Chương 3: Hội chợ đồ cổ
Khi màn đêm buông xuống, khu phố cổ khoác lên mình một tấm áo choàng lộng lẫy, huyền ảo và đầy màu sắc. Những dây đèn lồng đỏ rực giăng ngang các con phố, hòa cùng ánh đèn vàng ấm áp từ những gian hàng đồ cũ, tạo nên một không gian vừa náo nhiệt, vừa mang đậm nét hoài niệm. Tiếng rao hàng lảnh lót, tiếng mặc cả khe khẽ, tiếng cười nói râm ran hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản nhạc phố phường đặc trưng của Hà Nội.
Hương bước đi bên cạnh Nam, cảm nhận được sự nhộn nhịp xung quanh, nhưng trong lòng lại trào dâng một cảm giác bình yên lạ thường. Cái nắm tay nhẹ nhàng của Nam trên khuỷu tay cô, khi họ khẽ nép mình tránh dòng người qua lại, mang đến một cảm giác an tâm kỳ lạ.
"Anh hay đến những hội chợ như này lắm hả?" Hương hỏi, ngước nhìn khuôn mặt Nam dưới ánh đèn vàng.
"Cũng tùy hứng thôi," Nam cười, ánh mắt anh lấp lánh. "Nhưng mỗi lần đến, lại tìm thấy một vài món đồ hay ho, hoặc nghe được những câu chuyện thú vị. Hà Nội mình có nhiều góc khuất lắm, mỗi món đồ cũ lại là một mảnh ghép của lịch sử, đợi người đến khám phá."
Họ dừng lại trước một gian hàng bày bán những chiếc quạt giấy vẽ tay. Những bức tranh trên quạt hiện lên hình ảnh Tháp Rùa cổ kính soi bóng xuống mặt hồ xanh, những cô gái mặc áo dài trắng tinh khôi đạp xe trên phố Phan Đình Phùng rợp bóng cây, hay những cành đào Nhật Tân khoe sắc thắm trong tiết trời se lạnh.
"Em có thích quạt giấy không?" Nam hỏi, cầm lên một chiếc quạt vẽ hình hoa sen nở rộ giữa đầm xanh. "Ngày xưa, các bà, các cô Hà Nội hay dùng quạt này vừa mát, vừa làm duyên. Cái phẩy tay nhẹ nhàng thôi cũng đủ làm xao xuyến bao nhiêu người."
"Đẹp quá," Hương trầm trồ, khẽ chạm vào những đường nét mềm mại trên cánh quạt. "Nó mang đậm nét dịu dàng, thanh lịch của người Hà Nội. Cứ như là cả một trời thơ mộng gói gọn trong chiếc quạt nhỏ này."
"Đúng vậy," Nam gật đầu. "Cái nết của người Hà Nội mình nó cứ nhẹ nhàng, ý tứ như thế. Đến cái quạt cũng phải có hồn, phải kể được câu chuyện của riêng nó."
Họ tiếp tục đi, ngang qua một gian hàng bày bán những bộ ấm chén Bát Tràng men rạn. Những chiếc ấm nhỏ nhắn, những chiếc chén xinh xắn như gợi nhớ về những buổi trà chiều ấm cúng của những gia đình Hà Nội xưa, bên hiên nhà lộng gió, thưởng trà và ngắm hoa.
"Nhìn bộ ấm chén này, em lại nhớ đến bà ngoại," Hương khẽ nói, ánh mắt cô thoáng chút buồn. "Ngày xưa, bà hay pha trà trong cái ấm giống như này. Mùi trà sen thoang thoảng, ấm áp cả một góc nhà."
"Những kỷ niệm về người thân luôn đẹp và đáng trân trọng," Nam nhẹ nhàng đáp, ánh mắt anh nhìn Hương đầy cảm thông. "Hà Nội mình vẫn giữ được nhiều nét truyền thống trong những vật dụng hàng ngày như thế này. Nó không chỉ là đồ dùng, mà còn là cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa những người đã khuất và những người còn sống."
Đến một gian hàng bán những cuốn sách cũ, Nam dừng lại, chăm chú lật giở một cuốn sách bìa sờn, gáy đã ố vàng. Hương tò mò đứng bên cạnh anh.
"Em có thích đọc sách cũ không?" anh hỏi, không rời mắt khỏi trang sách. "Trong này đôi khi lại ẩn chứa những điều bất ngờ, những dòng chữ đã nhuốm màu thời gian, kể những câu chuyện mà có lẽ người viết cũng không ngờ đến."
"Tôi thích cái cảm giác được chạm vào những trang sách đã qua bao nhiêu thế hệ," Hương đáp. "Cảm giác như mình đang lắng nghe tiếng nói của những người xưa, những tâm tư, tình cảm của một thời đã qua."
Nam tìm thấy một cuốn tuyển tập thơ của Xuân Diệu. Anh khẽ mỉm cười, rồi đọc một vài vần thơ, giọng trầm ấm vang lên giữa không gian náo nhiệt của hội chợ, như một nốt nhạc dịu dàng:
"Đây mùa thu tới, mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng..."
Hương lắng nghe, cảm nhận được cái man mác, lãng mạn thấm sâu trong từng câu chữ. Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt Nam, làm nổi bật những đường nét dịu dàng và ánh mắt mơ màng của anh.
"Thơ Xuân Diệu lúc nào cũng gợi lên một nỗi buồn đẹp," Hương khẽ nói, giọng cô như hòa vào làn gió nhẹ. "Giống như cái tiết trời thu Hà Nội vậy, vừa man mác, vừa quyến rũ, khiến người ta xao xuyến không nguôi."
"Đúng vậy," Nam gật đầu, khép cuốn sách lại một cách trân trọng. "Văn chương Hà Nội nó có cái hồn riêng, không lẫn vào đâu được. Nó thấm đẫm cái tình, cái ý của người Tràng An, nhẹ nhàng mà sâu lắng."
Khi họ đi ngang qua một gánh hàng rong bán cốm, một thức quà đặc trưng của mùa thu Hà Nội, được gói ghém cẩn thận trong những tàu lá sen xanh mướt, Nam dừng lại mua cho Hương một gói nhỏ.
"Em ăn thử đi," anh nói, đưa gói cốm thơm lừng cho Hương. "Đây là hương vị của mùa thu Hà Nội đấy. Ăn một chút là nhớ cả một trời thương nhớ."
Hương nhận lấy gói cốm, mùi thơm dịu nhẹ của lúa non lan tỏa, quyện cùng hương lá sen thoang thoảng. Cô ăn một chút, vị ngọt thanh, dẻo thơm tan chảy trong miệng, đánh thức những ký ức mơ hồ về những mùa thu đã qua.
"Ngon quá," cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh. "Cảm ơn anh."
"Không có gì," Nam đáp, ánh mắt anh nhìn Hương trìu mến. "Đi dạo Hà Nội mà không thưởng thức cốm thì coi như chưa trọn vẹn. Giống như chưa cảm nhận được hết cái hồn của mùa thu."
Khi đêm đã khuya, hội chợ dần vãn người. Hương và Nam tìm một góc yên tĩnh bên Hồ Gươm, ngồi trên một chiếc ghế đá cũ kỹ, ngắm nhìn Tháp Rùa lung linh soi bóng xuống mặt hồ tĩnh lặng. Tiếng gió nhẹ thổi, mang theo hơi nước mát lành, mặt hồ gợn sóng lăn tăn như những nốt nhạc đêm.
"Tối nay em có vui không?" Nam khẽ hỏi, giọng anh trầm ấm phá vỡ sự tĩnh lặng êm đềm.
Hương quay sang nhìn Nam, ánh mắt cô dịu dàng và chân thành.
"Rất vui," cô đáp, khẽ gật đầu. "Cảm ơn anh đã cho tôi một buổi tối thật ý nghĩa. Tôi cảm thấy như mình đã hiểu thêm rất nhiều về Hà Nội, về những vẻ đẹp ẩn sâu trong từng con phố, và..." Cô ngập ngừng một chút, một chút ngại ngùng thoáng qua trên gương mặt, "...về anh nữa."
Nam nhìn sâu vào mắt Hương, trong ánh mắt anh chứa đựng một sự dịu dàng khó tả, một sự quan tâm chân thành. Ánh trăng non chiếu rọi khuôn mặt thanh tú của Hương, khiến cô trở nên dịu dàng và quyến rũ hơn bao giờ hết.
"Anh cũng vậy," anh khẽ nói, giọng anh như một tiếng thì thầm trong đêm. "Đi cùng em, mọi thứ dường như trở nên đẹp hơn, ý nghĩa hơn. Hà Nội đêm nay cũng trở nên đặc biệt hơn."
Trong khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh dường như ngừng lại. Chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua những hàng cây, tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ hồ, và tiếng thì thầm của hai trái tim đang dần tìm thấy sự đồng điệu. Hà Nội về đêm, dưới ánh đèn huyền ảo và vầng trăng non, đã trở thành chứng nhân cho một sự khởi đầu mới, một sự rung động nhẹ nhàng nhưng đầy hứa hẹn, như một nụ hoa chớm nở trong đêm tĩnh lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip