Chap 15: Làm việc chăm chỉ nào Hanamichi!
Tình yêu sau khi cãi vã và hòa giải là ngọt ngào nhất. Rukawa kể từ khi hiểu rằng không thể đến Mỹ, hắn đã mặc cảm và đối xử tệ bạc với Hanamichi nên đã bù đắp cho cậu, mong cậu tha thứ và hứa không bao giờ dám có những suy nghĩ ngông cuồng nữa.
Sau đó là kỳ nghỉ hè hạnh phúc, họ cùng nhau đi biển, cùng nhau thuê phim, cùng nhau làm đồ ăn, và tất nhiên là cả bóng rổ. Khi trời sáng và chiều tối, họ sẽ tập trung tập luyện bóng rổ cho đến khi mặt trời lên cao hoặc khuất bóng. Mỗi ngày lặp lại đều trôi qua trong vui vẻ.
Hanamichi ném bóng về phía rổ, bóng đập vào rổ nảy lên, Hanamichi bay tới và nhảy lên đỡ lấy.
"Cáo!" Hanamichi chuyền quả bóng cho Rukawa đang chạy tới, Rukawa đón bóng và nhảy lên để úp rổ, những hạt mồ hôi rơi xuống, bắn ra như những viên ngọc lấp lánh.
"Đến đây!" Hanamichi búng tay một cái, đối với Rukawa nói "Nếu như anh là Jordan, em sẽ là Rodman."
Rodman là đồng đội của Jordan và là một trong Big Three của Bulls, anh ấy đã được vinh danh là NBA All Defensive Team trong bảy năm liên tiếp, anh ấy có thể nhảy bắt bóng bốn đến năm lần liên tiếp cho một lần rebound, anh ấy là đồng đội ăn ý nhất của Jordan. Sau khi Hanamichi và Rukawa ở cùng nhau, cậu đã xem rất nhiều video NBA do Rukawa sưu tập, vì vậy cậu biết sự tồn tại của anh ấy.
"Không được." Rukawa nói.
"Tại sao không được! Hôm nay anh lại muốn gây sự sao?"
"Không phải. Rodman chỉ có thể bắt bóng bật bảng và không giỏi ghi điểm. Nếu không gặp Jordan, anh ấy có lẽ sẽ không được biết đến. Anh không muốn em trở thành như vậy."
Hanamichi cười rạng rỡ với Rukawa, cáo hôi cuối cùng đã suy nghĩ thấu đáo "Vậy thì anh phải chuyền bóng cho em."
"Chỉ khi nào tỷ lệ ném bóng của em tăng lên."
"Anh nói cái gì!?" Hanamichi kích động nhảy dựng lên, đoạt lấy bóng trong tay Rukawa, "Để em cho anh xem thiên tài đây!" Nói xong liền bắt đầu ném bóng.
Rukawa nhìn mặt trời đã lơ lửng trên cao như thiêu đốt nói "Đã muộn lắm rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây đi?"
"Vẫn còn sớm," Hanamichi lúc này vẫn còn rất nhiều sức lực "Cáo, anh về đi, anh dễ bị mất nước."
Rukawa thức dậy lúc 4:30 sáng, và bây giờ thực sự buồn ngủ, vì vậy hắn gật đầu và để Hanamichi chơi trên sân, rồi về nhà ngủ bù. Rukawa ngủ thiếp đi một lúc thì hắn nghe thấy tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, cuối cùng hắn phải ngồi dậy, đi ra khỏi phòng ngủ và thấy Hanamichi vừa trở về, đang thay giày ở cửa.
Rukawa ngáp một cái thật dài, ngồi ở trên sô pha, nhẹ giọng nói với Hanamichi "Lại nghe điện thoại kìa."
"Ừm," Hanamichi lấy mu bàn tay lau đi mồ hôi trên má, bước nhanh tới cầm điện thoại, "Đây là nhà Sakuragi... Tôi là Hanamichi... Cái gì?!"
Rukawa nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì nóng của Hanamichi đột nhiên trở nên tái nhợt. Hanamichi nói "Con đến ngay." sau đó liền cúp điện thoại.
"Có chuyện gì vậy?" Rukawa lo lắng hỏi.
Hanamichi sững người như bị sét đánh, mở miệng nói "Yohei được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu."
Rukawa trong nháy mắt bừng tỉnh, đi tới trước mặt Hanamichi, đặt tay lên lưng của cậu "Sẽ không có chuyện gì, trước hết bình tĩnh lại đi."
Hanamichi lao vào phòng ngủ, thay áo ba lỗ màu đen ướt đẫm mồ hôi của mình thành một chiếc áo thun rồi lao ra ngoài "Em đi gặp cậu ấy." Hanamichi vội vàng đến mức mặc ngược cả áo.
Đầu Rukawa đang cố gắng xử lý tin xấu, hắn mặc dù ngốc nghếch, hắn vẫn có một dự cảm mơ hồ rằng sự việc này sẽ mang đến một sự thay đổi kinh thiên động địa trong cuộc sống của họ, và lúc này hắn vẫn đang nghĩ về việc dự định cùng Hanamichi làm một chút củ cải chua cho bữa trưa hôm nay.
Rukawa ném cà ri, khoai tây, đùi gà và gạo vào nồi cơm điện, hắn quyết định giải quyết một bữa ăn theo cách đơn giản nhất. Hắn thực sự muốn ăn mì ăn liền, nhưng hắn biết rằng Hanamichi sẽ không bao giờ chịu đựng được việc người khác bị ốm.
Bữa tối Rukawa tự nấu cho mình món súp hải sản nhạt nhẽo bằng cách cho tôm, ngao và tảo bẹ vào nước. Vì đợi Hanamichi trở lại, hắn đã không đi ra ngoài tập bóng rổ mà chỉ nhàm chán xem TV.
Mười một giờ tối, có tiếng gõ cửa. Rukawa đi ra mở cửa, một hơi ấm rơi vào trong ngực, Hanamichi áp trán vào cổ Rukawa, nhỏ giọng nói "Em mệt quá."
Rukawa ôm Hanamichi như vậy một lúc, khi Hanamichi đã nghỉ ngơi đủ, cậu đứng dậy đi vào nhà thay giày rồi đóng cửa lại.
"Làm sao vậy?" Rukawa hỏi.
"Còn có thể làm sao bây giờ? Cậu ấy nhập viện, ngoại trừ mẹ Yohei, những người khác đều bị đuổi về."
Sau khi Hanamichi thay giày, cậu lê cơ thể mệt mỏi của mình lên ghế sô pha và ngồi sụp xuống.
"Hôm nay ăn gì?"
Hanamichi yếu ớt lắc đầu "Em còn không kịp uống nước."
Rukawa lấy một cốc nước đặt lên bàn trà, sau đó đi vào phòng bếp, vặn lửa "Để anh nấu cho em."
"Ừm."
Hắn biết lúc này Hanamichi đang đói nên chỉ làm một tô mì trứng cho cậu. Sau khi Hanamichi uống đủ nước, cậu cầm đũa bắt đầu ngấu nghiến mì, ăn hết vẫn thấy đói bụng. Cậu chợt nghĩ, sẽ có người vì một ai đó mà làm bữa tối, nhưng thứ khiến cậu nghẹn ngào nhất không phải là thức ăn mà là bữa tối do chính Rukawa Kaede làm, có ai mà nghĩ ra được?
Sau khi ăn mì, Hanamichi đã khôi phục lại một chút sức lực, xem chương trình TV nhưng không thể nào tập trung được, và nói với Rukawa đang ngồi bên cạnh "Em sẽ bắt đầu làm thêm việc bán thời gian."
"Làm thêm?"
Hanamichi gật đầu "Tiền viện phí hàng ngày của Yohei, phí điều trị, phí phẫu thuật cấy ghép sau này, mọi thứ đều rất đắt đỏ. Sau khi cha em mất, nhà của cậu ấy xem em như người nhà, mà Yohei cũng như anh trai của em, em không thể ngồi yên được."
"Ừm."
Rukawa luôn sống trong một môi trường thuận lợi, hắn nghĩ rằng công việc bán thời gian mà Hanamichi đề cập chủ yếu là làm vườn cho những người giàu có sau các hoạt động của câu lạc bộ bóng rổ. Kết quả là Hanamichi ra ngoài trước khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau. Cậu sẽ ngủ gật trong lớp và sau giờ học, cậu rời đi và về nhà với mùi thuốc lá và rượu lúc ba giờ sáng, cuối cùng ngủ thiếp đi sau khi tắm.
"Tại sao Hanamichi hôm nay không đến luyện tập? Mấy ngày nay nó làm cái gì?" Ryota cuối cùng cũng hỏi Rukawa.
"Em không biết." Rukawa nói.
Rukawa không phải loại người hay hỏi người yêu của mình đi đâu, và nếu Hanamichi không nói cho hắn biết, hắn sẽ chỉ im lặng. Gần đây tính tình hắn càng ngày càng không tốt, một là vì Hanamichi, hai là vì người phụ nữ đó không gửi tiền sinh hoạt cho hắn, nên Rukawa đành phải sống tằn tiện.
Sau buổi luyện tập của câu lạc bộ bóng rổ, Rukawa vì nhiều hoàn cảnh không thể ngủ ngon nên đã ngủ gật trong lúc đạp xe về nhà. Kết quả là hắn đâm vào cột điện và bị gãy bánh xe.
"Ối." Rukawa không còn là một thiếu gia có thể mua ngay một chiếc xe mới nên hắn đã đẩy chiếc xe đạp đến gara gần nhất để sửa chữa.
"Ồ," chủ đại lý xe nói, "bánh xe này cần được thay, cậu bé, cậu muốn bánh xe nguyên bản của Đức hay bánh xe của Nissan?"
Rukawa suy nghĩ một lúc rồi nói "Nissan"
"Được, bánh xe Nissan giá 20.000 yên. Tôi đi lấy bánh xe, cậu đến quầy thu ngân trả tiền. Con trai tôi ở đó."
Rukawa đến quầy thu ngân và lấy ví ra, mới nhận ra rằng mình thậm chí còn không có nổi tờ 10.000 yên. Hắn nhìn xuống một lúc lâu, cuối cùng gom lại từng yên lẻ mới đủ 20.000, sau đó đưa đến trước mặt con trai của chủ đại lý.
Người con trai nhìn Rukawa cùng tiền một lúc, đột nhiên cười lên một tiếng "Thì ra mày cũng đáng thương ha."
"Mày nói cái gì?" Rukawa trợn mắt nhìn gã, hắn hiện tại tâm tình không tốt.
"Mày không nhớ tao sao? Tao là Ryu."
Rukawa ngây người nhìn gã một lúc, rồi nhớ ra, trong đám côn đồ kéo đến câu lạc bộ bóng rổ vào năm ngoái, gã là kẻ đã dùng cây lau nhà đánh vào đầu hắn. Lúc này ông chủ đi ra với một chiếc bánh xe mới tinh, Rukawa quay lại nhìn ông chủ đang sửa xe, ông chủ là một người tốt, hắn không muốn đánh con trai ông trước mặt ông.
Sửa xe xong, Rukawa ngồi lên yên xe đạp định bỏ đi thì bị Ryu từ phía sau chặn lại "Đợi đã."
Rukawa đạp lên bàn đạp và khẽ quay đầu lại. Ryu bước tới "Nếu mày cần tiền, tao có thể giới thiệu cho mày một công việc tốt".
"Loại rác rưởi như mày mà cũng có sao?"
"Sakuragi đi rồi."
Rukawa thở dài thật sâu "Nói địa chỉ đi."
Rukawa đi đến địa chỉ mà Ryu nói - đó là một câu lạc bộ dành cho nam giới, tâm trạng Rukawa rất phức tạp, chẳng lẽ thằng ngu Ryu nghĩ rằng hắn có khả năng làm những công việc này sao?
Nghĩ đến việc Hanamichi làm việc ở đây, Rukawa không biết nên phản ứng thế nào. Hắn nói với bảo vệ ở cửa rằng hắn đến đây để xin việc và đi vào trong. Nơi này tương tự hộp đêm, có cả một tầng là đại sảnh rộng lớn bố trí mấy chiếc ghế sô pha, đèn laze nhấp nháy trong không gian tối đen, xung quanh là các khu VIP.
Rukawa đi lại trong sảnh, hắn tìm kiếm mái tóc đỏ nổi bật, và hắn đã tưởng tượng ra tình huống xấu nhất - một vài người chạm vào Hanamichi và rót rượu cho cậu, nhưng sau khi đi quanh sảnh vài vòng, hắn không thấy Hanamichi đâu cả. Hoàn toàn có khả năng Ryu đã nói dối hắn, nghĩ đến điều này, Rukawa thở phào nhẹ nhõm. Hắn định rời đi, nhưng hắn thấy một số người đang đứng ở lối ra và nhìn hắn với đôi mắt sáng ngời, và họ định tiến đến nói chuyện với hắn. Rukawa vội vàng lẻn vào nhà bếp phía sau và thấy có một cửa sau để đi đổ rác nên định trốn đi bằng lối đó.
Chính nơi này, cuối cùng hắn đã tìm thấy Hanamichi. Trong mắt Rukawa, Hanamichi là duy nhất, là cậu bé tóc đỏ rực rỡ và tốt bụng nhất, hắn không bao giờ biết rằng trong mắt người khác, Hanamichi thô lỗ và vụng về, chỉ biết làm những công việc bẩn thỉu như bốc vác và đổ rác ở bếp sau.
Mặc bộ quần áo bảo hộ màu xám, Hanamichi sau khi bỏ một túi rác lớn vào thùng rác bốc mùi, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, ngẩng đầu liền nhìn thấy Rukawa "Cáo..."
"Tại sao em làm điều này? Tại sao em không nói với anh?"
Hanamichi cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện "Nếu em nói, anh nhất định sẽ không để cho em làm."
"Em nói đúng," Rukawa nắm lấy cánh tay Hanamichi, muốn kéo cậu đi, "Đi thôi."
Hanamichi vội vàng dùng tay chân bấu vào khung cửa "Em không đi."
Rukawa dùng hết sức kéo cậu ra ngoài "Đi."
"Em đã nói là em không đi mà!" Hanamichi gầm lên, khiến Rukawa sững sờ và nước mắt của Hanamichi ngay lập tức trào ra.
"Em nên làm gì khi đi về? Trở lại học tập hay chơi bóng rổ? Yohei đang chờ chết mỗi ngày, anh nghĩ em sẽ yên tâm theo đuổi những giấc mơ vớ vẩn của em sao? Anh thả em ra! Hôm nay em được trả tiền!"
Rukawa buông Hanamichi ra, Hanamichi thu dọn quần áo và bước vào nhà bếp phía sau, Rukawa cũng đi theo. Trong khi đợi tiền lương, Hanamichi ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh bồn rửa, Rukawa không muốn làm phiền Hanamichi nghỉ ngơi, hắn chỉ im lặng bảo vệ cậu.
Không lâu sau, một người cầm tiền đi đến, là Ryu. Nhìn thấy Rukawa, gã cười đắc thắng, đặt tiền vào bồn rửa và nói với Hanamichi "Ra ngoài, gặp nhau ở sảnh."
Hanamichi nhìn chằm chằm vào Ryu một lúc rồi gật đầu. Ryu hỏi Rukawa, "Mày cũng muốn đi?"
Rukawa phớt lờ gã.
Sau khi Ryu vênh mặt bỏ đi, Hanamichi đi thẳng vào phòng thay đồ, cậu cởi bỏ chiếc quần yếm, chiếc áo phông bên trong ướt đẫm mồ hôi. Hanamichi cúi người thắt lại dây giày, nói với Rukawa "Trở về đi."
"Em định làm gì?"
"Không có gì đặc biệt."
"Vậy anh cũng đi."
Hanamichi không nói nên lời, cậu đi vài bước, nhưng vẫn nắm lấy cổ áo hắn khi cậu đi qua Rukawa "Con cáo ngu này, em sẽ nói cho anh biết em làm gì. Em sẽ thay thế yakuza đánh nhau giành đại bàn. Anh không giỏi đánh nhau, vì vậy đừng tham gia, được chứ? Bây giờ em chỉ muốn anh khỏe mạnh, miễn là anh khỏe mạnh, mặc kệ em có khó khăn hay mệt mỏi đến đâu, chỉ cần về nhà có thể nhìn thấy anh, như vậy..." Hanamichi nuốt nước bọt, không thể nói tiếp.
"Đồ ngốc... vậy còn em thì sao? Nếu anh làm loại chuyện như vậy em cũng đồng ý sao?" Rukawa cũng kích động dị thường, lồng ngực kịch liệt phập phồng, "Em nghĩ vậy sao? Vậy được, anh và em sẽ đi cùng nhau, anh sẽ chặn mọi nắm đấm và lưỡi dao cho em."
"Cáo hôi! Bao giờ thì anh mới chịu nghe lời em!" Hanamichi đột nhiên nổi giận, túm lấy quần áo của Rukawa, đấm vào mặt hắn khiến Rukawa choáng váng, tên khốn này tại sao lại cứng đầu như vậy?
"Còn chần chừ gì nữa, lên xe đi!" Ryu ở cửa thúc giục Hanamichi.
Hanamichi đi ra ngoài, và Rukawa loạng choạng đi theo cậu, trà trộn vào một nhóm côn đồ đáng ngờ, và bước vào một chiếc xe container. Hắn ngồi ngay bên cạnh Hanamichi, và thấy Hanamichi lấy từ trong túi ra một nắm cơm, mở màng bọc thực phẩm và cắn một miếng. Hanamichi nhìn Rukawa, nhưng cậu không còn sức để cãi nhau với hắn nữa. Cậu bẻ một nửa đưa cho Rukawa "Ăn không? Muộn thế này có đói không?"
Rukawa cầm lấy và cắn một miếng, nhai đi nhai lại nhưng không tài nào nuốt nổi. Hắn không phải là người kén ăn, nhưng hắn không thể ăn một món ăn tồi tệ như vậy. Đồ ngốc có ăn uống đàng hoàng sau khi làm xong những công việc bẩn thỉu này không?
Xe chạy đến con đường bỏ hoang ở Hishinumakaigan, bọn côn đồ nhảy ra khỏi xe, đối phương bày binh bố trận, người phía trước vừa đáp xuống đã mất cảnh giác, cuối cùng trước khi Rukawa và Hanamichi ra tay thì đã có tiếng gào khóc bên ngoài.
"Đừng ra ngoài." Hanamichi nói xong lời này, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Cơ thể Rukawa phản ứng trước, sải bước đứng ngay trước mặt Hanamichi "Đừng đi, đồ ngốc, anh có tiền, anh sẽ đưa cho em."
"Anh có bao nhiêu tiền?" Hanamichi cau mày.
Rukawa vô thức cắn môi, Hanamichi đột nhiên đoán ra "Cáo hôi, không phải là nhà chính đó chứ? Anh đang nghĩ cái gì! Đó là nơi chôn cất ông ngoại anh!"
"Không có... đừng đi."
Hanamichi lắc đầu cười nói "Đừng xem thường em..." Cậu vừa nói vừa thu hút sự chú ý của Rukawa, lặng lẽ giơ cánh tay lên, dùng bàn tay đánh vào gáy Rukawa, khiến Rukawa lập tức ngất đi.
Hanamichi nhanh chóng đỡ lấy thân thể suy yếu của Rukawa, nhẹ nhàng đặt hắn xuống ghế, hôn lên môi Rukawa, thì thầm "Thật xin lỗi, cáo, em chưa từng nói với anh. Trước khi chúng ta quen biết, em đã làm những loại chuyện này. Em đã nghĩ mình có thể trở nên tốt hơn, nhưng xem ra số phận là không thể tránh khỏi. Dù vậy, em vẫn không thể kéo anh xuống."
Hanamichi nói xong liền nhảy ra khỏi container tham chiến. Cậu như một chiến binh, quét sạch đám giang hồ bất tài, không có ai là đối thủ của cậu. Xong việc cậu cõng Rukawa đang bất tỉnh trên một chiếc xe container về nhà, cởi giày, đắp chăn cho hắn còn bản thân đi tắm rồi lăn ra ngủ.
Ngày hôm sau, Rukawa thức dậy trước bình minh với một cơn đau đầu như búa bổ, nhưng phát hiện ra rằng Hanamichi đã không còn ở nhà. Hắn nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi mình hôn mê và bực bội lấy gối che mặt.
Rukawa phát hiện ra rằng không phải hắn tôn trọng quyết định của Hanamichi đến mức nào, mà là mỗi người đều sẽ có quyết định riêng cho bản thân mình, dù là công việc hay bóng rổ, cậu sẽ không hoàn toàn làm theo ý muốn của hắn.
Thực sự quá khó để ở bên một người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip