Món quà sinh nhật (1)
Cảnh Nguyên đã quây quẩn ở đây mấy ngày liền.
Anh không hiểu sao bản thân lại ở trong một chiều không gian kì lạ. Cũng không hẳn là kì bởi nó vẫn giống y đúc thế giới thực, vẫn cái nhịp sống êm đềm giữa chốn phồn hoa của đô thị. Ấy vậy mà, sự kì lạ đó quấn quanh anh khi anh nhận ra rằng mình lại trở lại vào buổi sáng và chính xác đó là sinh nhật của đàn em Đan Hằng.
Hôm đó anh thức dậy như thường lệ, vẫn đánh răng rửa mặt một cách lười biếng, anh lơ ngơ thơ thẩn mắt nhắm mắt mở súc miệng làm cho bọt dính đầy mồm, xong vốc nước thay vì phải dùng ca tráng miệng. Anh đi loay hoay thay đồ, xong rồi leo lên giường ngủ tiếp. Hôm nay là thứ bảy, anh không có đến trường học. Như mọi lần thì cậu nằm nhà chơi game hoặc đi chơi với em Đan Hằng Hôm nay là ngày đặc biệt, là ngày sinh nhật của đàn em mà anh thân thiết ở hội học sinh, đương nhiên là Cảnh Nguyên phải nhớ chứ. Mấy hôm trước anh đã chuẩn bị quà cho Đan Hằng rất kĩ lưỡng và chu đáo, nhìn cái hộp được gói bằng giấy màu vàng sọc xanh, chắc hẳn Đan Hằng sẽ rất vui. Cảnh Nguyên nghĩ thầm, xong lại đi vào giấc ngủ.
Đan Hằng là thiếu gia của tập đoàn lớn, ngày sinh nhật cũng không thiếu tiệc tùng, hôm nay lại là sinh nhật cậu thì như mọi năm cũng phải tổ chức tiệc to, đa phần là đối tác làm ăn của gia đình và con của các đối tác cùng tuổi với cậu ta đi. Đương nhiên cậu ta thấy nhàm chán, bởi vì năm nào cũng vậy chẳng có gì thú vị cả. Nở nụ cười tiêu chuẩn trên môi và cư xử một cách lịch thiệp với các bạn nữ. Đan Hằng đã vô thức hớp hồn phái nữ ở đây, họ cứ "Anh Đan Hằng nhìn em này", làm cho Đan Hằng cũng phải lịch sự mà vẫy tay với họ.
Phải giả vờ thân thiệt như thế làm cho Đan Hằng mệt chết đi được. Nhưng mà cậu vẫn phải cố gượng ép bản thân. Mong cho tàn tiệc sớm để còn đi chơi riêng với hội trưởng.
Trước giờ là thế, sau này cũng là thế. Buổi tiệc cũng không mấy vui vẻ, Đan Hằng thấy nó giống như buổi tụ tập của người lớn, chính xác là nhân dịp tổ chức chứ cậu ta cũng chẳng nhận được hơi ấm gì, có bánh sinh nhật đắt tiền và thổi nến, có tiếc mục ước dưới nến xong thổi cho nến tắt. Với tràn vỗ tay của người xung quanh, sau khi họ hát bài chúc mừng sinh nhật. Nói Đan Hằng vui không thì cũng không hẳn, Đan Hằng có vui thì đúng là có, nhưng sâu trong tâm hồn cậu ta chứa đầy sự nhàm chán lặp đi lặp lại. Cậu ta cảm thấy nó quá là giả tạo và cứng ngắc, nhưng cũng không làm gì để thay đổi được nó.
Dịp sinh nhật đầu tiên sau khi Cảnh Nguyên và Đan Hằng thân thiết với nhau, anh hội trưởng muốn tặng quà cho đàn em Đan Hằng, cho nên hai người đã hẹn nhau vào buổi tối để đi chơi chung. Sau khi chào bé Mimi xong, Cảnh Nguyên đi ra ngoài cửa đứng đợi không lâu đã thấy Đan Hằng bước xuống từ xe của nhà của mình. Đan Hằng kêu tài xế trở về vì cậu ta muốn đi bộ cùng với Cảnh Nguyên, anh cũng không nói gì sau khi được Đan Hằng khoát vai, cả hai cùng bước đi cùng nhau trên con đường thẳng tắp dài, và dưới ánh đèn đường vàng rực rỡ. Cả hai hẹn nhau đến một quán quen, quán này nhỏ nhắn thôi và vừa đủ, được trang trí khá dịu, đơn giản nhưng cuốn hút, không phải sang trọng nhưng điều nó muốn thể hiện rằng nơi này rất là ấm cúng. Phải hiểu rằng ấm cúng ở đây không phải ấm về mặt nhiệt độ khi ở đây, không hẳn về xúc giác có thể là thị giác, khứu giác hay thính giác đều cảm nhận được cái nhịp sống, nhịp thở của quán đặc biệt là những con người đang ngồi bàn nơi đây.
Hôm nay là thứ bảy nên quán cũng khá đông đúc, may mắn là vẫn còn chỗ cho hai đứa ngồi. Đan Hằng ngồi vào bàn không cần vớ menu, nhân viên đi qua thì cậu bảo "Cho chúng mình như cũ nhé.", bởi vì là quán quen nên cũng không cần phải gọi làm gì, Cảnh Nguyên cũng đi chung với Đan Hằng đến đây nhiều lần, đến đây ăn cũng là do Đan Hằng dẫn tới, nhưng phải công nhận rằng khẩu vị của Đan Hằng rất hợp với anh, bởi vì Đan Hằng dẫn anh tới quán nào anh đều thấy ngon. Nhìn khung cảnh bên khung cửa sổ, Đan Hằng suy tư, cậu ta chóng cằm nhìn đằng xa, theo dòng người đang xuôi ngược rồi bất giác nhìn về phía Cảnh Nguyên.
"Anh không có gì tặng em à?" Đan Hằng mấp máy môi, cậu ta lên tiếng hỏi Cảnh Nguyên sau khi bất giác lia mắt sang, thu vào tầm mắt là một Cảnh Nguyên đang dùng giấy lau đũa muỗng cho cậu, anh nghe cậu hỏi thì ngồi dậy, Cảnh Nguyên lấy trong túi ra hộp quà nhỏ điểm xuyến cái nơ to trắng xinh đẹp ở mặt trên hộp.
"Sinh nhật vui vẻ nhé Đan Hằng." Cảnh Nguyên tặng Đan Hằng bằng hai tay, sau khi nhận được món quà trông mặt Đan Hằng rất vui, cậu ta hí hửng nhìn quà.
"Ai gói quà xinh thế nhỉ? Em có được xem nó không?" Đan Hằng nói lơi, cậu ta đưa đưa tay chạm vào nơ trắng, trông xinh xắn ghê luôn. Cảnh Nguyên gật đầu, anh cười cười nhìn đàn em của mình vui vẻ mở quà ra.
Trong ánh mắt mong chờ, lúc Đan Hằng mở món quà ra, dường như trong đáy mắt cậu có vui vẻ nhưng mà cảm giác nó không tới.
Thế nên bây giờ không hiểu sao Cảnh Nguyên lại trở về vào buổi sáng hôm sinh nhật của đàn em Đan Hằng. Một cách rất là kì lạ. Anh chắc chắn rằng việc mình đã trải qua ngày sinh nhật cùng với em ấy là thật chứ không phải là mơ, hoặc là chỉ là mơ?
Tự dưng anh cảm thấy mình bị mất phương hướng nặng nề, nếu là mơ thì sao mấy hôm nay anh cứ như bị dồn vào vòng lặp, cảnh vật hay hành động của các ngày này y hệt nhau, không khác một chút nào hết.
Anh phải tìm ra mấu chốt của vấn đề là ở đâu mới được.
Chợt anh nhớ ra ánh mắt của Đan Hằng lúc nhận quà của anh tặng, anh tặng cho Đan Hằng một chiếc máy đọc sách vì em ấy thích đọc sách, nhưng dường như Đan Hằng không hẳn thích thứ đó.
Cảnh Nguyên đau đầu, giờ phải tìm thứ gì khác để tặng cho Đan Hằng cho phù hợp mới có thể thoát ra khỏi vòng lặp, nhưng mà Đan Hằng thích nhất là thứ gì thì anh không rõ lắm. Bởi vì Đan Hằng là cậu ấm, hình như anh quên cái chi tiết này, việc có một máy đọc sách là một điều dễ dàng. Thế nên việc tặng đồ như vậy là do Cảnh Nguyên thiếu chút gì đó tinh tế. Chung quy lỗi là do bản thân mình không suy tính kĩ càng.
Đột nhiên một luồng suy nghĩ được nảy ra từ đầu của anh, anh lao vào bếp tìm kiếm nguyên liệu, dường như ở trong tủ lạnh đã hết. Anh thay nhanh đồ rồi tức tốc ra tiệm bán vật dụng làm bánh, mua đầy đủ xong rồi trở về nhà. Cảnh Nguyên hì hục làm bánh cho em.
Nói đến tài nghệ nấu ăn thì anh nấu cũng thuộc dạng bình thường, chỉ có điều trước đó nghe bảo em Hằng thích ăn bánh kem, thế nên anh phải chạy đi học làm bánh kem từ mẹ của mình để cho em ăn. Mẹ của Cảnh Nguyên ngạc nhiên vì con trai xin mình dạy làm bánh, nói chứ mẹ của Cảnh Nguyên có một tiệm bánh kem nhỏ, trùng hợp thay đàn em Đan Hằng của anh rất thích ăn ở đó. Nhưng không biết đó là mẹ của Cảnh Nguyên, lấy lợi thế là mẹ ruột chỉ dẫn anh xong là chắc chắn Đan Hằng sẽ thích bánh mà anh làm.
"Làm bánh cho người con thích đúng chứ, hẳn là người rất thích bánh ngọt." Mẹ Cảnh Nguyên vừa lấy nguyên liệu làm bánh từ tủ lên bàn, trước khi dạy con mình vẫn không quên châm chọc vài câu.
"Sao mẹ biết?" Cảnh Nguyên ngạc nhiên hỏi mẹ.
"Mẹ đẻ ra con mà sao không biết, thôi để hôm nay mẹ sẽ trổ tài truyền nghề cho con trai." Mẹ anh vui mừng, bởi vì không ngờ tới là con trai mình lại muốn học món nghề này, sau này có thể nhờ con trai làm bánh giúp, một công đôi việc. Nói đùa vậy thôi chứ, mẹ anh rất vui vì con có hứng thú với bộ này. Nên bà ấy đã chỉ dẫn cho Cảnh Nguyên hết sức tận tình. Anh lại học nhanh nhớ lâu thế nên việc chỉ dạy của bà cũng không có khó khăn gì cả.
Nếm thành quả đầu tiên của con mình bà phải lên tiếng rằng "Tuy không chuẩn vị lắm nhưng so với tay mơ đã là quá giỏi rồi. Trang trí trông không mượt mà nhưng nhìn vẫn được cần luyện tập thêm."
Cảnh Nguyên mừng rỡ, thế nên sau khi tan học về cùng nhau với em Hằng xong anh sẽ ở nhà để luyện tập làm bánh kem. Đến khi nhận được lời khen siêu ngon của bố và mẹ anh mới dũng cảm làm một phần bánh để tặng cho đàn em, dù cho không phải là dịp gì cả.
Lúc nhận chiếc bánh nhỏ của anh, Đan Hằng tưởng rằng anh mua cho mình, ai ngờ đâu khi Cảnh Nguyên bảo đây là bánh anh làm thì cậu rất ngạc nhiên.
"Anh siêu thật, bánh trông rất đẹp." Đan Hằng mở hộp bánh ra rồi tấm tắc khen, làm cho Cảnh Nguyên nở mũi. Xong cậu lấy máy điện thoại ra chụp hình lại.
"Mà đẹp quá em không nỡ ăn." Đan Hằng nói.
"Em cứ ăn đi, có gì hôm sau anh làm tiếp cho em, khỏi tiếc." Cảnh Nguyên ngồi bên cạnh khuyên nhủ, này thì là nói thật chứ không có điêu đâu. Em Hằng mà cần thì anh sẵn sàng làm bánh cho em ấy ăn mà.
Cảnh Nguyên nhìn Đan Hằng ăn muỗng đầu tiên, anh nhìn chằm chằm biểu cảm của em ấy trông như thế nào. Ai ngờ mặt em Hằng vẫn như bình thường nhưng mà nếu để ý kĩ thì gương mặt em có chút gì đó ngọt ngào. Chắc là tác dụng của đồ ngọt.
"Ngon quá." Đan Hằng lên tiếng sau khi ăn muỗng đầu tiên, nhìn sang anh hội trưởng thấy ảnh nhìn mình chằm chằm thế nên Đan Hằng xúc một miếng bánh kem rồi đưa lên cho anh ăn cùng.
"Anh ăn với em đi, dù sao là bánh anh làm mà, ngon lắm." Đan Hằng đưa muỗng lên rồi cho vào miệng anh.
"Ngon thật, sao thấy mình giỏi quá vậy ta." Cảnh Nguyên tự khen bản thân. Anh khen đùa thôi chứ chả phải thật đâu, tính cách Cảnh Nguyên không có như thế. Bởi vì anh thấy bản thân vẫn còn nhiều điều thiếu xót. Ai nghe cũng hiểu là đang đùa, nhưng mà người nào đó thì không.
"Đúng, anh giỏi thật mà, cái gì anh cũng giỏi ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip