Quyển 1 - Chương 1 : Tiết tử

Những năm tháng trẻ dại của bạn đã từng gặp một người như thế này chưa ? Tất thảy những xúc động và điên cuồng của tuổi trẻ, chỉ vì người ấy mà ra.

Lúc Da Eun nhận được điện thoại của Min Ah, cô đang ở trong phòng thu âm đọc kịch bản để nuôi dưỡng cảm xúc.

Phòng thu âm quá yên tĩnh, ở lâu sẽ thấy có vẻ lạnh lẽo, Da Eun vừa hắt xì, giọng nghèn nghẹn: "Min Ah à ?"

Min Ah nói qua điện thoại: "Hẹn giờ tối nay đi."

Da Eun cúi đầu đọc kịch bản, hơi áy náy: "Cuối tuần được không ?"

Tút ~ tút ~ tút.

Bên kia cúp máy.

Da Eun liếm môi, nhớ mấy ngày trước mình gọi điện cho Min Ah, cô nàng vừa nghiến răng nghiến lợi vừa nói: "Chao, Da Eun đó hả, cô còn biết liên lạc với tôi cơ đấy ? Tôi còn tưởng cô đã quên sạch đám bạn học cũ rích này rồi chứ !"

Min Ah vẫn còn giận.

Da Eun nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng gửi cho cô một tin nhắn, nhưng Min Ah không trả lời.

Da Eun làm tổ trong phòng thu âm một tuần, việc lồng tiếng cho nhân vật chính của bộ phim dài 30 tập coi như kết thúc.

Về nhà ngủ bù, Da Eun gọi cho Min Ah, lần này cuối cùng Min Ah cũng tha cho cô, hai người cấp tốc hẹn thời gian địa điểm. Da Eun nằm bẹp trên giườg thêm mấy phút rồi xoa mặt bò dậy, tắm rửa, thay quần áo, trang điểm, xong xuôi tất cả liền cầm chìa khóa ra khỏi nhà.

Da Eun đợi trong nhà hàng khoảng mười mấy phút thì Min Ah đến, hai người mắt đối mắt, Da Eun bật cười trước, Min Ah nhịn được khoảng ba giây rồi cũng bật cười, mồm miệng chẳng tha ai: "Cười khỉ ý ! Tao còn tưởng mày bốc hơi khỏi thế giới rồi chứ ! Lúc tổ chương trình định làm một ký về diễn viên lồng tiếng, tao thấy tên mày trên danh sách mà còn tưởng là trùng tên cơ !"

Da Eun cười lấy lòng: "Xin lỗi."

Giọng cô rất dễ nghe, ngữ khí chân thành lại mang mấy phần hổ thẹn, gương mặt chẳng quá bàn tay, mi mày cong cong, hàm răng trắng mà nhỏ, lại thêm hai lúm đồng tiền ngọt ngào, Min Ah có giận hơn nữa cũng phải tan quá nửa.

Min Ah nhìn cô: "Mày vẫn chẳng thay đổi gì cả."

Da Eun đáp: "Còn mày thì xinh đẹp hơn nhiều."

Min Ah ưỡn ngực, cô không xinh hồi nào ?

Da Eun lặng lẽ lườm cô một cái, lúc học cấp 3 cô vẫn luôn thắc mắc, sao Min Ah dậy thì tốt thế nhỉ ? Giờ thì càng tốt hơn, chắc chắn 36D.

Da Eun và Min Ah học cùng lớp suốt từ cấp 2 đến cấp 3, quan hệ khi đó tốt vô cùng, cho dù mấy năm nay không liên lạc thì vẫn tìm được rất nhiều đề tài để nói, chỉ riêng chuyện cũ với tám đông tám tây đã đủ cho hai người tán dóc mấy ngày mấy đêm không ngừng rồi.

Cuối cùng, Min Ah hơi ngừng, nhìn Da Eun hỏi: "Chẳng phải chỉ là chia tay với Jimin thôi sao ? Thậm chí đến cả tao mà mày cũng không liên lạc ?"

Cuối cùng cũng nhắc đến cái tên này.

Da Eun ôm chặt ly nước, ngón tay trắng mảnh miết không ngừng bên mép ly, đây là động tác quen thuộc của cô khi căng thẳng, Min Ah là người chứng kiến trực tiếp đoạn tình cảm non dại của cô và Jimin khi ấy. Lúc đầu cô không dám liên lạc, sợ chạm vào quá khứ, còn sau này...

Min Ah thấy cô im lặng liền vội vàng khoát tay: "Thôi bỏ đi, không tính chuyện này với mày nữa, nếu không tao lại tức chết."

Da Eun thở phào một hơi, cứ tưởng chuyện này đến đây là hết, ai ngờ Min Ah lại hỏi: "Thế rốt cuộc tại sao mày với Jimin lại chia tay thế ?"

Da Eun cụp mắt: "Không hợp thôi."

Min Ah thấy cô không nói thật, cười: "Sao lại không hợp ? Mày với cậu ta làm rồi ?"

Da Eun: "..."

Da Eun ngẩng đầu nhìn Min Ah, cô bé năm đó chỉ hỏi câu 'Mày với Jimin hôn nhau chưa' đã đỏ mặt không biết đi đâu rồi. Mọi người quả nhiên đều đã trưởng thành, thế giới của người trưởng thành không còn kín đáo như vậy nữa.

Min Ah nhìn cô, lại nói: "Đây là chân lý tao đúc ra được trong mấy năm dây dưa với Taehyung đó. Giữa nam và nữ mà đã có quan hệ thể xác thì sẽ không dễ chia tay đâu, nay cãi nhau tơi bời mai lại lăn giường tưng bừng, thế là hòa hợp."

Da Eun: "..."

"Đương nhiên cũng có ngoại lệ, gã đó không được." Min Ah lại bổ sung thêm một câu.

Da Eun không muốn tiếp tục đề tài về Jimin nữa, hỏi: "Mày với Taehyung tính kết hôn chưa ?"

Cô cũng là người chứng kiến rõ ràng nhất chuyện tình cảm của Min Ah và Taehyung năm ấy, cô và Jimin đã chia tay, nhưng Min Ah với Taehyung vẫn tốt đẹp. Tình yêu tuổi xuân vẫn vó người giữ gìn được đến lúc đơm hoa kết quả đó thôi.

Min Ah rũ mắt: "Chưa đâu, một, hai nâm nữa rồi nói."

Hôm ấy hai người nói chuyện rất lâu, chuyển từ nhà hàng đến phòng KTV lại nói tiếp, mãi đến khi Taehyung gọi điện cho Min Ah để đến đón cô, hai người mới chuẩn bị ra về.

Xe của Taehyung đỗ ở bên đường, anh chàng thấy cô như thấy quỷ, rất kinh ngạc.

Lúc sắp lên xe Min Ah bỗng nói: "Thật ra là mày đá Jimin đúng không ?"

Seol Min im lặng không đáp.

Min Ah nhìn cô chằm chằm, năm ấy Da Eun thích Jimin bao nhiêu, theo đuổi cực khổ thế nào, Min Ah đều biết. Min Ah nghĩ mãi cũng không hiểu, sao Da Eun lại đá Jimin được ? Nhưng sự việc chắc thật sự là như thế, dẫu rằng đương sự không chịu thừa nhận.

"Có chuyện này mà ai cũng biết. Sau khi chia tay với mày, Jimin uống say bí tỉ rồi làm loạn lên ở trong phòng thí nghiệm, đúng lúc bị chủ nhiệm khoa bắt được, ngoài ra còn bị quay chụp lại tung lên diễn đàn trường, cái bài đó năm ấy hot lắm luôn. Tính Jimin thế nào mày hiểu rõ nhất, say rượu làm loạn... rất khó tưởng tượng đúng không ? Hôm sau tỉnh lại Jimin lập tức hack sập mạng trường, bài đó với video cũng bị xóa hết luôn, hai chuyện này gộp vào, suýt chút nữa cậu ta đã bị kỷ luật."

Da Eun sửng sốt trợn mắt.

Min Ah thấy cô như vậy thì hơi tiếc: "Trước kia Taehyung có lưu lại video đó nhưng bị Jimin ép xóa rồi, nếu không thật muốn cho mày xem..."

Thiếu niên có đôi mắt trầm lắng mà lạnh nhạt năm ấy cũng có lúc điên cuồng như thế.

Tựa như một vị thần lạnh lùng ở mãi trên cao bỗng bị ném xuống bùn lầy, nhiễm khỏi lửa nhân gian.

Da Eun liếm khóe môi, cổ họng khô khốc.

Min Ah vỗ vai cô, cười: "Thôi tao đi đây, nếu mày có gặp Jimin thì nhất định đừng nhắc đến chuyện này đấy, cậu ta sẽ giết người cho xem."

Đặc biệt là bạn gái cũ.

Sau khi Min Ah lên xe, Taehyung hỏi: "Kim Da Eun ? Anh không nhìn nhầm chứ ?"

Min Ah: "Là nó đấy."

Taehyung: "Ồ."

Da Eun đứng lặng ở nơi ấy hồi lâu mới rời đi.

Da Eun nhận lồng tiếng cho một quảng cáo, thù lao được trả dựa theo giá cao nhất có thể đưa ra cho môt diễn viên lồng tiếng hồi bấy giờ, quả là một việc vừa nhẹ nhàng vừa có lợi.

Nhưng phải thử giọng.

Chiều hôm sau cô đi gặp đạo diễn, xem hình ảnh, quảng cáo, xác nhận lời thoại, chuẩn bị vào phòng thu âm.

Vừa nhấc chân bỗng thấy máy bóng dáng người cao lớn bước từ thang máy ra. Người đàn ông nọ mặc quần đen áo sơ mi, mắt mày đen láy, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt. Người đó thực sự rất đẹp trai, hồi còn thiếu nữn Da Eun đã bị chính gương mặt này mê hoặc.

Giờ đây, gương mặt ấy đột nhiên lại lạc vào tầm mắt, Da Eun chết trân tại chỗ, ánh mắt chẳng thể rời đi.

Đã mấy năm không gặp.

Cô vẫn bị chủ nhân của gương mặt này mê hoặc.

Đạo diễn thấy anh, cười lên đón: "Park tổng."

Da Eun vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn anh.

Đạo diễn thấy cô vẫn đứng đó, thuận tiện giới thiệu: "Đây là Kim Da Eun - diễn viên lồng tiếng cho quảng cáo lần này, giọng của cô ấy có lẽ anh đã quen..."

Đạo diễn còn chưa nói xong đã bị Jimin ngắt lời: "Đúng là rất quen."

Đạo diễn cười càng tươi, kể ra mấy bộ phim Da Eun đã lồng tiếng, nhưng hai người chẳng ai tiếp lời, ông ta vừa dừng, khong khí liền đóng băng.

Xấu hổ vài giây, đạo diễn nhìn Seol Min: "Hay là cô vào thử giọng trước đi."

Da Eun dạ, vào phòng thu âm.

Sự xuất hiện bất ngờ của Jimin làm lòng cô rối loạn. Vốn là quảng cáo có mấy lời thoại dễ thuộc, vậy mà lúc này cô đeo tai nghe vào lại quên sạch sành sanh, chỉ đành lấy kịch bả ra đọc thêm mấy lần, tiện thể làm ấm giọng.

Jimin đứng ngoài khoảng một phút, dáng vẻ cô ấy lúc cúi đầu đọc thoại thật sự giống hệt dáng vẻ đọc sách ngày xưa.

Giờ đọc sách buổi sớm hồi ấy, cô là người nghiêm túc nhất trong lớp.

Lúc anh rời đi, Da Eun ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt nghiêng của anh, thất thần dõi theo bóng lưng anh, bỗng tưởng tượng đến dáng vẻ của anh khi say rượu làm loạn. Trong ký ức của cô, Jimin rất ít khu uống rượu, nhưng tửu lượng không tệ, trước giờ cô chưa từng thấy anh uống say, càng đừng nói là chuyện say rượu làm loạn khó bề tưởng tượng như vậy.

Đạo diễn: "Da Eun, ngẩn ngơ gì đó ? Thử giọng đi."

Da Eun hồi thần: "Dạ ? Vâng ạ."

Thử giọng kết thúc, thuận lợi nhận được công việc này.

Thu âm xong, Da Eun bỏ tai nghe xuống, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Đạo diễn nhìn cô gái này, ngoại hình xinh xắn, nụ cười vừa ngọt ngào vừa quyến rũ, nhan sắc này bước từ sau màn lên sân khấu hoàn toàn không có vấn đề gỉ, o bế nâng đỡ, đảm bảo sẽ nổi.

Ông ta hỏi thử: "Da Eun, cô có hứng thú đóng phim không ? Tôi có thể cho cô một vai."

Da Eun khẽ cười lắc đầu: "Cảm ơn ý tốt của đạo diễn, nhưng tôi không biết diễn đâu."

Đạo diễn: "Có thể học diễn mà."

Da Eun: "Tôi học không nổi."

Đóng phim không phải cứ đẹp là biết diễn, mấy năm nay đã có kha khá đạo diễn thăm dò nhưng đều bị cô từ chối hết, cô chỉ là diễn viên lồng tiếng mà thôi.

Đạo diễn tiếc hận: "Nếu cô thay đổi ý định thì có thể liên lạc với tôi."

Da Eun đành gật đầu: "Vâng, cảm ơn đạo diễn."

'Ding doong~' Trong thang máy không một bóng người, Da Eun cúi đầu bước vào.

Cô đang chuẩn bị ấn xuống tầng dưới thì cửa thang máy bỗng bị một cánh tay chặn lại. Cửa lại mở ra, một chàng trai trẻ đầu cua bước vào: "Park tổng, vào thôi."

Da Eun ngẩng đầu, Jimin đứng sau chàng trai đầu cua kia, lạnh nhạt lướt qua cô, ung dung bước vào.

Chàng trai đầu cua duỗi tay chọn số tầng, Da Eun né tránh theo bản năng, lùi về sau một bước, thành ra đứng song song với Jimin.

Cô cúi đầu nhìn cánh tay buông bên hông của anh, sạch sẽ thon dài, khớp xương rõ ràng.

Lại là không khí yên lặng xấu hổ ấy.

Nếu không phải chắc chắn Jimin không mất trí nhớ, Da Eun thật hoài nghi bản thân mình trong mắt anh chỉ là người qua đường.

Cô nhớ tới câu hỏi của Min Ah mấy ngày trước.

Cô và Jimin ư...

Đã làm.

Cũng đã chia tay.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip