài thi đấu quốc tế năm ngoái" Yoona nói, đứng giữa sân băng, ánh mắt tập trung. "Bài diễn mà tôi cảm thấy mình đã đặt trọn cả trái tim vào."
Seohyun ngồi xuống ghế, ánh mắt chăm chú dõi theo.
Yoona bắt đầu di chuyển, từng bước chân nhẹ nhàng như đang lướt trên mặt nước. Những cú xoay người, những động tác nhào lộn kết hợp với biểu cảm trên gương mặt khiến Seohyun cảm giác như mình đang xem một câu chuyện sống động được kể qua cơ thể Yoona.
Seohyun không biết tại sao, nhưng có một nỗi buồn sâu thẳm trong bài diễn của Yoona. Mỗi động tác như mang theo một gánh nặng vô hình, như thể Yoona đang giãi bày một điều gì đó mà lời nói không thể diễn đạt.
Khi bài diễn kết thúc, Yoona dừng lại ở giữa sân, hơi thở nặng nhọc nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh.
"Cô nghĩ sao?" Yoona hỏi, giọng trầm nhẹ, phá vỡ không khí im lặng.
Seohyun đứng dậy, tiến gần về phía Yoona.
"Tôi nghĩ... chị không chỉ là một vận động viên. Chị là một nghệ sĩ, một người kể chuyện."
Yoona thoáng sững người. Đó không phải là câu trả lời mà cô mong đợi, nhưng lại là câu trả lời khiến trái tim cô rung động.
Seohyun không kìm được, cô hỏi:
"Tại sao bài diễn lại buồn đến vậy? Có phải chị đang kể về điều gì trong quá khứ không?"
Yoona im lặng một lúc lâu, ánh mắt nhìn xuống mặt băng.
"Tôi từng thất bại. Không phải vì kỹ thuật, mà vì cơ thể tôi phản bội tôi" Yoona nói, giọng nghẹn lại.
Seohyun không hiểu ngay, nhưng rồi cô nhận ra Yoona đang nói về chấn thương.
"Đó là lý do tôi luôn cố gắng đến mức kiệt sức. Tôi không muốn bị gọi là 'người từng chiến thắng'—tôi muốn là 'người mãi mãi đứng trên đỉnh cao'."
Seohyun cảm nhận được sự đau đớn trong từng lời nói của Yoona. Cô bước lại gần hơn, nhẹ giọng:
"Nhưng chị không cần phải chứng minh điều đó với bất kỳ ai. Chị đã làm đủ rồi."
Yoona nhìn Seohyun, ánh mắt thoáng chút dao động. Đây là lần đầu tiên có người nói rằng cô không cần phải cố gắng nhiều như vậy.
Sau khi luyện tập xong, Yoona và Seohyun ngồi bên lề sân băng, cả hai đều im lặng. Nhưng sự im lặng này không hề khó chịu, mà mang theo sự thoải mái lạ thường.
"Cô có thích băng không?" Yoona hỏi, phá vỡ không gian tĩnh lặng.
"Thích" Seohyun đáp. "Nhưng không phải vì sự lạnh lẽo của nó. Tôi thích cách băng phản chiếu ánh sáng, khiến mọi thứ trở nên lung linh hơn."
Yoona bật cười nhẹ. "Cô có cách nhìn rất đặc biệt. Không phải ai cũng thấy được vẻ đẹp của băng."
"Có lẽ vì tôi đang nhìn nó qua chị," Seohyun nói, không suy nghĩ.
Yoona thoáng bất ngờ, đôi mắt mở to. Một khoảnh khắc dài trôi qua, cả hai chỉ nhìn nhau. Seohyun cảm giác như mình vừa bước qua một ranh giới vô hình, một bước tiến đến gần Yoona hơn.
Khi họ rời khỏi sân băng, trời đã chạng vạng. Yoona tiễn Seohyun ra cổng, đứng nhìn cô khuất dần trong dòng người tấp nập.
Seohyun quay đầu lại, nói lớn:
"Ngày mai tôi lại đến nhé!"
Yoona mỉm cười, đáp khẽ:
"Ừ, tôi sẽ đợi."
Trên đường về, Yoona cảm nhận được một sự ấm áp mà cô đã lâu không có. Trong khi đó, Seohyun tự nhủ: "Mình sẽ làm mọi cách để hiểu cô ấy hơn, để xóa tan lớp băng giá quanh trái tim ấy."
Sáng hôm sau, Seohyun đến sớm hơn dự định. Khi bước vào sân băng, cô thấy Yoona đang luyện tập một mình. Không phải những động tác phức tạp mà là các bước đi cơ bản, mỗi bước đều chậm rãi và tràn đầy cảm xúc.
Seohyun không vội lên tiếng, chỉ đứng bên lề quan sát. Yoona dường như không nhận ra sự hiện diện của cô, hoặc có lẽ cô đã quen với việc tập luyện trong sự cô độc.
Yoona thực hiện cú xoay người cuối cùng, sau đó đứng yên giữa sân băng, ánh mắt trầm tư. Seohyun bước lại gần, phá vỡ sự yên tĩnh:
"Trông chị như đang kể một câu chuyện khác hôm nay."
Yoona quay lại, đôi mắt ánh lên chút ngạc nhiên. "Cô lại đến sớm à? Tôi còn chưa chuẩn bị gì cả."
"Tôi chỉ muốn xem chị luyện tập," Seohyun đáp, cười nhẹ. "Bài hôm nay trông khác lạ, như thể chị đang nhớ về điều gì đó."
Yoona thoáng khựng lại, rồi gật đầu.
"Đúng vậy. Đây là bài diễn tôi từng chuẩn bị cho giải quốc tế, nhưng tôi chưa bao giờ có cơ hội thực hiện nó."
"Tại sao?"
Yoona nhìn xuống mặt băng, giọng nhẹ đi. "Đó là năm tôi bị chấn thương. Tôi không thể ra sân."
Seohyun ngồi xuống bên lề sân băng, lắng nghe Yoona kể lại.
"Ngày đó, tôi là niềm hy vọng của cả quốc gia. Áp lực rất lớn, nhưng tôi luôn tự nhủ mình phải vượt qua. Trong một buổi tập luyện, tôi thực hiện một cú nhảy xoay bốn vòng… nhưng đáp đất không thành công. Tôi nghe thấy tiếng xương kêu rắc."
Yoona mím môi, như thể nỗi đau ấy vẫn còn nguyên vẹn. "Tôi phải nghỉ thi đấu gần một năm. Khi trở lại, mọi người chỉ nhớ đến tôi như 'ngôi sao từng sáng nhất.' Không ai còn tin rằng tôi có thể trở lại đỉnh cao."
Seohyun cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Cô không thể tưởng tượng được cảm giác của Yoona khi phải mang trên vai kỳ vọng của cả một quốc gia, chỉ để rồi thất bại và bị lãng quên.
"Nhưng chị đã quay lại, đúng không? Chị đã chiến thắng, đã lấy lại tất cả."
Yoona khẽ cười, một nụ cười pha lẫn chua xót. "Phải. Nhưng đôi khi, tôi tự hỏi, liệu mình có thực sự thắng không, hay chỉ là đang cố gắng chứng minh điều gì đó với người khác?"
Seohyun không biết phải nói gì trong giây phút ấy. Nhưng cô nhận ra rằng, điều Yoona cần không phải là những lời an ủi sáo rỗng, mà là sự chân thành.
"Chị không cần phải chứng minh bất cứ điều gì nữa, Yoona. Những gì chị đã làm đủ để cả thế giới ghi nhận. Giờ là lúc chị nên sống cho chính mình."
Yoona ngẩng đầu nhìn Seohyun. Trong ánh mắt cô có một sự mềm mại mà Seohyun chưa từng thấy trước đây.
"Cô luôn nói những điều khiến tôi phải suy nghĩ" Yoona nói, giọng nhẹ nhàng.
"Tôi chỉ nói những gì tôi thấy" Seohyun đáp, nụ cười dịu dàng.
Buổi tập luyện hôm đó kết thúc sớm hơn thường lệ. Yoona đề nghị dẫn Seohyun ra ngoài ăn tối. Họ ngồi trong một quán ăn nhỏ gần sân băng, nơi Yoona thường đến sau những buổi tập mệt mỏi.
"Thật không ngờ chị lại chọn một nơi giản dị thế này" Seohyun nói, nhìn quanh.
"Tôi thích sự yên tĩnh. Không phải lúc nào tôi cũng muốn bị vây quanh bởi ánh hào quang" Yoona đáp, đặt cốc trà nóng trước mặt Seohyun.
Họ trò chuyện về những điều nhỏ nhặt—sở thích, thói quen, những kỷ niệm vui vẻ trong quá khứ. Yoona dần mở lòng hơn, kể cho Seohyun nghe về thời thơ ấu của mình, về cách cô bắt đầu với trượt băng và niềm đam mê đã đưa cô đến đây.
Seohyun cảm thấy mình càng lúc càng hiểu rõ Yoona hơn, không chỉ là một vận động viên hoàn hảo trên sân băng mà còn là một con người với những khát vọng, nỗi sợ và cả những tổn thương.
Khi họ rời khỏi quán ăn, tuyết đã bắt đầu rơi nhẹ. Yoona dừng lại, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết lấp lánh dưới ánh đèn đường.
"Tuyết luôn khiến tôi nhớ đến những lần thi đấu vào mùa đông. Nhưng giờ tôi nhận ra, nó cũng đẹp khi không có áp lực đi kèm."
Seohyun nhìn Yoona, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Cô nhận ra rằng, phía sau vẻ ngoài lạnh lùng của Yoona là một trái tim dễ tổn thương, nhưng cũng rất đẹp đẽ.
"Tuyết không chỉ đẹp khi rơi, mà còn khi nó hòa vào đất" Seohyun nói khẽ. "Cũng như chị, Yoona. Dù trên đỉnh cao hay chỉ đơn giản là chính mình, chị vẫn luôn đẹp."
Yoona quay sang nhìn Seohyun, ánh mắt đầy cảm xúc. Cô không nói gì, chỉ mỉm cười. Nhưng nụ cười đó mang theo một lời cảm ơn sâu sắc mà Seohyun có thể cảm nhận được.
Buổi sáng hôm sau, Seohyun nhận được một tin nhắn từ Yoona:
“Tôi có một buổi chụp ảnh quảng cáo tại sân băng chiều nay. Cô muốn đến xem không?”
Seohyun bất giác mỉm cười. Đây là lần đầu tiên Yoona chủ động mời cô tham dự điều gì đó ngoài những buổi luyện tập. Cô nhanh chóng trả lời:
“Tôi sẽ đến. Chị cần tôi mang gì không?”
"Mang lòng kiên nhẫn, vì có thể sẽ rất nhàm chán" Yoona đáp lại, kèm một biểu tượng cười nhẹ.
Seohyun lắc đầu, tự nhủ: “Nhàm chán? Không có gì về chị là nhàm chán cả.”
---
Khi Seohyun đến nơi, sân băng đã được trang trí lộng lẫy với ánh đèn màu và một đội ngũ nhân viên bận rộn chuẩn bị. Yoona đang đứng ở giữa sân, mặc một bộ váy trắng lấp lánh như pha lê, toát lên vẻ đẹp tựa như nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Seohyun đứng từ xa, dõi theo Yoona khi cô di chuyển trên băng. Mỗi cú xoay người, mỗi động tác đều hoàn hảo như được tính toán chính xác đến từng chi tiết. Nhưng điều khiến Seohyun ấn tượng nhất không phải là kỹ thuật mà là thần thái của Yoona—một sự tự tin pha lẫn sự kiêu hãnh, như thể cả thế giới này chỉ tồn tại để ngắm nhìn cô.
Khi buổi chụp ảnh kết thúc, Yoona tiến lại gần Seohyun, cầm trong tay một chai nước.
"Cô thấy sao? Tôi có đủ đẹp không?" Yoona hỏi, giọng nửa đùa nửa thật.
"Chị không chỉ đẹp. Chị khiến người khác không thể rời mắt" Seohyun đáp, ánh mắt chân thành.
Yoona bật cười, nhưng nụ cười có chút bối rối. Cô không ngờ câu trả lời của Seohyun lại thẳng thắn đến vậy.
Khi cả hai ngồi lại sau buổi chụp ảnh, Yoona bất ngờ nhắc đến một chủ đề mà Seohyun không ngờ tới.
"Seohyun, cô có từng sợ hãi điều gì không?"
Seohyun ngạc nhiên trước câu hỏi, nhưng cô gật đầu.
"Ai cũng có nỗi sợ. Tôi sợ thất bại, sợ làm người khác thất vọng."
Yoona nhìn xuống mặt bàn, đôi mắt mơ màng.
"Tôi cũng vậy. Nhưng có một nỗi sợ khác… tôi sợ mất đi chính mình. Trượt băng là tất cả của tôi, và đôi khi, tôi tự hỏi nếu không có nó, tôi sẽ còn lại gì?"
Seohyun cảm thấy lòng thắt lại. Đây là lần đầu tiên Yoona để lộ sự yếu đuối của mình một cách rõ ràng như vậy.
"Yoona, chị không chỉ là một vận động viên. Chị là một con người với những cảm xúc, những mơ ước. Và tôi tin rằng, dù không có trượt băng, chị vẫn là chính mình—một người mạnh mẽ và đáng ngưỡng mộ."
Yoona im lặng một lúc lâu, rồi khẽ mỉm cười.
"Cảm ơn cô. Tôi nghĩ, có lẽ cô là người đầu tiên nói điều đó với tôi."
Sau buổi nói chuyện, Yoona bắt đầu mở lòng hơn với Seohyun. Những buổi luyện tập không chỉ còn là nơi Yoona phô diễn kỹ thuật, mà còn trở thành không gian để cả hai chia sẻ với nhau về cuộc sống, những nỗi lo lắng và cả những điều nhỏ nhặt thường ngày.
Seohyun dần nhận ra rằng, phía sau vẻ ngoài lạnh lùng và chuyên nghiệp của Yoona là một trái tim dễ tổn thương, luôn khao khát được hiểu và yêu thương.
Một ngày nọ, sau khi kết thúc buổi tập, Yoona bất ngờ hỏi:
"Seohyun, cô có nghĩ rằng mọi người đều xứng đáng có một người luôn ở bên mình không?"
Seohyun ngạc nhiên trước câu hỏi, nhưng cô gật đầu.
"Tôi tin rằng mỗi người đều cần một người như vậy. Một người có thể nhìn thấy giá trị thật sự của họ, ngay cả khi họ không còn đứng trên đỉnh cao."
Yoona mỉm cười, nhưng không nói gì thêm. Trong ánh mắt cô, Seohyun thấy một tia sáng—như thể Yoona đã tìm thấy câu trả lời mà cô luôn tìm kiếm.
Khi Seohyun chuẩn bị rời khỏi sân băng, Yoona gọi với theo:
"Seohyun!"
Seohyun quay lại, thấy Yoona đứng ở giữa sân băng, ánh mắt rực sáng dưới ánh đèn.
"Cảm ơn cô vì đã ở đây. Tôi nghĩ… tôi chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như thế này."
Seohyun mỉm cười, đáp khẽ:
"Tôi sẽ luôn ở đây, nếu chị cần."
Yoona không trả lời, nhưng ánh mắt cô nói lên tất cả. Đó là một ánh mắt chất chứa sự biết ơn, sự tin tưởng và một điều gì đó sâu sắc hơn mà cả hai đều chưa sẵn sàng gọi tên.
Một tuần sau, Yoona thông báo rằng cô sẽ tham gia một buổi trình diễn từ thiện đặc biệt. Đây không phải là cuộc thi, nhưng sự kiện này quy tụ những tên tuổi lớn trong làng trượt băng nghệ thuật.
"Tôi muốn trình diễn bài diễn mà tôi chưa từng có cơ hội thực hiện trước đây," Yoona nói với Seohyun trong buổi luyện tập.
Seohyun nhìn Yoona, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên. "Chị chắc chứ? Đây là bài diễn mà chị đã tập luyện trước khi chấn thương mà."
Yoona gật đầu, ánh mắt kiên định. "Đúng vậy. Nhưng giờ, tôi muốn hoàn thành nó, không phải vì bất cứ ai, mà vì chính tôi."
Seohyun khẽ cười. "Nếu vậy, tôi sẽ ở đây giúp chị. Chúng ta sẽ làm được."
Những ngày luyện tập cho bài diễn trở nên căng thẳng hơn. Yoona dành nhiều giờ trên sân băng, thậm chí quên ăn uống. Mặc dù cô luôn tỏ ra mạnh mẽ, Seohyun nhận thấy những dấu hiệu mệt mỏi ngày càng rõ ràng.
Một buổi tối, sau khi Yoona cố gắng thực hiện một cú xoay bốn vòng nhưng không thành công, cô ngồi thụp xuống mặt băng, thở dốc.
"Chị cần nghỉ ngơi" Seohyun nói, bước tới bên Yoona.
Yoona lắc đầu. "Không, tôi phải làm lại. Nếu không, tôi sẽ không bao giờ vượt qua được chính mình."
Seohyun ngồi xuống bên cạnh Yoona, đặt tay lên vai cô. "Yoona, đôi khi việc dừng lại một chút không có nghĩa là thất bại. Chị đang làm rất tốt, và không ai có thể phủ nhận điều đó, kể cả chính chị."
Yoona nhìn Seohyun, đôi mắt dường như dao động. "Tôi chỉ sợ… nếu không làm được, tôi sẽ lại làm người khác thất vọng."
Seohyun nhẹ giọng: "Người khác nghĩ gì không quan trọng. Điều quan trọng là chị có tự hào về những gì mình làm hay không."
Lời nói của Seohyun như một cơn gió nhẹ làm tan chảy lớp băng trong lòng Yoona. Cô khẽ gật đầu. "Cảm ơn cô, Seohyun. Tôi nghĩ… có lẽ tôi cần cô ở đây nhiều hơn tôi tưởng."
Ngày buổi diễn diễn ra, không khí tại sân băng nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Những ánh đèn rực rỡ, tiếng vỗ tay và lời chào hỏi vang lên khắp nơi. Yoona bước vào phòng thay đồ, trên tay cầm bộ trang phục biểu diễn trắng tinh khôi, giống như bộ cô từng chuẩn bị nhiều năm trước.
Seohyun đến bên Yoona, giúp cô chỉnh lại những chi tiết cuối cùng. "Chị sẵn sàng chưa?"
Yoona mỉm cười, ánh mắt kiên định. "Tôi đã sẵn sàng."
Khi bước ra sân băng, ánh đèn chiếu rọi lên Yoona, biến cô thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Seohyun đứng bên ngoài, tim cô đập nhanh hơn khi nhìn Yoona chuẩn bị bắt đầu bài diễn.
Những giai điệu đầu tiên vang lên, Yoona di chuyển trên sân băng với sự mềm mại và uyển chuyển đáng kinh ngạc. Mỗi bước nhảy, mỗi cú xoay đều như được hòa quyện với âm nhạc, kể một câu chuyện về sự đấu tranh, nỗi đau và sự vượt qua.
Khi Yoona thực hiện cú xoay bốn vòng định mệnh, Seohyun nín thở. Trong một khoảnh khắc tưởng như dài vô tận, Yoona đáp băng một cách hoàn hảo, khiến cả khán đài vỡ òa trong tiếng vỗ tay.
Nhưng không chỉ kỹ thuật làm mọi người xúc động. Biểu cảm của Yoona—một sự giải thoát, một niềm vui thuần khiết—đã chạm đến trái tim của từng khán giả.
Seohyun không thể rời mắt khỏi Yoona. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng, Yoona không chỉ là một vận động viên tài năng, mà còn là một nghệ sĩ thực thụ, người có thể biến sân băng thành một sân khấu cảm xúc.
Khi buổi diễn kết thúc, Yoona trở lại phòng thay đồ, hơi thở còn chưa kịp ổn định. Seohyun bước vào, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ.
"Chị đã làm được. Không, chị đã làm hơn cả mong đợi."
Yoona nhìn Seohyun, trong đôi mắt cô có điều gì đó khác lạ—một sự nhẹ nhõm và niềm hạnh phúc thật sự.
"Tất cả là nhờ cô. Nếu không có cô, tôi không biết mình có thể đứng đây ngày hôm nay không."
Seohyun bước đến gần Yoona, ánh mắt nghiêm túc nhưng cũng đầy dịu dàng. "Yoona, chị luôn mạnh mẽ hơn chị nghĩ. Nhưng nếu chị cần một người để nhắc nhở điều đó, tôi sẽ luôn ở đây."
Yoona nhìn Seohyun, đôi mắt ánh lên sự biết ơn và một chút gì đó sâu sắc hơn. Cô khẽ nói:
"Seohyun, cảm ơn cô… vì đã ở bên tôi, không chỉ như một người bạn."
Seohyun mỉm cười. "Vậy tôi là gì?"
Yoona ngập ngừng trong giây lát, rồi khẽ đáp:
"Là người tôi muốn tin tưởng nhất."
Seohyun khẽ cười, nhưng nụ cười ấy mang theo một lời hứa không lời—rằng cô sẽ ở đây, vì Yoona, dù thế nào đi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip