Chap 9: Rukawa sẽ thú nhận!

Sau vòng loại trực tiếp của Cúp mùa đông, bốn đội còn lại bước vào thi đấu vòng tròn lần lượt là Shohoku, Kainan, Ryonan và Shoyo. Bởi vì Maki của Kainan đã được trường đại học tuyển thẳng sau cuộc thi toàn quốc, và Uozumi của Ryonan đã kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, vì vậy Shohoku, đội xuất sắc nhất, cuối cùng đã giành chiến thắng trước hai đội. Sau trận đấu thứ hai của Ryonan, khi đội Shohoku dọc theo hành lang đi ra bên ngoài, Akagi có chút xấu hổ "Tôi có cảm giác chúng ta đang bắt nạt người."

"Khỉ đột, ông nghĩ như vậy cũng quá kiêu ngạo rồi." Hanamichi nói.

"Làm sao?"

"Hãy nghĩ về lý do tại sao chúng ta vẫn là đội mạnh nhất. Chẳng phải vì không ai trong chúng ta giống như ông cấp 4 và khỉ đầu đàn sao? Không có ai trong chúng ta tìm được công việc mới hay được tuyển thẳng vào đại học, cho nên chúng ta phải liều mạng chiến thắng."

Hanamichi vừa dứt lời, Rukawa đột nhiên làm ra một động tác kỳ quái, hắn đặt tay lên đầu Hanamichi, cậu còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy nắm đấm của khỉ đột giống như thiên thạch đánh vào chỗ được Rukawa bao bọc.

Tay Rukawa nhận lấy quả đấm, đẩy đầu Hanamichi về phía trước "Mày trượt bảy môn, không có tư cách nói mấy câu đó."

Hanamichi đỏ mặt "Mày đúng là phiền phức."

Đám người từ Shohoku ầm ĩ đi ra khỏi địa điểm thi đấu, không ngờ lại đụng phải Sendoh, anh ta đang đứng dưới gốc cây sung vàng úa bên đường, mặc áo khoác màu xanh, quần jean đen và áo thun đen, cười theo sau Akagi chào hỏi "Akagi-senpai, Uozumi-senpai bảo em chăm sóc anh."

"A, Sendoh, có chuyện gì sao?"

Sendoh đi tới trước mặt Rukawa, nói "Em muốn mượn người của anh, có chuyện muốn nói."

"Cứ việc." Akagi không có cảm giác gì, sau khi cùng Sendoh tạm biệt liền dẫn đội đi về phía trước.

Hanamichi không khỏi quay đầu lại liếc nhìn, Rukawa nghiêng người về phía Sendoh, ngẩng đầu nhìn người cao hơn, một bên vai ôm túi, dáng người hoàn mỹ như tượng điêu khắc, đều có tóc đen nhánh, làn da trắng nõn, thoạt nhìn rất phù hợp. Những hình ảnh về cuộc đối đầu giữa Rukawa và Sendoh trong vài trận đấu trước đây cứ xâm chiếm tâm trí của Hanamichi, người đàn ông như thế này mới có thể khiến một người như Rukawa tìm đến tận nơi để thách đấu, người đàn ông như thế này mới có thể làm cho Rukawa chú ý, được Rukawa đặc biệt quan tâm.

Có lẽ chỉ có một người đàn ông như Sendoh mới đủ tốt cho Rukawa...

Từ trong khóe mắt, Rukawa nhìn thấy Hanamichi quay đầu liếc hắn một cái rồi mới rời đi, sợ cậu lo lắng, thái độ đối với Sendoh có chút không kiên nhẫn "Chuyện gì?"

Sendoh nói "Shoyo những học sinh năm 3 đều có mặt, lần này nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, thực lực của bọn họ có thể so với lần trước mạnh hơn gấp bội, không nên xem thường."

Huấn luyện viên Anzai đã từng nói những lời này, cũng không có gì mới mẻ "Còn gì nữa không?"

"Ừ..." Sendoh cảm thấy không thoải mái một hồi, sau đó nói "Xin lỗi."

Rukawa liếc anh một cái nói "Không cần."

"Cậu giận thật sao? Chúng ta là hai người duy nhất trong gia tộc chơi bóng rổ, đừng đối đầu nhau."

Sendoh và Rukawa là họ hàng, nhưng gia đình Sendoh đã đổi họ, cả hai đều có mối quan hệ không thể giải thích được với Shodo, người quyền lực nhất Kanagawa. Rukawa đã biết Sendoh Akira từ lâu và biết rằng anh đang học ở Tokyo, nhưng lần đầu tiên hắn nhìn thấy anh là trong trận đấu tập với Ryonan. Tài sản mà Rukawa thừa kế đã được bán cho gia đình Sendoh, vì vậy anh nói xin lỗi.

Rukawa lắc đầu "Chuyện này ngoài tầm kiểm soát của anh."

Sendoh thở dài "Đúng vậy."

"Chuyện gì đang xảy ra với bà ấy vậy?" Rukawa hỏi.

"Mẹ cậu sao? Nhà tôi vừa mua công ty của ông ngoại cậu và đưa tiền cho bà ấy. Chúng tôi không tham gia vào bộ phim của bà ấy — cha tôi là một người cổ hũ. Nhưng nghe nói mấy lão già khác muốn đầu tư."

"Điều đó khá tệ."

"Ừ, vậy cậu phải lên kế hoạch sớm."

Rukawa vô thức cắn môi dưới, hắn có thể làm gì đây?

Sendoh thấy Rukawa có chút nặng nề, liền thay đổi giọng điệu, thoải mái nói "Nghĩ mấy chuyện nhàm chán này cũng vô dụng, chúng ta nói chuyện gì thú vị đi. Cậu cùng Sakuragi cứ như vậy sao? Cậu tính thế nào?"

"Làm sao anh biết?" Rukawa khó hiểu, làm sao họ đều biết.

Sendoh cười bí ẩn "Kỳ thật cũng không khó nhìn ra, cậu càng ngày càng bảo hộ Sakuragi, bản thân không ổn vẫn chăm sóc người ta, không tự thấy kỳ lạ sao?"

"Không thể là vì tình đồng đội sao?"

Sendoh không nhịn được cười ra tiếng, ý tứ thể hiện vừa nghe đến đây liền cảm thấy buồn cười "Không sao, tôi kỳ thật hiểu vì sao cậu thích cậu ấy... Sakuragi Hanamichi là một người rất thú vị."

"Này." Mặt Rukawa tối sầm lại.

"Thật đáng sợ!" Sendoh vội vàng giơ tay đầu hàng, "Nói thật, nếu như cậu không thích cậu ấy, tôi có lẽ đã sớm theo đuổi... Nhưng nói thế nào đây?" Sendoh lắc đầu, " Dù sao đây cũng là cơ hội duy nhất để cậu thoát khỏi cảnh chết già trong cô độc, tôi vẫn còn tình người mà, phải không?"

Sendoh nhìn đồng hồ chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn nói với Rukawa "Dù sao thì, cậu muốn làm gì thì làm. Sakuragi là của cậu. Hiện tại phải nắm bắt thời cơ, nếu cậu không đi trước một bước, cậu sẽ không bao giờ có được. Đến lúc nào đó bị người khác cướp mất, cũng đừng hối hận."

"Tự lo việc của mình đi." Rukawa nói.

Sendoh đã đi xa và vẫy tay với hắn mà không quay đầu lại.

Rukawa cũng đi hướng nhà ga, hắn nghĩ tới những lời Sendoh vừa nói, cho dù không muốn cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Sendoh trước nay đều như vậy, muốn gì sẽ làm cho bằng được, ngay cả với người nhà cũng sẽ không nương tay. Nếu một người như vậy dốc toàn lực theo đuổi Hanamichi, hắn thực sự không thể đảm bảo rằng Hanamichi sẽ không bị lừa đi mất.

Từ khi nào tên ngốc này trở nên nổi tiếng như vậy?

Rukawa đang suy nghĩ lung tung, đi ngang qua một đám cây nhựa ruồi, tình cờ nhìn thấy một chỏm tóc đỏ lộ ra. Hắn không nhịn được cười "Tao thấy rồi, đi ra đây, đồ ngốc."

Bụi cây động đậy, những bông hoa rớt xuống, Hanamichi ngượng ngùng đứng dậy, mặt đỏ bừng.

"Mày đang làm cái gì?" Rukawa hỏi.

"Ngăn cản mày đem thông tin tuyệt mật của Shohoku nói cho Sendoh, ví dụ như nhược điểm của thiên tài."

"Không có, với lại, trận đấu kết thúc rồi."

Hanamichi không giải thích gì thêm, dũng cảm bước ra từ bụi cây nhựa ruồi, cùng Rukawa đi đến trạm xe điện.

"Trưa nay nấu món gì?"

"Muộn rồi, nay ăn ngoài đi. Buổi chiều còn phải đi học."

Rukawa thở dài ngao ngán "Còn phải đi học sao?"

"Đúng vậy..." Hanamichi suy nghĩ một chút, "Hay là trốn học đi?"

"Trốn học làm gì?"

"Dù sao cũng hơn là lên lớp... Ah, tao biết rồi, đi câu cá!"

—---

Nắng chiều mùa đông rất trong nên hai người ra bờ sông gần đó, ngồi trên đám cỏ dại bên bờ sông và giăng cần câu để câu cá. Vì là một ngày trong tuần, nên xung quanh họ chỉ có hai hoặc ba người vô gia cư.

Hoàn cảnh như thế này vốn dễ dàng khiến Rukawa ngủ thiếp đi, nhưng thời tiết thoải mái như vậy lại khiến Rukawa không muốn ngủ nữa, hắn chỉ nằm nửa mê nhắm mắt chờ cá cắn câu.

"A, cá cắn câu rồi!" Hanamichi hoảng sợ nhảy dựng lên, kéo cần câu, nhưng khi cậu kéo dây câu lên, giun đất dùng làm mồi đã không còn, mà lưỡi câu thì trống trơn.

"Chết tiệt, con cá xảo quyệt."

Hanamichi phàn nàn khi nghe thấy nụ cười của Rukawa và nhìn vào cái xô của hắn, đã có hai con cá đang bơi trong đó.

"Làm sao mày bắt được?"

"Rất đơn giản, vừa thấy động liền kéo dây câu. Chẳng qua do mày quá nóng nảy." Rukawa nói.

"Hừ, mày nói thì dễ lắm." Hanamichi nằm trên cỏ, nhưng cậu cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, mặc dù cậu có thần kinh vận động tốt, nhưng đối với mấy cái như câu cá, bắn súng trò chơi cậu lại không nắm chắc lắm.

Mặt trời dần ngả về tây, khi chiều xuống cũng là lúc họ phải ra về.

Sau khi Rukawa đếm được sáu con cá, Hanamichi chỉ bắt được một con cá, khi hắn thu dọn đồ đạc và rời đi, Hanamichi nói "Đưa một vài con cá cho các chú đó. Dù sao thì chúng ta cũng không thể ăn hết."

Rukawa nhìn ba người lang thang xung quanh mình, gật đầu và đưa cái xô cho Hanamichi, người này mỉm cười với hắn, sau đó lấy cái xô và chia cho mỗi người một con cá. Hanamichi vội vã trở về, hiển nhiên là rất cao hứng bởi vì mình làm được chuyện tốt, hiếm thấy chủ động vỗ vai Rukawa, thẳng thắn nói "Cáo nhỏ lợi hại, đêm nay tao làm bữa tối cho mày."

Cáo nhỏ... Là một người đàn ông, Rukawa thực sự không thể vui vẻ khi được gọi như vậy, nhưng hắn vẫn rất vui khi thấy Hanamichi hạnh phúc.

Trước khi về, cả hai đến nhà Hanamichi, đặt cần câu xuống, Hanamichi tìm thấy một chiếc nồi sắt trông có vẻ khá cũ.

"Đó là gì?"

"Ông nội truyền cho mẹ tao, mẹ truyền lại nồi lẩu của tổ tiên cho tao."

Khi đến khu mua sắm gần nhà Rukawa, họ vào siêu thị để mua nguyên liệu và một ít than rồi quay trở lại. Hanamichi giết và rửa cá một cách khéo léo, cắt thịt cá thành từng lát mỏng cho vào đĩa. Đầu cá và xương cá dùng để đun một nồi nước dùng thơm lừng trong chiếc nồi lẩu gia truyền, phía dưới được đốt bằng lửa than. Sau đó cho các loại rau ăn kèm vào là hoàn thành món lẩu cá thơm ngon.

Mùa đông thật sự rất thích hợp để ăn lẩu.

Trong khi Rukawa đang ăn, hắn không thể không nghĩ về chuyện sẽ ra sao nếu không có Hanamichi ở đây. Đại loại là Hanamichi đang ăn lẩu vui vẻ ở nhà Yohei, trong khi Rukawa đang xem trận đấu bóng rổ được phát sóng lại trong căn phòng lạnh lẽo này và ăn đồ nguội mang về.

Bây giờ đã là cuối tháng 11 và Cúp mùa đông sẽ kết thúc vào khoảng cuối tháng 12. Liệu đến lúc đó Hanamichi có còn lý do gì để ở bên cạnh hắn không?

Cuộc sống không có Hanamichi...

"Đúng rồi, tao quên nói cho mày biết." Hanamichi đột nhiên nói.

"Cái gì?"

"Chị Ayako nhờ tao nói với mày rằng chị ấy đã đặt chỗ ở rồi. Chị ấy biết rằng Yokohama, nơi tổ chức Cúp Quốc gia Mùa đông, là một điểm thu hút khách du lịch, và chỗ ở đang thiếu, vì vậy mặc dù vẫn chưa biết có thể thắng được Shoyo không nhưng vẫn phải đặt vé sớm, không đi được thì hủy, ngày mai nhớ đưa tiền cho Ayako."

Rukawa gật đầu "Lần này cũng là khách sạn suối nước nóng sao?"

"Không," Hanamichi vừa nhúng lát cá vừa nói, "Ở một thành phố như Yokohama, làm sao có nhiều khách sạn suối nước nóng như vậy? Lần này là phòng cho hai người trong khách sạn."

"Các phòng chia như thế nào?"

"Hình như tao ở cùng Mitchin, không biết ổng có còn nói mớ trong lúc ngủ hay không..."

Hanamichi vẫn lầm bầm và phàn nàn rằng tư thế ngủ thô lỗ của Mitsui là hoàn toàn đáng lo ngại, sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất của cậu hay bất cứ điều gì.... Nhưng Rukawa không thể nghe những gì cậu nói tiếp theo, hắn không thể chịu đựng được việc Hanamichi ngủ cùng phòng với người khác. Hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được. Rukawa chậm rãi đặt bát xuống "Tao đổi chỗ với tiền bối Mitsui"

Hanamichi nhất thời quên hô hấp, nhỏ giọng hỏi "Mày tại sao muốn đổi?"

"Bởi vì..." Vì cái gì? Bởi vì hắn không chịu nổi? Tại sao hắn quan tâm Hanamichi ngủ với ai và ở đâu? Rukawa chưa từng yêu ai, thậm chí sống trong một gia đình không bình thường. Hắn không hiểu tình yêu nên không biết phải giải thích thế nào.

Hai người lâm vào trầm mặc trong chốc lát, Rukawa không hiểu vì sao tim bắt đầu đập kịch liệt, hưng phấn nuốt nước bọt, quả táo adam run lên, đầu óc trống rỗng đang cố gắng tìm kiếm từ ngữ thích hợp, lúc này —— hắn nhìn thấy bàn tay trái của Hanamichi có một chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út.

Nhẫn cưới?!

Ông của Rukawa luôn đeo nhẫn cưới cho người bà đã mất, nên hắn hiểu ý nghĩa của việc này. Rukawa nhận ra rằng mặc dù hắn luôn ở bên Hanamichi sau giờ học, nhưng hắn không biết cuộc sống của Hanamichi trong khoảng thời gian còn lại. Chẳng lẽ cậu đã trao nhẫn với một người phụ nữ nào đó trên đường đến trường khi Rukawa không ở cùng cậu?

Rukawa chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, có phải là... quá muộn? Giọng hắn run run "Mày đeo cái gì vậy?"

"Cái này?" Hanamichi giơ tay lên trước mặt Rukawa.

Rukawa nhìn Hanamichi đang đeo nhẫn trên ngón áp út và suýt nôn vì khó chịu.

Hanamichi nói "Khi tao về nhà, tao tìm thấy chiếc nhẫn mà tao từng mua nên tao đeo chơi thôi. Tại sao mày lại đột nhiên hỏi điều này?"

"Vậy thì đừng đeo nó ở đó, đồ ngốc!" Rukawa phát điên lên.

"Này, sao, không được sao?"

"Đó là nơi đeo nhẫn cưới."

"Nhẫn cưới?! Má ơi." Hanamichi vội vàng tháo chiếc nhẫn ra, cảm thấy xấu hổ theo nhiều nghĩa. Tất nhiên, một thiếu niên nhạy cảm sẽ xấu hổ khi đề cập đến hôn nhân. Điều đáng xấu hổ hơn là khi nói về đám cưới, cậu sẽ nghĩ đến Rukawa...

Hai người đàn ông... kết hôn... Cậu thực sự đã nghĩ đến điều này... Hanamichi che mắt lại vì xấu hổ.

"Chỉ là một chiếc nhẫn thôi, tim tao gần như ngừng đập rồi..." Rukawa thì thầm.

"Mày đang nói cái gì vậy, cáo hôi?"

Rukawa quyết định bày tỏ tình cảm của mình một cách quyết đoán "Dù sao thì tao cũng không biết mình đang nói cái gì, đó là những gì tao nghĩ... Tao không thể chịu được việc mày ở cùng người khác, tao muốn mày, tao chỉ muốn mày, tao chỉ muốn mày luôn...chỉ cần ở bên tao."

"Mày có ý gì?" Hanamichi sửng sốt, "Đây là nói... Muốn hẹn hò với tao?"

Rukawa cuối cùng nhớ đến từ này "Ừ, tao muốn mày hẹn hò với tao."

Hanamichi run rẩy đặt bát đũa xuống, run giọng nói "Cáo, mày đùa hả? Chuyện này không thể đùa được. Nếu mày dám mang chuyện này ra đùa, tao sẽ giết mày!"

"Tao không đùa." Rukawa nghiêm túc nói.

Hanamichi đầu óc rối bời, đây là lần đầu tiên cậu được tỏ tình, mà đối tượng là Rukawa, người nổi tiếng nhất trường, vừa rồi bọn họ đang ăn lẩu — đây là dũng khí của một người nổi tiếng sao? Không cần chọn địa điểm hay buổi hẹn hò lãng mạn, chỉ cần nói thẳng ra - thế mới là cách tỏ tình đúng? Các phương pháp trước đây Hanamichi dùng đều sai? Thành công vì tầm thường?

Ồ, phải, nó đã thành công, bởi vì cậu cũng thích Rukawa. Vậy là Rukawa đã tỏ tình lần đầu tiên trong đời, và người hắn tỏ tình đồng ý như mong đợi, cuộc đời của tên khốn này thật sự quá suôn sẻ đúng không?

"Nếu... mày muốn đổi, tao không phản đối... nhưng mày phải tự mình nói với Mitchin, tao... tao thực sự rất xấu hổ." Hanamichi nói một cách ngượng ngùng.

Cái đầu uể oải của Rukawa lúc này đang phân tích từng lời Hanamichi nói nhanh như chớp, sau khi phân tích xong, khóe miệng hắn nhếch lên "Mày đồng ý?"

"Ừ." Hanamichi gật đầu.

Không từ ngữ nào có thể diễn tả được sự sung sướng hiện tại của Rukawa, trái tim đang bị siết chặt của hắn đập mạnh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn không bao giờ biết rằng mình vẫn có thể phấn khích như vậy. Rukawa ngắm nhìn Hanamichi một cách cẩn thận, và cảm thấy không đủ. Người trước mắt hắn bây giờ là một Hanamichi hoàn toàn mới, một Hanamichi thực sự thuộc về Rukawa, không chỉ trong tưởng tượng. Trước khi thổ lộ, hắn đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ lại không biết nên làm gì, hắn đứng dậy, đặt lòng bàn tay lên vai Hanamichi, nói: "Cùng chơi bóng rổ một lát nhé?"

"Được." Hanamichi cũng đắm chìm trong hạnh phúc đến chóng mặt, hiện tại chỉ cần ở bên cạnh Rukawa, cậu làm việc gì cũng sẽ vui vẻ.

Hai người đến sân bóng rổ công cộng mà họ thường lui tới, đèn trong sân bóng rổ lại tắt, Hanamichi còn đang cố gắng tìm cách, đột nhiên người cậu nhẹ đi, Rukawa cư nhiên ôm chân cậu bế cậu lên. Hắn đẹp như một con hồ ly, đôi mắt sáng ngời, nói với giọng rất dịu dàng "Xem thử có sửa được không."

"Hừm." Hanamichi thử vặn chặt bóng đèn giống như lần trước, nhưng nó không sáng.

Rukawa nhẹ nhàng đặt Hanamichi xuống, hiếm có bao dung nói "Không có cách nào làm, hiện tại cũng đã muộn, về sớm nghỉ ngơi đi."

"Được."

Hanamichi và Rukawa cùng nhau tản bộ trở về, gió đêm thổi qua khiến Hanamichi rùng mình, Rukawa cởi áo khoác khoác cho Hanamichi, sau đó vòng tay qua vai cậu.

Hanamichi thấy Rukawa mặc một chiếc áo len màu tím, liền nói "Những việc này mày không cần làm."

"Tao muốn làm" Rukawa nói, "Hiện tại không lạnh chút nào."

Khi Hanamichi nghe thấy điều này, cơ thể cậu vô thức nhích lại gần Rukawa, và cơ thể của hắn cũng ấm áp...

Về đến nhà, Hanamichi đi vào trước, Rukawa ở phía sau đóng cửa lại, cuối cùng không nhịn được tiến lên ôm lấy Hanamichi, cằm đặt ở trên vai Hanamichi, tình cảm thì thầm bên tai Hanamichi "Hanamichi... Hanamichi của tao."

Hanamichi lỗ tai như có lửa đốt, cậu không ngờ rằng tên của mình lại có thể ngọt ngào như vậy khi được gọi bằng giọng của Rukawa.

"Tối nay ngủ trên giường được không?" Rukawa nhẹ giọng hỏi Hanamichi.

Hanamichi gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip