🌟Bị đánh

Ngày mùa ở thôn Bạch Vân tạm thời kết thúc, còn nửa tháng nữa mới đến kỳ cắt lúa nước, ngoài ruộng lúa lãng cuồn cuộn một màu vàng kim, bông lúa đã chín, nhưng bởi vì vừa đổ mấy trận mưa đêm, bông lúa bọc hơi nước, cần phải phơi đủ nắng ngoài ruộng.

Mùa hè sắp kết thúc, sóng nhiệt nóng bỏng vẫn còn tiếp diễn. Người già thường nói, ra tam phục còn có nắng gắt cuối thu, phải đợi trận mưa cuối cùng đổ xuống, nhiệt độ không khí mới có thể mát mẻ. Nắng nóng bức người, người trong thôn không dám ra cửa, đồng ruộng nhìn không thấy nhiều nông dân, chỉ có những nhà nghèo khó, lúc này mới đi  chợ quê làm công.

Trước kia Hạ Nghiêu Xuyên cùng Hạ Nghiêu Sơn thường đi, chợ quê có bến tàu, tiểu thương thuyền lui tới cập bờ khi muốn dỡ hàng, hắn cùng đại ca liền ở bên cạnh chờ. Cùng làm công còn có người khác, đều là quan hệ cạnh tranh, bởi vậy thường thường vì giành giật công việc mà đánh nhau.

Hắn cùng đại ca chỉ muốn thành thành thật thật làm công, nhưng lại vì dáng người cao lớn bị người ta đố kỵ, ba ngày hai bữa đều tìm tới gây sự. Có một kẻ cầm đầu gây sự là người thôn bên cạnh, tên là Phùng Ngũ, thường xuyên dẫn người chắn đường bọn họ.

Hán tử đánh nhau đều là sứt đầu mẻ trán, mặt mũi bầm dập là chuyện thường. Khách hàng cũng mặc kệ bọn họ có đánh nhau hay không, đánh thắng là chuyện tốt, chỉ chứng minh sức lực lớn có thể chống đỡ. Một ngày một trăm đồng, tất nhiên nguyện ý trả cho người càng có giá trị.

Hạ Nghiêu Xuyên cùng Lâm Du đang bận rộn ở chuồng gà, lúc rảnh rỗi liền nói đến chuyện trước kia.

Lâm Du lẳng lặng nhìn hắn, không nghĩ tới Hạ Nghiêu Xuyên trước kia lại sống vất vả như vậy. Hạ Nghiêu Xuyên vân đạm phong khinh, chỉ nói cũng có lúc đánh thua, hắn cùng đại ca chỉ có hai người, không bằng người khác người đông thế mạnh, đã bị ấn trên mặt đất đá.

Nghe đến đó, Lâm Du cúi đầu hốc mắt hồng hồng, mím môi không nói lời nào.

Hạ Nghiêu Xuyên nói liên tục, không nghe thấy Lâm Du lên tiếng. Hắn mới nhanh chóng qua xem, thấy đôi mắt phu lang ướt át, đáy mắt rõ ràng đều là lo lắng khổ sở. Hạ Nghiêu Xuyên trong lòng có chút hoảng, hắn vốn định nói thảm thiết một chút, để phu lang đau lòng mình, không nghĩ tới lại thật sự làm người ta khóc.

“Kỳ thật chỉ có một lần kia, ta cùng đại ca vừa lơ đãng bị Phùng Ngũ ám toán. Ngày thường đều là ta cùng đại ca đánh người khác, không có chịu thiệt bao giờ.” Hạ Nghiêu Xuyên nhanh chóng bổ sung.

Lâm Du nổi giận đùng đùng, lau lau đôi mắt nghiến răng nghiến lợi: “Ta cũng tìm người trùm bao tải, đem Phùng Ngũ kia đánh một trận tàn nhẫn!!”

Hạ Nghiêu Xuyên tức khắc cười, xoa xoa khuôn mặt giận dữ của phu lang, giống như cá nóc vậy. Lại lau lau khóe mắt cho Lâm Du, nói: “Đó đều là chuyện ngày trước, hiện tại có em rồi, sẽ không lỗ mãng nữa.”

Trước kia là bọn họ còn trẻ, kinh nghiệm xử sự quá ít, chỉ cảm thấy một thân sức lực cứ làm là được, lại đều là quang minh lỗi lạc, làm sao có thể nghĩ đến những biện pháp tính kế người khác.

Lâm Du vẫn còn tức giận, Hạ Nghiêu Xuyên liền dẫn y chui vào chuồng gà đếm gà, đếm đếm liền có thể dời đi sự chú ý. Lứa gà thứ ba mấy ngày trước lần lượt nở ra, gà con vàng nhạt phá xác mà ra, đã có thể chít chít chao chao kêu, đi theo sau mông gà mẹ.

Hai tháng trước gà con được đặt riêng một chuồng, gà mái và gà tơ một chuồng, gà trống đặt riêng một chuồng. Hiện tại còn chưa đến lúc xuất chuồng, lứa gà đầu nhanh nhất cũng phải cuối năm mới có thể bán. Mấy ngày nay kiếm tiền đều là tiền trứng, tuy rằng không nhiều lắm, cũng là một khoản thu nhập.

Hai người bọn họ kiểm kê gà một lần, gà đã đếm được đặt vào giỏ. Gà con quá nhiều, một giỏ không đặt hết. Hạ Nghiêu Xuyên đem giỏ gà con ném vào chuồng gà bên cạnh, lại lấy thêm một cái giỏ nữa. Ngồi xổm xuống cùng Lâm Du cùng đếm, một tay bắt hai con, đếm rất nhanh.

Sợ đếm sai, Lâm Du lại lần nữa kiểm kê một lần, gật gật đầu nói: “Gà con nở ra rải rác trong ba tháng cộng 64 con, gà mái 27 con, gà trống 37 con.”

Hai người bọn họ là lần đầu tiên nuôi gà, vì các loại ngoài ý muốn, gà đã chết còn mười mấy con. Lâm Du có chút đau lòng, này đều là tiền đó, mười con cũng có thể bán được mấy trăm đồng.

Hạ Nghiêu Xuyên đếm giống y, nói: “Sắp vào thu, hẳn là sẽ không tiếp tục đẻ trứng nữa. Đem số trứng gà tích trữ mấy ngày nay đếm một chút, rồi hỏi thăm chợ buôn bán, thích hợp liền bán đi.”

Trứng gà thu đông quý, đến mùa đông khắc nghiệt, một quả trứng gà bán tăng tới năm đồng một quả, đây vẫn là giá trứng gà nhà. Bởi vì ít người nuôi gà rừng, cho nên giá trứng gà rừng rất khó hỏi thăm, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm tự mình định giá. Nhưng so với trứng gà nhà thì quý hơn, đây là điều không thể nghi ngờ.

Lâm Du mím môi, nghĩ nghĩ nói: “Ta muốn tích trữ thêm, chờ đường sửa xong đi huyện Vân Khê thử vận may.”

Hôm nay trên đường gặp phải người từ trong huyện trở về, nói là đường đã sửa xong rồi, chỉ chờ quan phủ tuyên bố bố cáo, còn phải cắt băng, như thế còn phải đợi hơn mười ngày.

“Như vậy cũng được, bất quá sinh ý ở chợ quê cũng không thể bỏ, ngày mai đếm một giỏ trước mang đi bán.” Hạ Nghiêu Xuyên nói.

Trứng gà không thể bảo quản lâu lắm, thời gian lâu dễ bị long đỏ hoặc hư thối, đó chính là đập vào tay lãng phí, nhiều nhất tích trữ nửa tháng thì nên bán đi.

Hai người bọn họ để có thể bảo quản lâu dài, đào một cái hầm trong sân, độ ấm trong hầm rất thấp, để một tháng cũng không thành vấn đề. Thật sự không bán hết, liền giữ lại người trong nhà ăn.

Mỗi ngày một chậu nước trưng trứng, cả nhà ăn ai nấy sắc mặt đều hồng hào, thân thể tốt hơn không ít.

Hầm có thang, Lâm Du theo thang đi xuống, Hạ Nghiêu Xuyên cũng theo sát từ phía trên xuống. Hai người bọn họ đem giỏ trứng cẩn thận dời ra, tiếp theo kiểm kê dưới ánh sáng hầm khẩu.

Tổng cộng tích trữ 120 quả, đều là trứng gà rừng. Lâm Du đếm tiện thể đặt trong lòng bàn tay ước lượng, lại mượn ánh mặt trời xem bên trong trứng gà. Trọng lượng trứng hư và trứng tốt không giống nhau, cẩn thận một chút có thể ước lượng ra.

Lâm Du: “Đều là trứng tốt, ngày mai trước mang 40 quả đi. Tiệm bánh kẹo Trần lão bản đã đặt hai mươi quả, lão thái thái nhà ông ấy mừng thọ, dùng trứng gà rừng thể diện một chút. Ta đáp ứng Trần lão bản, lại cho thêm hai quả.”

Làm ăn chính là như vậy, thỉnh thoảng làm một chút ưu đãi, người khác cảm thấy ngươi làm việc thật sự tử tế, mình lại có thể chiếm tiện nghi, đây là một mối làm ăn lâu dài. Hai người bọn họ nuôi gà lại không phải kiếm tiền nhanh, mà là nghề nghiệp tế thủy trường lưu.

Đổi lại Hạ Nghiêu Xuyên, cũng sẽ đồng ý tặng thêm mấy quả, coi như thêm chút không khí vui mừng cho người già. Hắn nghĩ nghĩ nói: “Trong nhà không phải còn có giấy đỏ sao? Gói hai quả trứng gà bằng giấy đỏ đi.”

Lời này nói xong, đôi mắt phu lang lấp lánh sáng rỡ nhìn hắn.

“Đại Xuyên, huynh thông minh quá!” Lâm Du không nghĩ nhiều như vậy, gói giấy đỏ tuy rằng hoa hòe loè loẹt, nhưng là ngày vui người khác nhận được, có thể cảm nhận được tâm ý.

Cảm giác được phu lang sùng bái làm Hạ Nghiêu Xuyên lòng phiêu phiêu, trong hầm không có người khác, Hạ Nghiêu Xuyên miệng ngứa, thò lại gần hôn hôn.

Ngày thứ hai trời chưa sáng, hai người bọn họ mang theo trứng gà đi về phía chợ quê, kính mắt gà Hạ Nghiêu Xuyên làm lúc rảnh rỗi cũng tích trữ được một trăm cái, một đồng tiền bán hai cái, cũng có thể bán được 50 đồng. Hôm nay ông lão đánh xe trong thôn trì hoãn, hai người bọn họ chỉ có thể đi bộ.

Chu Thục Vân dậy càng sớm, xắn tay áo làm bánh nướng áp chảo cho hai người. Màn thầu bánh bột ngô ăn mỗi ngày cũng ngán, bà dùng trứng gà và hành lá tráng ba cái bánh trứng, ước chừng to bằng cái chậu, bên trong cuộn rau củ thái sợi, trứng gà sợi cùng dưa muối sợi, đủ cho bọn họ ăn trên đường.

Đi trên đường gặp được người cùng thôn, huynh đệ nhà họ Trương cũng đi, vì thế kết bạn cùng đường. Huynh đệ nhà họ Trương vẻ mặt vui mừng, nụ cười trên mặt không biến mất, vừa nhìn liền biết có chuyện tốt xảy ra.

Lâm Du cùng Hạ Nghiêu Xuyên tò mò hỏi, chỉ thấy Trương Đại vẻ mặt ngượng ngùng, hiếm khi lúng túng, ấp a ấp úng không biết nói như thế nào.

Đệ đệ hắn ha ha cười, nói rõ tình hình: “Việc hôn nhân của đại ca ta có tin tốt, nói là song nhi nhà họ Đỗ ở thôn Song Hà, cha nương ta nói ngày mai trưởng bối nhà họ Đỗ muốn tới xem mặt, tiện thể đi trong miếu tính toán bát tự.”

Nhà họ Trương rất nghèo, cha mẹ thân thể đều không khỏe, không thể xuống ruộng làm việc, mỗi ngày còn phải uống thuốc. Vài mẫu đất cằn cỗi toàn dựa vào hai đứa con chống đỡ, mấy ngày nay lặc khẩn lưng quần, còn không dễ dàng tích góp được ba lạng bạc, mới có tự tin làm mai cho con trai.

Thôn Song Hà cách thôn Bạch Vân rất gần, đi bộ cũng phải hai canh giờ. Nhà họ Đỗ cũng nghèo, trong nhà chỉ có một người hán tử một song nhi, thấy con cái tuổi càng lớn sắp gả không được ,làm cha mẹ miệng mạo phao, vội vàng tìm bà mối xem mắt.

Cứ như vậy trời xui đất khiến, hai người nhìn vừa mắt. Hai bên lại đều nghèo, ai cũng không chê ai.

Trương Đại ngày thường tính cách so đệ đệ rộng rãi hơn, hôm nay hiếm khi ngượng ngùng, cười cười ngượng ngùng nói: “Chuyện này còn chưa có gõ định, vốn tính chờ định ngày lành lại mời các ngươi hỗ trợ.”

Thành thân là hỉ sự, Hạ Nghiêu Xuyên vỗ vỗ vai hắn: “Chúc mừng, có cần hỗ trợ cứ việc nói.”

Trương Đại lại nhỏ giọng nói: “Y là người thôn ngoài, đối với thôn chúng ta không quen thuộc. Đến lúc đó dẫn y đến nhà các ngươi làm khách, muốn mời tẩu tẩu giúp y làm quen thôn. Ta là một thô nhân, ngày thường kết giao đều là hán tử…”

Nhà họ Trương bởi vì nghèo khó, ở trong thôn cũng không có bằng hữu, số lượng không nhiều lắm chính là người nhà họ Hạ. Hắn biết Lâm Du giúp đỡ hàng xóm, ở trong thôn nhân duyên tương đối tốt, mới mặt dày tới cầu.

Lâm Du cười cười nói: “Ngươi cứ việc dẫn y đến, mấy ngày nữa đại tẩu bọn họ đã trở lại, trong nhà đều náo nhiệt, dẫn y làm quen.”

Đoàn người nói nói cười cười, chớp mắt liền đến Hạnh Hoa Hương. Hai người bọn họ cùng huynh đệ nhà họ Trương tách ra, đi trước đưa trứng gà cho Trần lão bản tiệm bánh kẹo. Hôm nay là ngày họp chợ, cửa tiệm người tương đối nhiều.

Trần lão bản làm sinh ý nhỏ, ngay cả người giúp việc cũng chưa thuê, chỉ có một mình ông ấy bận rộn, hôm nay lão mẫu thân mừng thọ thần, cửa tiệm chỉ có thể mở nửa ngày, còn phải vội vàng mua lễ mừng thọ trở về.

Trong lúc vội vàng thấy Lâm Du tới, nhớ tới chuyện đặt trứng gà, ông ấy hai ba bước đi qua lấy trứng, vốn định thanh toán tiền liền quay đầu tiếp tục bận việc. Nhìn đến trứng gà được gói bằng giấy đỏ, Trần lão bản sửng sốt một chút, ngay sau đó cười không ngậm miệng được, “Xin lỗi, hôm nay sinh ý thật sự bận, không kịp chiêu đãi các ngươi. Ngày khác đến họp chợ, đến cửa tiệm ngồi chơi, mời các ngươi uống trà.”

“Không sao, chúng ta cũng vội vàng đi hạ phố bán trứng gà, Trần lão bản người cứ bận trước.” Lâm Du cùng Hạ Nghiêu Xuyên cùng Trần lão bản hàn huyên vài câu, không lưu lại nơi này quấy rầy.

Ra cửa, Hạ Nghiêu Xuyên vừa đi vừa thét to: “Mua trứng gà, trứng gà rừng tươi mới, một đồng tiền bốn quả.”

Thét to một vòng, Hạ Nghiêu Xuyên cùng Lâm Du đứng ở hạ phố, lần lượt có người tới mua. Ăn trứng gà rừng đều là thích sự tươi mới, không nỡ mua nhiều, một quả trứng hai người bọn họ cũng bán, cuối cùng trong giỏ còn dư lại năm quả.

Ngược lại kính mắt gà Hạ Nghiêu Xuyên làm bán rất nhiều, vô luận trong thôn hay là chợ quê, từng nhà đều phải nuôi gà. Người đã dùng trước đều nói tốt, dẫn không ít người tới mua, một trăm cái bán hết sạch. 35 quả trứng bán được 140 đồng, kính mắt gà bán 50 đồng.

Bên cạnh một bà lão mua trứng gà nhón chân, dùng sức nhìn vào giỏ của Lâm Du. Lâm Du cho rằng bà cũng muốn mua một quả về nếm thử, liền thuận miệng hỏi một câu, bà lão kia lại liếc mắt nhìn y, bĩu môi bỏ đi.

“Không cần so đo với bà ta, ta thấy trứng trong giỏ bà một nửa cũng chưa bán đi, hơn nửa là đỏ mắt em kiếm được tiền.” Hạ Nghiêu Xuyên nói xong, kéo Lâm Du quay về.

Hạ Nghiêu Xuyên và Lâm Du đã có một chuyến buôn bán thành công ở Hạnh Hoa Hương, và còn có thêm việc vui là chuyện cưới hỏi của Trương Đại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip