Chươmg 16

Tiêu Chiến bị đánh nghiêng đầu đi, sửng sốt.

Vương Nhất Bác nhắm mắt, hít sâu một hơi, quay đầu nói với một cận vệ: "Băng bó cho hắn một chút, dìu hắn lên xe."

Tiêu Chiến sững sờ nhìn Vương Nhất Bác, lại quay đầu nhìn thích khách cách đó không xa, Vương Nhất Bác sắc mặt lúc này âm u, trong mắt lộ vẻ lệ khí, Tiêu Chiến do dự một lát lên xe. Thích khách nhân số xa không bằng thị vệ kị binh dũng mãnh doanh, không bao lâu liền bị khống chế, sợ là có người giả chết, Tiêu Lãng dẫn vài người đem thích khách đã chết tha vào trong rừng chém đầu, đi đến trước mặt Vương Nhất Bác quỳ xuống thỉnh tội: "Thần hộ vệ bất lợi, thỉnh Đại hoàng tử trách phạt."

"Không việc gì, nhiều mệt Thống lĩnh tỉnh táo." Vương Nhất Bác mệnh lệnh Tiêu Lãng đứng lên, "Hộ vệ có thương vong hay không?"

Tiêu Lãng lắc đầu: "Một vài huynh đệ bị thương nhẹ, không trở ngại." Tiêu Lãng nhịn không được ngẩng đầu nhìn vào trong xe ngựa, Tiêu Chiến giống như cũng bị thương....

"Không trở ngại là tốt." Vương Nhất Bác nhìn xa xa mười mấy thích khách bị bắt giữ nói: "Đem những thích khách đó trói lại, miệng cũng chặn kỹ, không được có người tự sát, phái một trăm người đem này đó thích khách đến Thuận Thiên phủ đi, khiến phủ doãn lập tức tra xét cho ta, ta đảo là muốn nhìn ai to gan như vậy, dám theo ta tính kế."

Tiêu Lãng gật đầu: "Là."

Quan viên đi theo phần lớn là bị dọa gần chết, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng đi đến bên người Vương Nhất Bác vấn an, Lễ bộ Thượng thư càng là sợ tới mức thay đổi sắc mặt, đây là nói như thế nào ? Bao nhiêu năm nay hắn chủ trì cày bừa vụ xuân, ngay thời điểm đang muốn cáo lão hồi hương lại xảy ra sự tình này, các thôn trang dự định còn kém mười dặm, lập tức liền có quan viên nghênh đón, như vậy còn đi tiếp hay không ?

Lễ bộ Thượng thư tay đều run run, run rẩy nói: "Điện hạ...vẫn như ấn định từ trước đi tiếp, hay là về thành trước?"

"Đại nhân chê cười, làm sao có thể trở về như thế?" Vương Nhất Bác cười lạnh, "Hộ vệ vừa nãy bị thương mỗi người thưởng bạc trăm hai, đi theo đội ngũ áp giải thích khách trở về thành chữa thương, những người còn lại nghỉ ngơi hồi phục tại chỗ nửa canh giờ, cần phải khiến cho người ta nhìn không ra chúng ta xảy ra sai lầm, thân canh là chuyện lớn, không thể bởi vì chút thích khách nhỏ bé mà làm chậm trễ chính sự."

Lễ bộ Thượng thư khom người: "Đại hoàng tử có thể lấy đại cục làm trọng như vậy, cựu thần hổ thẹn."

Quan viên đi theo cũng không nghĩ tới Vương Nhất Bác có thể lãnh tĩnh như thế, trong lòng âm thầm bội phục.

Vương Nhất Bác công đạo tốt mọi việc xong xoay người lên xe ngựa, Tiêu Lãng đến gần đỡ hắn, Vương Nhất Bác thấp giọng hỏi: "Đều an bài tốt?" Tiêu Lãng bất động thanh sắc gật đầu, trầm giọng nói: "Điện hạ yên tâm."

Vương Nhất Bác gật đầu, lên xe ngựa.

Trong xe ngựa, Tiêu Chiến thoát áo ngoài, cánh tay trái đã được băng bó tốt, trên băng vài màu trắng ẩn ẩn lộ ra chút huyết sắc, lửa giận dịu xuống trong lòng Vương Nhất Bác lại đau đứng lên, thấp giọng nói: "Đây là băng bó như thế nào? Có dùng thuốc hay không?"

Tiêu Chiến nguyên bản vì trúng một cái tát mà trong lòng còn sợ hãi, sợ Vương Nhất Bác trở về còn muốn răn dạy hắn, hiện tại thấy Vương Nhất Bác còn quan tâm mình trong lòng nhịn không được lại ủy khuất đứng lên, nói còn chưa nói hốc mắt liền đỏ.

Vương Nhất Bác càng phát ra đau lòng, ngồi xuống xoa đầu Tiêu Chiến một phen, hít sâu: "Biết vì cái gì đánh ngươi không?"

Tiêu Chiến gật gật đầu: "Không...không nghe lời điện hạ, đi giết thích khách."

"Còn biết đi!" Vương Nhất Bác cẩn thận đem Tiêu Chiến ôm vào trong ngực, ác độc nói: "Rất nuông chìu ngươi? Lời của ta đều không nghe, còn làm bị thương, là muốn ta tức chết đúng không?"

Tiêu Chiến vừa rồi trúng một bàn tay, nguyên bản tưởng rằng Vương Nhất Bác không còn thích hắn nữa, trong lòng khó chịu, lúc này được Vương Nhất Bác ôm trong lòng tốt không ít, khó được, tiểu tâm giơ tay ôm đến sau lưng Vương Nhất Bác, lặng lẽ đem mặt chôn ở trên vai Vương Nhất Bác lau nước mắt, lớn như vậy còn khóc, hắn có chút thẹn thùng.

Trong lòng Vương Nhất Bác kỳ thật cũng hối hận, lúc trước hắn vẫn luôn đối với Tiêu Chiến thật tốt, vừa rồi trước mặt người người như vậy đánh Tiêu Chiến, nghĩ đến cũng có lẽ làm hắn thương tâm, Vương Nhất Bác nào biết rằng kỳ thật Tiêu Chiến càng sợ Vương Nhất Bác chán ghét hắn, ngồi trên xe ngựa nửa ngày lại lo lắng lại khó chịu, tâm đều nhói đi lên.

Vương Nhất Bác phát hỏa xong, xem ra Tiêu Chiến được một chút giáo huấn, sợ trong lòng Tiêu Chiến không qua được, đánh một gậy lại cho một khối đường, ôn nhu dỗ dành: "Vừa rồi là ta lỗ mãng, nhất thời nộ hỏa công tâm, có còn đau hay không? Để ta xem...."

Vương Nhất Bác tức giận cũng còn vài phần lý trí, xuống tay cũng không nặng, trên mặt Tiêu Chiến ngay cả một dấu vết cũng không lưu lại, lúc này sớm đã không đau, Vương Nhất Bác nhìn kỹ, ngay nơi vừa bị đánh hôn hôn, Tiêu Chiến nguyên bản vô sự trên mặt ngược lại đỏ.

Xác định Vương Nhất Bác còn đau chính mình, trong lòng Tiêu Chiến đã thư thái không ít, nghe vậy lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Không đánh đau, đều là...thần không tốt."

Vương Nhất Bác nghe vậy trong lòng tê rần, lần trước Tiêu Minh đánh Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác hỏi qua Tiêu Chiến, chính mình đánh hắn có thể chạy trốn hay không, Tiêu Chiến nói sẽ không, khi đó Vương Nhất Bác còn đáp ứng vĩnh viễn cũng sẽ không đánh hắn, lúc này mới mấy tháng trôi qua, thế nhưng lại nuốt lời.

Vương Nhất Bác nghiêng mặt đi khẽ hôn hai má Tiêu Chiến nhẹ giọng nói: "Cho ngươi bồi cái không là, đừng ghi hận ta...."

Vương Nhất Bác vốn không phải là người sẽ nói xin lỗi, nhưng đối với người này, nguyên tắc cái gì tính tình cái gì cũng xem như không có, vì dỗ hắn cái gì ngon ngọt đều nói đi ra, hôm nay Tiêu Chiến là ủy khuất, trong lòng Vương Nhất Bác đau, hắn cũng sẽ sợ, sợ Tiêu Chiến ghi hận chính mình, không dám lại cùng mình thân cận.

Tiêu Chiến chỗ nào dám để Vương Nhất Bác chịu tội, vội vàng nói: "Thần không dám ghi hận, chỉ cần điện hạ còn..." Tiêu Chiến mím môi, phía sau cũng không dễ nói, Vương Nhất Bác mỉm cười: "Tự nhiên còn giống trước kia một dạng thương ngươi, hôm nay là ta sai, không nên động thủ...Xem như là cho ngươi cái giáo huấn, về sau mặc kệ là xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ cần bảo mệnh là được...."

Tiêu Chiến sửng sốt, thấp giọng nói: "Thần là hộ vệ của điện hạ, tại sao có thể chỉ lo giữ mạng mình?"

Vương Nhất Bác hơi hơi cúi đầu, cùng Tiêu Chiến trán chạm trán, nhẹ giọng nói: "Hôm nay nếu người bị thương là ta, ngươi có khó chịu hay không? Tiêu Chiến, chỉ có ngươi có tâm sao....."

Tiêu Chiến nghiêng đầu đi, hốc mắt nháy mắt đỏ, Vương Nhất Bác nở nụ cười, trấn an vỗ vỗ lưng Tiêu Chiến, dỗ dành: "Thôi, chuyện này hôm nay ngươi sinh khí liền nói với ta, chính là lần sau tuyệt đối không thể còn như vậy, nghe không?"

Tiêu Chiến cúi đầu dùng cổ tay áo lau mắt, gật đầu: "Thần biết."

Khó được, Tiêu Chiến chủ động ôm lấy Vương Nhất Bác, nghẹn ngào, tiểu tâm can đem đầu gác lên vai Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cười cười xoa nhẹ đầu Tiêu Chiến, hống nói: "Thôi, khóc cái gì, hôm nay chúng ta đều bị giáo huấn, về sau biết nghe lời là được."

Tiêu Chiến gật gật đầu, hưởng thụ Vương Nhất Bác mềm nhẹ vuốt ve, nhu hòa sủng nịch Vương Nhất Bác chỉ có với hắn làm dịu, ủy khuất trong lòng không còn, chỉ còn lại ấm áp thoải mái.

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại khẽ hôn lên tóc Tiêu Chiến, trong lòng thật dài thở dài, không ai biết, vừa rồi nhìn Tiêu Chiến không muốn sống cầm đao xông vào giữa bọn thích khách, trong lòng Vương Nhất Bác có bao nhiêu sốt ruột.

Trong nháy mắt đó Vương Nhất Bác hoảng hốt nhìn thấy kiếp trước, trên đoạn trường nhai Tiêu Chiến một người vọt vào trong đội ngũ cấm vệ quân.

Không bao lâu liền tới hoàng trang, Vương Nhất Bác lấy cớ trên người có huyết khí điềm xấu, muốn thay y phục bình thường, thời điểm đi hành cung thay quần áo Vương Nhất Bác gọi ngự y đi theo nhìn xem miệng vết thương của Tiêu Chiến, may mà miệng vết thương không sâu, ngự y cẩn thận xử lý, lại khom người dặn dò muốn ăn kiêng cái gì, Vương Nhất Bác thưởng cho thái y, lệnh Tiêu Chiến ở lại trong hành cung dưỡng thương.

Vương Nhất Bác lại dỗ dành Tiêu Chiến một hồi lâu mới đi ra, liền thấy Tiêu Lãng đang ở cùng ngự y nói chuyện, nghĩ đến là đang lo lắng hỏi thương thế đệ đệ, Tiêu Lãng thấy Vương Nhất Bác đi ra vội vàng đón lại đây, thấy chung quanh không người thấp giọng nói: "Điện hạ, người mấy thích khách nọ liền tống xuất đi như vậy, thần có chút không yên lòng...."

Rời khỏi Tiêu Chiến, sắc mặt Vương Nhất Bác dần dần lạnh lùng xuống, thản nhiên nói: "Không việc gì, vải bông dùng để chặn miệng đều có tẩm dược, những người này sống không quá một ngày, Đại Lý tự bên kia ta đã làm tốt tiếp đón, không sao."

Tiêu Lãng gật đầu không nhiều lời nữa, Vương Nhất Bác quay đầu nhẹ giọng nói: "Tiêu Chiến không có việc gì, không cần lo." Nói xong lại bật cười, "Đệ đệ của ngươi thực trung tâm, ta tự nhiên sẽ che chở cho hắn, mọi sự ngươi yên tâm."

Tiêu Lãng nghe vậy dừng lại cước bộ, do dự một lát cuối cùng không nói gì thêm.

Ngày nghỉ trước Tiêu Chiến về nhà mang theo hai phong thư của Vương Nhất Bác, một phong ngôn ngữ ái muội, nói đến hôn sự của hai người, một phong khác cho mình trong thư nói đến công việc lần này xuất cung.

Thư Vương Nhất Bác nói rõ, trên đường đi đến Hoàng Trang sẽ có thích khách, những điều này là do người của Chân gia.

Lần ám sát này Vương Nhất Bác đã sớm biết, hoặc là nói chuyện này hẳn là Vương Nhất Bác bày ra, Vương Nhất Bác an bài người ở bên cạnh Lệ phi không ngừng tác động giật dây, nói Lệ phi động tâm, ở ngoài cung đem Vương Nhất Bác giết, sạch sẽ, rất tốt.

Lệ phi lại bắt đầu thuyết phục cha mình Chân Gia Hân. Lệ phi, Vương Nhất Nguyễn, Chân Gia Hân mấy người trong cung ngoài cung bày mưu nhiều ngày, mới có lần ám sát này.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Lãng bày mưu so bọn hắn còn chu toàn, cần phải muốn bắt đến người sống, sau đó trên đường đem người áp giải đến Thuận Thiên phủ sẽ thần không biết quỷ không hay, ở trên người bọn họ làm chút dấu vết của Chân gia, về tới hoàng thành Phủ doãn Thuận Thiên phủ tự nhiên không đám tiếp nhận vụ án lớn như vậy, sau đem người chuyển tới Đại Lý tự, không kịp ra hầu quan, những người này liền độc phát thân vong, không cho Chân gia bất cứ cơ hội phản cung nào.

Mà Tiêu Lãng sẽ bởi vì có công hộ giá làm việc quyết đoán, lại thêm một bước thăng tiến.

Chuyện lần này phần lớn là Vương Nhất Bác chuẩn bị, Tiêu Lãng bất quá cũng vội không ít giúp đỡ, qua chuyện này Vương Nhất Bác càng thêm xem trọng Tiêu Lãng, bằng tuổi chính mình, lòng dạ bậc này xem như khó có được, trọng yếu hơn là hắn là đại ca Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác sẽ không tiếc rẻ bất cứ cơ hội nào đề bạt Tiêu Lãng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip