chương 11

Anh đi đến công ty làm việc không bao lâu thì có người gõ cửa

“Vào đi”

“Nhất Châu là em đây, em đến thăm anh đây, chỉ mới một ngày không gặp người ta rất nhớ anh nha”

Cô ta nói xong thì đi qua ghế vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.

Anh cũng cầm lấy tay cô nói

“Được rồi em ngồi chờ anh một lát, anh giải quyết một số văn kiện rồi sẽ đưa em đi ăn”

“Em không muốn ra ngoài chơi nữa đâu, anh à không này em muốn ăn ở nhà anh có được không? ”

“Không được” Anh nhíu mày nhanh chóng từ chối

“Sao lại không được,em chỉ muốn đến nhà anh chơi một chút cũng không được sao, hay là anh sợ người "vợ trên danh nghĩa" đó của anh không cho” cô ta cố ý nhấn mạnh từ vợ trên danh nghĩa khiến anh khẽ nhíu mày.

“Em đừng nói bừa!”

“Em nói sai sao, dù sao cậu ta cũng đâu biết mối quan hệ của em với anh, anh cứ nói em là em kết nghĩa của anh là được rồi, đi mà Nhất Châu”

Cô ta lại giở cái giọng ỏng ẹo thấy ghê đó!

“Thôi được rồi tùy ý em vậy”

Anh bắt đắc dĩ đồng ý, nhưng cũng có chút tò mò muốn xem phản ứng của cậu ra sao.

“Nhất Châu anh là tốt nhất” Nói xong thì hôn lên môi anh một cái.

******

Đến gần trưa thì dì Lý cũng phải về lại nhà lớn của La gia, cậu lại ở nhà một mình cảm thấy rất buồn chán, cậu quyết định thay đồ sau đó đi tới tiệm bánh ngọt, dù sao bây giờ vẫn còn sớm. Cậu đã hai ngày không đến vì thế có chút nhớ mọi người nha.

Cậu vừa bước ra khỏi nhà đã bị một cơn gió thổi qua làm cho rùng mình, chỉ mới có hai ngày không ra ngoài vậy mà cậu lại cảm thấy thời tiết ngày càng lạnh hơn rồi.

Cậu đến tiệm bánh nhưng hôm nay kì lạ lại không có nghe giọng nói lảnh lót của Tiểu Hàng a, cũng không thấy cậu đâu, đang định hỏi thì thấy Diệc Hàng đi vào theo sau còn có cái đuôi Liên Hoài Vỹ đang cười lộ cả hai hàm răng trắng tinh.

Liên Hoài Vỹ là bạn của cậu cũng là người yêu của Diệc Hàng, hai người này yêu nhau nhưng cứ như chó với mèo suốt ngày cứ chí choé cải nhau mãi, thế nhưng tình yêu của họ rất bềnh nha, họ cũng đã ở bên nhau gần 3năm rồi. Thấy Diệc Hàng mặt hầm hầm bước vào cậu nghĩ chắc lại cải nhau nữa rồi.

“Nè hai người lại làm sao nữa vậy! ” cậu tò mò hỏi

“Cậu đi mà hỏi anh ta đi”

Diệc Hàng cáu gắt nói, thấy vậy cậu liếc mắt qua nhìn Liên Hoài Vỹ, gải gải đầu nói.

“Không phải tại tớ a, vì đi gặp đối tác có uống quá chén nên hơi say mà đi trêu ghẹo mấy cô gái, nhưng không ngờ lại bị Tiểu Hàng nhìn thấy, cho nên em ấy giận dữ như vậy đó "

Tuy nói Liên Hoài Vỹ là người cà rỡn nhưng lại là một tổng giám đốc của công ty Liên Thị năng lực làm việc cũng rất tài giỏi a.

“Đáng đời cậu ai kêu đi trêu hoa ghẹo Nguyệt làm gì”

“Oan quá, tớ đã nói là không cố ý rồi mà, Tiểu Thiên mau giúp tớ khuyên Tiểu Hàng đừng giận tớ nữa, đi mà tôi xin cậu đó!!!”

“Thôi được rồi! Tiểu Hàng à cậu đừng giận Tiểu Liên nữa, chẳng phải cậu ta cũng đã nói là không cố ý rồi sao, chỉ là do say rượu thôi, cậu bỏ qua cho cậu ta một lần đi! ”

“Hừ” Tôn Diệc Hàng hừ một tiếng không thèm để ý đến.

“Đi mà tiểu Hàng , coi như cậu nể mặt tớ mà tha cho cậu ấy đi có được không”

“Được, coi như vì cậu nên tớ sẽ bỏ qua cho anh ta lần này vậy”

“Haha Tiểu Hàng em chịu tha thứ cho anh rồi sao!! Tiểu Thiên cảm ơn cậu” Liên Hoài Vỹ nhảy tưng tưng lên cứ như con nít ấy, làm cho mọi người trong quán ai cũng bật cười.

Nếu ai mà biết Liên tổng tài của Liên thị thường ngày lạnh lùng làm những hành động này, nói ra chắc chắn sẽ không ai tin.

Hôm nay Liên Hoài Vỹ vì muốn cảm ơn đã mời cậu đi ăn cơm, cậu từ chối nhưng không được. Thế là ba người cùng nhau lên xe đi đến nhà hàng dùng cơm.

Khi lên xe thì Diệc Hàng quay sang cậu hỏi.

“Thiên Thiên à tớ nghe nói cậu bị bệnh, bây giờ đã khỏe chưa”

“Yên tâm đi tớ đã khỏe rồi! ” Cậu nhìn Tôn Diệc Hàng nói

“Nhưng mà chỉ mới có hai hôm mà cậu đã ốm đi một vòng rồi”

“Không phải chứ tớ ăn rất nhiều đấy sao lại ốm được, tớ cứ nghĩ mình sắp thành heo rồi này”

“Cậu nhìn mình đi, ra gió còn bị thổi bay đi đấy ở đó mà sợ mập”

Liên Hoài Vỹ nói xong thì cười haha

“Đúng đúng Tiểu Liên nói rất đúng”
Tôn Diệc Hàng cũng phụ hoạ theo.

“Ha, hai người hùa nhau ăn hiếp tớ! ”
Cậu bĩu môi vờ giận dỗi nói.

“Nào có Tiểu Thiên nhà ta đáng yêu như thế ai lại nở dám ăn hiếp chứ”

“xì” Dư cảnh Thiên bị cậu chọc cho cười vui vẻ.

“Mà Tiểu Thiên cậu và cái tên họ La kia sao rồi” Nghe Diệc Hàng nhắc tới La Nhất Châu thì có chút mất tự nhiên.

“Cũng bình thường thôi, không có gì đặc biệt cả”

“Tiểu Thiên cậu đừng giấu tớ, Nếu có bị anh ta khi dễ thì phải nói cho tớ biết, tớ sẽ đánh anh ta giúp cậu” Tôn Diệc Hàng nói một cách hùng hồn.

“Tớ biết rồi, mà dạo này quan hệ của tớ vớ anh ấy cũng tốt hơn nhiều rồi, hai người nói chuyện cùng nhiều hơn trước” cậu nói mà không giấu nổi hạnh phúc trong mắt.

Hazz! Diệc Hàng cảm thán ở trong lòng chỉ mong sao Tiểu Thiên được hạnh phúc

“Đến nơi rồi” Giọng nói của Liên Hoài Vỹ đã kéo hai người từ trong suy tư trở về. Tôn Diệc Hàng nhanh miệng nói.

“Đi thôi đi thôi, không nay tớ phải vỗ béo Tiểu Thiên mới được”

Nói xong thì nhanh chân kéo Dư cảnh Thiên vào nhà hàng, bỏ Liên Hoài Vỹ một mình tự đi vào.

“Hai người cứ ngồi ở đây đi tớ đi chọn món, hai người muốn ăn gì nào” Tôn Diệc Háng nói

“Bà xã cho gì anh cũng ăn” Liên Hoài Vỹ nói xong thì cười lộ cả hàm răng

“Anh... Anh không biết xấu hổ ai là bà xã của anh chứ” Diệc Hàng nói xong mà mặt cứ hồng hồng.

“Vậy còn Tiểu Thiên cậu muốn ăn gì a”

“Tớ ăn gì cũng được!”

“Được! vậy tớ đi gọi món đây”

Còn cậu và Liên Hoài Vỹ thì kiếm một chỗ trống gần cửa sổ để ngồi xuống. Vừa ngồi xuống thì bụi bay vào mắt cậu rất khó chịu đưa tay dụi dụi mắt.

Liên Hoài Vỹ thấy cậu cứ dụi dụi mắt thì hỏi
“Tiểu Thiên cậu sao vậy”

“Tớ cũng không biết nữa hình như bị bụi bay vào mắt” cậu khó khăn chớp chớp mắt.

“Nào để tớ xem xem”

Nói xong thì Liên Hoài Vỹ chồm qua chỗ cậu vì hai người ngồi đối diện nhau, anh đưa tay nâng đầu cậu lên nhìn nhìn, sau đó nói.

“Để tớ giúp cậu thổi thử xem”

“Được” Sau đó để Liên Hoài Vỹ thổi giúp cậu.

Nhưng một màng này lại vô tình để La  Nhất Châu bắt gặp được, ổ góc độ của anh nhìn qua thì khoảng cách của hai người rất gần, nhìn cứ như là đang hôn nhau vậy, nắm tay anh lại siết chặt.

Anh chỉ là muốn đưa Giai Hân đi ăn không ngờ lại bắt gặp tình cảnh này. Cô ta cũng đã thấy, cô nhếch môi cười không ngờ ngay cả ông trời cũng muốn giúp cô một tay.

“Nhất Châu sao anh không đi tiếp”

“Anh nhớ có một nhà hàng mới mở cũng rất ngon mình đi đến đó đi”

“Vậy được rồi” Cô ta giả vờ nghe theo rồi cùng anh đi.

Bên trong nhà hàng, Tôn Diệc Hàng cũng đã chọn món xong nên đi về chỗ hai người ngồi xuống.

“A! Tiểu Thiên sao mắt của cậu đỏ thế, có Phải Tiểu Liên ăn hiếp cậu không! ”

“Không phải đâu, vì tớ bị bụi bay vào mắt nên Tiểu Liên đã giúp tớ thổi ra đấy”

“Ồ thì ra là vậy, Tiểu Liên em hiểu lầm anh rồi” Nói xong thì mắt chớp chớp nhìn qua Liên Hoài Vỹ ở bên cạnh.

“Vậy thì hôn anh một cái để chuộc lỗi đi”

“Không được ở đây rất nhiều người a”

“Vậy để anh hôn em” Nói xong không đợi Tôn Diệc Hàng từ chối thì đã hôn lên má cậu một cái.

“Anh không đứng đắn” Nói xong thì đẩy Liên Hoài Vỹ ra.

Cậu nhìn thấy hai người họ như vậy cũng rất vui, không biết đến khi nào cậu và La Nhất Châu mới được như vậy. Hazz cậu lại tự đa tình nữa rồi, anh ấy làm sao yêu một người như cậu đây, huống hồ gì cô ấy cũng đã về rồi còn gì.

Hai người thấy Dư cảnh Thiên như vậy thì không giỡn nữa. Tôn Diệc Hàng lên tiếng.

“Thức ăn đến rồi mau ăn thôi, tớ gọi rất là nhiều món nhà. ”

Đúng như Tôn Diệc Hàng nói thức ăn vừa dọn xong thì cũng đã lắp đầy chỗ trống trên bàn rồi, có gần mười mấy món khác nhau nhìn rất phong phú cậu cũng há hốc mồm, cũng chỉ có ba người cần gì gọi nhiều món như vậy a.

“Tiểu Thiên Cậu mau ăn đi, hôm nay Tiểu Liên sẽ khao chúng ta vì thế cậu đừng sợ phải trả tiền, anh ấy có rất nhiều tiền đó đừng lo”

“Đúng vậy cậu cứ ăn tự nhiên đi”

Đùa sao gia sản của nhà anh có thể chỗ một người sống sung sướng đến hết đời chỉ có một bữa ăn thì có là gì. Sau đó ba người bắt đầu đụng đũa mà chém hết số thức ăn trên bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip