🌟Nhà tranh

Chu Thục Vân mượn xe cút kít từ nhà họ Tôn, dừng ngay trước cổng nhà họ Hạ, lục tục chất những đồ vật được phân chia của nhị phòng lên xe. Đồ đạc lớn và nặng nhất là giường, tủ và bàn ghế. Những thứ này đều là do bọn họ tự tích góp tiền thuê thợ mộc làm, một chiếc giường một lượng bạc, là tài sản đáng giá nhất.

“Cẩn thận, đừng để cấn vào góc giường… Đại Xuyên, ngươi mau dọn cái bàn ra đi.” Chu Thục Vân đứng một bên trông chừng, sợ đồ đạc chuyển tới chuyển lui bị hư hao.

Lâm Du cùng Tôn Nguyệt Hoa ra vào nhà bếp, lấy đi nồi niêu xoong chảo. Cả nhà Triệu Xuân Hoa đều ngăn cản không cho dọn, một cái chén cũng không cho. Lâm Du đẩy Trịnh Thải Phượng ra: “Chén đũa nên có một nửa của chúng ta, nếu các ngươi có ý kiến, ta lập tức đi tìm đường thúc bá.”

Triệu Xuân Hoa tức đến nghiến răng, không tình nguyện tránh ra. Mắt thấy Lâm Du và Tôn Nguyệt Hoa sắp dọn hết gia sản đi, nàng ta lùi lại sau lưng chửi rủa vài câu, nguyền rủa Lâm Du.

Trên xe cút kít vẫn còn chỗ trống, Lâm Du và Tôn Nguyệt Hoa cẩn thận đặt chén sứ lên. Y kiểm kê kỹ lưỡng, đĩa, chén đũa, nồi, vá, muỗng đều đã lấy, dường như còn thiếu cái gì đó. Lâm Du nhìn một cái, quay người chạy vào nhà bếp, ngay trước mặt Triệu Xuân Hoa, cầm lấy cái kẹp lửa rồi chạy đi.

Đó là đồ làm bằng sắt, Triệu Xuân Hoa vội vàng đuổi theo: “Trả lại cho ta, ngươi cái tiểu…”

Lâm Du hừ một tiếng, ngay sau đó trốn sau lưng Hạ Nghiêu Xuyên. Hạ Nghiêu Xuyên khẽ động, chắn trước mặt Triệu Xuân Hoa, ánh mắt cúi xuống quét qua, khiến Triệu Xuân Hoa tức giận giậm chân, trơ mắt nhìn cái kẹp than trong nhà bị lấy đi.

Hạ Trường Đức quay đầu nhìn lại căn nhà đã sống vài chục năm, cùng với cha mẹ từ đầu đến cuối cũng không hề chú ý đến ông, chợt phát hiện trong lòng không hề có một chút lưu luyến nào. Ông điều khiển xe lừa, đưa gia sản về nhà mới.

Nhìn căn nhà trống rỗng, không còn sót lại thứ gì. Trong lòng Chu Thục Vân có sự sảng khoái chưa từng có, chỉ muốn chửi thề, đi chết đi nhà họ Hạ, lão nương không bao giờ quay lại nữa.

Mang theo chiếc rương quý giá nhất, bên trong có hộ tịch, khế đất, cùng năm lượng bạc bồi thường của hai vợ chồng già, cộng với ba lượng trước đây đại phòng bồi thường, tổng cộng tám lượng. Cả nhà không quay đầu lại bước ra ngoài, đi càng lúc càng xa khỏi nhà họ Hạ, cho đến khi bóng dáng dần mờ đi và biến mất.

Chu Thục Vân ngân nga khúc dân ca thôn dã, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ sảng khoái, chỉ muốn xem ngay nhà mới, còn chưa đến nơi đã nghĩ xem nên thu dọn và sắp xếp như thế nào.

Lâm Du và Tôn Nguyệt Hoa chạy ở phía trước mọi người, vừa nhảy vừa cười đùa. Ngay cả hoa dại ven đường cũng cảm thấy đẹp đẽ, cơn gió thổi qua cũng sảng khoái tươi mát ngọt ngào. Tôn Nguyệt Hoa còn dạy Lâm Du hát, là giọng sơn ca thôn quê. Lâm Du cố gắng học theo vài câu, cuối cùng ngay cả chính y cũng phải bật cười.

Hạ Nghiêu Xuyên cùng Hạ Nghiêu Sơn cõng Khê ca nhi đang ngủ say, bước chân vững vàng đi ở phía sau cùng. Ngay cả trên mặt Hạ Nghiêu Xuyên cũng lộ ra nụ cười rõ ràng, hắn nhìn tiểu ca nhi chạy nhanh nhất phía trước, trong lòng dâng lên một sự rung động khó tả.

Hạ Nghiêu Xuyên không còn cảm thấy mâu thuẫn loại cảm giác này nữa, cứ để mặc nó không ngừng mở rộng. Cho đến khi nghe thấy giọng ca còn khó nghe hơn cả tiếng chó sủa của Lâm Du, hắn không nhịn được bật cười, tiếng cười sang sảng dễ nghe không hề bị áp chế, bị gió thổi đến tai Lâm Du.

Lâm Du quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau với Hạ Nghiêu Xuyên, ngây ngô cười theo.

Đi bộ hai khắc (30p), xuyên qua thôn trang, vượt qua con sông, băng qua bờ ruộng và cánh đồng. Cho đến khi thôn trang và ruộng đồng dần biến mất trong tầm mắt, cả nhà cuối cùng cũng đi đến bên cạnh căn nhà tranh trên sườn núi.

Nơi này rách nát, vượt xa sự tưởng tượng của họ.

Căn nhà gỗ thấp thoáng ẩn hiện trong núi rừng và cỏ xanh, bốn phía cỏ dại lan tràn dây leo bò ngang dọc. Một con đường bậc thang bằng đá xanh thật dài, dẫn đến nhà mới của họ.

Bậc thang uốn lượn hướng lên phía trước, hai bên hoa xuân bạc mọc hỗn loạn, dường như sinh cơ bồng bột nhưng lại hỗn tạp. Trên bậc đá rêu xanh và vết cỏ bao phủ, gió thổi qua, cánh hoa rơi rụng phủ đầy phiến đá.

Hạ Nghiêu Xuyên và Hạ Nghiêu Sơn đặt đồ vật xuống, lấy rìu mở đường phía trước. Sự nhẹ nhàng sung sướng vừa rồi tan thành hư vô, hiện tại chỉ còn lại sự bận rộn. Bởi vì hai bên bụi gai mọc nhiều, những cành cây cứng cáp cào xước da thịt hai huynh đệ.
Bọn họ dùng rìu chặt đứt những cành cây mọc lan tràn hai bên bậc thang, dùng chân nhẹ nhàng đẩy đi hoa rụng lá khô. Một đoạn cầu thang nhỏ, ước chừng phải dọn dẹp một khắc.

Chặt hết bụi gai cỏ dại, bỗng nhiên xuất hiện một con đường sáng sủa.

Trường giai nhập cửa sài, nhà tranh bỗng hiện.

(Câu này chỉ sự xa xôi, hẻo lánh và sự đơn sơ, rách nát của căn nhà gỗ trên sườn núi)

Mấy năm không có người ở, cánh cổng tre ban đầu đã bị mối mọt đục rỗng, lung lay sắp đổ treo trên khung cửa. Bức tường rào bằng đá xanh vốn có không biết vì nguyên nhân gì, đã đổ sụp hơn nửa.

“Sơ sài quá,” Lâm Du nhìn căn nhà sơ sài mà họ sắp chuyển vào, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành. E rằng Lưu Vũ Tích đến đây, cũng phải ngậm điếu thuốc ngồi ở cửa nửa ngày.

*Lưu Vũ Tích (chữ Hán: 劉禹錫, 772-842) tự: Mộng Đắc (夢得); là viên quan và là nhà thơ Trung Quốc thời Trung Đường.

“Đi vào xem đi,” Chu Thục Vân nói một tiếng, bảo Đại Xuyên mở cửa.

Tuy rằng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng sau khi đẩy cửa vào, vẫn bị sự rách nát trước mắt làm cho kinh hãi. Cỏ hoang cao ngang người trong sân gần như không có lối đi, rễ cỏ làm củng lên đất bùn. Tường đất sụp lở, gió lùa vào, mạng nhện giăng đầy các góc mái. Cây khô mọc lan tràn, chim hoang thành đàn.

Trên đầu mỗi người đều xẹt qua một chuỗi dấu ba chấm, Lâm Du vô cùng nghiêm túc nói: “Hay là chúng ta vẫn nên quay về đánh đại phòng một trận rồi trói lại đổi lấy căn nhà kia đi.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía y, cũng không phải là không thể.

Sau nửa canh giờ, cả nhà xắn tay áo lên, dọn sạch toàn bộ cỏ dại trong sân. Mảnh sân này rất rộng rãi, Lâm Du và Tôn Nguyệt Hoa đứng ở mặt đông, Hạ Nghiêu Xuyên và Hạ Nghiêu Sơn mỗi người ở mặt nam và bắc, Chu Thục Vân cùng Hạ Trường Đức bắt đầu từ phía tây, mỗi người cầm một cái liềm, cắt cỏ tụ lại ở giữa.

Cắt xong cỏ dại tùy tay bó lại ném sang một bên, Hạ Nghiêu Xuyên lấy cuốc đào rễ cây cỏ. Trong núi gặp mưa gió, trên sườn núi nửa chừng trôi xuống không ít bùn đất và đá. Hướng về phía bức tường viện phía tây bị sụp, đá lăn vào không ít.

Lâm Du nhìn thấy sự đổ nát tiêu điều, nếu trời lại mưa, còn có nguy cơ tiếp tục sụp lở. Vả lại phía tây là nơi nằm nghiêng, người ở thì không an toàn. Y đi theo phía sau Hạ Nghiêu Xuyên, vừa nhặt đá vừa nói: “Ta muốn xây một bức tường chắn ở sườn núi phía sau.”

Hạ Nghiêu Xuyên dừng lại quay đầu nhìn y, vừa tò mò muốn hỏi, lại sợ Lâm Du chê hắn không có kiến thức, mím môi cẩn thận dùng ánh mắt dò hỏi.

Lâm Du cười một chút giải thích: “Tức là dùng đá và bùn đất xây một bức tường ở sườn núi, phòng ngừa bùn đất trên núi sụp lở trôi xuống.”

Tường chắn ở hiện đại rất phổ biến. Lâm Du vừa rồi đã đi xem qua sườn núi phía sau, những tảng đá lớn cơ bản đã trôi hết vào trong sân, bị bọn họ ném ra ngoài. Còn lại đều là đá vụn và bùn đất. Chỉ cần xây tường bên cạnh sườn núi, rồi nện chặt đất, dùng gậy trúc dài chế thành cọc cắm vào đất, dùng dây thừng kéo, là đủ để ngăn cản bùn đất trên sườn núi.

Ý tưởng của y đối với người nhà họ Hạ là quá kỳ quái, nhưng không ai nghi ngờ. Lâm Du đã từng đọc sách, không giống với bọn họ. Chu Thục Vân nói: “Sườn núi phía sau quả thật nguy hiểm, Du ca nhi nói đá, bùn đất và gậy trúc trong núi đều có, cũng không cần tốn tiền, đúng là có thể thử một lần.”

Ý kiến được đưa ra lại được tiếp nhận tin tưởng một cách vô điều kiện, Lâm Du mặt mày rạng rỡ cười, trong lòng vô cùng vui mừng.

Nhặt đá xong, lại lấy rìu chặt những cây tạp trong sân, vừa vặn có thể lấy làm củi đốt. Tôn Nguyệt Hoa và Chu Thục Vân vận đất sét đỏ đến, dựng một cái bếp lò đơn giản, đặt chiếc nồi được phân chia lên.

Trong sân hỗn độn rách nát, đừng nói ở người, ngay cả nấu cơm cũng rất khó khăn, buổi trưa chỉ có thể nấu cơm ngoài trời.

“Ta vừa rồi đi dạo quanh một vòng,” Hạ Nghiêu Sơn từ sườn núi phía sau đi xuống nói: “Trên núi phía sau có một dòng sơn tuyền, nước suối chảy quanh năm không ngừng, nước cũng sạch sẽ. Sau này nhà dùng nước, không cần đi dưới sông gánh nước, chỉ cần đi vài bước lên núi sau là có thể dùng.”

Chu Thục Vân gật đầu: “Cũng tiết kiệm không ít sức lực.”

Trong thôn không có nhiều hộ có tiền để đào giếng, một cái giếng mất năm lượng bạc. Đa số là đi bờ sông gánh nước ăn, mỗi lần gánh chỉ đủ ăn một ngày, muốn nói tưới rau giặt quần áo thì càng không đủ, vừa mệt vừa tốn thời gian.

Lâm Du và Hạ Nghiêu Xuyên đào gốc cây, trong sân ngoài sân không còn sót lại một cọng cỏ dại nào. Khi dọn dẹp bụi cỏ gần nhà xí, bên trong bỗng nhiên chui ra một con rắn.

Lâm Du hoảng sợ, vội vàng tránh đi. Con rắn lớn uốn lượn bò, theo bức tường viện rách nát trườn ra ngoài, chui vào bụi cỏ hai bên bậc thang.

Hạ Nghiêu Xuyên vội vàng chạy lại xem, Lâm Du mặt mày hoảng hốt, trốn sau lưng Hạ Nghiêu Xuyên thò đầu ra, thấy trong bụi cỏ lại có một ổ trứng rắn.

Hạ Nghiêu Xuyên cảm thấy phiền phức, hỏi Lâm Du: “Có thấy rõ là rắn gì không?”

Lâm Du miêu tả một phen, Hạ Nghiêu Xuyên thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, là rắn hoa, không cắn người cũng không có độc. Trước tiên đưa số trứng rắn này đi, chỉ sợ xung quanh còn có rắn độc. Chờ dọn xong sân, lấy hùng hoàng phấn rải một vòng.”

Vừa nghe nói có rắn, làm Chu Thục Vân và Tôn Nguyệt Hoa giật mình. Chu Thục Vân vội vàng nói: “Đức Trụ thúc của ngươi cũng bán hùng hoàng phấn, ta cho ngươi năm văn tiền, ngươi đi mua một gói lớn về.”

Trừ sân ra, còn có nhà xí bỏ hoang, phòng trong và phòng ngoài. Chỗ nào có thể nhóm lửa, nhóm lửa hùng hoàng phấn lên đốt một vòng. Quả nhiên lại thiêu ra một con rắn, vẫn là rắn có độc, sau đó mới rải bột hùng hoàng quanh nhà một vòng.

Bận rộn cả một ngày, mới khó khăn lắm quét tước xong sân. Hạ Nghiêu Xuyên vào phòng trong xem xét một vòng, xà nhà cột kèo đều rất chắc chắn, chỉ là bụi bặm quá nhiều.

“Tạm chấp nhận ngủ một đêm, ngày mai lại tiếp tục,” Chu Thục Vân nói.

Tuy rằng rách nát, may mắn là không cần tốn tiền thuê người gia cố. Căn nhà này là của nhà họ Dương không cần nữa, bà mua năm cân rượu thịt mang qua, nhà họ Dương ngay cả tiền cũng không nhận, chỉ nhận lấy rượu thịt, liền chuyển khế đất nhà cho bọn họ.

Tổng cộng ba gian nhà, trong đó hai gian phân bố hai bên nhà chính, một gian khác ở phía tây. Góc nghiêng là nhà bếp, nhà bếp có một cánh cửa nhỏ, đẩy cửa ra ngoài, là nối liền chuồng nuôi gia súc và nhà xí. Phía đông là phòng chất củi và ổ chó bỏ đi.

Lâm Du nằm trên chiếc ghế tre dài, xuyên qua ô cửa sổ không có cánh nhìn ra ngoài bầu trời đầy sao sáng. Một làn gió đêm thổi vào. Y bỗng nhiên có cảm giác chân thật, giống như từ hôm nay trở đi, y hoàn toàn hòa nhập vào thế giới này.

Hạ Nghiêu Xuyên chưa ngủ, hắn nghiêng đầu nhìn qua, thấy Lâm Du đang nhìn ra ngoài thất thần, hỏi: “Hôm nay, ngươi cùng Tôn Ngạn ở cửa nói gì?”

Tôn Ngạn? Hạ Nghiêu Xuyên không nói, Lâm Du cả ngày cũng chưa nhớ tới người này, y nói: “Tìm hắn mượn mấy quyển sách, lúc rảnh rỗi sao chép lại, đọc thêm. Sao đột nhiên nhắc đến hắn?”

Hạ Nghiêu Xuyên không nói chuyện, thu hồi ánh mắt nhìn lên trần nhà, rất lâu sau mới nói: “Ngươi biết đọc sách, còn biết viết chữ?”

Lâm Du không kịp giải thích tại sao một ca nhi cổ đại như y lại biết những thứ đó, y gật đầu: “Đều là học từ trước đây, theo cha mẹ, thầy giáo học, còn học cả số học, hóa học, vật lý…”

Dần dần nói xa, Lâm Du lại nhìn về phía bầu trời bên ngoài, không biết bạn bè người thân ở thời đại kia hiện tại thế nào, có phải cũng đang cùng y nhìn cùng vầng trăng này không?

Hạ Nghiêu Xuyên lật người, mặt hướng về phía Lâm Du. Những điều Lâm Du nói hắn không hiểu. Hắn chỉ cảm thấy Lâm Du biết quá nhiều, không giống một tiểu ca nhi bình thường. Sống cùng bọn họ, dường như quá thiệt thòi cho y.

Thần sắc Hạ Nghiêu Xuyên khẽ động, nhẹ nhàng, lại nhắc đến Tôn Ngạn: “Hắn cũng biết đọc sách viết chữ, còn biết gảy bàn tính… Có phải rất tốt không?”

Đã dò hỏi lại là giọng điệu thăm dò. Bỏ đi sự tư tâm mà nói, Hạ Nghiêu Xuyên hâm mộ Tôn Ngạn, cũng kính nể Tôn Ngạn. Người biết đọc sách đều là có bản lĩnh, hắn và đại ca đều không có bản lĩnh như vậy, chỉ biết cắm đầu làm việc.

Nhưng Lâm Du không nghĩ vậy, y trầm tư một lát, cũng lật người đối mặt với Hạ Nghiêu Xuyên: “Ngươi muốn đọc sách không? Đọc sách, biết chữ, số học.”

Hạ Nghiêu Xuyên gần như không chút do dự gật đầu, sau đó lại lắc đầu cười: “Ta đã hai mươi tuổi, sớm qua tuổi đọc sách rồi.” Hắn tuy rằng từ chối, nhưng ngay cả lông mày cũng lộ ra sự khát khao, ai lại không muốn đọc sách đâu chứ.

Lâm Du lập tức phản bác hắn: “Ai nói? Quân tử rằng: Học không thể thôi. Con người dẫu đã già, cũng vẫn cứ sẽ ở bất tri bất giác mà tiếp nhận tri thức và đạo lý.”

Lâm Du: “Ngày mai ta dạy ngươi biết chữ, mỗi ngày nhận biết mười chữ, chờ sang năm lúc này, ngươi có thể nhận biết 3600 chữ rồi. Lại dạy ngươi đọc văn chương, học số học. Ta đều có thể học được, ngươi cũng không cần xem nhẹ chính mình.”

Hạ Nghiêu Xuyên lặng lẽ nhìn y, rất lâu sau, mới cười gật đầu nói: “Được.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip