Chap 27 - Gặp mẹ chồng tương lai

Đến dưới chân phòng trọ. E xuống xe chào tạm biệt cô.
- Con cảm ơn cô. Con trọ ở đây. Con xuống trước ak.
- Con trọ ở đây? Thật là tình cờ. Con tên gì?
- Con tên Vy. Còn cô?
- Con tên Vy. Haha trái đất này quá tròn rồi. Haha
- Cô ơi, cô sao vậy cô.
E thấy cô cười lớn em lo cô làm sao luôn.
- Hâha Cô ko sao! Nhớ nhé! Cô tên Hương. Cô đi trước nha con gái haha
Kỳ lạ vô cùng kỳ lạ! Người phụ nữ ấy.....????

Chuyện cuộc đời đúng là ko biết trước được điều gì. Tất cả đều có thể xảy ra. Có thể ta nghĩ mình lường trước được tất cả nhưng thực ra lại ko fai.
E lê lết lên phòng trọ, người lạnh run lên vì ngấm nước, trời những ngày gần tết rét buốt, sự hành hạ bản thân ko làm em vơi bơt đi nỗi buồn trong trái tim.
Với ai anh cũng có con, với ai anh cũng là yêu là thương? Vậy rút cuộc là ai hơn ai? Mọi chuyện có như chị Phương nói hay ko?
E ngủ mê mệt lúc nào ko rõ. Cuống mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước buồn.
Chẳng còn nghĩ được điều gì nữa. E đã mệt nhoài với những nỗi đau.
Lúc sáng tỉnh dậy, đầu đau như búa, người cứ như lả đi vì đói, chán nóng như lửa toàn thân lại lạnh rét run. Có lẽ hôm qua vì dầm mưa quá lâu nên e bị cảm lạnh.
Mệt quá em ko nhấc nổi bản thân dậy nữa. Bên ngoài cửa phòng tiếng gõ cửa dồn dập. Nghe đúng là giọng của Phong ko lẫn đi đâu được.
- Vy ơi, mở cửa cho anh? E sao vậy?
- ....
- Vy ơi... E có sao ko em????
-....
- Anh Phong đây em. Mở cửa cho anh đi em.
-...
E khản hết cổ ko thưa nổi một tiếng.Người
thì lanh. Chán thì nóng hôi hổi. Lần đầu cảm thấy mình yếu đuối như vậy. E ngất đi trong phút chốc. Lúc tỉnh lại tất cả chỉ như một giấc mơ dài thôi vậy.
Anh Phong ngồi bên cạnh ko ngừng trườm khăn cho em. Thi thoảng lại sờ đầu em rồi sờ đầu anh xem e đã hạ sốt chưa?
Sự lo lắng ấy làm sao có thể giả dối được chứ? Nhưng còn chị Phương? Chị ấy là ai mà xuất hiện trong cuộc đời chúng em.
- E bệnh rồi Vy à. Em cứ 1 mình như thế này anh ko yên tâm đâu em.
- Anh Phong. Anh ra lúc nào vậy?
- Anh gọi cho em ko được nên đặt vé ra luôn. Ko biet anh ko ra kịp thì người yêu anh sẽ ra sao nữa.

Người yêu của anh. Đúng rồi. E là người yêu của anh ấy mà. Có chuyện gì cũng fai tin Phong, phải chia sẻ cùng nhau. Sao e lại quên mất điều đó. Cô Hương nói đúng sao em tin khi em ko hỏi bạn trai em??? Ngốc ngếch quá chừng.
E gạt tay Phong khỏi trán rồi ngồi dậy. E đưa vòng tay ôm chặt lấy Phong như sợ xa rời. Đầu em nép sát vào ngực Phong, nước mắt cứ thi nhau chảy ra thấm ướt cánh tay Phong còn đang cầm khăn mát.

- Anh Phong, em yêu anh.

Nói nhảm quá đi mất, em bị cảm động trước từng hành động từng cử chỉ mà người ấy dành cho em. Rút cuộc thì e fai làm sao? Giải quyết sao với bà Phương kia và với người em yêu bây giờ.

- Vy, sao tự nhiên lại vậy? Đừng khóc mà em. Anh ở bên em đây mà.

E lại càng khóc to hơn, e uất ức lắm. E tủi thân lắm anh có biết ko? Sao lúc nào anh cũng nhẹ nhàng tình cảm như vậy cơ chứ để em ko thể xa anh. Ngay từ đầu chúng ta đã là sai lầm rồi.

- Anh Phong. Anh có biết anh đáng ghét lắm ko? Huhu
- Có gái nói có là ko? Vậy e nói a đáng yêu hay là anh đáng được yêu.
- Lúc nào rồi còn chêu em. Ghét anh lắm. Hx hx

E càng xiết chặt vòng tay ôm Phong hơn. E ko ghét anh đâu Phong? Là đúng vì em yêu anh quá nhiều. Tình yêu là thứ phá bỏ mọi nguyên tắc. Dù có muốn làm gì khác thì khi con tim lên tiếng lý trí sẽ ko thắng nổi.

- Anh yêu em. Anh yêu em.

Phong hơi kéo e ra rồi cúi xuống hôn em. Mỗi câu yêu là anh lại hôn mạnh hơn 1 chút. E cũng nhiệt tình đáp lại luôn. Lâu rồi hai đứa ko thân mật, lâu rồi cũng chỉ có hôn gió mà thôi. E nhớ anh lắm anh biết ko? Nhớ lắm anh....
Vô tình hai đứa lại khơi dậy dục vọng trong nhau. Hai ng yêu xa, ngày gặp lại các chị nghĩ thử xem có kìm chế được ko? Đừng có nói em ốm mà còn ham hố là một ng buồn thêm 1 người buồn nha các chị.
Lúc này em thấy hạnh phúc vì quá may khi ng đàn ông năm đó là Phong. Nếu ko cảm giác yêu như thế này liệu còn có thể hoàn hảo.
Ko thể chỉ dừng lại ở hôn. Phong nhanh tay tự cởi áo anh, cởi quần luôn. E cười vội nói:

- E đang ốm đang sốt nè Phong.
- Vy. E quên anh là bác sĩ sao? Để anh chữa cho em.
- Anh chỉ là bác sĩ chuẩn đoán hình ảnh thôi nha. Đừng chữa e - E giả vờ e sợ nhìn Phong.
- Haha anh học qua hết. Với lại fai khám để chuẩn đoán chứ.
E lúc này mới để ý đến bộ đồ ngủ của em. Quần áo ướt hqua đã thay từ lúc nào. E ngạc nhiên nhìn Phong.
- Anh thay đó. Mặc đồ ướt nên ốm sốt là đúng rồi
- Đồ hắc ám nhà anh.
- Haha chữa bệnh nào Vy.
- A.... Tránh ra đồ đáng ghét anh
- Ko tha cho em luôn
- Thôi em xin mà
- Ko xin xỏ gì hết
- Lưu manh em mệt em đói
- Anh cungz đói khát lắm đây em
- Haha lưu manh.

Mới sáng sớm mà lão sung quá chừng ko thể ngừng lại được. Đủ mọi tư thế, ko tha cho e khi đang ốm luôn. Lúc đó vì yêu mà tới nên cũng ko nghĩ được nhiều. Cũng ko còn cảm giác mệt mỏi , đau ốm. Chỉ có thể là yêu thôi.
Nói các chị ko biết có để ý ko? Vì yêu xa nên bọn em thời gian nào cũng tranh thủ được. Thường thì ko giống ai luôn. Ngta thì tối đêm ôm nhau ấm áp. Hai đứa e thì lúc thì rạng sáng nửa đêm, lúc thì trưa chệch mắt. Lúc thì ngang buổi. Ko giống đâu.

- Anh cứ thế này thì giết em mất
- Anh trc nay chỉ chữa bệnh ko có giết ng đâu em.
- Haha anh giết e đi. Đồ đáng .......yêu..... Haha
- Anh tới liền tới liền.

Thêm mấy hiếp phụ cho nát cõi lòng luôn haha

Bên anh ấy thật bình yêu. Chẳng có nghĩ ngợi được nhiều. E cũng quên mất việc cần hỏi cần nói. Vì đang ốm nên e cũng còn mệt. Hai đứa ôm nhau ngủ đến trưa.
Lúc e tỉnh dậy. Mùi cháo thơm đã bay khắp phòng. Trán ko còn nóng. Ng cũng nhẹ nhàng hơn. Người bên cạnh đã ko thấy đâu.
E mặc quần áo bước ra bếp. Phong đang cắm cúi lấy cháo ra tô. Tay chân nhanh nhẹn. Người đàn ông của e lúc vào bếp cũng quyến rũ lạ thường. E đi lại vòng tay ôm sau lưng. Cảnh quan dừng lại như những câu chuyện tình yêu hạnh phúc thì tốt biết bao.

- E dậy rồi à? Có đỡ hơn chút nào ko?
E ngại ngùng nhìn anh ấy một chút.
- Đỡ hơn rồi anh, ko còn sốt nữa.
- Vậy ra ăn cháo rồi uống thuốc nào em.
E gật đầu buông vòng tay khỏi Phong.
Cháo ngon, ăn thấy ấm áp. Được người đàn ông của lòng mình nấu cho thật hạnh phúc biết chừng nào các chị. Sau cánh cửa có lẽ ngoài kia là giông bão, nhưng ở đây vẫn là bình yên.

- Anh nấu đó à???
- Haha anh mua đó. Mới hâm lại
- Vẫn là anh lưu manh. E lại tưởng...
- Tưởng anh nấu hả? Anh nấu ăn cũng ngon lắm đấy. Sẽ trổ tài cho em yêu nhiều hơn.
- Lại tự sướng rồi
- Có em rồi sao fai tự sướng nữa.

Lão Phong vô tư nháy mắt với em luôn. Rất hàm ý trong câu nói.

- Vẫn là anh cao tay hơn em.

Không khi lắng xuống 1 chút, e ăn được vài miếng thì lại nghĩ đến chuyện hôm qua. Rút cuộc thì cả hai cungz vẫn fai đối diện. Ko trốn tránh được.
Ăn xong anh ấy dọn chén đĩa luôn. Đúng là bác sĩ có khác, tác phong vô cùng nhanh nhẹn. Cẩn thận nữa. Những chi tiết nhỏ nhặt này mà vô tình trước đây e ko để ý đến.
Người đàn ông trc mặt em quá đỗi thân thương quá đỗi ngọt ngào sao có thể lừa đối em.
E vẫn còn mệt nên ngồi ghế 1 lúc rồi tranh thủ vào giường nằm chút.
Phong dọn dẹp xong cũng leo lên giường nắm tay e ngồi dựa lưng vào thành giường.

- Anh yêu em thật lòng chứ?
- Sao giờ còn hỏi anh vậy?
- E hỏi anh cứ trả lời em đi.
- Yêu, yêu hơn bản thân anh. Yêu từ ngày đầu gặp mặt, yêu đến vô phương cứu chữa. Y học hiện đại cũng bó tay. Ok ko e yêu.
- Haha vẫn đùa được. Con ng anh rất mâu thuẫn nhe. Bình thường thì lạnh lùng mà với em thì lúc nào cungz đùa đc.
- Vì anh yêu em. Chẳng có gì là ko bình thường cả. E thích như vậy mà. Đúng ko?
- Được. Haha. E thích. E yêu anh.
- Lại tĩnh dụ dỗ anh.
- Ko thèm nha. Đầu óc toàn đen tối chứ sao làm đưỡ bác siz đây
- Bình thường nha e yêu.
- Em còn có chuyện này muốn nói với anh.

Mặt e hơi nghiêm túc lại 1 chút. E muốn nói chuyện rõ ràng với Phong.

- Em có bầu hả?
- Đùa. Bác siz Phong chỉ nghĩ được vậy sao???
- Vậy ko fai hả - Phong có vẻ hơi thất vọng.
- Anh bẫy em hả Phong???
- Ko có nha. Hoàn toàn thuận theo tự nhiên nha. Anh nói em đừng uống thuốc. Có hại lắm em. Nhớ đó.
- E biết rồi. Hxhx. ( e nghĩ bụng hơi rùng mình vì mấy lần trước có uống :((( )
- Có thì bảo anh. Có thì đẻ. Thì chửa có anh sao lo làm gì em.
- Em...
- Có chuyện gì em muốn nói cùng anh?
- E muốn hỏi anh 1 số chuyện.
- Chuyện gì em? Sao mặt nghiêm túc vậy.
- Chuyện về chị Phương?? Chị Phương là ai? Anh nói cho em biết được ko??

E cẩn thận quan sát từng cử chỉ hành động của Phong. Thấy anh hơi nhíu mày. Mặt cũng ko còn tươi như trước.

- Ai kể e nghe về Phương??? Sao e biết cái tên này.
- Hôm qua gặp em! - E nói thật luôn.

Phong hơi sững người lại trước câu trả lời của em rồi nhanh chóng quay lại gương mặt bình thản.

- E muốn anh kể gì ?Vy!
- Tất cả được ko?
- Anh nghĩ....

Phòng có tiếng gõ cửa. Đến khúc quan trọng thì lại có người đến. E tính kệ nhưng mấy phút lại có ng gõ tiếp. Chắc đang kiếm em.
E đứng dậy:
- Để e ra mở cửa xem ai tìm.
- .....
Phong gật đầu.

Mọi người đoán là ai??? E cũng bất ngờ luôn.

- Cô Hương. Sao cô tìm được phòng cháu.
- Ngạc nhiên ko con gái. Cô biết mà.
- Cháu chào cô. Cô vào nhà đi ạ.

Lúc vội mời cô vào luôn mà  e quên ko nghĩ ra còn trong phòng còn có Phong.
Cô Hương gật đầu bỏ giày cao gót bước lại.
Từ trong Phòng Phong cũng bước ra.
Cả hai đồng thanh cùng thốt lên khiến em ngạc nhiên gần như sốc luôn:

- Mẹ!!!!!!
- Con trai!!!

Mẹ???? Con trai???? Vậy có khác nào tụi em bị  me bắt tại trận luôn =((((( huhu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip