Chương 17
Cái gọi là thân canh, bất quá là Vương Nhất Bác cầm cày, đem mảnh ruộng nhỏ được chuẩn bị tốt cày qua một lần, chung quanh có nhạc đệm, tiếng lễ quan ngâm tụng.
Vương Nhất Bác cày qua, đủ loại quan còn muốn cày, Vương Nhất Bác đứng trên đài cao nhìn, chờ đủ loại quan lại cày xong mọi người đồng thời cử hành hiến tế, lấy cầu năm nay mưa thuận gió hòa, mùa màng sung túc.
Sau khi hiến tế mọi người trở về hành cung, trời đã muộn, không kịp trở về thành, ban đêm phải nghỉ lại trong hành cung, Vương Nhất Bác giữ lễ không ở lại chính điện, mà là đi theo Tiêu Chiến cùng ngủ trong thiên điện có đốt lò sưởi.
Ban ngày một hồi náo loạn như vậy trong lòng Vương Nhất Bác còn nhớ, buổi tối nằm trên tháp ôm Tiêu Chiến lại dỗ lại dành một phen, Vương Nhất Bác tự mình dựa vào gối mềm, ôm Tiêu Chiến để hắn nằm ở trong ngực mình, khi có khi không chơi đùa tóc hắn, chậm rãi nói: "Miệng vết thương còn đau hay không?"
Tiêu Chiến lắc đầu, ngáp một cái: "Thần không đau, ngày mai chúng ta trở về sao?"
"Ân." Vương Nhất Bác phỏng chừng hiện tại Đại Lý tự đã muốn nổ tung, mười mấy thích khách được đưa tới sẽ không minh bạch mà chết, là một người đều sẽ hoài nghi Chân gia giết người diệt khẩu, dám động thủ trong Đại Lý tự, Chân phủ lần này nói không rõ, không biết hiện tai hai vị kia ở Lân Chỉ cung đang làm cái gì, Vương Nhất Bác nhắm mắt lại cân nhắc việc ngày mai, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Điện hạ...."
Vương Nhất Bác mở mắt ra: "Ân?"
Tiêu Chiến do dự nói: "Thần đói bụng."
Vương Nhất Bác chịu không được nở nụ cười, đem màn kéo xuống, gọi người cầm một chút điểm tâm đưa vào, bởi vì vết thương của Tiêu Chiến phải ăn kiêng, buổi tối Vương Nhất Bác cũng không có truyền lệnh, chỉ sai người đưa lên một chút cháo, Vương Nhất Bác thì không sao, chính là Tiêu Chiến đang thời điểm phát triển, chỉ ăn cháo thì làm sao ăn no, bất quá mới một canh giờ liền đói bụng.
Vương Nhất Bác sai người chọn mấy món điểm tâm Tiêu Chiến thích ăn dâng lên, cũng không nằm nữa, bày cái bàn nhỏ cho Tiêu Chiến ăn, Tiêu Chiến khẩu vị lớn, liền uống nước trà ăn hết hai đĩa điểm tâm, Vương Nhất Bác nhìn hắn ăn ngon lành cũng đi theo ăn một chút, không bao lâu dọn điểm tâm hai người rửa tay, Tiêu Chiến cũng không lại ghé vào trên người Vương Nhất Bác, tự mình nằm xuống gác lên gối đầu, nghĩ nghĩ nói: "Ngày mai trở về cung...sáng mai thần có thể dậy sớm một chút cùng Tiêu Thống lĩnh nói nói một lát hay không? Sẽ không làm đại ca chậm trễ việc."
Vương Nhất Bác giật mình, hắn có ý vô tình ngăn cách Tiêu Chiến cùng Tiêu Lãng, xem ra Tiêu Chiến cũng cảm giác được.
Tiêu Chiến tuổi còn nhỏ, luôn luôn nhậm chức ở trong cung, sẽ nhớ người nhà cũng là nhân chi thường tình, nhưng Vương Nhất Bác đã nhìn thấy một màn sau khi Tiêu Chiến cùng người ở Tiêu phủ tiếp xúc. Vương Nhất Bác ngụy trang rằng lo lắng Tiêu Chiến về nhà sẽ bị Tiêu Minh đánh liền đem người giữ lại trong cung, nhưng trên thực tế, trong lòng Vương Nhất Bác chính là không thích trong lòng Tiêu Chiến còn nhớ thương người khác.
Loại lo lắng này hiển nhiên là dư thừa, Vương Nhất Bác chính mình cũng hiểu được, ở trong lòng Tiêu Chiến không có ai quan trọng hơn chính mình, Tiêu Chiến có ngốc đi nữa cũng sẽ phân biệt được rõ ràng thân nhân cùng ái nhân khác nhau, nhưng thời điểm đối mặt loại tình huống này, theo bản năng Vương Nhất Bác vẫn cũng sẽ theo một địch nhân không tồn tại tranh đoạt, muốn chiếm lấy toàn bộ tâm tư cùng thời gian của Tiêu Chiến.
Nếu hiện tại Vương Nhất Bác đã có thể muốn làm gì thì làm, hắn thậm chí hoài nghi mình sẽ đem người không liên quan oanh ra khỏi cung, đem nội thành cải biến thành bộ dáng Tiêu Chiến ưa thích, sau đó khuynh sức cả nước, đem toàn bộ thứ tốt nhất đưa đến trước mặt Tiêu Chiến, cuối cùng, đem Tiêu Chiến vĩnh viễn vây trong thế giới mình vì hắn kiến tạo, không có bất luận kẻ nào có thể động hắn, cũng không có bất luận kẻ nào có thể cùng chính mình tranh đoạt hắn.
Ác mộng kiếp trước biến thành một con mãnh thú trong lòng Vương Nhất Bác, thường thường kêu gào một phen, Vương Nhất Bác phải dùng đến định lực thật lớn mới có thể không chế được nó, ít nhất thì ở thời điểm chính mình vẫn chưa thể muốn làm gì thì làm khống chế nó.
Tiêu Chiến tự nhiên là sẽ không biết tâm tư này của Vương Nhất Bác, hắn tại phương diện này chính là một người ngu ngốc, chỉ dựa vào trực giác của tiểu động vật mà cảm thấy được một chút.
Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến, ra vẻ thoải mái nói: "Dậy sớm thì được bao nhiêu thời gian, lại nói ngươi còn có thương thế, không thể thiếu giấc, muốn với đại ca ngươi nói chuyện không dễ dàng sao, ngày mai ta đem xe ngựa nhường lại, hai huynh đệ các ngươi hảo hảo tán gẫu." Nếu thật sự không thể đem Tiêu Chiến cùng người nhà ngăn cách, không bằng biết thời biết thế làm người tốt, còn có thể làm cho Tiêu Chiến cảm thấy chính mình là người rộng lượng biết săn sóc.
Quả nhiên trong lòng Tiêu Chiến nháy mắt ấm áp không thôi, lại gần một chút, chậm rãi ôm lấy một cánh tay Vương Nhất Bác, nở nụ cười: "Không dám, điện hạ không bằng cho thần ngày mai cưỡi ngựa, thần ở bên ngoài cùng đại ca nói chuyện cũng được."
Vương Nhất Bác nghiên mình đắp lại chăn cho Tiêu Chiến, nói: "Vừa mới một lát như thế nào lại mời ta giáo huấn ngươi, trong vòng một tháng đừng nghĩ cưỡi ngựa, băng miệng vết thương sẽ làm thế nào? Vốn ngày mai ta đã nghĩ cưỡi ngựa, lúc vào thành bao nhiêu người nhìn, tổng không ở trên xe ngựa cũng không tính là chuyện gì, nghe lời...."
Vương Nhất Bác nhẹ đem tay khoát lên trán Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, thành thật ngủ.
Hôm sau trở về thành, Vương Nhất Bác quả nhiên đem xe ngựa để lại cho huynh đệ hai người.
Tiêu Lãng trong lòng có nhiều ít băn khoăn, hiện giờ thấy đệ đệ lại không biết nên hỏi thế nào.
Tiêu Chiến thấy Tiêu Lãng thì vui vẻ, hắn cùng đại ca từ nhỏ đều vào cận vệ doanh khác nhau, ngày nghỉ của hai người cũng không trùng khớp, không dễ dàng gặp mặt, khi còn nhỏ chiêu thức Tiêu Chiến học đều là một tay Tiêu Lãng dạy dỗ, huynh đệ hai người tình cảm thực tốt, Tiêu Lãng tuy rằng ít nói nhưng đối với Tiêu Chiến thực ôn hòa, tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ nghiêm khắc răn dạy tiểu Tiêu Chiến phạm sai vài câu, nhưng phần yêu thương này không là giả, so với phụ thân lạnh lùng, Tiêu Lãng trầm mặc ôn nhu càng cho Tiêu Chiến cảm giác như phụ thân, hiện tại Tiêu Chiến cũng không nhỏ, nhưng đối với Tiêu Lãng vẫn là có chút ỷ lại.
Tiêu Chiến từ qua năm cũng chưa gặp qua Tiêu Lãng, ngày hôm qua rối loạn cũng không thể nói cái gì, hiện tại thật vất vả có thể cùng đại ca nói chuyện phiếm một hồi vẫn là rất vui vẻ, nói tới nói lui lẩm bẩm nửa ngày, Tiêu Lãng yên lặng nghe, cau mày thật chặt, một lúc lâu nói: "Năm ngoái...ngươi là như thế nào liền thăng tam đẳng thị vệ?"
Tiêu Chiến mờ mịt nhìn Tiêu Lãng, lắc lắc đầu: "Ta không biết...."
Tiêu Lãng nhìn kỹ Tiêu Chiến, con ngươi Tiêu Chiến màu đen trong suốt, ngẩng đầu nhìn Tiêu Lãng, hắn không nói dối, hắn là thật sự không biết.
Ngày ấy hắn hưu mộc trở về Bích Đào uyển, còn không tiến vào cửa cung liền thấy Vương Nhất Bác cầm ô đứng trong tuyết, hình như là tại ngắm tuyết, chính mình lúc ấy không tránh khỏi chỉ phải đi qua thỉnh an, không nghĩ tới Vương Nhất Bác hỏi tên của hắn, liền thăng hắn làm bên người thị vệ.
Việc này Tiêu Chiến về sau cũng hiểu được kỳ quái, cân nhắc thật lâu sau cảm thấy nhất định là hôm ấy điện hạ ngắm tuyết tâm tình tốt, thuận tiện đề bạt chính mình một chút, Tiêu Chiến âm thầm mừng chính mình vận khí tốt.
Tiêu Chiến tuy rằng không quá thông minh, nhưng là biết chuyện của mình cùng điện hạ là không tốt để cho người khác biết đến, Tiêu Lãng nếu là thực sự ép hỏi hắn hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào, may mà Tiêu Lãng cũng kiêng dè, lại mang theo chút rụt rè của thiếu niên, không có thật sự hỏi đến.
Bộ dáng Tiêu Chiến cùng Tiêu Lãng rất giống, nhưng mặt mày càng muốn thâm thúy hơn một ít, nhìn qua so với Tiêu Chiến ổn trọng hơn nhiều.
Đệ đệ mình tự mình biết đạo, tư chất Tiêu Chiến miễn cưỡng xem như thượng đẳng, Vương Nhất Bác chính là có tái cầu hiền nhược khát cũng sẽ không chiêu hiền đãi sĩ đến cái phân thượng này, từ năm trước chính mình được Tử Quân Hầu đề bạt làm Thống lĩnh kỵ binh dũng mãnh doanh, Tiêu Lãng vẫn luôn không rõ, ân sủng của Đại hoàng tử không là tốt nhận như vậy, trong lòng Tiêu Lãng vẫn luôn nghi hoặc, nhưng vẫn không thể tìm cách hảo hảo cùng Tiêu Chiến tán gẫu một chút, hôm qua thấy đủ loại của hắn cùng Vương Nhất Bác, trong lòng Tiêu Chiến toát ra cái suy nghĩ không dám tưởng.
Đại hoàng tử sủng ái Tiêu gia bọn họ như vậy, chẳng lẽ là bởi vì đối với Tiêu Chiến....
Tiêu Lãng cưỡng bách chình mình quên đi này đó, nhưng trong lòng vẫn là lo lắng, không nói đến việc này truyền tới có dễ nghe hay không, Vương Nhất Bác không phải là người có tính tình tốt, là chủ công hoàn hảo, nếu là làm...cái kia, liền tính tình ngây thơ đệ đệ mình, vạn nhất thời điểm chọc giận Vương Nhất Bác nên làm cái gì bây giờ? Gần vua như gần cọp, Tiêu Lãng lo lắng cho đệ đệ mình sẽ không minh bạch chịu tội.
Cho tới bây giờ Tiêu Lãng không nghĩ quá muốn mượn đệ đệ một bước lên mây, nếu là có thể làm cho Đại hoàng tử buông tha Tiêu Chiến, khiến Tiêu Chiến hiện tại từ quan về nhà cũng được, nhưng hiển nhiên không có khả năng Vương Nhất Bác làm như vậy, ơn trạch thiên gia, hướng tới chỉ có thể tạ ơn, không thể tránh.
Tiêu Chiến vô tư tới vô tâm cùng Tiêu Lãng hỏi thăm chuyện kỵ binh dũng mãnh doanh, vẻ mặt cư nhiên có chút hướng tới, Tiêu Lãng có lệ hắn, trầm mặc một lúc lâu nói: "Chiến Chiến...bình thường để ý một chút, không cần cùng điện hạ quá...thân mật, cố gắng làm trọn bổn phận thị vệ, hiểu không? Bình thường lại càng không cần cầu ban cho, chờ đến...thì tốt rồi." Chỉ cần không ra sai lầm lớn, chờ đến ngày Vương Nhất Bác phiền chán, nghĩ đến có thể sẽ cho đệ đệ một cái hảo hảo đường lui.
Tiêu Chiến nghe vậy sửng sốt, Tiêu Lãng phân phó hiển nhiên trái ngược với giáo huấn của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến theo bản năng cảm thấy là đại ca nói chuyện hôm qua, Vương Nhất Bác giáo huấn quá khắc sâu, Tiêu Chiến lắc lắc đầu: "Ta...ta nghe điện hạ."
Chuyện hôm qua Tiêu Chiến trở về chính mình cũng suy nghĩ rất nhiều, câu kia của Vương Nhất Bác "hôm nay nếu người bị thương là ta" xúc động Tiêu Chiến, suy bụng ta ra bụng người, Tiêu Chiến sâu sắc cảm thấy Vương Nhất Bác nói có lý, lời nói của Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến mà nói chính là chân lý, hắn có chút tốt bụng dùng Vương Nhất Bác lừa gạt nói tới an ủi Tiêu Lãng: "Đại ca yên tâm, chỉ cần nghe điện hạ là tốt rồi, khác không cần suy nghĩ nhiều."
Tiêu Lãng khiếp sợ nhìn Tiêu Chiến, tâm đệ đệ hắn như thế nào liền rộng rãi như vậy? Tiêu Chiến hoàn toàn không biết đại ca lo lắng, ngồi xếp bằng trên xe ngựa, cánh tay trái băng bó tốt, trong ngực ôm một hộp điểm tâm, chậm rãi, ấn màu sắc cùng hoa văn điểm tâm lần lượt ăn một cái, ăn đến một cái hồ điệp quyển cảm thấy mùi vị không tệ, đã đem toàn bộ hồ điệp quyển đặt hết lên, hắn cho Tiêu Lãng một cái, còn lại không nghĩ tiếp tục ăn, nghĩ đến trong chốc lát Vương Nhất Bác đói bụng là có thể ăn một ít.
Tiêu Lãng tiếp nhận điểm tâm ăn, mày vẫn là khóa chặt, Tiêu Lãng vẫn luôn không thể lý giải, trong những năm tháng về sau, hắn một mực yên lặng lo lắng cho tiền đồ của đệ đệ, ngay từ đầu là lo lắng Vương Nhất Bác thích Tiêu Chiến, sau lại bắt đầu lo lắng Vương Nhất Bác sẽ không còn yêu thích Tiêu Chiến, hắn vẫn luôn lo lắng, thẳng đến rất nhiều năm về sau, Tiêu gia trở thành đại tộc hết sức quan trọng trong hoàng thành, vị trí của Tiêu Chiến cũng cực nhân thần, Vương Nhất Bác đến hai đứa con trong tã lót của Tiêu Lãng cũng phong hầu, càng là dùng vô số máu tươi loại bỏ trở ngại giữa hai người.
Khi đó Tiêu Lãng mới hiệu được, mỗi một đường đi mỗi một nước bước Vương Nhất Bác đều yên lặng vì Tiêu Chiến bày đường, Vương Nhất Bác tựa như trưởng bối kiên nhẫn giáo dục hài đồng, nắm tay Tiêu Chiến, khiến cho đệ đệ ngốc của hắn tỉnh tỉnh mê mê, lại vững vàng đương đương đuổi theo bước chân Vương Nhất Bác đi đến chỗ cao nhất thế gian, thẳng đến khi đó Tiêu Lãng mới dỡ bỏ tất thảy bất an, triệt để yên lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip