🌟Khoai sọ hầm gà
“Gì? Nuôi gà rừng?!”
Chu Thục Vân kinh hãi, làm rơi chiếc đũa xuống đất.
Hạ Nghiêu Sơn, Tôn Nguyệt Hoa, Hạ Trường Đức, Tiểu Khê đồng thời nhìn qua, cả nhà há hốc mồm, Vượng Tài cũng sủa một tiếng.
Hạ Nghiêu Xuyên bình tĩnh giở ra một quyển sổ, trên đó bôi bôi vẽ vẽ các bước chi tiết, bao gồm làm thế nào xây chuồng gà, làm thế nào bắt và nuôi dưỡng gà.
Dùng lời phu lang hắn nói, cái này gọi là "bản kế hoạch". Hạ Nghiêu Xuyên không hiểu là có ý gì, nhưng hắn cảm thấy đáng tin cậy. Tối qua hắn không ngủ, cùng Lâm Du bàn bạc làm thế nào để thực hiện.
Hạ Nghiêu Xuyên mở quyển sổ ra, Lâm Du thì dùng chiếc đũa gõ gõ đánh đánh vào chỗ trọng điểm: “Bước đầu tiên, chúng ta cần kiếm tiền vốn. Không có tiền vốn, tất cả mọi thứ về sau đều là lời nói suông.”
Tiểu Khê không hiểu giơ tay: “Du ca ca, tiền vốn là gì?”
Chu Thục Vân nhanh trí lên tiếng: “Ta đoán, là tiền làm vốn?”
“Đáp đúng, nương nói không sai.” Hạ Nghiêu Xuyên vỗ vỗ tay, hắn cũng không hiểu, đây là phu lang tối qua dạy hắn. Hạ Nghiêu Xuyên nói: “Phía sau bên cạnh sườn núi có một mảnh đất trống, cũng đủ rộng rãi, chúng ta định xây chuồng gà ở đó, vừa lúc có thể dẫn nước từ trên núi xuống.”
“Gạch xây chuồng gà chúng ta tự mua, tự xây. Đất sau sườn núi đào xây dựng thêm ra, làm gà rừng trở thành gà chạy rừng, thân thể cường tráng thịt săn chắc, khách ăn một lần liền thích. Gà đẻ trứng, trứng nở gà, cứ thế tuần hoàn lặp lại.”
Chu Thục Vân kinh ngạc vỗ vỗ tay.
Sau đó gian nan hỏi: “Các con cần bao nhiêu tiền vốn? Sáu lượng bạc đủ không?” Nhiều hơn nữa bà cũng không còn.
Lâm Du vui vẻ, nương đã hỏi như vậy, đó chính là đang ủng hộ hai người họ. Lâm Du lắc lắc ngón trỏ dựng thẳng: “Tiền vốn ta và Đại Xuyên tự tìm cách, chờ đến khi xây chuồng gà, mới cần đại gia hỗ trợ.”
Hạ Nghiêu Sơn đập bàn một cái: “Đều là người một nhà, em dâu muốn làm gì, cứ nói một tiếng là được.”
Tôn Nguyệt Hoa gật đầu, nam nhân nàng ngày thường nhìn có vẻ khờ khạo, nhưng lúc xuất lực thì tuyệt đối không do dự.
Không ngờ mọi người nhanh như vậy đã đồng ý, hơn nữa đều ủng hộ y và Hạ Nghiêu Xuyên. Nội tâm Lâm Du một trận gợn sóng, nụ cười của y cảm động.
Kỳ thật Chu Thục Vân nghĩ thế này, vợ chồng son nếu đòi tiền, nàng nhiều nhất chỉ có thể cho một hai lượng, rốt cuộc tiền là để người một nhà cùng dùng. Nhưng hai đứa nói không cần tiền của người trong nhà, Chu Thục Vân cũng tùy bọn họ,để mặc họ làm.
Lâm Du và Hạ Nghiêu Xuyên đều là nói làm liền làm.
Bước đầu tiên, kiếm tiền vốn.
Phương pháp kiếm tiền duy nhất Lâm Du nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chiên khoai lát. Loại đồ ăn mỏng giòn này, dễ được người trẻ tuổi và trẻ con yêu thích nhất.
Người già răng không tốt cũng có thể ăn, y sẽ chiên xốp giòn một chút, làm nhiều loại khẩu vị: ngọt, cay, chua ngọt, tổng thể sẽ phù hợp thôi.
Nơi này không có khoai tây, Lâm Du tính toán dùng củ mài và khoai sọ. Củ mài ở đây gọi là khoai dự, là một loại cây nông nghiệp thường thấy, trong thôn không có ai trồng, nhưng ngoài chợ ba văn tiền một cân.
Còn về khoai sọ, sau sườn núi có không ít. Chắc là do chủ nhà trước trồng, hàng năm không ai đào, khoai sọ dần dần mọc hoang dại, củ lớn rễ cây giấu trong đất.
Y vào phòng củi hồng hộc kéo cái cuốc ra, đứng bên cạnh cái cuốc dựng thẳng bằng chiều cao của mình mà khoa tay múa chân, Lâm Du: emm...
Hạ Nghiêu Xuyên cười thành tiếng, thấy tiểu phu lang quá đáng yêu, hắn đi qua: “Cái cuốc là ta đặt làm, em nhấc không nổi đâu. Chờ ngày mai đi chợ, ta mua cho em một cái nhỏ.”
Lâm Du vỗ vỗ tay: “Không cần, huynh tới đào.” Y vẫy tay đi luôn.
Hạ Nghiêu Xuyên ngây tại chỗ, sau đó bất đắc dĩ cười. Hắn đào thì hắn đào đi, phu lang ra lệnh hắn dám không nghe sao?
Tiểu Khê và Vượng Tài đang đá đá , thấy nhị ca nhị tẩu ra khỏi nhà, nhóc cũng nhanh chóng đuổi kịp: “Du ca ca, mang ta theo với, ta cũng đi.”
Tiểu ca nhi mềm mụp một cục, vừa làm nũng là Lâm Du không chống đỡ được, “Đi nói với nương một tiếng, chúng ta đi sau sườn núi.”
Đi thông sau sườn núi có một con đường nhỏ, cuối con đường chính là một tảng lớn khoai sọ. Rễ cây cành lá cao lớn rậm rạp, Lâm Du chui vào liền không thấy bóng người.
Hạ Nghiêu Xuyên tìm nửa ngày, ở dưới một mảnh lá khoai cực lớn lôi ra một đoàn thân hình bé nhỏ. Hắn kéo tiểu phu lang trên mặt đất ra, nhíu mày vỗ đất cho Lâm Du.
“Không phải đã nói để ta làm sao, em và Tiểu Khê đứng một bên là được.”
Lâm Du đột nhiên dựng ngón trỏ lên miệng, "suỵt" với hắn một tiếng, kéo hắn thần thần bí bí xem, giữa lá cây và rễ,giấu một con mèo hoang.
Vì rễ cây quá rậm rạp, tiểu miêu bị phát hiện không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể run bần bật nhìn Lâm Du. Thân thể to bằng bàn tay, cố gắng làm ra bộ dáng nhe răng trợn mắt, nhưng không có chút cảm giác uy hiếp nào.
Lâm Du duỗi tay sờ một cái, mèo hoang tức thì dỡ bỏ phòng bị, theo bản năng cọ cọ Lâm Du, nhưng rồi lại ý thức được sự khác thường của mình, xấu hổ và kiêu ngạo lùi về sau.
“Trong nhà có chuột, chúng ta nuôi một con mèo, còn có thể bắt chuột,” Lâm Du mắt mong chờ nhìn Hạ Nghiêu Xuyên, nháy đôi mắt ngập nước.
Chỉ cần Hạ Nghiêu Xuyên nói một chữ không, Lâm Du có thể khóc cho hắn xem.
Hạ Nghiêu Xuyên làm sao nỡ chọc phu lang khóc, hắn gần như không cần suy nghĩ, buột miệng thốt ra đồng ý: “Mang về, cũng không thiếu một miếng cơm ăn cho nó, chỉ cần không quấy rối trong nhà là được.”
Lâm Du ghé sát hôn bẹp một cái, hì hì cười: “Ta sẽ dạy nó thật tốt.”
Khóe miệng Hạ Nghiêu Xuyên bị hôn nâng lên, nơi đó còn có nước miếng của Lâm Du. Phu lang nào phải hôn người, đây là cắn người a, cái răng nanh nhọn hoắt luôn cạ vào hắn.
Tiểu Khê đứng một bên, cục bùn trong tay lạch cạch một tiếng rơi xuống đất, nhóc kinh ngạc nhìn nhị ca nhị tẩu:……
Nhóc sau này cũng phải như vậy sao? Nhóc có thể không?
Khoai sọ già không dễ đào, đã bén rễ sinh trưởng nhiều năm. Lâm Du và Hạ Nghiêu Xuyên tính toán đào hết ra, san phẳng nơi này lại, khoai sọ già giữ lại làm giống.
Khoai sọ mới sinh trưởng năm trước thì lấy về ăn. Hai người họ trước dùng dao chặt rễ và lá đi. Hạ Nghiêu Xuyên một dao một nhát, Lâm Du theo sau dùng dây dây leo buộc lại, Tiểu Khê thì kéo ra bờ ruộng.
Tiểu tam hoa ở bên cạnh quấy rối, Lâm Du đi đến đâu nó liền theo đến đó, nhiều lần suýt nữa giẫm phải nó.
Xung quanh không có nhà khác, cũng không có mèo lớn, tiểu tam hoa không biết là bị vứt bỏ, hay là đi lạc. Nó gắt gao đi theo Lâm Du, như sợ Lâm Du cũng không cần nó.
Lâm Du ôm tiểu tam hoa vào lòng: “Trong nhà có một con Tiểu Hoa, sau này ngươi gọi là Hoa Hoa nhé.”
Hoa Hoa meo một tiếng, Hoa Hoa đồng ý rồi.
Hai người họ mang khoai sọ và Hoa Hoa về. Vượng Tài từ vườn rau lao tới, một đôi mắt tròn xoe to lớn nghi hoặc, nhìn Hoa Hoa trong lòng Lâm Du.
Vượng Tài nức nở một tiếng, hướng về phía Hoa Hoa ngao ngao kêu.
Xuống dưới! Ngươi là ai, sao ngươi lại ở trong lòng cha Du của ta! Gâu gâu gâu!
Lâm Du sờ sờ Hoa Hoa, nói với Vượng Tài: “Sao còn ghen tị, Hoa Hoa nhỏ hơn ngươi, ngươi là ca ca, phải nhường nhịn muội muội.”
Vượng Tài không hiểu, Vượng Tài tức giận.
Nó cô đơn quay người, trốn về ổ chó của mình, đầu gác trên hai chân trước nằm bò, ngay cả Lâm Du gọi nó hai tiếng, nó cũng không đáp.
“Không tiền đồ,” Hạ Nghiêu Xuyên nói: “Nên dạy dỗ nó, càng lớn càng nghịch ngợm, hôm qua còn gặm hỏng một chiếc giày của nương, bị nương bắt được đánh một trận.”
Nương muốn giáo dục chó con, Lâm Du cũng không dám nhúng tay. Vượng Tài là y nuôi lớn, nó giận dỗi y vẫn đau lòng, buông Hoa Hoa xuống đi qua dỗ Vượng Tài.
“Hoa Hoa có thể giống ngươi sao? Nó nhỏ hơn ngươi, lại còn đáng thương hơn ngươi, nương cũng không có, sao ngươi còn giận dỗi nó chứ.”
Cũng không biết Vượng Tài có nghe hiểu không, trợn to hai con mắt đen trắng, lén lút liếc nhìn cha Du, quay đầu vẫy vẫy lỗ tai.
Lâm Du bất đắc dĩ, y còn có việc chính phải làm. Khoai sọ đào về cần gọt vỏ rửa sạch, lên nồi hấp chín, không có thời gian an ủi Vượng Tài.
Vượng Tài nhìn cha Xuyên của nó,cha Xuyên cũng đang bận, muốn san phẳng miếng đất sau sườn núi, còn phải xây phòng gạch trên đó. Cả hai cha đều không thèm nhìn nó một cái, Vượng Tài tức tối, gặm mạnh một miếng xương cốt.
Tôn Nguyệt Hoa đang nấu cơm, nhìn thoáng qua kinh hô: “Nhiều như vậy sao? Buổi trưa có thể dùng để nấu ăn không?”
Cơm trong nhà đều do Tôn Nguyệt Hoa làm, nấu cơm mới biết lo việc nhà khó. Ngày tháng túng thiếu không có thịt ăn, mỗi ngày chỉ có củ cải rau xanh, chỉ có thể biến đổi đa dạng thôi.
Đa dạng đến mấy, tới tới lui lui cũng chỉ là mấy món đó, cả nhà đều ăn đến ngán. Tôn Nguyệt Hoa có chút thấp thỏm nhìn Lâm Du, nàng biết khoai sọ là Lâm Du cần dùng.
Lâm Du đẩy khoai sọ về phía nàng, “Đại tẩu cứ việc lấy, sau sườn núi có không ít khoai sọ già, ta và Đại Xuyên đều gieo trồng lại rồi, chờ sang năm nhà ta ăn không hết khoai sọ. Đến lúc đó khoai sọ hầm gà, khoai sọ xào thịt, khoai sọ nấu nước ngọt đều có thể ăn.”
Y nói như vậy, Tôn Nguyệt Hoa tức thì cười, đây đều là sự mong đợi về ngày tháng tốt đẹp, nàng cũng hy vọng.
Chu Thục Vân mang theo xiêm y ra giúp đỡ, thấy đầy đất đều là khoai sọ, cũng kinh ngạc một chút.
“Nương, buổi trưa ta làm thịt kho tàu khoai sọ nhé? Lần trước làm tiệc còn dư lại một vại nước sốt.” Tôn Nguyệt Hoa thiết tha nhìn Chu Thục Vân, trong mắt có ý cười.
Dáng vẻ này của con dâu cả, Chu Thục Vân sao lại không hiểu. Nguyệt Hoa gả vào đã nhiều năm, đi theo bọn họ cùng chịu khổ. Sau khi phân gia trên mặt mới có nhiều ý cười.
Khó khăn lắm con dâu cả mới có thứ muốn ăn, Chu Thục Vân sao có thể không đồng ý. Thật vất vả khổ tận cam lai , muốn sống ngày tháng tốt đẹp, bà cũng có thể sớm ôm tôn tử.
“Đừng làm khoai sọ kho nữa, nương hôm nay mời các con ăn khoai sọ hầm gà!”
Cả nhà đều vui vẻ. Ngày tháng ở nông thôn nghèo khó, được ăn một bữa thịt còn vui hơn bất cứ điều gì, giống như ăn Tết vậy.
Hốc mắt Tôn Nguyệt Hoa nóng lên, biết đây là nương đau lòng nàng. Bà mẹ chồng nhà ai có thể làm được đến mức này? Mẹ ruột cũng không thể.
“Nương, đây là ngài nói đó, chúng con đều nghe thấy,” Hạ Nghiêu Sơn miệng nói đùa cười cười, công việc trên tay cũng có sức lực hơn.
Chu Thục Vân cười mắng hắn: “Lừa con làm gì, nương bây giờ đến chỗ thím Cát Hoa con mua một con gà về, con tranh thủ ra ruộng gọi cha con về, đừng cả ngày cắm ở ngoài ruộng, người cũng cần nghỉ ngơi.”
Bà lải nhải dặn dò, cầm 50 đồng tiền ra cửa.
Cả nhà vui vẻ, Lâm Du cũng ngây ngốc cười theo, y hồng hộc rửa khoai sọ. Khoai sọ gọt vỏ trắng nhẵn bóng, tản mát ra một mùi khoai nhàn nhạt.
Được ăn khoai sọ gà rồi! Lâm Du cười cong mặt mày. Nhớ tới hương vị khoai sọ gà y liền thấy đói bụng.
Đây là một món thịnh soạn, chỉ có Chu Thục Vân mới kinh nghiệm làm khoai sọ gà. Bà mang tạp dề lên, Tôn Nguyệt Hoa và Lâm Du đều lùi sang một bên nhìn, giúp nhóm lửa bưng thức ăn, ở một bên học tập.
Thịt gà chặt miếng chần qua nước sôi,cho một chút hành gừng rượu hoa điêu khử mùi tanh. Vớt ra là thịt gà săn chắc.
Cho dầu vào nồi, đổ gà miếng vào xào lửa lớn, xào đến hơi đổi màu, cho gia vị vào tiếp tục xào. Chưa chín, cả nhà đã ngửi thấy mùi thịt gà nhàn nhạt, thèm đến bụng ọt ọt kêu.
Chu Thục Vân cười nói: “Mới đâu vào đâu chứ, còn chưa được đâu.”
Bà đổ hương liệu đã chuẩn bị từ trước vào, chờ mùi thịt gà cùng hương vị hương liệu hoàn toàn dung hợp, lại đổ một muỗng rượu hoa điêu vào. Rượu theo thành nồi nhanh chóng bay hơi, làm độ thơm ngon của cả nồi thịt gà nháy mắt tăng lên.
Xào chín xong, Lâm Du tưởng thế là hoàn thành.
Chu Thục Vân lại lần nữa bắt nồi khác lên cho dầu, lấy ra sa tế tự làm đặc trưng của bà, từ xa đã có thể ngửi thấy hương vị ớt cay và hoa tiêu. Hoa ớt khô, hành, gừng, tỏi, đổ ớt cay hạ nồi xào nhanh với lửa lớn, thêm sa tế, đổ nửa gáo nước hầm sôi.
Cuối cùng mới cho thịt gà đã xào thơm cùng khoai sọ vào, đậy nắp nồi nấu một khắc, cho thêm nửa muỗng nước tương gia vị.
Nước sốt hoàn toàn hòa quyện vào thịt gà và khoai sọ. Thịt gà săn chắc không bị bở, khoai sọ mềm mại tan trong miệng. Cắn xuống, nước sốt cay nồng tươi ngon hòa quyện vào bụng, vị giác nháy mắt tràn đầy.
Hoặc có thể theo khẩu vị từng người, chọn bớt ớt cay và hoa tiêu. Cả nhà họ đều thích ăn cay, chút ớt cay này chẳng qua là gia vị.
Cả nhà vây quanh bàn ăn, ăn đến môi đỏ bừng, trên người đều ấm hồ hồ. Hai cái đùi gà hiếu kính cha mẹ. Hạ Nghiêu Xuyên chọn một miếng không xương nhét vào chén Lâm Du.
Tiểu phu lang đôi mắt lấp lánh nhìn hắn, ôm chén vô cùng vui vẻ lùa cơm. Thấy y ăn vui vẻ, Hạ Nghiêu Xuyên cũng ăn uống tăng nhiều, thêm chén cơm thứ hai.
Lâm Du ăn mấy miếng thịt gà, liền lấy khoai sọ hầm mềm mại dầm nát khuấy cơm ăn.
Ăn đến cuối cùng, một chút nước canh còn sót lại trong thau cũng không lãng phí, bị Hạ Nghiêu Xuyên lấy trộn cơm ăn hết.
Cả nhà đều ăn no căng, buổi chiều phơi nắng có chút buồn ngủ, ai nấy đều trở về phòng ngủ một lát.
Hạ Nghiêu Xuyên cũng ôm Lâm Du nhắm mắt, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng Lâm Du, dỗ tiểu phu lang ngủ.
Tiểu viện yên tĩnh, hai người họ ngủ ngon lành, mở mắt ra đều tinh thần mười phần. Hạ Nghiêu Xuyên tiếp tục đi sau sườn núi đào san phẳng đất, Lâm Du đem khoai sọ đã phơi khô lên nồi hấp chín.
Tối nay là có thể chiên một nồi khoai lát nhưng còn thiếu một chút mới thực sự thành khoai lát. Ngày mai y muốn đi chợ một chuyến, mua các loại gia vị về, làm thành bột rắc lên mặt khoai lát.
Lâm Du trước kia thường xuyên tự làm khoai lát. Kiếm tiền hay không không biết, nhưng khẳng định ngon miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip