chương 13: giả dối
Tiếng bánh sắt nghiến chậm lại, từng hồi ken két vang lên trong không gian mờ sáng. Đoàn tàu ngừng hẳn, và lần đầu tiên kể từ khi bước vào hành trình kỳ lạ này, Mark thấy ngoài khung cửa kính không còn bóng tối nữa.
Một bầu trời hồng tím trải rộng, vệt nắng yếu ớt lấp lánh như mảnh gương vỡ. Bên dưới là sân ga rực rỡ ánh bình minh. Những bảng chỉ dẫn sáng lên, tiếng chim ríu rít, mùi hương dịu nhẹ của cỏ non thoảng qua.
Mark chết lặng.
– Bình minh… thật sự là bình minh…
Cậu siết chặt tay Junior, giọng run run. – Chúng ta thoát rồi phải không? Đây là ga đến cuối cùng, đúng không anh?
Junior lặng im. Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt ánh bạc phản chiếu ánh sáng ban mai. Nụ cười thoáng qua môi hắn, nhưng không rõ là vui hay lo.
– Nếu cậu muốn tin, thì… cứ coi như vậy.
– Junior nói, giọng dịu dàng.
---
Mark bước xuống sân ga. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được hơi đất ấm áp dưới chân, tiếng gió vờn qua tai không còn lạnh buốt như trên chuyến tàu. Cậu hít một hơi thật sâu, cảm giác lồng ngực tràn đầy sinh khí.
– Tuyệt quá, Junior. – Cậu mỉm cười rạng rỡ. – Chúng ta thật sự ra khỏi rồi!
Junior đi phía sau, nắng chiếu lên gương mặt hắn, khiến đường nét trở nên sáng bừng. Hắn khẽ gật, nắm tay Mark chặt hơn. – Ừ. Cậu nói đúng, chúng ta ở đây rồi.
---
Nhưng khi họ tiến vào sảnh ga, Mark bắt đầu thấy… lạ.
Người qua lại tấp nập, nhưng tất cả đều mờ nhòe, như những bóng ảnh không hoàn thiện. Một người đàn ông đi ngang, không có mặt. Một đứa trẻ cười khanh khách, nhưng tiếng cười vang vọng như từ xa xăm.
Mark chững lại, tim đập mạnh.
– Junior… anh thấy không? – Cậu thì thầm.
Junior dừng bước, ánh mắt trầm xuống.
– Tôi biết.
– Tại sao lại thế? Đây không phải… thế giới thật sao?
Junior quay sang, nắm vai Mark, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình.
– Bình minh này… là cái bẫy.
Mark sững sờ.
---
Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ khung cảnh lung lay. Những con chim vỡ ra thành mảnh sáng, người qua lại biến mất, chỉ còn khoảng trống rỗng. Sân ga xinh đẹp dần rạn nứt, từng mảnh gạch bong tróc, lộ ra bên dưới là bóng tối vô tận.
Mark ôm đầu, cảm giác quay cuồng:
– Không… không thể nào! Tôi vừa mới tin rằng mình thoát…
Junior ghì cậu vào ngực, giọng dằn lại:
– Nghe tôi này, Mark. Đây không phải ga đến, chỉ là một tầng ký ức khác.
– Một tầng… ký ức?
– Phải. – Junior thì thầm. – Người gác tàu muốn cậu nghĩ rằng cậu đã ra khỏi. Khi cậu buông lỏng, cậu sẽ tự nguyện đánh mất tôi.
Mark run lên. – Hắn… hắn vẫn chưa bỏ cuộc.
Junior gật đầu. – Vòng lặp này chưa kết thúc.
---
Từ xa, tiếng còi tàu lại vang lên. Sân ga rạn vỡ nhiều hơn, nền gạch nứt toác thành khe hở đen ngòm. Mark thấy hàng chục, hàng trăm bóng hình kéo ra từ khe tối – những “hành khách” không mặt, lặng lẽ đi về phía đoàn tàu đang đến.
Mark hoảng loạn, kéo tay Junior:
– Chúng ta phải chạy thôi!
Nhưng Junior giữ chặt cậu, ánh mắt bình tĩnh lạ thường. – Chạy thì đi đâu, Mark? Mỗi chuyến tàu, mỗi ga đến, đều là một phần của ký ức. Chỉ có cậu mới có thể phá vòng lặp.
Mark cắn môi, nước mắt rưng rưng:
– Nhưng tôi… tôi không đủ mạnh…
Junior nâng cằm cậu lên, hôn nhẹ lên trán. – Cậu đã mạnh mẽ hơn bất kỳ ai tôi từng biết. Chỉ cần cậu còn nhớ tôi, vòng lặp sẽ không nuốt trọn cậu.
---
Tiếng còi tàu rền vang sát bên. Đoàn tàu mới lao vào ga, dài vô tận, không có điểm cuối. Các “hành khách” không mặt nối nhau bước lên, từng bóng một biến mất vào bóng tối trong toa.
Mark lùi lại, cả thân run rẩy. – Tôi không muốn lên đó… tôi không muốn lại bắt đầu tất cả…
Junior siết chặt tay cậu, ánh mắt kiên định. – Vậy thì chiến đấu.
Mark nhìn hắn, cảm giác sợ hãi xen lẫn khao khát sống. Trong khoảnh khắc ấy, cậu hiểu: bình minh kia chỉ là ảo ảnh, nhưng bàn tay Junior trong tay cậu – lạnh buốt mà chắc chắn – mới là thứ duy nhất thật sự.
– Được. – Mark khẽ gật, giọng nghẹn ngào. – Tôi sẽ không để chúng tước mất anh khỏi tôi.
---
Sân ga rung chuyển. Vệt nắng cuối cùng nứt vỡ, tan thành hàng nghìn mảnh sáng. Bóng tối lại tràn ngập.
Nhưng trong bóng tối ấy, có hai ngọn đèn nhỏ – đôi mắt Junior, và trái tim Mark.
Đoàn tàu rùng rùng chuyển động, như chờ đợi họ quyết định.
Họ siết chặt tay, cùng nhau bước về phía cửa toa mở ra. Không còn bình minh, không còn ảo ảnh. Chỉ còn sự thật: muốn thoát, họ phải đi tiếp, đi vào chính bóng tối kia.
Mark hít sâu, tim đập loạn nhưng ánh mắt kiên định. – Đi thôi, Junior.
Junior mỉm cười, ánh sáng bạc quanh hắn rực lên. – Ừ, cùng nhau.
Và họ bước lên tàu.
---
💫 Hết chương 13 💫
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip