Chương 18
Sau khi đoàn người trở lại hoàng thành, được quan viện Lễ bộ tiếp tới nội thành, trước khi vào thành Vương Nhất Bác còn theo lệ phân phát cho dân chúng lương khô cùng hạt mầm, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy.
Vài vị hoàng tử sớm chờ tại cửa cung, Vương Nhất Nguyễn sắc mặt tái nhợt, trong mắt Tam hoàng tử Vương Nhất Mạch lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa, Vương Nhất Dương lại như là cái gì cũng không biết, còn đối với Vương Nhất Bác cười vô hại, Ngũ hoàng tử Vương Nhất Tùy thật là cái gì cũng không biết, vui tươi hớn hở nhìn tình cảnh náo nhiệt trước mắt.
Vương Nhất Bác xuống ngựa, các Hoàng tử vội tới gần vấn an, hư tình giả ý hàn huyên vài câu, theo Vương Nhất Bác đi Thừa Càn cung, hoàng đế vẫn còn đang chờ.
Vương Nhất Bác vừa vào Thừa Càn cung liền cảm nhận được một tia hương vị đặc biệt, nguyên bản nên ở đó Lệ phi lại không thấy bóng dáng, thần sắc hoàng đế so với khi chính mình xuất cung cũng không có tốt hơn một chút, sắc mặt hình như là càng kém đi.
Vương Nhất Bác y lễ thỉnh an, lại tinh tế ân cần thăm hỏi bệnh tình, Hoàng đế có chút không yên lòng, thản nhiên cười cười, hỏi Vương Nhất Bác trên đường gặp chuyện gì, lại an ủi vài câu, nhưng không có đề cập tới xử lý thích khách như thế nào.
Hoàng đế tinh thần không tốt, trong lòng có điều cố kỵ còn không có nghĩ ra, cho nên không nghĩ nói trước, nhưng chuyện lớn như vậy, hắn không nói đến tự nhiên sẽ có người nói.
Vương Nhất Mạch cười nói: "Ta nghe nói đại ca ở trên đường gặp chuyện? Điều này cũng mới mẻ, trên đường đi hoàng trang lại có thể gặp gỡ thích khách, đại ca cũng nói cho các huynh đệ nghe một chút!"
Mẫu phi Tam hoàng tử Vương Nhất Mạch Đức phi mất sớm, chính mình tư chất bình thường, không được Hoàng đế thích, thuộc loại hình cha không đau nương không yêu, bình thường ai cũng không đem hắn để vào mắt.
Đối với Hoàng tử như vậy, giống như Thái hậu giống như Hoàng đế một dạng, mặc kệ trong lòng thích không thích trên mặt đều không lộ ra cái gì, cũng không có quá khắt khe với hắn, nhưng như là Lệ phi lâu ngày nịnh nọt, bình thường cũng không hòa nhã với Vương Nhất Mạch, trong lòng Vương Nhất Mạch tự nhiên là có hận, hiện tại thấy Vương Nhất Nguyễn thật sự té đau nên kiềm chế không được.
Vương Nhất Bác cười khẽ: "Ta cũng cảm thấy kỳ quái, hảo hảo đi làm chính sự, lại chọc phải một ít mao tặc, trong lòng ta ngược lại may mắn, may mắn lần này thân canh là ta thay phụ hoàng đi, nếu là phụ hoàng đích thân đi, kia...."
Sắc mặt Vương Nhất Nguyễn nháy mắt trắng bệch, Vương Nhất Nguyễn nhìn về phía Vương Nhất Bác, trong lòng hận cực, đem nhà ông bà ngoại chính mình tha xuống nước không nói, thế nhưng còn dám chụp mũ hành thích vua!
Trên tháp sắc mặt hoàng đế cũng thay đổi, Vương Nhất Bác cười khẽ: "Ta sai người đem những người đó áp giải đến Thuận Thiên phủ, lại không biết thẩm vấn như thế nào? Tặc nhân này là từ đâu ra, cũng không cướp tiền, chỉ giết về hướng ta, chẳng lẽ là ta chọc bọn họ?"
Trong điện an tĩnh rất nhiều, Vương Nhất Dương tiếp lời nói: "Đại ca vừa trở về còn không biết, đây là cái đại án, sau khi trở về liền chuyển lên Đại Lý tự, sau đó...những thích khách đó toàn bộ đều chết."
"Chết?!" Trong mắt Vương Nhất Bác lộ vẻ không thể tin, "Thời điểm bắt giữ tặc tử bọn họ còn cầu xin tha thứ, mắt thấy những người này là không muốn chết, như thế nào liền toàn bộ đều chết hết như vậy?"
Vương Nhất Mạch cười cười, khoe khoang một chút chỉ số thông minh của mình: "Đại ca còn không rõ ràng sao? Hiển nhiên là có người sốt ruột, giết người diệt khẩu!"
Đầu Vương Nhất Nguyễn đầu mồ hôi, đi đứng lảo đảo, cơ hồ muốn lung lay sắp đổ, Vương Nhất Bác chậm rãi hạ một đao cuối cùng: "A, vậy cũng vô phương, cho dù tử thi cũng có thể tìm ra không ít chứng cứ, Đại lý tự phá án kín đáo, nhi thần tin tường Đại Lý tự, phụ hoàng sẽ cho nhi thần một lời giải thích."
Hoàng đế nhắm mắt, gật đầu: "Đây là tất nhiên, Bác nhi lần này chính sự vất vả, trẫm tự nhiên có ban thưởng thật tốt, trước đi Từ An điện đi, Thái hậu còn đang chờ ngươi."
Vương Nhất Bác quỳ an.
Vương Nhất Bác vừa mới xuống kiệu đã bị Tôn ma ma đón đi lên, trong chính điện Thái hậu đã chờ từ sớm, trong lòng Thái hậu vẫn luôn nhớ, thấy Vương Nhất Bác đến vội gọi người lại gần nhìn kỹ một phen, Vương Nhất Bác biết chuyện này nhất định làm Thái hậu sợ hãi, vội vàng cười nói: "Hoàng tổ mẫu đây là làm sao vậy? Tôn nhi bất quá là ra ngoài một chuyến, một sợi tóc cũng không ít đi."
Trong lòng thái hậu vừa tức lại đau, còn chưa nói gì nước mắt đã chảy ra, nức nở nói: "Chính là như vậy! Cũng không thể làm cho ai gia bớt lo... Hoàng hậu nhẫn tâm, buông tay liền đi rồi, đem ngươi lưu lại cho ai gia, nếu là ra thương tích gì, qua vài năm nữa ai gia như thế nào đối mặt hoàng hậu...."
Lời này của Thái hậu đâm vào tâm Vương Nhất Bác, nhắc đến Lăng hoàng hậu, trong lòng Vương Nhất Bác cũng là đau xót, vội vàng quỳ xuống, thấp giọng nói: "Tôn nhi cũng không bị làm sao, không dám làm hoàng tổ mẫu lo lắng, hoàng tổ mẫu còn đang khỏe mạnh, những lời này trăm triệu không thể nói."
Thái hậu lại cầm tay Vương Nhất Bác nức nở một lúc lâu, để cho Vương Nhất Bác khuyên nhủ nửa ngày mới tốt một chút, ngoan nói: "Dám đối với Đại hoàng tử động thủ, xem ra là có vài người điên rồi, mấy năm nay ai gia thật sự là quá mức từ bi, không khiến người e ngại, chuyện này ai gia nhất định không thể cho người dễ dàng bỏ qua...."
Lão Thái hậu đem Vương Nhất Bác nâng dậy, để cho Vương Nhất Bác ngồi ở bên cạnh mình, vuốt lưng tôn nhi chậm rãi nói: "Ai gia phái người đưa tin đến Tĩnh Quốc công phủ cùng Tử Quân Hầu phủ, lần này ai gia muốn hảo hảo cho những người đó trường chút giáo huấn...."
Vương Nhất Bác cười khẽ: "Hoàng tổ mẫu gây chiến, những người đó đã chết, nghĩ đến là tra không được cái gì."
"Chuyện lần này không cầm được chứng cứ, đó là do Đại Lý tự không dám tra vào chỗ sau! Vụ án như vậy, không có phụ hoàng ngươi gật đầu Đại Lý tự dám tra đi xuống sao?!" Hiện giờ Thái hậu đối với hoàng đế cũng có oán khí, chỉ là vẫn đau lòng, không nói ra cái gì, chỉ nói, "Đừng trách phụ hoàng ngươi, cánh tay phải giấu trong tay áo, phụ hoàng ngươi cũng có bất đắc dĩ khó xử, chuyện này động đến toàn bộ Chân gia, hiện tại còn chưa tới thời điểm.... Hiện giờ chứng cứ không đủ, hoàng đế cũng không có nói muốn tiếp tục tra, nếu không động Chân gia, vậy muốn mượn cơ hội này.... Thôi, này đó trở về Tử Quân Hầu sẽ nói cho ngươi."
Thái hậu vẫn luôn giữ điểm mấu chốt luôn thủ hậu cung không tham chính sự, cho dù trong âm thầm thao túng nhiều hơn nữa, mặt ngoài là không chịu chính mình ra tay. Nhưng thái hậu mẫu gia lực lượng khổng lồ, nếu muốn âm thầm giài quyết rắc rối khó gỡ, tự nhiên có người thay nàng giải ưu phiền.
Hoàng đế nếu nhớ chuyện cũ không muốn động Chân gia, vậy muốn đưa ra vật ngang giá đến bồi thường Vương Nhất Bác.
Thái hậu thở dài, hiện giờ mình cùng nhi tử thế nhưng muốn vận dụng thế lực của từng người áp chế lẫn nhau, như thế nào buồn cười. Thái hậu nhìn Vương Nhất Bác mặt mày tinh xảo trong lòng có hơi chút an ủi, nhi tử tính tình quái gở miễn cưỡng, Tôn nhi liền tốt hơn nhiều, nếu có một ngày Vương Nhất Bác có quyền lực to lớn, tất nhiên sẽ không làm khó mình và chính mình mẫu gia, Vương Nhất Bác là người sẽ chiếu cố nhà ông bà ngoại, Thái hậu yên tâm.
Thái hậu lại nói với Vương Nhất Bác nửa ngày, vẫn luôn lo lắng hắn bị chuyện hôm qua dọa, trong lòng Vương Nhất Bác khẽ động, chậm rãi nói: "Bây giờ tôn nhi có thể bình an trở về, nhiều mệt thân vệ trung thành."
Thái hậu từ ái nhìn Vương Nhất Bác, cười nói: "Cận vệ bên cạnh ngươi chính là làm cái này, ngươi hảo hảo khao thưởng đi thôi."
Vương Nhất Bác cười cười, ra vẻ vô ý nói: "Bên người Tôn nhi có một người gọi là Tiêu Chiến, thực trung thành, chính mình bị thương thành như vậy vẫn luôn liều mạng thủ hộ ta, Tôn nhi trong lòng cảm động." Vương Nhất Bác ngôn ngữ mơ hồ, cũng không có câu nào là nói dối, lại đem sự tình miêu tả vạn phần mạo hiểm, giống như Tiêu Chiến vì bảo hộ hắn mà rước lấy thương tích đầy mình.
Thái hậu mỉm cười: "Vậy hảo hảo cho người này một phần ân điển, cũng có thể khích lệ người bên cạnh ngươi, ngự nhân thuật ngươi so ai gia hiểu biết, biết người dùng tốt, liền đem người như vậy đề bạt đến bên người, lại có vạn nhất cũng có thể chu toàn bảo vệ ngươi."
Vương Nhất Bác gật đầu: "Tôn nhi biết."
Sau khi đi ra Từ An điện Vương Nhất Bác trực tiếp trở về Bích Đào uyển, bên ngoài cũng không thiếu người muốn gặp hắn, nhưng Vương Nhất Bác không có cái kia tâm tư nhất nhất ứng phó rồi, thái hậu đã vẽ đường, nếu hoàng đế muốn bảo hộ Chân gia liền muốn xuất ra nhất định thành ý, những thứ khác Vương Nhất Bác tuyệt không muốn hảo tâm tổn trí, hiện tại hắn chỉ muốn gặp Tiêu Chiến.
Trong tẩm điện Tiêu Chiến cuộn tròn trên tháp, sau khi trở về hắn bị Nguyên Mộ Hàn bắt uống một chén lớn dược thiện, lúc này có chút buồn ngủ, thấy Vương Nhất Bác đến vội vàng bật dậy thỉnh an, Vương Nhất Bác đem người nâng dậy, cùng ngồi trên giường, Vương Nhất Bác cởi quần áo Tiêu Chiến nhìn thương thế, Tiêu Chiến chính mình lại không quá để ý, nói: "Điểm ấy vết thương dùng dược vài ngày thì tốt rồi, những thích khách đó thẩm vấn được gì sao? Là ai muốn hại điện hạ?"
Vương Nhất Bác cười cười: "Không có chuyện gì, yên tâm."
Tiêu Chiến đối với chuyện của Vương Nhất Bác mẫn cảm xấp xỉ động vật nhỏ, nghĩ nghĩ nói: "Có phải là Chân gia hay không?"
Vương Nhất Bác nhướng mày: "Ngươi còn biết cái này."
Chuyện Lệ phi cùng Lăng hoàng hậu trong ngoài cung đều biết, Tiêu Chiến liền tính có không tỉnh ngủ cũng hiểu được một ít, nghĩ nghĩ nói: "Chân gia đối điện hạ không tốt, Hoàng thượng vì cái gì không xử tội Chân gia đâu?"
Vương Nhất Bác nở nụ cười, muốn là người khác hỏi cái này Vương Nhất Bác liền cười lạnh cũng lười cho, nhưng Tiêu Chiến hỏi ra Vương Nhất Bác lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, tâm trí Tiêu Chiến của hắn còn nhỏ, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến khiến hắn nằm xuống gối đầu lên cánh tay mình, chậm rãi nói: "Trước kia lúc hoàng thượng đăng cơ, cũng đã trải qua một phen khúc chiết, lúc trước trừ bỏ Thái hậu cùng nhà mẫu hậu ta, Chân phủ cũng xuất không ít lực."
Nhắc tới chuyện lúc trước trong lòng Vương Nhất Bác có chút ghê tởm, tiếp tục nói: "Sau khi hoàng thượng đăng cơ, bắt đầu chán ghét ông bà ngoại cản trở, hắn muốn quyền lợi tuyệt đối, hoàn toàn quên để đem hắn lên vị trí này Vi phủ Lăng phủ đã chết bao nhiêu người, chỉ làm theo ý chính mình, dưới loại tình huống này, Chân phủ liền thành thân binh bảo vệ hoàng quyền."
"Phụ hoàng ta bốn phía đề bạt Chân gia, muốn dùng đến áp chế nhà ông bà ngoại chính mình..." Vương Nhất Bác nhịn không được cười lạnh, "Hắn như thế nào lại không nghĩ, chờ đến Chân gia đi lên vị trí này, chưa chắc sẽ dễ không chế hơn Vi gia Lăng gia, một lòng chỉ tin Lệ phi ninh hót cùng nhu thuận, đồ ngu!"
Tiêu Chiến lăng lăng nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhìn hắn một bộ ngây ngốc cũng có chút buồn cười, khẽ cười hỏi: "Nghe hiểu?"
Tiêu Chiến thành thật lắc lắc đầu, hắn nghe không hiểu.
Vương Nhất Bác cũng không trông cậy vào hắn nghe hiểu bao nhiêu, nghe vậy cười cười, lại tán gẫu chuyện khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip