Chap 17: Cảm xúc là tất cả những gì chúng ta có

Sau khi trả hết nợ cho vay nặng lãi, Hanamichi cắt đứt quan hệ với bọn xã hội đen. Cậu trở lại câu lạc bộ bóng rổ và tiếp tục sống một cuộc sống vui vẻ với tư cách là một cầu thủ bóng rổ.

Trong Giải đấu Quốc gia và Cúp Mùa đông sau đó, cặp đôi Hanamichi và Rukawa đã tỏa sáng rực rỡ, lần lượt giành vị trí thứ hai và thứ nhất. Ayako cuối cùng cũng được nhận vào một trường đại học ở Osaka, Ryota cũng đi theo chị ấy và nhận lời mời tham gia đội bóng rổ của trường đại học, không biết liệu quá trình theo đuổi lâu dài của anh ấy có thành công hay không.

Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt, Hanamichi và Rukawa đã được lên năm ba, và họ đã trở thành đàn anh của Câu lạc bộ bóng rổ Shohoku. Đội trưởng giao chức vụ lại cho Rukawa, đây là quyết định của Ryota. ​​Sự thật đã chứng minh rằng quyết định này rất sáng suốt, Rukawa giống một người lãnh đạo hơn, và Hanamichi tính tình vui vẻ càng thích hợp làm người gắn kết của cả đội.

Năm ba, Hanamichi và Rukawa phối hợp ngày càng ăn ý, họ lần lượt đánh bại những đối thủ hùng mạnh trong cuộc thi toàn quốc, cuối cùng giành được ngôi vị quán quân xứng đáng, hiện thực hóa giấc mơ vô địch toàn quốc.

Kể từ đó cho đến cúp mùa đông, Hanamichi và Rukawa lần lượt nhận được những lời mời từ các trường đại học trên khắp cả nước. Họ nói về những điều này sau khi tập luyện ở sân bóng rổ công cộng. Hanamichi nói "Em nhận được một cuộc gọi từ Đại học Kanda ở Kyoto sáng nay. Anh đã nhận được chưa, cáo?"

"Tất nhiên," Rukawa nói, "Lúc sáng, họ gọi cho giáo viên chủ nhiệm của anh."

"Kyoto... Em luôn muốn đến đó, nhưng em chưa chắc chắn. Em không có học bổng."

"Anh cũng vậy."

Hanamichi biết rằng Rukawa vẫn còn tiền từ việc bán nhà chính và ngọn núi mà ông ngoại để lại, nhưng cậu cũng biết rằng Rukawa đã nói hắn sẽ không bao giờ dùng số tiền này để đánh đổi tương lai của mình, vì vậy cậu không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.

"Chúng ta cần phải tìm những trường có học bổng, thật sự rất phiền toái, mấy ngôi trường này còn không biết thực lực đáng sợ của thiên tài sao?"

Rukawa cười "Em muốn đến thành phố nào?"

Hanamichi ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm túc "Muốn em nói thật lòng sao?"

"Ừm."

"Em muốn... ở lại Kanagawa càng lâu càng tốt. Đây là nơi em sinh ra và lớn lên, và tất cả bạn bè của em đều ở đây."

Trái tim Rukawa rung động, Hanamichi của hắn thực sự là một cậu bé ngoan, coi trọng tình cảm, không giống như Rukawa, hắn không có hoài niệm đặc biệt nào về Kanagawa, nếu có những lựa chọn tốt hơn ở thành phố khác hoặc thậm chí là quốc gia khác, hắn có thể dễ dàng lựa chọn mà không do dự rời khỏi đây.

"Vậy thì chỉ có Đại học Kanagawa và Đại học Thể thao Kanagawa thôi sao? Họ đã gọi chưa?"

Hanamichi gật đầu. Hai trường này cũng đã gửi thư mời cho Rukawa, đều cấp học bổng, nhưng đều là những đội vô danh và yếu thế, Rukawa đã chọn một trường có đội bóng rổ mạnh ở Tokyo, có rất nhiều cơ hội sang Mỹ trao đổi để tập huấn. Hanamichi cũng nhận được lời mời từ trường này, nhưng từ những gì cậu nói, rõ ràng là cậu không có hứng thú. Vì vậy, ý tưởng đến Tokyo của Rukawa cũng bị lung lay, bởi vì điều đó có nghĩa là hắn sẽ ở một nơi khác với Hanamichi.

"Chuyện này đừng nói nữa, còn lâu mới có quyết định cuối cùng," Hanamichi chuyển chủ đề, "Nhân tiện... Phim của cô Yoko sẽ sớm được phát hành, bà ấy thực sự đặt hết tâm huyết vào đó, mất đến ba năm."

"Làm sao em biết?"

"Làm sao không biết, hiện tại cả lớp đều đang thảo luận bộ phim này! Nhưng mà nói thật, em cảm thấy bộ phim này chắc chắn sẽ lỗ vốn, gọi là cái gì XXX? Dù sao cái tên thôi đã khó hiểu rồi, lại không có cảnh người đẹp cởi đồ, liệu có ai xem thật không?"

"Chẳng lẽ em chỉ chờ gái đẹp cởi đồ khi xem phim sao?" Rukawa nheo mắt.

"Đi chết đi!" Hanamichi nói, "Anh thật sự không muốn xem sao? Thứ bảy này tám giờ tối bắt đầu chiếu."

"Cũng được." Rukawa nói, khi hắn và Hanamichi rảnh rỗi, cả hai sẽ đến rạp chiếu phim để xem những bộ phim bình thường, bây giờ bộ phim mà người phụ nữ đặt cược tất cả đã hoàn thành, hắn đương nhiên muốn xem.

Sau đó, Hanamichi và các bạn nữ trong lớp bàn bạc để giành vé xem phim. Vào tối thứ bảy, Hanamichi và Rukawa đã ăn xong 3 miếng Pizza Hut ở nhà và chuẩn bị đi đến rạp chiếu phim. Hanamichi không giành được vé buổi công chiếu, nhưng vẫn có được vé lúc chín giờ.

Vào khoảng 8:10, khi Hanamichi và Rukawa chuẩn bị ra ngoài, điện thoại reo inh ỏi. Rukawa ở gần điện thoại hơn, nhưng không biết vì sao sắc mặt tái nhợt, hắn đứng đó không chịu chạm vào chiếc điện thoại đang kêu leng keng, Hanamichi trong lòng có linh cảm không lành, bước nhanh tới, bắt máy "Xin chào, đây là gia đình Sakuragi, anh đang tìm ai?"

"Rukawa Kaede hiện đang ở cùng cậu đúng không?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông xa lạ, "Nếu cậu ấy có ở đó, xin hãy để cậu ấy nghe điện thoại."

Hanamichi đưa điện thoại cho Rukawa, Rukawa nhận lấy "Tôi là Rukawa."

Sau đó Rukawa nghe mà không nói lời nào, nghe xong cúp điện thoại, sau đó ngẩng đầu nói với Hanamichi "Người phụ nữ đó đã tự sát."

"Hả?!" Hanamichi há hốc mồm.

"Họ yêu cầu anh đến nhà bà ấy."

Hanamichi gật đầu "Em đi cùng anh."

Rukawa chỉ có thể nhận được chi phí sinh hoạt lẻ tẻ vài tháng một lần, vì vậy họ không có tiền để bắt taxi, họ đã bắt chuyến tàu Shinkansen ngay trong đêm để đến nơi ở của Yoko ở Yokohama. Đó là một dãy phòng khách sạn và bà chủ yếu sống ở đây sau khi trở về Nhật Bản từ Pháp.

Khi Rukawa và Hanamichi đến địa điểm chỉ định, một hàng rào đã được thiết lập ở lối vào khách sạn, cảnh sát mặc đồng phục ra vào, và một vài xe cảnh sát đang đậu với đèn nhấp nháy. Rukawa tiết lộ danh tính của mình cho viên cảnh sát duy trì trật tự "Tôi là... con trai của Rukawa Yoko đã khuất."

Viên cảnh sát giật mình, nhanh chóng báo cho cấp trên, cấp trên mặc thường phục vội vàng chạy ra ngoài, vẫy tay với Rukawa, ra hiệu cho cậu mau chóng vào. Rukawa kéo sợi dây thừng, mang theo Hanamichi đi vào, cấp trên kéo Rukawa quay người đi vào khách sạn, lấy bộ đàm ra nói "Con trai của người chết đến rồi, để cậu ta nhận dạng thi thể trước."

Cấp trên trực tiếp dẫn bọn họ xuyên qua đại sảnh lộng lẫy của khách sạn, ra khỏi khách sạn bằng một cửa khác, một chiếc xe van cảnh sát đậu ở cửa, cấp trên kéo Rukawa đẩy về phía trước "Ở bên trong, cậu xác minh xem có đúng là Rukawa Yoko không, sau đó nói cho chúng tôi biết kết quả."

Rukawa còn không có phản ứng lại, cấp trên nhìn Hanamichi, hắn nhìn cái cái đầu đỏ của cậu, không khỏi hỏi "Cậu là ai?"

"Là người yêu của tôi." Rukawa thản nhiên nói, nhìn chằm chằm vào chiếc xe. Cấp trên là cảnh sát hình sự, sớm đã quen với những chuyện này, nhưng người này là con trai của nạn nhân, lại không lộ ra vẻ khác thường gì khiến ông ta cảm thấy khó tin.

Hanamichi bối rối giật mình, lo lắng nhìn Rukawa. Rukawa cuối cùng cũng đi đến cửa sau của xe. Nhân viên pháp y của cảnh sát mở khóa chiếc túi đựng thi thể. Rukawa cúi đầu liếc nhìn, Yoko mắt ngắm nghiền, khuôn mặt không còn nguyên vẹn, tóc nhuốm máu, hẳn là tự sát bằng cách ngậm súng vào họng.

"Cậu có chắc đó là chính Rukawa Yoko không?"

"Là bà ấy."

Nhân viên pháp y gật đầu, đóng khóa lại, nói vào máy liên lạc "Con trai của người chết đã xác nhận danh tính. Người chết là Rukawa Yoko. Tôi nhắc lại, con trai của người chết đã xác nhận danh tính. Người chết là Rukawa Yoko."

Sau khi nói xong, Rukawa rời khỏi xe cảnh sát, sắc mặt tái nhợt, không nhịn được nôn mửa ở bồn hoa của khách sạn. Từ khóe mắt, hắn thấy Hanamichi lo lắng chạy tới, dùng lòng bàn tay rộng lớn và ấm áp vuốt ve lưng hắn. Rukawa không ngờ mình lại nôn mửa dữ dội như vậy, dù sao hắn cũng đã nhìn thấy thi thể của ông ngoại. Nhưng những người vẫn còn sống và đi lại bình thường giờ đã biến thành những xác chết dị thường, tỏa ra mùi cái chết, cảnh tượng này thực sự không thể chịu nổi.

Sau khi Rukawa nôn hết những thứ trong bụng ra, Hanamichi đỡ hắn đi trở về, lúc này ngoài cấp trên còn có một cảnh sát mặc thường phục khác gãi đầu nói gì đó. Cấp trên giới thiệu với họ "Đây là cảnh sát hình sự của tổ phòng chống tội phạm."

"Xin chào, là như thế này," cảnh sát hình sự rõ ràng còn rất trẻ, anh ta cúi đầu thận trọng nói "Học sinh Rukawa, em có biết tình hình trong nhà không? Chuyện về thế giới ngầm."

Rukawa đổ mồ hôi lạnh, cắn môi và gật đầu.

"Bây giờ các cán bộ của Shodo đều đã phái người đến đây, họ dường như rất khó chấp nhận việc mẹ em tự sát."

Rukawa khó chịu đến mức không thể nói nên lời, Hanamichi nhướng mày, tự nhiên nói với giọng côn đồ "Hả? Liên quan gì đến họ? Nhà Rukawa đã rời khỏi xã hội đen không phải sao?"

Cấp trên và cảnh sát hình sự trẻ tuổi nhanh chóng đưa ra một đánh giá tinh vi trong đầu. Cấp trên biết rằng cảnh sát hình sự trẻ tuổi sẽ không thể kiểm soát được Hanamichi nên đã bày ra một tư thế và nói "Nhiều người trong gia tộc Rukawa đã đầu tư tiền vào bộ phim của cô ấy, và bây giờ cô ấy đã tự tử ngay sau khi nó được phát hành, họ cảm thấy rất khó để chấp nhận."

"Chậc chậc, mấy lão già hôi hám, ăn thịt còn không nhổ xương," Hanamichi nói, "Cho nên, cảnh sát mấy người muốn Rukawa chịu trách nhiệm và xử lý tốt chuyện này, để không gây ra bạo lực gây cản trở trật tự công cộng?"

"Đây là yêu cầu của chúng tôi. Nếu cậu đã hiểu vậy thì chúng tôi sẽ liên lạc với Shodo, để cho những lão già kia tới, cùng nhau họp, để có thể nhanh chóng giải quyết."

Họ đi liên lạc, Hanamichi và Rukawa ngồi ở bồn hoa bên kia chờ bọn họ đến, đối diện khách sạn là một mảnh cỏ xanh, rải rác các loại cây ăn quả, còn có một vài bàn ghế và dù che nắng cho người ăn. Rukawa khẽ run, Hanamichi vuốt má của hắn "Muốn ăn cái gì, em đi mua cho anh."

Rukawa lắc đầu "Cái gì cũng không ăn được."

Nhìn hắn hiện tại vô cùng yếu ớt, Rukawa vẫn chưa ngủ, lo lắng mở to đôi mắt đỏ ngầu, Hanamichi chưa từng thấy hắn như vậy, trong lòng đau xót "Muốn khóc thì khóc, đừng nhịn, không tốt cho thân thể đâu"

"Anh không muốn khóc," Rukawa giơ bàn tay run rẩy của mình lên và liếc nhìn, "Anh không biết tại sao mình lại như thế này, lúc tám giờ—chắc là khi bà ấy tự sát—trái tim anh bất ngờ đập thình thịch, đây là sự ràng buộc huyết thống sao? Anh đã rất lâu không gặp bà ấy, và bà ấy sẽ chỉ gây rắc rối... Điều này thật vô nghĩa, anh ghét bản thân mình như thế này."

"Ừ, nếu anh có thể ghét chính người thân của mình thì mọi chuyện sẽ đơn giản biết bao. Cha em khi đó chỉ biết uống rượu và đánh đập, nhưng dù vậy, em hy vọng ông ấy vẫn còn sống. Có lẽ quan hệ huyết thống là thứ không thể dễ dàng chia lìa, huống chi, bà ấy sinh ra anh, bà ấy đã trải qua rất nhiều vất vả."

Rukawa gật đầu, dụi dụi đôi mắt đau nhức, khi ngẩng đầu lên thì thấy hai hàng nước mắt lăn dài trên má Hanamichi "Sao em lại khóc? Đừng khóc."

Hanamichi khóc nói "Anh cho rằng ai cũng như anh lòng dạ sắt đá sao, cáo hôi!"

"Đừng khóc nữa," Rukawa nói để an ủi cậu, hắn ôm lấy Hanamichi và nhẹ nhàng lấy ngón tay lau nước mắt, "Anh còn phải nghĩ cách đối phó với mấy lão già đó, ông ngoại khi đó đã phải chặt mất hai ngón út, không lẽ anh cũng phải làm vậy sao?"

Hanamichi dần dần bình tĩnh lại và nói "Không có gì phải sợ. Bề ngoài bọn họ là những kẻ tàn nhẫn, giết người không ghê tay, nhưng thực chất chỉ là mấy con gà dễ bị lung lay bởi tiền và quyền lực. Trên đời này, địa vị có cao bao nhiêu đi chăng nữa, khi còn trẻ không phải chỉ là một tên khốn tóc vàng luôn thất bại và bị người lớn mắng mỏ sao? Chắc chắn không khác gì Danu." Cậu thầm xin lỗi anh em vì đã bán đứng bạn mình để chọc Rukawa cười.

"Danu tóc vàng đó hả?"

"Ừm."

Rukawa cười "Như vậy thì có gì phải sợ."

"Đương nhiên, cho nên em mới không sợ loại người này, bọn hắn chỉ là vì tiền mà lo lắng thôi, mặc kệ Yoko như thế nào, bà ấy vẫn là có bản quyền, cứ giao cho bọn họ là được."

"Em không muốn bản quyền sao? Anh còn đang suy nghĩ có nên hay không giữ lại, để cho hai chúng ta không cần lo lắng học phí đại học và sinh hoạt phí."

Ngay cả thiếu gia Rukawa, người tiêu tiền như nước, cũng đã suy nghĩ đến tương lai của họ, lo lắng cho những khoản phí sinh hoạt khi học đại học, Hanamichi cảm động trong lòng, cười rạng rỡ và nói "Em không quan tâm. Điều đó tùy thuộc vào anh. Dù gì đây cũng là tài sản thuộc về anh."

Rukawa ôm chặt Hanamichi và hôn cậu "Vậy thì không cần, không nên để những thứ này ám ảnh."

"Ừ." Hanamichi gật đầu.

Trời đã khuya, các cán bộ của Shodo lần lượt đến trên những chiếc xe ô tô màu đen, Rukawa và Hanamichi trở lại sảnh khách sạn, ngồi trên ghế sô pha chờ đợi. Hanamichi nhận ra một số người mặc thường phục đang giả vờ làm việc khác - dù sao thì băng đảng lớn nhất ở Kanagawa đang có một cuộc họp và họ phải cử người canh gác để đề phòng bất trắc. Sendoh cũng đi cùng cha, anh mặc một bộ âu phục màu đen giống như tất cả bọn xã hội đen, sau khi vào cửa, cha của Sendoh đi thang máy lên phòng họp trên lầu. Còn Sendoh đến đưa cho Rukaw một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, cà vạt và giày da.

"Làm màu." Hanamichi chua ngoa nói, cậu vẫn luôn cảnh giác Sendoh.

Sendoh híp mắt, mờ mịt cười nói "Trong nhà có rất nhiều quy củ."

"Cám ơn." Rukawa nói xong liền đi vào phòng tắm thay quần áo, dù sao cũng là đến hòa giải, nếu cả lễ phục cũng không mặc, liền sẽ bị nghi ngờ đang khiêu khích bọn họ. Khi hắn đi ra, Hanamichi đang tán gẫu với Sendoh. "Ơ? Lên đại học anh không tham gia câu lạc bộ bóng rổ nữa à? Không chơi bóng nữa sao?"

"Tôi phải học tài chính và làm việc trong công ty của gia đình. Tôi thực sự không có thời gian."

"Ra là vậy." Hanamichi gật gật đầu, không có hỏi tiếp. Cậu biết Sendoh đối với bóng rổ và chuyện thắng thua chưa bao giờ quá để tâm, về sau chuyển sang những thứ khác cũng không có gì lạ.

"Hanamichi, anh đi đây." Rukawa nói, một tay đút túi quần, nhìn Hanamichi.

"Ừm!" Hanamichi đứng lên, lại nhìn thấy Rukawa mặc âu phục màu đen sang trọng, có chút sửng sốt, Rukawa vai rộng chân dài eo hẹp, làn da trắng nõn, mặc loại trang phục này rất phong độ.

"Nhìn cái gì?"

"Không có gì."

Hanamichi dời mắt đi đến bên cạnh Rukawa. Nhưng cậu vẫn thích Rukawa mặc đồ thể thao hơn, trang phục cứng ngắc không hợp với Rukawa. Ngoài phong cách thể thao... à, còn có kimono, bộ tang phục màu đen hắn mặc vào ngày đầu tiên gặp cậu và bộ yukata hắn mặc khi ở khách sạn suối nước nóng. Mặc dù Hanamichi chưa bao giờ nói những điều này với Rukawa, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn như vậy, cậu không khỏi càng thêm rung động.

Họ đi thang máy lên tầng sáu, vừa bước ra đã thấy một hàng người đứng trước cửa vào trên hành lang, rất nhiều người trong số họ đã nhìn thấy Rukawa nên vô thức nhường đường cho hắn. Còn Hanamichi, mặc dù cậu mặc áo thun trắng và áo khoác thể thao, nhưng họ nhìn mái tóc đỏ rực và vẻ ngoài của cậu thì cho rằng Hanamichi phải là một người có máu mặt - một tay xã hội đen chính hiệu. Hanamichi đi theo Rukawa dọc theo hành lang, cuối cùng dừng lại trước một phòng họp, Rukawa biết cậu sẽ phải đợi ở bên ngoài nên không nói lời nào. Sau khi trao cho nhau ánh mắt an ủi, Rukawa đẩy cửa bước vào.

Sau khi bước vào, Rukawa đầu tiên cúi chào những người quen biết, sau đó ngồi vào chiếc ghế trống đối diện với chủ tịch hội Shodo. Người chủ trì vừa tuyên bố bắt đầu cuộc họp, chủ tịch liền vỗ bàn, chẳng qua là mắng Yoko giở trò với mọi người, sau đó vỗ mông đứng dậy. Các cán bộ khác cũng lần lượt gật đầu, tất cả đều chỉ vào Rukawa. Những người này ở thế giới ngầm nhiều năm, kỳ thật tính dục của bọn họ từ lâu đã trở nên bất thường, rất nhiều người đều hữu ý hoặc vô thức nhìn Rukawa trẻ tuổi bắt mắt, tự hỏi làm sao để tiểu tử này quy phục mình.

Tuy nhiên, Rukawa hoàn toàn không chú ý đến những suy nghĩ xấu xa này, hắn nghĩ đến những lời của Hanamichi, và bây giờ hắn cảm thấy như có mười mấy Danu đang ngồi quanh bàn, trái tim không quá lo lắng.

Hắn bình tĩnh nghe họ mắng mỏ Yoko, rồi ra điều kiện đưa toàn bộ tài sản thừa kế của Rukawa, bao gồm cả bản quyền phim, cho Hội Shodo. Nếu là Hanamichi,cậu biết rằng khi mặc cả với những tên xã hội đen này, cậu không được đưa ra tất cả các lá bài của mình, trước tiên cần phải đưa ra một nửa giá, chúng sẽ không buông tha, sau đó sẽ từ từ tăng lên. Nhưng Rukawa không hiểu những điều này, và các cán bộ của Hội Shodo đã sáng mắt lên khi nghe các điều kiện, nhưng họ vẫn giả vờ không hài lòng, yêu cầu điều này điều kia và yêu cầu Rukawa trở lại Hiệp hội Shodo để giúp họ làm mọi việc.

"Trở về? Nực cười" Rukawa lạnh lùng nói, "Rốt cuộc thì liên quan gì đến tôi? Cái chết của bà ấy là cách quảng bá tốt nhất. Bộ phim có lẽ sẽ kiếm được tiền, và cho dù lỗ, đầu tư là rủi ro. Các người thậm chí không biết một sự thật đơn giản như vậy sao? Điều kiện duy nhất là các người lấy toàn bộ tài sản thừa kế của bà ấy và tất cả lợi nhuận từ bộ phim, đồng thời đừng quấy rầy tôi nữa. Tôi làm điều này không phải vì tôi sợ, các người không muốn thì mặc kệ, đừng hòng giở trò, tôi sẽ không đi theo các người!"

"Rukawa!" Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Hanamichi xông vào, nắm chặt nắm đấm, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, cậu dán tai vào cửa lắng nghe, nghe được Rukawa phía sau nói như vậy, cậu không thể không nín thở.

"Em không cần lo lắng, anh sẽ lo liệu." Rukawa nói, hắn không muốn Hanamichi dính líu đến gia tộc rối rắm của mình.

"Con cáo này anh còn to miệng như vậy!" Dù sao Hanamichi cũng là người cả ngày đánh nhau điên cuồng, thậm chí còn phải đối mặt với họng súng, không sợ hơn chục tên xã hội đen, cười lạnh một tiếng "Một lũ vô sỉ chỉ biết ở đây bắt nạt một đứa trẻ, chẳng ra thể thống gì!"

Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, mặc dù nếu tất cả bọn họ cùng nhau xông lên thì vẫn có thể khống chế được Hanamichi và Rukawa, nhưng mỗi gia đình đều có tính toán của mình, nhìn dáng người vạm vỡ cao lớn của Hanamichi, không ai muốn để mình phải thiệt thòi. Hơn nữa, điều kiện Rukawa đưa ra thực ra cũng đủ hấp dẫn, bọn họ chẳng qua chỉ muốn kiếm thêm, hai người trẻ tuổi này, họ thực sự rất nghiêm túc.

Chủ tịch Hội Shodo hắng giọng và nói với giọng ôn hòa, "Nếu cậu có điều gì muốn nói, hãy nói về nó. Chúng tôi ở đây để nói chuyện, không phải để đánh nhau."

Thấy họ hèn nhát, Hanamichi đóng cửa lại và đứng sau lưng Rukawa. Cuộc họp lại tiếp tục, cuối cùng bọn họ chấp nhận điều kiện của Rukawa, nhận toàn bộ tài sản thừa kế của Yoko và hứa sẽ không quấy rối Rukawa nữa. Yoko đúng là Yoko, bà ấy rời đi ngay khi bà ấy muốn, không để lại bất kỳ di chúc nào, vì vậy tài sản thừa kế đương nhiên được trao cho người họ hàng thân thiết duy nhất, Rukawa, người đã ký thỏa thuận do luật sư soạn thảo ngay tại chỗ và tặng tất cả tài sản thừa kế cho Shodo. Còn sau đó chó ăn thịt chó như thế nào là việc riêng của chúng. Cuộc họp kéo dài suốt đêm, và khi nó kết thúc thì trời đã sáng.

Sau khi tiễn tất cả cán bộ đi, Rukawa rốt cuộc không chịu nổi nữa, gục đầu xuống bàn "Buồn ngủ..."

Hanamichi cũng ngáp một cái, chảy cả nước mắt, ngồi ở bên cạnh Rukawa "Tiếp theo nên làm cái gì, còn có chuyện gì sao?"

Rukawa dựa vào bàn gật đầy "Hợp đồng đến ngày mai mới có hiệu lực, luật sư nói anh có thể tranh thủ ngày hôm nay đến chỗ người phụ nữ đó xem xét lần cuối."

"Vậy anh tự mình đi xem đi, em còn phải tìm đồ ăn, đói muốn chết." Hanamichi đứng lên, duỗi eo nói.

"Mang cho anh một ít nữa. Số phòng là XXXX."

"Được." Hanamichi nói xong liền rời đi.

Rukawa gục trên mặt bàn một hồi, cuối cùng chật vật đứng dậy, đi tới phòng của người phụ nữ, dùng thẻ phòng khách sạn cung cấp để mở cửa. Lúc này, tất cả chứng cứ nên lấy đã được lấy hết, cảnh sát cũng đã rời đi, bây giờ trong phòng không còn ai. Rukawa vừa bước vào cửa liền đá bay chồng sách cạnh cửa, đồ đạc trong phòng vô cùng lộn xộn, dưới sàn trải một tấm thảm màu đỏ rượu có hoa văn phức tạp, còn có tủ sách, bàn uống nước, bệ cửa sổ, và ngay cả tủ lạnh cũng chất đầy sách và video, chính giữa phòng khách là một chiếc ghế sofa đơn màu nâu, phía sau ghế sofa cũng chất đầy sách và phim, trước mặt là chiếc bàn cà phê, trên đó có một hộp xì gà và nửa chai rượu whisky, trên bức tường đối diện với ghế sofa là một chiếc ghế dài lớn.

Trước cửa sổ kính trong suốt từ sàn đến trần là văn phòng của người phụ nữ. Hai chiếc bàn kiểu Victoria được đặt cạnh nhau, một chiếc có hai máy tính, chiếc còn lại với một chồng giấy A4. Có những tờ giấy vụn ở khắp mọi nơi trong phòng. Ra đây là phòng của người phụ nữ đó. Rukawa nhìn căn phòng này, dường như nhìn thấy bóng dáng của Yoko, nửa đêm bà sẽ cặm cụi viết bên bàn làm việc này dưới ngọn đèn, khi bà mệt mỏi, bà đứng dậy và đi đến cửa sổ sát đất để ngắm cảnh, hút một điếu xì gà để giải khuây. Nhìn bóng dáng Yoko một mình trong căn phòng này, hắn dần cảm thấy nhẹ nhõm, Yoko không vì tự do mà bỏ rơi hắn, bà trải qua một đời chật vật và cô đơn.

Rukawa đi đến chiếc ghế sofa đơn, ngồi xuống, bật máy chiếu bằng điều khiển từ xa, sau đó tự nhiên rót nửa ly rượu whisky vào ly, mở hộp xì gà, lấy ra một điếu xì gà và cầm lấy điếu xì gà mà không cần cắt, bật lửa và hơ điếu xì gà một lúc rồi châm lửa. Hắn nhấp một ngụm rượu, sau đó nằm xuống ghế sô pha và bắt đầu hút điếu xì gà, vận động viên đương nhiên bị cấm hút thuốc và uống rượu, nhưng ngoại lệ một hai lần cũng không sao, bây giờ là lúc nên làm. Chỉ một lần thôi.

Điều mà Rukawa không ngờ tới là máy chiếu tự động phát video cuối cùng, thời gian hiển thị ở góc trên bên phải của video là đêm trước khi Yoko tự sát, Yoko ngồi ở bàn làm việc và nói với giọng bình tĩnh "Kaede, có một số việc trước khi đi mẹ muốn nói cho con biết."

"Di chúc? Tại sao bà phải làm một video?" Rukawa nói với chính mình.

"...đầu tiên là cha của bạn, mẹ đã sống ở Pháp và mẹ đã đến Mỹ một lần, và đó là nơi mẹ gặp cha của con và mang thai con. Mẹ đã đi chơi ở các quán bar ở Mỹ và say rượu, vô tình ngủ cạnh đống rác trước nhà cha con. Ông ấy bế mẹ về và chưa bao giờ chạm vào mẹ, mặc dù ông ấy là một nhà khoa học Nhật Bản buồn tẻ đã độc thân nhiều năm. Mẹ có thai, sau đó mẹ chạy về Nhật, mẹ muốn bỏ con, nhưng không hiểu sao nghĩ đến khuôn mặt của cha con, mẹ lại không đành lòng, địa chỉ của cha con lúc đó là XXX, con có từng muốn đi tìm ông ấy không?..."

"Không, tôi thực sự không nghĩ về nó." Rukawa nói với màn hình trong khi hút một hơi xì gà, hắn đã xem ông ngoại như cha mình.

"Còn có bà ngoại của con, con chưa từng gặp qua bà ấy, mẹ nghĩ con có thể sẽ có hứng thú với bà ấy, bởi vì bà ấy là vận động viên bóng rổ..."

Đúng như dự đoán, Rukawa ngay khi nghe thấy nó đã hiểu vì sao mình quan tâm đến bóng rổ, hắn đặt điếu xì gà vào gạt tàn và bắt đầu lắng nghe cẩn thận.

"Bà của con xuất thân trong một gia đình làm kinh doanh. Bà cao 1m8. Bà từng là cầu thủ bóng rổ trong đội tuyển quốc gia. Chiều cao của chúng ta và tài năng thể thao của con được thừa hưởng từ bà. Khi đó ông của con vẫn còn là xã hội đen, và ông gặp bà trong một bữa tiệc của những người nổi tiếng. Ông yêu bà từ cái nhìn đầu tiên, sau đó theo đuổi bà, rồi kết hôn. Vào ngày ông của con cầu hôn, ông đã hứa với bà rằng ông sẽ rời khỏi thế giới ngầm. Kaede, mẹ biết rằng con có thể tự hỏi tại sao một người ông nghiêm túc và có trách nhiệm lại sinh ra một đứa con gái như mẹ?"

Rukawa nói "Bà nói đúng đấy."

"Bà ngoại của con sinh ra mẹ thì bị nhiễm trùng mất, ông ấy hận mẹ, sau đó đem tất cả tội lỗi đổ lên người mẹ. Cho nên, " Yoko ngây người nói, "Lúc còn bé, ông ấy suýt chút nữa giết chết mẹ,...nhưng khi con chào đời, ông ấy đã ôm con bằng tình yêu thương mà mẹ chưa từng thấy... đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn ghen tị."

"..." Rukawa cúi đầu nhấp một ngụm rượu.

"Đó là tất cả những gì mẹ muốn nói. Kaede, đừng cảm thấy tiếc cho mẹ. Mẹ đã đạt được sự hoàn hảo rồi, và bây giờ mẹ chỉ muốn sống theo cách của mình... Mẹ phải thừa nhận rằng mẹ khá ngạc nhiên khi thấy con có thể tìm được người con thích. Mẹ đã nghĩ rằng con sẽ giống mẹ , mẹ sẽ không bao giờ đợi được đến ngày thấy con hạnh phúc, vì vậy... Mẹ sẽ kể cho con nghe phần kết của mỗi bức thư tình mà ông ngoại gửi cho bà của con, có thể con sẽ hiểu  - Cảm xúc là tất cả những gì chúng ta có."

Hanamichi đã mua xong bữa sáng từ lâu, cậu ngồi dưới đất ngoài cửa phòng, mãi đến khi mặt trời càng lúc càng lên cao, cảm thấy sắp xong, liền gõ cửa phòng. Cửa mở ra, Hanamichi nhẹ nhàng đi vào và đóng cửa lại. Lúc này, trong phòng mặt trời đã mọc, ánh nắng chói chang chiếu khắp căn phòng chất đầy sách vở.

Rukawa ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, nhấn nút đóng rèm trên điều khiển từ xa, và rèm tự động đóng lại. Hanamichi chú ý đến xì gà và rượu trên bàn cà phê, và cậu lập tức lo lắng, nhưng cậu nghĩ rằng Rukawa hiện đang ở trong giai đoạn cảm xúc bất ổn, vì vậy cậu sẽ nói về nó sau. Cậu đặt bữa sáng lên bàn cà phê "Đói bụng không?"

"Hừm... Lại đây."

Rukawa vừa trượt xuống thảm ngồi dựa vào sô pha, vừa lấy trong túi ra một mẩu bánh mì, Rukawa ra hiệu cho Hanamichi ngồi xuống bên cạnh mình. Hanamichi ngồi bên cạnh Rukawa, đồng thời cũng dựa vào ghế sofa lấy một chiếc bánh trứng từ trong túi ra và ăn. Rukawa nhấn điều khiển từ xa, sau đó thao tác thêm vài lần nữa, và màn hình chiếu bắt đầu chiếu phim.

"Đây là bộ phim đó. Xem ở nhà đạo diễn còn hay hơn xem ở rạp chiếu phim."

Đôi mắt của Hanamichi tỏa sáng rực rỡ, và cậu hạnh phúc như một đứa trẻ "Oa ... thật tuyệt vời."

"Bà ấy còn để lại lời nhắn cho anh, anh mới xem."

"Cho nên..." Hanamichi suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười, "Bà ấy thật ra là một người rất ôn nhu."

"Thật sao?"

"Bà ấy có gì muốn nói thì có thể nói trực tiếp cũng không sao, nhưng bà ấy biết nếu sau khi nhìn thấy anh mà tự sát, anh nhất định sẽ tự trách mình, bà ấy không muốn tạo cho anh một bóng đen tâm lý."

Rukawa nghĩ về điều đó và cảm thấy rằng những gì Hanamichi nói có thể là sự thật, bà ấy thực sự sẽ nghĩ như vậy.

Rukawa và Hanamichi đã xem xong bộ phim hoàn hảo nhất của Rukawa Yoko với bánh mì, bánh ngọt và sữa. Rukawa nhất quyết không chịu ngủ, nhưng hắn thực sự không thể cảm nhận được một bộ phim này tuyệt vời chỗ nào. Hanamichi thì đỡ hơn Rukawa, và với tư cách là một người bình thường thích xem phim ảnh, cậu cũng mơ hồ cảm thấy rằng bộ phim này nhất định sẽ để lại tên tuổi trong lịch sử nghệ thuật.

Không lâu sau đó, khi Hanamichi trở lại trường học, trong lớp văn học mọi người xôn xao, cả nước xôn xao, đường cùng ngõ hẻm đều bàn tán về bộ phim này.

Xem phim xong đã là buổi chiều, cũng là lúc bọn họ chuẩn bị đi về.

"Tất cả đều ở đây, chúng ta hãy trở về với một số kỷ vật." Hanamichi nói với Rukawa.

Rukawa nhìn quanh phòng, nhất thời cảm thấy không cần thiết, mặc dù hắn hiểu Yoko, nhưng có một sự thật không thể thay đổi là hắn và Yoko không có ký ức gì ý nghĩa. Nhưng hắn nghe lời Hanamichi nói, đi một vòng trong phòng khách xem thứ gì đáng mang theo thì tìm thấy trong tủ sách, muốn cuốn sách có bìa nhìn quen quen, hắn lấy xuống mở ra, hóa ra là album ảnh của ông ngoại. Rukawa đã không nghĩ về nó khi hắn chuyển đi, nhưng Yoko đã tìm thấy nó từ nhà của ông và giữ lại nó, có vẻ như bà ấy cũng có một số tình cảm của con người.

Rukawa mở album ảnh ra, trong đó chủ yếu là ảnh chụp ông ngoại và bà ngoại khi họ còn trẻ, còn có một số ảnh chụp Rukawa khi còn bé, không có Yoko, có vẻ như ông ngoại thật sự không muốn nhìn thấy bà. Khi Rukawa đang lật các trang thì một phong bì dày rơi ra, Rukawa cầm lên mở ra thì thấy trong mỗi phong bì đều là một bức thư tình do ông ngoại viết cẩn thận gửi cho bà ngoại. Cuối mỗi bức thư tình được viết một hàng chữ: Cảm xúc là tất cả những gì chúng ta có.

Rukawa gấp bức thư tình lại, cho vào phong bì, xếp lại vào album ảnh, hắn đến nói với Hanamichi "Đây rồi."

"Ừm."

Họ bước ra khỏi căn phòng này, đóng cửa lại, ánh nắng xuyên qua kính chiếu xuống hành lang trải thảm đỏ, Rukawa nói "Ra khỏi cánh cửa này, anh trở thành một người nghèo không có thu nhập gì cả."

"Không phải giống em sao? Chào mừng đến với thế giới của người nghèo." Hanamichi nói một cách thờ ơ.

Rukawa mỉm cười và đột nhiên hỏi Hanamichi "Hanamichi, em muốn đến Đại học Kanagawa hay Đại học Thể thao Kanagawa?"

Hanamichi nói "Mọi người nói Đại học Kanagawa là một ngôi trường toàn diện với thứ hạng cao hơn, nhưng điều đó không có ích gì với em. Theo em, Đại học Thể thao Kanagawa chú trọng hơn đến bóng rổ."

"Vậy thì anh cũng sẽ đến Đại học Thể thao Kanagawa."

Hanamichi kinh ngạc "Anh không đi Tokyo sao?" Lúc nghe về ngôi trường này, cậu liền biết Rukawa nhất định muốn đi.

Rukawa lắc đầu, nhớ lại lời nói của ông ngoại, kiên quyết nói "Anh muốn ở bên em nhiều hơn. Hơn nữa, chiến thắng của Shohoku đã chứng minh rằng sức mạnh của một đội bóng là do anh."

Hanamichi tức giận cười trước thái độ thờ ơ của hắn "Khoe khoang cũng phải có giới hạn, có sao nói vậy?"

"Bởi vì... anh là thiên tài."

"Chết tiệt, con cáo hôi này!"

——Hoàn——

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip