19
Mới sáng sớm mà đã ồn ào phía bên ngoài, Taehyung vẫn lười biếng chưa ra khỏi giường sau khi cảm nhận được hơi ấm kế mình đã biến mất. Anh mệt mỏi vì đêm qua phải thức khuya để nhậu vài ly cùng Namjoon hyung, hôm nay Jimin có bảo là làm gì đó nhưng anh cũng chẳng quan tâm đâu, sáng nay đầu anh vẫn còn đau lắm.
Chợt nghe một âm thanh chói tai bên ngoài, Taehyung liền bật dậy chạy ra ngoài chưa kịp mang dép nhà sau khi nghe tiếng hét của Jimin.
Anh ôm tim sau khi dừng lại ở nhà bếp, chưa đầy một giây đã chạy lại đỡ cậu khỏi đống đồ to lớn, Taehyung la mắng Jimin trước khi gỡ hết đống thùng xung quanh cậu : "Này em làm gì thế hả? Sao không kêu anh, em vốn lùn mà."
Jimin bắt đầu khóc khi nghe Taehyung la mình, đang đau mà còn gặp người này nữa chứ. Người lớn hơn cuống lên khi nghe tiếng thút thít của người mình yêu, sau đó anh cũng không biết làm gì ngoài ôm cậu vào lòng mà xin lỗi, thầm thở dài, Jimin đúng là một đứa trẻ nhạy cảm của anh.
Loay hoay với đống thuốc trong hộp cùng cái chân với Jimin một hồi thì Taehyung nhận ra rằng người yêu anh đã bị bong gân.
Sau đó liền vác cậu trên vai mà chạy đến bệnh viện mặc cho cậu đã nói là không sao, ở trên lưng Taehyung thật sự rất quê, Jimin bị vác qua từng con phố ở Busan trước khi đến phòng khám riêng.
Bác sĩ xem qua một chút rồi nói : "Bong gân cũng không nặng lắm đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được rồi."
"Thấy chưa em đã nói là không sao rồi mà, anh cứ làm quá lên." - Jimin bĩu môi sau khi nghe bác sĩ nói vậy, Taehyung thì khác, anh lúc này liền đánh nhẹ vào đầu cậu trách móc : "Em hay quá, nhỡ đâu có chuyện gì thì làm sao?"
|
"Này Jiminie em không sao chứ anh đã rất lo đó.."
Bỗng nhiên cánh cửa bị mở ra sau khi tiếng ồn bên ngoài dồn đến, Jimin giật mình như muốn rớt dĩa trái cây trên tay, tôn giọng Hoseok lo lắng đến độ ai nghe rồi cũng cảm thấy lo theo, nhưng ngay khi vừa nhìn thân người đang ngồi với cái chân trắng liền khựng lại nhỏ giọng chửi thề.
"Gì vậy? Sao mấy anh lại ở đây?" - Jimin ngơ ngác chớp mắt khi nhìn 4 thân người to lớn ở ngoài cửa.
Namjoon thở dài ngồi xuống ghế nói : "Là Kim Taehyung nói với tụi anh là em bị thương, rồi bảo là nặng lắm như kiểu bị gãy chân í."
Jimin tức giận nhìn người bên trong bếp đang rón rén trốn mình, cái người này sao lúc nào cũng làm quá vấn đề lên vậy hả? Taehyung bị ánh mắt của mọi người làm cho sợ hãi, chỉ biết nở nụ cười e ngại.
"Thì em bị thương thật mà, nhìn vậy thôi cũng đủ thấy nặng rồi." - Taehyung bắt đầu lớn giọng cãi lại khi ai nấy cũng thở dài, Jimin nghe thế liền quay đầu lại hét lớn khiến anh chỉ biết cúi mặt hối lỗi : "Này anh còn dám nói nữa hả?"
"Này anh không mệt sao?" - Jimin ngồi ở bàn nhìn vào phòng bếp, nơi anh người yêu cậu đang chăm chỉ làm đồ ăn hỏi. Nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu thay cho sự trả lời. Jimin nhìn đống đồ ăn được đem ra, màu sắc cũng không tệ, hương thơm cũng rất tuyệt, Jimin thầm nghĩ chắc phải ngon lắm đây.
Vừa đưa một đũa thịt lên rồi khựng lại sau đó liền phun ra chén, một muỗng canh liền la toáng lên, cuối cùng là một đũa cơm liền nhăn mặt khó chịu.
"Này dẹp hết đi dẹp hết đi." - Jimin đặt mạnh đôi đũa xuống bàn rồi liếc anh nói.
"Thịt thì không có vị, canh thì mặn hơn muối, còn cơm thì vẫn chưa chín. Này là cơm đó Kim Taehyung, là cơm đó, cơm đó."
Taehyung cúi mặt khi nghe người yêu mình trách mắng, anh cũng chỉ là muốn nhiệt tình một chút thôi mà, không ngờ lại thành thảm hoạ như vậy.
Jimin khẽ thở dài, người này thiếu cậu thì làm được trò gì đây chứ?
Nhìn ra phía biển xa nơi chân trời đang dần lặng xuống, Jimin đang ngồi trên bãi cát trắng nhìn ra phía bầu trời đỏ rực để chờ đợi ai đó. Sau khi thân người nào khác ngồi bên cạnh mình, Jimin hơi ngượng nhưng rồi cũng nhanh chóng mỉm cười quay lại nhìn người bên cạnh hỏi.
"Hẹn anh ra đây có chuyện gì sao Jungkook?"
Là sáng nay Jungkook có qua nhà nói với Jimin rằng chiều nay muốn gặp anh ở biển, còn nói có lẽ trời sẽ lạnh lắm nên nhớ bận thêm áo, Jimin có hơi khựng lại sau khi nghe câu nói đó, đây chắc có lẽ là đang lo lắng cho anh với tư cách một người em thân thiết có đúng không?
"Hmm.. chỉ là muốn ngồi với anh một chút thôi, xem như lần cuối cùng."
Jimin đứng hình sau khi nghe ba chữ "lần cuối cùng", anh liền to mắt quay sang nhìn người bên cạnh mình, tim đang đập mạnh như thể muốn rơi ra ngoài.
"Em đi đâu sao?"
"Ừm, em lên Seoul." - Jungkook mỉm cười.
Jimin như chết lặng sau khi nghe cậu em mình nói như vậy, môi anh run lên không thể nói thêm điều gì, ánh mắt như chứa đầy tia buồn bã nay đã khoác lên một lớp nước long lanh. Anh là người đã từng đi Seoul, và biết nếu đã lên đó rồi thì đồng nghĩa với việc mối quan hệ của anh và cậu sẽ bị gián đoạn.
Jungkook cũng không thể kiềm được lòng mình liền ôm chặt lấy anh, cánh mũi tham lam đang hít hà lấy hương tóc thơm tho của Jimin, đôi tay to lớn đang từ từ mân mê lên nó, Jungkook đang nâng niu từng chút một những phút giây bên cạnh người cậu yêu trước lần cuối cùng.
Và phút giây ấy, Jungkook đã khóc.
Jungkook khóc khi đang ôm lấy Jimin, người cậu thương.
Cậu nhóc này rất hay khóc, cậu là đứa em bé nhỏ trong lòng các hyung, luôn là người có thể rơi nước mắt thoả thích trước mặt mọi người, không cần tự tạo cho mình một hình ảnh trưởng thành chững chạc.
Và giây phút này đây cậu đang khóc trước mặt Jimin.
Vì cậu biết, sau hôm nay nữa thôi, cậu sẽ không thể gặp lại anh nữa rồi.
Jimin rời khỏi vòng tay của Jungkook khi mặt đã nhoè đi vì nước mắt, anh nghẹn ngào khi cậu nhóc này đưa tay lên lau đi vết nước trên má anh, dùng tôn giọng như vỡ vụn hỏi cậu : "Các anh đã biết hết chưa?"
Jungkook khẽ gật đầu, cậu đã đều báo tin cho tất cả, chỉ duy nhất một mình Park Jimin bị bỏ lại. Cậu sẽ nói riêng với người này, vì Jimin với cậu, luôn là điều khác biệt với bất kì ai khác.
"Tại sao vậy.." - Jimin nghẹn ngào giữa khoảng lặng của cả hai.
"Busan đúng là nơi em trân quý nhất nhưng ở đây.. hình như em không có được thứ mình muốn. Và ít nhất khi lên Seoul, em nghĩ mình có thể quên được anh."
Jimin nức nở giữa câu chuyện, anh biết từ nhỏ Seoul đã là niềm mơ ước của Jungkook, và khi lớn nó có lẽ sẽ không lớn lao cho đến khi anh từ chối cậu.
Một lần nữa Jungkook ôm lấy Jimin vào lòng, nghe thấy tiếng nức ngày càng lớn cùng với tiếng tự đánh ngực mình của Jimin, cậu càng siết chặt anh hơn.
Dưới sắc đỏ cam của sự lặng lẽ của bầu trời pha lẫn chút yên ắng của biển rộng là hình ảnh đau thương của hai gã đàn ông đang ôm lấy nhau.
Cùng với tiếng nước mắt của Jimin rơi là tiếng chim hót líu lo như thể thế giới hôm nay bình yên đến lạ thường, không ai biết được sâu trong con tim của Jungkook và người cậu yêu là như một thế giới đang sụp đổ.
Jimin một mình về nhà sau khi kết thúc một câu chuyện đẫm nước mắt cùng Jungkook. Nhớ lại từng lời của cậu em mình nói, đôi mắt đỏ hoe của cậu như đang muốn rơi ra giọt pha lê một lần nữa, đôi môi của cậu đang run lên từng cơn khi nhớ về hình ảnh của đứa em mình cùng trái tim vụn vỡ vào đêm Đông ngày nào.
"Jimin, anh thấy gì giữ đêm Đông này?"
"Lạnh."
"Anh có biết thứ gì còn lạnh hơn nó không?"
"Anh không."
"Là sự vô tâm của anh."
Hôm nay, ngày 25 tháng 5 năm 2009.
Jimin mất người thương mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip