Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Trịnh Châu
Lý Hồng Chí
Đệ tử: Với những đứa trẻ đặc biệt hiếu động và rất không nghe lời, con thường làu bàu đánh mắng suốt ngày, chuyện này có đáng không?
Sư phụ: Phương pháp chúng ta giáo dục trẻ nhỏ nên cải tiến một chút. Chư vị phát hiện rằng mắng nó cũng không được [hiệu quả], đánh nó cũng không được, [vậy] chư vị nên cải tiến phương pháp một chút. Tôi bảo mọi người rằng nó cũng là người, chư vị đừng coi nó là con cái của chư vị, sau trăm tuổi [qua đời] chẳng ai biết ai, những gì chư vị nợ nó thì phải trả! Tôi nói điều này có thể chư vị không tin, có người cứ mê ở cõi người thường, họ cứ chấp trước những thứ này! Ép con cái học đại học, thi đại học. Tôi bảo chư vị này, chư vị nợ nó nhiều rồi, tương lai đổi lại, nó cũng sẽ làm cha của chư vị, cũng sẽ làm thế với chư vị. Đây là vấn đề phương pháp, nếu nuôi con mà không dạy thì cũng là làm việc xấu, cũng là nợ nó.
Đệ tử: Hóa thân, báo thân là gì?
Sư phụ: Tôi không giảng cho chư vị điều này, đây là danh từ phân loại trong Phật giáo. Tại đây tôi kết hợp [thuật ngữ của] khoa học nhân thể mà giảng, giảng một cách minh bạch nhất không thể [minh bạch] hơn rồi. Hiện nay nào là 'ba hồn bảy phách', thứ này thứ kia, tôi bảo chư vị này, họ giảng quá chung chung, chung chung tới mức độ nào? Tâm can, phế tạng49, đại não, đầu óc, từng huyết quản, tế bào của chư vị đều là hình tượng của chư vị. Tôi không biết họ nói về cái gì, ba hồn bảy phách gì đó là chỉ thứ gì. Nửa thân trước của chư vị có hình tượng của chư vị, nửa thân sau có hình tượng của chư vị, chân tay của chư vị đều là hình tượng của chư vị, chư vị nói xem họ là nói về cái gì? Cho nên tôi cảm thấy họ [giảng] rất chung chung; chúng ta đây là nói rõ ràng nhất rồi.
Đệ tử: Lúc con luyện Thần Thông Gia Trì Pháp, đôi khi chỗ bụng dưới động đậy lúc lên lúc xuống, giống như điều tức khi luyện khí công khác trước kia?
Sư phụ: Đúng vậy. Sẽ như vậy, cứ thế mà luyện công không cần để ý tới nó, [đây cũng] là một loại trạng thái. Đại Pháp trong thời kỳ đầu việc điều tức cũng là tự động.
Đệ tử: Sau khi luyện công một tay phát nhiệt, một tay lạị mát thì là chuyện gì?
Sư phụ: Đây đều là những phản ứng bình thường, trong Đạo gia giảng gọi là 'âm dương phân minh' gì đó, có thể bên này nóng lên, bên kia lạnh đi; có thể bên kia nóng lên, bên này lạnh đi; đây đều là trạng thái bình thường, các chủng trạng thái đều sẽ xuất hiện.
Đệ tử: Khi luyện Pháp Luân Đại Pháp, yêu cầu lưỡi đặt hàm trên, vậy [nếu] cả hàm đều là răng giả, hàm trên bị răng giả ngăn cách?
Sư phụ: Không sao, đừng nói răng giả của chư vị, lắp răng sắt cũng không vấn đề gì, tấm chì cũng không ngăn được; điều chúng ta luyện là năng lượng. Khi tôi ở Bắc Kinh họ tìm tôi làm thí nghiệm, dùng tay giữ tấm phim X-quang được bọc kín bởi mấy lớp chì, lại dùng thêm vài lớp giấy đen bọc lại; sau đó rửa ảnh ra, trên bề mặt có dấu tay của tôi, dấu ấn để lại do tay từng cầm vào. Nên cũng nói tấm chì cũng không thể ngăn được năng lượng. Không phải luyện khí, luyện khí sợ thứ này sợ thứ kia. Có người nói có sợ gió hay không, gió lớn cấp 10 mà chư vị có thể đứng vững, thì chư vị cứ luyện, thứ gì cũng không mất. Năng lượng thì không mất đi, khí mới mất đi.
Đệ tử: Khi ngồi đả tọa chân không đau thì không khởi tác dụng phải không?
Sư phụ: Cũng không hẳn như vậy, môn này của chúng ta không phải chuyên tiêu nghiệp ở phương diện này. [Con đường] chúng ta đi là ma luyện tâm tính50 của chư vị trong xã hội người thường. Đương nhiên, về thân thể cũng phải gánh chịu một phần, vấn đề này tôi đã giảng rồi, không phải hoàn toàn dựa vào thiền định tu luyện.
Đệ tử: Trẻ nhỏ dưới sáu tuổi sau khi vô tình nhìn thấy cảnh tượng trên huy hiệu Pháp Luân, có phải là thiên mục khai mở?
Sư phụ: Vô tình nhìn thấy, nhưng có khai mở nó cũng không biết. Thông thường sau khi trẻ nhỏ khai thiên mục, bản thân nó không chú ý, khi nhìn thấy thứ gì đó, thì nó cho rằng hình như mọi người đều như vậy, nó rất hồn nhiên, nó cũng không coi đó là chuyện gì cả.
Đệ tử: Con của con học Pháp Luân Đại Pháp của Thầy, tiếp nhận tư tưởng của Sư phụ, [nhưng] không chăm chỉ luyện công, vậy Pháp Luân còn tồn tại không?
Sư phụ: Không chăm chỉ luyện công, không làm theo yêu cầu của Pháp Luân Đại Pháp, vậy sao tính là tiếp nhận tư tưởng của tôi; chúng tôi không phải là cấp cho người thường một cách tùy tùy tiện tiện. Dù là người lớn trẻ nhỏ đều cần làm theo tiêu chuẩn của Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng trẻ con ngây thơ, một khi nó đã học rồi, thì chư vị chớ thấy trên bề mặt nó không chăm chỉ luyện, nhưng tâm tính của nó đang thay đổi, Pháp đã cắm rễ trong tâm nó rồi.
Đệ tử: Sau này Thầy không mở lớp nữa, chúng con có thể gặp được Sư phụ không?
Sư phụ: [Dù] không mở lớp nữa, tôi cũng không phải đi ra từ núi sâu rừng già gì cả, tôi cũng không chui vào sơn động. Tu tốt thì hàng ngày có thể gặp được, chư vị không nhìn thấy thì tôi cũng vẫn ở đó.
Đệ tử: Chúng con khi luyện qua khỏi nãi bạch thể thì còn có công năng thể cảm51 hay không?
Sư phụ: Tôi đều giảng rồi, đó không phải là công năng. Tuyệt đại đa số mọi người chúng ta ở lớp học này, còn chưa kịp đợi thể hội được trạng thái nãi bạch thể thì [nó] đã qua đi rồi. Trên thực tế tôi đã nâng chư vị lên, lại đẩy chư vị đi một chặng đường. Đoạn này [mà để] chư vị tự luyện, chư vị phải luyện cả một đời. Trong thời gian tám ngày chúng tôi đã giúp chư vị làm xong, tầng thứ đó đột phá đến mức chư vị còn chưa cảm nhận được thì nó đã qua đi rồi.
Đệ tử: Khi con luyện tĩnh công, mắt con hễ nhắm lại là muốn nhìn cảnh tượng kinh lạc tự thân vận hành, cái này có phù hợp với Pháp Luân Đại Pháp hay không?
Sư phụ: Chư vị nhìn thấy thì chính là thiên mục của chư vị khai mở rồi, đây là điều bình thường.
Đệ tử: Con và em bé sơ sinh ở cùng một phòng, năng lượng của Pháp Luân do Đại Pháp chúng ta đả xuất ra và khí cơ trên thân của con có ảnh hưởng gì tới thiên mục của em bé sơ sinh hay không?
Sư phụ: Chư vị không nên chấp trước vào những điều này, trẻ nhỏ, trẻ sơ sinh thì chư vị cứ để tùy kỳ tự nhiên. Đáng được đắc thì sẽ đắc, không đáng được đắc thì sẽ không đắc được. Thông thường thiên mục của trẻ nhỏ đều khai mở.
Đệ tử: Con lập tức đi Hồng Kông, Pháp thân của Ngài có thể bảo hộ đệ tử không?
Sư phụ: Chư vị đi Hồng Kông, chư vị tới Mỹ quốc, chư vị lên Mặt Trăng, Mặt Trời cũng không hề gì, Pháp thân của tôi đều có thể bảo hộ. Nhưng không được chấp trước; Pháp thân của tôi là để chư vị tu luyện nên mới quản chư vị.
Đệ tử: Tự cổ [tới nay] tu Tiên tu Phật chỉ có một con đường là Kim Đan đại đạo, với chủ nguyên thần mà Ngài nói [có quan hệ gì]?
Sư phụ: Đây là điều mà các vị biết [thôi]. Cái gì là một con đường Kim Đan đại đạo; từ cổ tới nay nói, đó là người thường nói vậy. Thiên thượng đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp của tôi là Pháp tốt nhất, đương nhiên còn có những pháp tu khác, quá đỗi ảo diệu, con người làm sao có thể lý giải được?
Đệ tử: Dù luyện bài công pháp nào, trong não cứ như thể có rất nhiều khí huyết chảy giao nhau, là Pháp Luân xoay chuyển phải không, hay là Pháp Luân điều chỉnh đại não?
Sư phụ: Người luyện công thân thể họ xuất hiện đủ loại trạng thái, không đếm xuể, hàng nghìn hàng vạn, không thể từng dạng từng loại mà nói những chuyện này, nói không hết; chư vị muốn luyện công thì hãy nhìn nhận nó là hiện tượng tốt, không cần quản nó. Chư vị hôm nay trạng thái này ngày mai trạng thái khác, chỉ coi đó là chuyện tốt, kỳ thực đều là điểu chỉnh thân thể; nhưng tâm lý bất ổn đó của chư vị là gì? Là chấp trước phải không? Tâm lý sợ hãi mạnh như vậy, chư vị có thể luyện công chăng? Chư vị liệu có thể vượt qua? Điều này chẳng phải đã thành khó nạn cho tự mình hay sao? Tâm chấp trước xuất hiện thì tiêu trừ đi thế nào? Có thể nói không chừng sẽ thực sự khiến chư vị phải ở trong trạng thái đó mà tống khứ cái tâm này.
Đệ tử: Năm thủ ấn khi đả tọa có tên gọi không?
Sư phụ: Thủ ấn trong vận động không có tên gọi cố định.
Đệ tử: Thủ ấn Đại Liên Hoa là một trong những thủ ấn hay là tên gọi toàn bộ của năm thủ ấn?
Sư phụ: Thủ ấn Đại Liên Hoa chỉ là một thủ ấn cố định.
Đệ tử: Công lực của Ngài hiện nay cao bao nhiêu? Nội dung bài giảng của Ngài đã đích thân trải nghiệm qua hay chưa?
Sư phụ: Tôi trải nghiệm quá nhiều rồi. Tôi có một trượng, mười trượng, trăm trượng, ngay cả một tấc tôi cũng không nói ra cho chư vị, không cho phép chư vị biết quá nhiều. Sư phụ chân chính đều không tự tâng bốc về mình; điều chúng tôi truyền đây chính là Pháp này, chư vị cứ chiểu theo Pháp này mà làm. Nhưng mà, tôi còn nói với chư vị rằng, phàm là người tu luyện Pháp này một cách chân chính sẽ không xuất hiện vấn đề, chư vị chỉ quản việc tu. Trước kia trên lớp ở Quý Châu tôi đã giảng một câu, người ta hỏi tôi, thưa Thầy ngài cao đến đâu? Tôi nói rằng chư vị chỉ quản việc luyện thôi, sau khi tôi ra công chúng, hay trước khi tôi ra công chúng cũng như vậy, không có ai có thể động tới tôi được. Chính bởi một câu này, mà địa phương đó có một người hơn 300 tuổi đã đấu pháp với tôi, vì tâm tật đố của ông ta mà, sau này ông ta cũng xong rồi. Chư vị chớ coi ông ta tu hơn 300 năm, Đại Pháp này truyền xuất ra không phải làm chuyện đùa, ai dám tùy tiện động vào cũng không được. Cuối cùng ông ta biết tôi là tới độ nhân, nhưng đã muộn rồi, Pháp không dung ông ta.
Đệ tử: Trong luyện công đả tọa có lúc cảm thấy mình trở nên to lớn, có khi trở nên nhỏ bé?
Sư phụ: Đây đều là chuyện tốt. Khi người ta hễ luyện công, nguyên thần của họ sẽ có năng lượng bổ sung cho nó, họ liền có thể biến hóa, khuyếch trương lên thì họ sẽ cảm thấy mình rất lớn. Nhưng nhục thân này của chư vị lại không hề phát sinh biến hóa, biến hóa là thân thể khác, cảm thấy bản thân rất lớn, nhưng họ cũng có thể thu nhỏ lại, biến thành rất nhỏ; kỳ thực đó đều là bình thường; tôi không muốn giải thích những hiện tượng này. Các chủng trạng thái nhiều lắm, hàng nghìn hàng vạn cũng không hết.
Đệ tử: Khi gia trì thần thông toàn thân phát run hoặc một phần [cơ thể] phát run có thể luyện công không?
Sư phụ: Nếu run cầm cập giống như khi hoảng sợ, thì có thể là có thứ phụ thể gì đó, nó sợ hãi; nếu là thân thể bình thường lắc động từ từ đều đều, có thể là dòng năng lượng đang xung mạch, nhưng không được lắc động theo nó.
Đệ tử: Có hai52 người trước kia theo học viên cũ học Pháp Luân Đại Pháp được hai tháng, hiện nay khi luyện Thần Thông Gia Trì Pháp có cảm giác về khí, thuận theo đó mà xuất hiện các loại động tác?
Sư phụ: Đó chính là ma can nhiễu, hãy nhanh chóng bỏ những động tác tự phát! Người ta trong tĩnh mà xuất hiện ra những gì miễn là không phải động tác Pháp Luân Đại Pháp —đương nhiên, tôi là nói người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một cách chân chính— nếu chư vị xuất ra không phải động tác của Pháp Luân Đại Pháp, thì chư vị hãy nhanh chóng bỏ nó đi! Mọi người thấy tôi đả đại thủ ấn, cũng muốn học, có người cảm thấy hễ làm thì cũng thành thủ ấn. Tôi bảo chư vị này, nói không chừng chính là ma can nhiễu chư vị, Pháp thân của tôi tuyệt đối không dạy chư vị những cái đó. Đặc biệt là luyện lẫn với công khác; xuất hiện tình huống này nhất định là can nhiễu.
Đệ tử: Sau khi theo lớp học, một bên tai ầm một tiếng, tai kia có khí xung ra ngoài, sau này khi ngủ nghe thấy tiếng âm nhạc?
Sư phụ: Đó chính là thiên nhĩ đã khai mở, chính là thiên nhĩ thông, đã nổ khai rồi.
Đệ tử: Chủ nguyên thần và phó nguyên thần đều là một bộ phận của thân thể; chủ nguyên thần đằng nào rồi cũng chết, vậy để phó nguyên thần tu thành chẳng phải cũng được mà?
Sư phụ: Được thôi, xưa nay người ta chính là tu như vậy. Nhưng [nếu thế] chư vị đừng luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi, hãy luyện môn khác. Chư vị luyện Pháp Luân Đại Pháp chư vị cũng không đắc được. Bởi vì thứ này của chúng tôi là để ban cho chủ nguyên thần; là ai nói chủ nguyên thần có thể chết; chủ nguyên thần không chết được. Chẳng qua tôi nói chư vị cũng thật là 'rộng lượng', tự mình chết, để phó nguyên thần tu. [Kỳ thực] tôi thấy đây là câu hỏi do người có phụ thể viết.
Đệ tử: Nghe học viên cũ bảo toàn thân đâu đâu cũng có Pháp Luân xoay chuyển, con chỉ cảm thấy bụng dưới có một cái; con cũng có thể có nhiều như vậy không?
Sư phụ: Chấp trước quá rồi. Pháp Luân mà nhiều là tôi đang điều chỉnh thân thể cho họ, còn cấp cho họ chỉ có một cái. Nhưng chư vị đã rất rất là siêu thường rồi. Tôi bảo mọi người này, chư vị thấy chư vị đang nghe Pháp [ở đây], còn có rất nhiều rất nhiều người mà chư vị nhìn không thấy đang ở đây nghe Pháp. [Tôi] nói chư vị này, ban đầu họ đều không tin vào uy lực của Đại Pháp, công này của chúng tôi lẽ nào luyện nhanh như vậy. Học viên của tôi ngồi xe lửa cùng tôi, một số người tu Đạo từ trong núi đến sau khi họ nhìn thấy thì quả thực là không thể tưởng tượng được. Họ hỏi tôi những học viên này học bao lâu rồi, tôi nói có người học nửa năm, có người học một năm. Tôi nói so với các ông thì thế nào? Họ nói rằng, chúng tôi không có mấy người có thể đuổi kịp bọn họ. Nhưng họ lại tu mấy trăm năm, trên nghìn năm. Chư vị nghĩ xem tôi cấp cho chư vị những gì, có người [tu Đạo] nói ngồi đó liền muốn khóc, các vị có thể không khóc sao?
Đệ tử: Khi ngồi xếp bằng luyện Thần Thông Gia Trì Pháp hễ bắt đầu là chân rất đau, tu tới khi nào thì chân mới không đau?
Sư phụ: Tu tới khi nghiệp của chư vị không còn nữa.
Đệ tử: Pháp Luân mà Sư phụ cài cho chúng con ở chỗ bụng dưới không có cảm giác, có phải là phải tham gia mấy lần lớp học nữa mới có thể cài xong không?
Sư phụ: Có người chính là không có cảm giác, có người đặc biệt mẫn cảm, là không giống nhau. Có cảm giác cũng vậy, không có cảm giác cũng vậy, miễn là người chân chính tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì không bỏ sót ai. Nhận thức của chư vị không đúng, những người tự học mà chân chính tu luyện thì đều có thể đắc được, cũng không tồn tại kiểu nhận thức là cài xong hay không [xong].
Đệ tử: Thứ mà học viên chỉ tham gia một lớp học của Ngài và học viên nhiều lần tham gia lớp học đắc được có như nhau không?
Sư phụ: Như nhau, một chút cũng sẽ không cấp thêm. Rất nhiều học viên chúng ta tham gia lớp học nhiều lần không phải là để tới đắc được gì, theo học hết lớp này lớp nọ. Là vì mỗi lần tôi giảng họ đều có được nhận thức mới, người ta là tới học Pháp, nghe Pháp, họ biết Pháp này trân quý; chứ không phải tới để đắc được thứ gì. [Lối nghĩ] theo [lớp] thêm một lần đắc thêm một chút, theo thêm một lần đắc thêm một chút, nói vui thế này, tâm đó cũng tham quá rồi.
Đệ tử: Trẻ con khai mở thiên mục rồi thì bảo hộ thế nào?
Sư phụ: Học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng ta, hoặc tiểu học viên trong học viên chúng ta, hoặc con mà chư vị mang theo cũng đã đắc được Pháp Luân rồi, hoặc đã khai thiên mục rồi, [thì] ra ngoài thì không được tùy tiện nói với những người không tu luyện, cũng không được tùy tiện nói với các bạn học, thầy cô giáo trong trường, nếu không con của chư vị sẽ không được yên thân.
Đệ tử: Những người đã từng ở thế giới như thế này, tâm linh có thể không lưu lại một chút tỳ vết nào, khôi phục lại sự thuần khiết không tỳ vết như thuở ban đầu được chăng?
Sư phụ: Có thể, hơn nữa còn có thể vượt qua chư vị nguyên lai [ban đầu]. Đương nhiên chư vị muốn tại người thường lập tức tu được thuần khiết đến vậy, nếu chỉ dựa vào lực lượng tự thân chư vị thì không được đâu. Tại tích tắc cuối cùng, bất cứ thứ tàn tích gì của chư vị, toàn bộ những vật chất bất hảo đều được trừ bỏ. Cái 'tình' kia là tồn tại vật chất, bởi vì tự chư vị phải tu nó [đi], từ tư tưởng của chư vị mà cải biến bản thân chư vị, khiến nó không thể tiếp tục sản sinh. Một chút thứ kia còn lưu lại đến cuối cùng đều trừ bỏ đi cho chư vị, lúc đó chư vị sẽ thuần tịnh tới mức vô cùng thuần tịnh. Tu chính là tu tư tưởng của con người, từ tư tưởng mà thay đổi, tư tưởng của chư vị thuần tịnh tới mức độ nào, thì đó chính là quả vị. Sau khi viên mãn, tư tưởng của chư vị hoàn toàn đều là phương pháp tư duy tại tầng thứ viên mãn đó, không còn phương pháp tư duy của con người nữa.
Đệ tử: Chủ nguyên thần cuối cùng tiến nhập vào thân thể nào? Cái thân thể kia là thuộc vào trạng thái nào?
Sư phụ: Chủ nguyên thần tiến nhập vào thân thể nào? Thân thể mà chư vị tu được đó đều là chư vị. Thân thể ở không gian khác vốn dĩ chính là nhất thể, đều là nhất thể của chư vị. Đương nhiên nhục thân của chư vị sau khi được vật chất cao năng lượng chuyển hóa, sẽ không tồn tại thuyết về thân thể tại không gian khác nữa.
Đệ tử: Khi vừa bước vào Đại Hùng Bảo điện ở Thiếu Lâm tự, Pháp Luân tại vị trí bụng dưới cấp tốc xoay ngược lại?
Sư phụ: Xoay xuôi, xoay ngược đều là bình thường. Một nơi khá tốt, một ngôi chùa rất tốt. Đương nhiên hiện nay những hòa thượng tu luyện kia thì chúng ta không nói, điều chúng ta nói là ngôi chùa là một ngôi chùa rất tốt.
Đệ tử: Khi làm [động tác] lưỡng trắc bão luân cứ luôn xuất hiện [hiện tượng] ù tai?
Sư phụ: Đúng vậy. Lưỡng trắc bão luân có thể đả khai tai của con người. Có người nghĩ, vậy thì tốt, tôi bèn luyện cái này hàng ngày. Đó là tâm chấp trước! Tôi chính là không muốn giảng những chuyện này cho học viên mới, rất dễ nảy sinh chấp trước vào những thứ đó, hễ chấp trước là sẽ bị ngăn trở.
Đệ tử: Trước khi luyện Pháp Luân Đại Pháp con nằm mơ thấy mình lên trời, bay lượn trên trời; chui xuống đất, con cũng nhìn thấy, là phó nguyên thần của con phải không?
Sư phụ: Không phải. Nếu ý thức của chư vị đang bay trên trời, thì đó chính là chủ nguyên thần của chư vị ly thể53. Ý thức của chư vị ở đâu, thì bản thân chư vị ở đó. Nói rằng tôi nhìn thấy tôi đang bay trên trời, [mà] tôi đang ngồi nơi đây, thì đó chính là phó ý thức đang bay.
Đệ tử: Sau khi con luyện tĩnh công được nửa tiếng, lúc đó toàn thân cảm thấy căng thẳng, muốn gắng sức, sau đó bao thành một khối liều mạng luyện công, là chuyện gì?
Sư phụ: Chư vị không cần quản nó, [nó] liên quan đến thể sinh mệnh trước kia của chư vị. Chư vị không cần quản, chỉ quản việc luyện thôi.
Đệ tử: Thợ hàn trong khi làm việc tiếp xúc với khói bụi, hồ quang điện, chúng có ảnh hưởng tới thân thể không?
Sư phụ: Không quan hệ gì với người luyện công.
Đệ tử: Ngày đầu tiên luyện công, cảm thấy một vật hình tròn từ ngoài nhập vào trong bụng sau đó dần dần đặt vào chỗ rốn, hỏi có phải là Pháp Luân do Sư phụ cài không?
Sư phụ: Người luyện công không nên quản những chuyện này. Các loại trạng thái tôi không thể giải thích, đừng gia tăng tâm chấp trước.
Đệ tử: Con mua một cuốn lịch treo tường và một cuốn sách của một vị khí công sư, có thể treo cùng phòng với ảnh Sư phụ và xem hay không?
Sư phụ: Không thể, tu thì phải chuyên nhất. Dù là khí công sư chân chính, là khí công sư rất tốt, tôi bảo chư vị này, họ cũng không có năng lực bài trừ những thứ tà ma oai đạo đó, họ cũng phải thích nghi với chúng, cho nên một số [người] trong công đã mang theo những thứ này. Đành rằng bản thân họ tu chính đạo, nhưng họ không có cách nào, cũng không quản lý nổi những gì họ truyền ra.
Đệ tử: Người trường kỳ công tác trên thuyền thì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp có thể đạt được hiệu quả như nhau không?
Sư phụ: Như nhau. Luyện công trên biển cũng như nhau, luyện công trên sông cũng như nhau.
Đệ tử: Người luyện công ăn cơm phải chăng có thể ăn cho gần no thôi, có sức là được rồi?
Sư phụ: Ăn gần no? Ăn gần no hay là ăn no. Ăn cơm thì chẳng phải nên ăn no sao? Còn để chừa một chút làm gì? Nếu là thời kỳ khó khăn ăn ít một chút cũng không sao. Thân thể chư vị còn đang luyện trong thế gian Pháp, còn cần dùng những thứ trong thế gian Pháp cung cấp dinh dưỡng, nếu không, thì thân thể này chẳng phải xong rồi sao? Trước khi chư vị được vật chất cao năng lượng thay thế, chư vị không ăn cơm có được không? Cứ ăn thôi mà trong tâm không chấp trước thì cũng không vấn đề gì.
Đệ tử: Học Pháp Luân Đại Pháp có thể nuôi động vật nhỏ không?
Sư phụ: Phật gia giảng 'bất sát bất dưỡng'54, có thể Đạo gia cũng giảng như vậy. Nhưng Đạo gia cũng có một bộ phận có linh vật, như là nuôi rùa, nhưng mà, tại tầng cực cao cũng thu nạp một, hai hộ pháp, vậy thì phải chọn ra [con nào] cực kỳ tốt. Bởi vì những thứ này thuận theo chư vị luyện công, khi tầng thứ đề cao, nó rất dễ đắc linh khí, hễ đắc được linh khí, nó có thể không chú trọng tâm tính, làm chuyện xấu, thì sẽ thành ma.
Đệ tử: Hễ đến tối khi con một mình nhắm mắt luyện công, biết xung quanh rất tĩnh bèn cảm thấy rất sợ hãi?
Sư phụ: [Tôi] nói với mọi người, Pháp Luân Đại Pháp của chúng ta hiện nay tại các tầng không gian nơi đâu cũng [được] biết đến. Pháp Luân Đại Pháp truyền trong xã hội người thường, có rất nhiều thứ loạn bát nháo, những thứ tại các loại không gian cũng muốn xem một chút, cho nên chúng có hình thù kỳ quái, kiểu gì cũng có. Chư vị luyện công tại đó nó tới xem chư vị, chư vị bèn cảm thấy sợ hãi, sởn cả tóc gáy, nhưng chư vị hãy nhớ kỹ rằng có Pháp thân của tôi ở đó, không ai hại nổi chư vị, nó chỉ là muốn xem một chút. Vì sao sởn tóc gáy, chính là phó nguyên thần của chư vị nhìn thấy rồi nên cảm thấy sợ lắm, kỳ thực không hề gì.
Đệ tử: Thế giới Pháp Luân là như thế nào?
Sư phụ: Chư vị từng nghe nói có thế giới Cực Lạc chăng? Thế giới Pháp Luân còn đẹp hơn.
Đệ tử: Nếu biết được quan hệ nghiệp báo trong những người thân của mình, thì sống với nhau thế nào? Báo trả thế nào? Báo ân ra sao?
Sư phụ: Dù thế nào thì chư vị cũng sẽ không biết đâu. Những sự tình ấy nơi người thường cũng không cho phép người khác biết. Người tu luyện viên mãn mới có thể biết. Nhưng chư vị đã không còn chấp trước những thứ đó nữa, người nào có mệnh của người đó, hãy tùy duyên.
Đệ tử: Quan tâm chăm sóc người tàn tật như thế nào?
Sư phụ: Chuyện nơi người thường chư vị còn tới hỏi tôi làm gì? Chư vị chăm sóc cha mẹ chư vị thế nào cũng cần hỏi tôi sao? Trông coi con cái ra sao cũng cần hỏi tôi ư? Đều là các việc nơi người thường. Tôi đây là đang giảng Pháp, [giảng] những việc tu luyện lên tầng thứ cao. Nhưng người tàn tật mà dễ chịu quá, thì không thể trả nổi nghiệp. Đời sau có thể vẫn còn bị tàn tật.
Đệ tử: Khi cấp trên chỉ thị không đúng thì đối đãi thế nào?
Sư phụ: Đây đều là những chuyện nơi người thường. Là người luyện công làm thế nào, chiểu theo yêu cầu của Pháp mà làm. Bất kể sự tình gì đều có thể tồn tại quan hệ nhân duyên. Chư vị cảm thấy không đúng, nhưng nói không chừng lại là đúng. Họ là lãnh đạo, người ta bảo chư vị làm thế nào thì chư vị hãy làm cho tốt. Đương nhiên bảo chư vị sát nhân phóng hỏa, bảo chư vị làm việc xấu, thì chư vị đương nhiên không làm. Vấn đề về nguyên tắc là không được; nhưng tiêu chuẩn cho những vấn đề nguyên tắc mà chúng ta giảng lại không giống nhau.
Đệ tử: Người luyện công vô ý làm chuyện sai trái, Pháp thân của Thầy có biết không? Có trừng phạt người đó không?
Sư phụ: Đương nhiên sẽ biết. Nếu chư vị tu rất tốt, lúc đó sẽ điểm hóa55 chư vị, cũng có thể sẽ hiện thế hiện báo56, hoàn trả hết nghiệp do làm việc sai trái mà sinh ra. Nếu chư vị tu không tốt có thể không trừng phạt chư vị, hễ thấy chư vị không được nữa, chư vị cứ mãi kiểu đó, thì cũng không thể khiến nó cứ xuất hiện hiện thế hiện báo [mãi được], xuất hiện một lần báo [ứng] chư vị một lần, xuất hiện một lần lại báo [ứng] chư vị một lần, như thế đề cao ngộ tính của chư vị sao được, cũng không cho phép làm vậy.
Đệ tử: [Sư phụ] hiển hiện một chút Pháp Luân và Pháp thân của Ngài cho chúng con có được không?
Sư phụ: Chư vị còn muốn thấy những gì?! Đó là để người thường thấy được sao?! Tâm chư vị phát xuất ra tâm chấp trước bất hảo như vậy; người mà có thể nhìn thấy Phật đã là người có quả vị rồi. [Đây] có giống câu hỏi mà người luyện công nêu ra không? Đều nhìn thấy cả rồi thì cũng không tồn tại ngộ nữa, cũng không cho phép tu nữa, chư vị không tu nổi còn muốn hủy đi bao nhiêu người như vậy sao?
Đệ tử: Lúc luyện Thần Thông Gia Trì Pháp đôi khi đầu [lắc] động?
Sư phụ: Không được động, chính là không được động, phải thả lỏng tự nhiên.
Đệ tử: Trường luyện công57 của chúng con thường thường có khói độc quấn quít do đốt lá cây thì có dừng luyện công không?
Sư phụ: Trong công viên quét lá cây rồi đốt nó đi, cái này không ảnh hưởng chư vị luyện công; nếu quả thực ngạt quá thì chư vị dừng lại một chút hoặc đổi chỗ khác, nếu không thì tôi nói rằng không sao cả.
Đệ tử: Đồ dùng hàng ngày bị hỏng là tạo nghiệp đồng thời tổn đức, hay chỉ là tạo nghiệp mà không tổn đức?
Sư phụ: Thích Ca Mâu Ni từng giảng vạn vật đều có linh58, kỳ thực chúng tôi thấy tại không gian khác bất kể thứ gì đều là sống. Nếu khi thiên mục của chư vị đạt đến Pháp nhãn thông, chư vị ra ngoài, hễ mở cửa chư vị liền thấy ngay cả đá, tường đều sẽ nói chuyện với chư vị, chào hỏi chư vị. Nhưng tôi bảo với chư vị cần để mắt tới chuyện lớn, đường đường chính chính mà tu luyện, đừng chấp trước những chuyện nhỏ nhặt này; con người có phương thức sinh tồn của con người. Một người tu luyện Đại Pháp chân chính một ngày có thể tiêu đi rất nhiều nghiệp. Cho nên nghiệp lực đối với người tu Đại Pháp mà nói thì không đáng sợ như vậy nữa.
Đệ tử: Lúc đơn thủ xung quán có người vai và tay cùng xung động lên xuống, toàn bộ thân thể đều xung động theo?
Sư phụ: Như vậy thì không đúng. Vai và thân thể thả lỏng bất động.
Đệ tử: Trong nhà có người luyện công phụ thể, khuyên anh ấy, anh ấy không nghe thì làm thế nào?
Sư phụ: Tùy kỳ tự nhiên, chư vị muốn làm chủ tư tưởng của ai đó thì cũng không thể làm chủ được, chỉ có thể khuyến thiện. Chỉ có thể khuyến thiện, không nghe thì thôi. Sư phụ sẽ thanh lý hoàn cảnh cho đệ tử chân tu. Không để họ mang những thứ loạn bát nháo vào nhà.
Đệ tử: Biếu tặng [quà] hữu nghị59 [nên đối đãi ra sao]?
Sư phụ: Biếu tặng hữu nghị cái đó không hề gì, hai người [quan hệ] tốt tặng chư vị ít đồ một cách tự nguyện, vậy thì có hề gì đâu.
Đệ tử: Trong tâm không nhẫn được mà mắng chửi người, [hoặc] mắng chửi mình cũng mất đức sao?
Sư phụ: Chư vị mắng chửi bản thân thì mất đức cho ai, mất đức cho bản thân chư vị ư? Nhưng là người luyện công chư vị không được mắng chửi người, [mà] mắng chửi bản thân chư vị cũng là chư vị đã nổi giận rồi, vậy nghĩa là chư vị chưa nhẫn được, phải vậy không? Chúng ta giảng Nhẫn, với trẻ nhỏ, với con cái của mình cũng không nên tùy ý đánh mắng. Chư vị quản con cái là việc chính đáng, trẻ nhỏ không giáo dục cũng không được, phải giáo dục [chúng]. Giáo dục là vấn đề về phương pháp, nhưng chư vị vì quản con cái mà khiến mình tức không chịu nổi, vậy đâu có được? Quản con cái cũng không được nổi giận, chư vị không được thực sự nổi giận.
Đệ tử: Trẻ nhỏ 5, 6 tuổi luyện công cùng con, nhưng nó không biết Pháp cũng có thể tu lên hay không?
Sư phụ: Vậy thì giảng cho trẻ nhỏ làm người tốt thế nào, tựa như kể chuyện, nói Sư phụ giảng thế này thế này là được. Tôi nói với chư vị này, chúng ta có trẻ em trong hội trường này nghe lại rất hiểu, chư vị đừng tưởng rằng chúng nghe không bằng chư vị.
Đệ tử: Người tu luyện chúng ta còn có thể thu lượm những thứ trong sách Phật giáo, Đạo giáo không?
Sư phụ: Tuyệt đối không được phép, tuyệt đối không được phép! Đó chẳng phải loạn cả lên rồi sao? Soán môn60 rồi hay sao? Phải 'bất nhị pháp môn'61 mà. Đương nhiên chư vị [có lẽ là] nói rằng chư vị không luyện Pháp Luân Đại Pháp, rằng [tôi] dùng Pháp này của Pháp Luân Đại Pháp để chỉ đạo tôi luyện công khác; đương nhiên Pháp này tôi giảng ra đối với tất cả các công [pháp] đều có tác dụng chỉ đạo, đều phải chú trọng tâm tính mà tu luyện.
Đệ tử: Sau khi học tập Lý của Pháp Luân Đại Pháp nên sống với tâm thái như thế nào?
Sư phụ: Các loại hoạt động văn thể62, những việc [kia] nơi người thường chư vị muốn tham gia thì chư vị tham gia, không ảnh hưởng tới công. Thuận theo việc chư vị luyện công không ngừng thâm nhập, những việc kia chư vị đều sẽ tự mình xem nhẹ, bởi vì khi tu tới tầng càng cao thì những thứ kia cũng là chấp trước. Nhưng hiện nay chúng tôi không thể bảo chư vị ngay lập tức đều buông bỏ hết, đều buông bỏ hết thì hôm nay chư vị đã là Phật rồi, hiện giờ chư vị cũng buông không nổi. Con người, chính là vì có 'tình', mới có những sở thích của người thường.
Đệ tử: Khi luyện công đồng thời trong nhạc Pháp Luân Đại Pháp con nghe thấy tiếng chuông vàng mang tiết tấu, đây là gì? Là phó ý thức đang khởi tác dụng phải không?
Sư phụ: Không phải. Chính là âm thanh của không gian khác, có rất nhiều, không cần để ý chúng.
Đệ tử: Khi luyện công thêm vào quán tưởng có được không? Hoặc dựa vào nhất mạch đới bách mạch để hỗ trợ nhập tĩnh?
Sư phụ: Không có ý niệm, chúng ta là trực tiếp tu luyện tại cao tầng, gắng hết mức buông bỏ hết thảy những ý niệm hữu vi. Chư vị còn muốn thêm vào những gì? Loạn lên mà; cũng không thể cho phép chư vị làm loạn bộ các thứ này của chúng tôi. Nếu chư vị thêm vào, Pháp Luân sẽ biến dạng. Chúng ta giảng bách mạch đồng thời thông, không làm cái gì là nhất mạch đới bách mạch63.
Đệ tử: Nếu mục đích tu luyện của một người thế gian chỉ là để bản thân làm Giác Giả chứ không quan tâm tới người khác, thì đó là người như thế nào?
Sư phụ: Phật có thể độ nhân, nhưng Phật không phải vì để độ nhân mà sinh ra; chư vị tưởng Phật nên phải độ chư vị sao? Đạt được giải thoát tự thân, La Hán chính là tu thành như vậy. Giả dụ chư vị muốn có cái nguyện vọng phổ độ chúng sinh này, vậy thì chư vị cần tiếp tục tu lên, chư vị đạt tới tầng thứ đó rồi, chư vị mới có thể chứng ngộ việc độ hóa thế nhân. Nói đến 'độ hóa', độ hóa thế nào? Chư vị cũng chỉ có thể giống như tôi đi giảng thế này, đi làm thế này. Nói [ta] tiêu đi nạn của ai đó thì đưa các vị [đó] lên, đến lúc đó chư vị sẽ biết, rằng chưa đợi chư vị đưa họ lên, thì chư vị đã rớt xuống rồi; là tuyệt đối không cho phép. Ngoài ra cũng đừng nói tu luyện là phải quan tâm tới người khác, [đó] đều là chấp trước.
Đệ tử: Thầy ra nước ngoài giảng bài cho người nước ngoài thì có cài Pháp Luân không?
Sư phụ: Chân tu thì ai cũng được cài. Đại Pháp là của vũ trụ, những người hữu duyên các nước trên toàn thế giới đều có thể học đều có thể đắc.
Đệ tử: Bác sỹ Trung Y64 có thể dùng châm cứu để chữa bệnh không?
Sư phụ: Đương nhiên là có thể, đó là công việc trong người thường.
Đệ tử: Phàm là những người tham dự lớp học Ngài đều cài Pháp Luân cho có phải không?
Sư phụ: Không phải. Tôi biết những người học tập tại đây, có những người cá biệt họ không tin, còn có người ôm giữ thái độ hoài nghi. Còn có người nghe thì thấy rất hay, nhưng cuối cùng họ vẫn không thể luyện.
Đệ tử: Pháp Luân bị Pháp thân của Thầy thu hồi về sau đó lại lần nữa chiểu theo yêu cầu của Thầy mà làm, thì [Ngài] còn cấp Pháp Luân không?
Sư phụ: Thế thì thực sự hạ quyết tâm mà làm, chính là giống như người chưa từng học công mà bắt đầu học từ đầu.
Đệ tử: Học viên Pháp Luân Đại Pháp nói có thể mượn Pháp Luân của Ngài điều trị bệnh cho học viên? Nói có thể khám bệnh cho Ngài?
Sư phụ: Đó là ma tâm đại khởi, nhất quyết không một ai tin họ! Hễ là nói như vậy thì không phải đệ tử Pháp Luân Đại Pháp của tôi, phá hoại Đại Pháp một cách nghiêm trọng. Tôi lớn chừng này rồi còn chưa biết bệnh là gì? Người khám bệnh cho tôi các vị cũng phải [có khả năng] tiến vào được trường của tôi.
Đệ tử: Nên lý giải thế nào về 'vô vi'?
Sư phụ: Chính là giữ vững tâm tính không được làm bừa những việc 'hữu vi', nhưng thấy những việc [kiểu như] sát nhân phóng hỏa thì vẫn phải quản, đó là vấn đề tâm tính.
Đệ tử: Con ở trường luyện công dường như có người nói chuyện với con, [và] con cũng nói chuyện với người ấy [trực tiếp] từ tâm của mình?
Sư phụ: Tôi chính là giảng rằng [người] khai mở một phần công thì tu luyện cũng không dễ tu, chính là nguyên nhân này. Họ hễ nghe thấy người ta nói chuyện với họ, nhìn thấy gì đó, họ liền không giữ vững nổi bản thân, họ bắt đầu cao hứng lên, họ liền giao tiếp với chúng, nhưng họ không biết đó là ma hay không. Vị đó không là ma thì cũng không phải là Giác Giả tu luyện chính Pháp. Dù cho vị ấy là đến từ thiên thượng không phải là tà, vị ấy cũng không đắc chính quả, nếu không đã không can nhiễu người tu chính Pháp. Chư vị thử nghĩ xem, khi chư vị tiếp nhận thứ của họ, chư vị còn có thể tu luyện nữa chăng? Những gì của chư vị có bị loạn hay không? Tâm chấp trước của chư vị chẳng phải đã lộ ra là gì? Người đã xuất công năng cũng không dễ giữ vững, khai công rồi cũng không dễ tu; chính là nguyên nhân này, khó lắm thay! Nói có bao nhiêu người có thể tu luyện xuất lai, tôi đang nhìn xem, thiên thượng cũng đang nhìn.
* * * * * * * * *
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip