(27+28)

Hiệp hai chuẩn bị bắt đầu, cậu và Tiểu Bảo vẫn chúng một đội, còn La Nhất Châu thì vào đội bên kia, sau khi tiếng còi ra hiệu bắt đầu thì tất cả điều cố gắng tranh giành trái banh, cậu bắt được trái banh của Tiểu Bảo truyền đến đang định đá vào cung thành đội bên kia thì bỗng dưng trái banh bị người khác cướp mất, anh rất nhanh mà lách trái banh qua cậu, chạy ngược về phía cung thành của cậu, thân thủ của anh rất nhanh không ai có thể giành lại trái banh từ anh được, cú đá vào cung thành cũng rất chuẩn vì thế chưa tới 3 phút đầu anh đã ghi được một bàn thắng.

Cậu không ngờ anh biết chơi bóng mà còn chơi rất tốt, nhìn thân thủ của anh rất chuyên nghiệp cứ y như là cầu thủ thực thụ vậy. Tiểu Bảo thì tức tối khi anh ghi bàn, nó vẫn chưa từ bỏ mà bắt lấy banh tiếp tục cuộc chiến, hai bên cứ không ngừng ra sức giành lấy trái banh nhưng tất cả điều bị anh qua mặt một cách dễ dàng, cứ thế anh đã liên tục ghi bàn, cậu cũng có điểm không phục mà cũng cố gắng giành lấy trái banh anh đang định đá vào cung thành kia, anh cứ như đang đùa giỡn cậu mà cứ dùng chân lách qua lách lại nhưng lại không để cho cậu giành được trái banh cũng không chịu đá vào cung thành, đến khi cậu sắp kiệt sức còn anh vẫn bình tĩnh mà trêu chọc cậu, cậu tức giận nhìn anh sau đó muốn lén đá vào chân anh một cái cho bỏ ghét cậu dùng hết sức mà đá nhưng không ngờ giữa chừng anh lại né sang một bên, cậu cứ thế mà bị mất đà trượt chân.

Cậu nhắm mắt để đợi tiếp xúc thân mật với mặt đất, nhưng khi té xuống thì không có cảm giác đau đớn, còn thấy hình như mình đang đè lên cái gì đó mềm mềm, cứng cứng lại còn rất ấm áp, cậu tò mò mở mắt ra lại nhìn thấy được mình đang nằm trên một lòng ngực cường trán, cậu vội ngước mặt lên lại chạm phải gương mặt phóng đại của anh thì ngốc lăng không biết phải phản ứng như thế nào, anh thấy cậu cứ nhìn mình chằm chằm như thế thì lại có chút buồn cười ghé vào tai cậu mà nói "Em định đè tôi như thế này sao? "
Nghe nói thì cậu phản ứng lại mà định bật dậy thì lại bị một lực đặc ngay eo mà kéo lại, một lần nữa dán sát vào mặt anh.

Anh thì thầm như đùa cợt nói "sau này muốn hại người khác thì phải động não một chút, nếu không sẽ tự hại mình đó biết không hả đồ ngốc?"
Hơi thở của anh không ngừng phả vào mặt cậu, lại biết mình bị vạnh trần làm chuyện xấu nên mặt không tự chủ mà xuất hiện hai ông mặt trời, nhìn cậu như vậy anh thật sự rất muốn cắn nhưng anh cố gắng kiềm chế lại. Tiểu Bảo cứ thấy anh ôm Thiên ca của nó không chịu buông thì có điểm tức giận nói "Nè!! Anh kia không được ăn hiếp Thiên ca của tôi"

Cậu vội đẩy anh ra đứng dậy, anh cũng đứng dậy mà phủi đồ của mình. Tiểu Bảo nắm tay cậu" Thiên ca anh có sao không?" Cậu lắc đầu "Anh không sao" Tiểu Bảo quay về phía anh mà nói " Hừ! Tên xấu xa ai cho anh ức hiếp Thiên ca hả? " Anh có lòng tốt cứu cậu giờ còn bị đỗ oan nữa chứ "Tôi không có làm gì em ấy, ức hiếp gì chứ, mà có cũng là em ấy, nhóc không thấy là em ấy đã đè lên người tôi sao?" Mấy đứa nhỏ đứng đó mà cũng phụ hoạ theo mà gật đầu. Tiểu Bảo không thể nói thêm gì nữa chỉ có thể im lặng mà giặm chân.

Cuối cùng hiệp hai cũng kết thúc, tổng lại số trái ghi bàn của hai hiệp thì tỷ số là 12 : 7 và tất nhiên 12 điểm thuộc về đội anh, 7 điểm là đội của Tiểu Bảo và cậu, chênh lệch tới 5 điểm, vì thế đội của anh đã lật ngược tình thế thắng một cách khâm phục khẩu phục. Tiểu Bảo thì tức tối không thôi, đặc ra cá cược là nó sau này sẽ không cưới Thiên cá được nữa rồi:

Anh đi đến gần nó mà nói "Nhóc thua rồi!! " Nó liếc nhìn anh vẻ không phục
"Thua thì thua, nhưng anh cũng đừng tự đắc, hứ!!" Anh cười vẻ chiến thắng nói "Nhưng đã là cá cược thì phải chịu, bây giờ Thiên Nhi đã là của tôi rồi, nhóc con!!"
"Được coi như Thiên ca là của anh, nhưng sao này anh mà làm cho Thiên ca không vui thì tôi sẽ không tha cho anh, tôi sẽ giành lại Thiên ca" Nó nói với vẻ chắc chắn. Anh cũng không tức giận với giọng điệu này của nó mà còn cảm thấy vui. Đến chiều anh cùng cậu phải đi về.

Sau khi tạm biệt Mục sư và mọi người cậu và anh cùng đi ra xe, đi giữa chừng thì cậu quay lại nhìn mọi người, Mục sư vẫn còn đứng đó mỉm cười với cậu, ngoại trừ lúc ở cùng bà nội La thì ở đây chính là nơi cho cậu được cảm giác ấm áp, nhìn Mục sư ngày càng già đi cậu thật không nở xa bà.

Anh thấy cậu đang đi thì dừng lại, thấy cậu nhìn về phía bọn họ mà biểu tình cứ như cô dâu sắp phải đi về nhà chồng vậy! Anh bất giác mỉm cười một nụ cười thật ôn nhu. Bỗng dưng cậu quay lại nhìn anh, làm anh có chút giật mình mà giấu đi nụ cười.

"Anh, hay là...anh về trước đi..em muốn ở lại đây vài ngày có được không?"Anh nghe cậu hỏi thì bất giác nhíu mày, nghĩ đến việc mấy ngày tới không gặp được cậu không ăn được món ăn cậu nấu thì cảm thấy trong lòng thật khó chịu"không được!"
Cậu thấy anh không đồng ý thì có bộ dạng ủy khuất như sắp khóc đến nơi vậy, anh cảm thấy buồn cười tiến đến nắm lấy tay cậu kéo đi, cậu cứ ngốc ngốc mà để anh kéo lên xe.

Sau khi lên xe mặt cậu cứ xụ xuống như thế, anh chồm đến gần cậu đưa tay mà xoa đầu cậu "Em làm gì cứ như sắp bị đưa về nhà chồng vậy"
"Anh nói gì thế!!"
"Còn không phải sao, bộ dáng bây giờ của em rất giống đó" Cậu bĩu môi bộ dáng không thèm quan tâm đến anh nữa.

"Thôi được rồi, sau này tôi sẽ cho em thường xuyên về đây được chưa!" Cậu phản ứng thật nhanh mà nhìn anh "Thật chứ??" Anh gật đầu khẳng định "Vậy sao anh không cho em ở lại đây?" Anh tỏ vẻ nguy hiểm mà tiến gần lại mặt cậu tựa tiếu phi tiếu mà nói "Em đi rồi ai sẽ nấu cơm cho tôi đây, chẳng lẽ em muốn bỏ mặc chồng em chết đói mà không lo sao?" Cậu ngượng ngùng mà né về phía sau "Gì mà chết đói chứ, anh có thể ra ngoài ăn mà còn có người em gái kia của anh cũng sẽ lo cho anh mà, cần gì đến em!!"

Anh thấy không vui khi cậu lại nhắc đến Giai Hân, anh chỉ muốn trong đầu cậu chỉ được nhớ đến anh thôi, còn người khác thì không cần, vì thế anh không nhịn được mà cắn lên môi cậu một cái xem như trừng phạt 'ưm' lực cắn khá mạnh khiến cậu khẽ kêu đau một tiếng. Anh không rời đi mà lại tiếp tục ngấu nghiến môi cậu kéo cậu vào một nụ hôn cuồng nhiệt, đến khi cậu sắp không thở nổi cố dùng sức mà đẩy anh ra.

Cậu cảm thấy môi mình thật đau như bị xé rách, cảm giác tê tê dại dại, chỉ vừa mới nhắc tên cô ta thì anh đã phản ứng mạnh như vậy sao, cậu lại cho rằng anh làm vậy chính là vì cô ta, nhịn không được mà cảm thấy trong lòng thật đau xót.

Anh thấy cậu khóc thì lại thầm trách khi nảy do tức giận nên đã dùng lực không nhẹ nên làm cho cậu bị đau rồi, khi nảy anh còn cảm nhận được vị máu từ môi của cậu. Anh cảm thấy có lỗi "Tôi làm em đau sao, mau đưa qua cho anh xem nào!" Anh đưa tay định nâng đầu cậu lên lại bị cậu gạt tay ra từ chối "Không cần" cậu cuối đầu xuống mặt cho nước mắt rơi.

Anh đưa tay đến nâng cằm cậu lên, cậu lại có ý định muốn né tránh, nhưng bị anh ngăn lại "Ngoan nào!! Để anh xem thử" Cậu không nói nữa mà để cho anh tùy ý đưa tay chạm vào môi mình. "Hình như có vết rách thì phải, chịu đau một chút về nhà tôi giúp em bôi thuốc, giờ thì nín đi" Anh vỗ cậu cứ như vỗ con nít ấy, anh dùng tay gạt đi nước mắt cho cậu, động tác thật dịu dàng. Cậu cũng không thèm nói chuyện với anh nữa, anh cười rồi lái xe về.

_________________

(28)

Sáng hôm sau cậu vẫn thức dậy sớm để nấu ăn, trên bàn ăn hai người vẫn im lặng ăn cơm của mình, nhưng anh thì vẫn luôn đặt ánh mắt lên cậu, nhìn thấy mỗi lần cậu ăn điều nhăn mặt, chắc là đụng trúng vết thương trên môi đi, vì lúc anh giúp cậu bôi thuốc thì thấy trên môi thật sự có vết rách, anh không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng ẩn nhói đau.

Anh không nhịn được mà hỏi "Vết thương của em sao rồi" Cậu vẫn cuối đầu nói "Em không sao?" từ tối hôm qua lúc anh giúp cậu bôi thuốc cậu cũng không nói lời nào, có đau cũng cố gắng chịu đựng, anh cố tình dùng lực chạm lên vết thương nhưng cậu chỉ có nhăn mặt....!

Rồi cả bữa ăn cả hai không biết nói gì nữa, anh thật sự muốn nhìn vết thương của cậu nhưng rồi lại thôi.

Sau khi ăn xong thì anh cũng đến công ty, cậu vừa dọn dẹp xong thì có điện thoại gọi đến. Cậu thấy người gọi đến là Tôn Diệc Hàng thì nhanh chóng bắt máy.

"Tớ nghe nè Tiểu Hàng" cậu chỉ nghe bên kia giọng cười giòn tan của Tôn Diệc Hàng, rồi một lúc sau mới lên tiếng.
-Thiên Thiên báo cho cậu một tin với nè!! - cậu cũng tò mò mà hỏi:
"Là tin vui gì vậy?"
-Chính là vừa rồi tớ nhận được điện thoại của một khách hàng họ nói là muốn đặt chúng ta 500 cái bánh ngọt đó!! '
"Thật sao?? " Cậu cũng thật bất ngờ đây chính là lần tiệm bánh có một đơn hàng lớn như vậy a!
Diệc Hàng chắc chắn nói -Thật mà!! Nhưng mà họ nói là ngày mai phải giao hàng vì tối ngày mai họ sẽ tổ chức buổi tiệc rồi, muốn chúng ta sáng ngày mai giao bánh a!
"Cái gì!! Trưa ngày mai sao, gấp như vậy sao?"
"Nhưng mà họ trả tiền thù lao cho chúng ta gấp ba lần tiền bánh đó, nên...nên tớ đã lỡ nhận lời rồi!!
Cậu vỗ trán hết cách với Diệc Hàng "Thôi được rồi, nếu chúng ta cố gắng hết một ngày một đêm thì sẽ kịp mà!"
-Ừ, được vậy, tớ sẽ kêu Tiểu Liên qua phụ chúng ta một tay "
"Được"

Cậu tắt máy sau đó quyết định gọi cho anh, nhưng điện thoại anh đã khóa máy rồi. Suy nghĩ một hồi cậu lấy giấy viết ghi lại lời nhắn cho anh, xong thì cậu vội đi đến tiệm bánh.

Anh đang trong phòng hợp nên đã tắt điện thoại, sau khi hợp xong anh còn phải cùng đối tác đi dùng bữa trưa, anh đến văn phòng mình lại thấy Giai Hân đang ngồi ở sofa, cô ta thấy anh thì chạy đến khoát tay anh “Anh à Mình đi ăn trưa có được không? ”
“Hôm nay anh phải đi ăn cùng đối tác rồi! ” Cô ta không từ bỏ mà nói “Nhất Châu hay là anh cho em đi chung với anh nha!” Anh nghĩ chỉ là đến gặp mặt chào hỏi cũng không có việc quan trọng gì nên anh đã đồng ý “Nhưng mà chỉ là nói về công việc rất nhàm chán đó!” Cô ta cười nói:
“không sao có anh ở bên thì em sẽ không thấy chán”

Anh đến nhà hàng đã hẹn trước, vào phòng vip có một người đàn ông đã chờ sẳn ở đó anh đi đến bắt tay chào hỏi“ xin chào thật ngại quá tôi đến trễ rồi” Anh từ tốn nói, đây cũng là lần đầu công ty anh cùng hợp tác với công ty Liên thị, nên cần chú trọng một chút.

Người đàn ông xua tay cười nói “ không có gì, là do tôi đến sớm thôi, chắc cậu là tổng giám đốc của công ty La thị La Nhất Châu rồi, đúng là tuổi trẻ tài cao a!” Anh cũng gật đầu thay cho câu trả lời lại hỏi“ vậy ngài đây là Liên Hoài An phải không?”

“À tôi là Liên Hoài An phó tổng giám đốc cũng là cậu của tổng giám đốc Liên Hoài Vỹ, hôm nay đáng lẽ ra là do tổng giám đốc đến gặp cậu nhưng nó lại nói là nó bận nên đã nhờ tôi đi và gửi lời xin lỗi đến La tổng đây”

“Không có gì” Anh nghĩ sao cái tên này nghe thật quen, ông Liên thấy bên anh vẫn còn một người nữa thì chào hỏi“ Cô đây là...” Anh nhìn sang Giai Hân nảy giờ ngồi im ở kế bên anh, cô ta nhanh nhẹn trả lời “Tôi là Triệu Giai Hân là bạn gái của anh ấy” Cô ta rất tự nhiên mà nói về mối quan hệ của hai người, còn đưa tay ra bắt tay với phó tổng Liên “Thì ra là vậy, rất hân hạnh được biết cô Triệu đây”

Anh bất giác nhíu mày khi nghe lời cô nói, nhưng anh rất nhanh đã giấu đi. Cô ta thì thấy vui vẻ không ngờ lại trùng hợp như vậy, người Nhất Châu hẹn ăn trưa lại là người nhà họ Liên, vậy cô phải đổi lại kế hoạch một chút rồi, nhưng mà kế hoạch sau này sẽ rất thú vị đây, người có lợi nhất vẫn là cô rồi!!!

“Ông Liên có phải giám đốc Liên cũng có người yêu rồi phải không?” Cô bỗng dưng lên tiếng hỏi. Ông nhướng mày rồi cũng cười nói“ Đúng vậy, nó đã có người yêu rồi” Cô ta tỏ vẻ như đã đoán đúng rồi lại như có như không mà nói“ Chắc hôm nay giám đốc Liên không đến được là vì phải ở bên người yêu đi”
“À phải rồi, nó hôm nay nghe thằng nhóc kia gọi thì liền tức tốc bỏ đi, hazz đúng là giới trẻ làm cái gì cũng rất quyết liệt a, haha!!”
“Thì ra người Liên tổng thích là nắm nhân” Ông gật đầu thay cho câu trả lời.

Anh nghe ông nói thì cũng không có phản ứng gì nhiều, ba người cùng nhau ăn trưa anh cùng phó tổng Liên bàn một số việc thì không còn gì nữa.

Sau khi kết thúc bữa trưa, anh cùng cô ta tiễn phó tổng Liên xong thì anh và cô cũng ra xe về công ty.

Trên xe cô ta lại quay qua nhìn anh mà giả vờ nói“ Nhất Châu, hình như tổng giám đốc Liên Hoài vỹ chính là người đã đưa anh Cảnh Thiên về thì phải” Nghe cô nói thì anh mới nhớ lại, đúng rồi người đưa Dư Cảnh Thiên về hôm trước cũng tên là Hoài Vỹ thì phải, giọng anh lạnh xuống mà hỏi “sao em lại chắc chắn như vậy? ” Cô ta lại nói “Tại vì hôm bữa trên tivi có nói về tổng giám đốc Liên, em tình cờ xem được, thật sự anh ta rất giống với người hôm bữa đã đưa anh Cảnh Thiên về a!” Tay anh trên vô lăng bất giác siết chặt lại. Cô ta nhìn anh như thế thì nét cười trên khoé môi càng đặm hơn.

Đến tối anh về nhà, không như thường bữa nghe được hương thơm của thức ăn, cũng không thấy bóng dáng bận rộn nấu ăn của cậu đâu. Anh tò mò bước nhanh vào phòng bếp, tất cả rất im lặng ở bếp ăn cũng rất sạch sẽ, trên bàn cũng không có món ăn nào được bày lên cả, anh nhìn xung quanh tinh mắt thấy được một tờ giấy màu vàng nhỏ trên đó là nét chữ uyển chuyển nhẹ nhàng của cậu với nội dung: “Anh à, hôm nay em có việc cần làm chắc là hôm nay sẽ không về nhà được, anh nhớ tự mình ăn tối nha, tại vì em gọi điện thoại cho ăn không được nên mới ghi giấy lại cho anh. ”

Đôi lông mày anh khẽ nhíu chặt, câu nói cái gì chứ, có việc bận gì mà đến cả nhà cũng không về, chẳng lẽ..., anh nghĩ đến việc hôm nay tên họ Liên kia cũng bận, cả hai người điều bận cùng một lúc chẳng phải đi cùng nhau thì còn là gì nữa đây?? Tay anh cầm tờ giấy mà vò nát lại rồi nén đi một cách không thương tiếc. Anh cảm thấy cả người điều thật khó chịu.

Anh lấy điện thoại trong túi ra gọi cho cậu, nhưng chỉ có nghe chuông đỗ cũng không có ai bắt máy, anh tức giận đập mạnh tay xuống bàn, rồi bước nhanh lên lầu.

Còn cậu từ lúc vào quán thì bận tối mày tối mặt, thêm Liên Hoài Vỹ vào nữa là 5 người cậu, Diệc Hàng và hai nhân viên, cậu và Diệc Hàng đảm nhiệm làm nhân bánh, còn Hoài Vỹ thì nhồi bột, còn lại hai nhân viên thì đảm nhiệm việc trang trí bánh, mỗi công đoạn điều phải làm thật tỉ mỉ và khéo léo, trang trí phải có thẩm mỉ, đẹp mắt, và đặc biệt là bánh phải thật ngon, nên tốn rất nhiều thời gian, mỗi lần làm chỉ được 15 phần bánh vì thế mọi người cứ cắm đầu vào làm nhiệm vụ của mình mà không có thời gian để thở nữa.

Cậu ở đây vẫn vô tư làm bánh, phải hoàn thành trong thời gian dự định để kịp giao hàng, nhưng lại không biết có sóng ngầm ở đâu đó, nhưng tất cả điều nhắm vào người cậu....!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip