Chương 25

Tiêu Chiến mơ mơ màng màng một chuyến trở về nhà lại bệnh một hồi, không khỏi có chút chột dạ, quả nhiên sau khi trở về đã bị Vương Nhất Bác giáo huấn một trận, Tiêu Chiến đang tuổi lớn, bệnh một hồi liền muốn ốm một vòng, Tiêu Chiến chính mình không quan tâm nhưng Vương Nhất Bác lại để ý, thuốc bổ cho hắn dùng mỗi ngày càng nhiều.

Họa vô đơn chí, Tiêu Chiến hồi cung không vài ngày lại bắt đầu mọc răng, Tiêu Chiến đến tuổi, hai cái răng khôn cũng bắt đầu mọc, không biết là vị trí không đúng hay là như thế nào, làm cho răng bên cạnh cũng đau theo, may là Tiêu Chiến không yếu ớt cũng bị gây sức ép một hồi, mỗi ngày ăn cơm đều trở thành vấn đề.

Vương Nhất Bác nâng cằm Tiêu Chiến hướng ra chỗ sáng nhìn kỹ, lợi quanh chỗ mọc răng đều sưng đỏ, hai cái răng còn chưa mọc được một nửa, vậy thì đến lúc nào mới xong?

Tiêu Chiến nhìn một bàn thức ăn mà phát sầu, Vương Nhất Bác nhìn bộ dáng của hắn cũng không muốn ăn, nói: "Đều dọn xuống đi, đổi một chút canh cháo đi lên, dặn dò xuống, vài ngày nữa không cần làm những món này, cháo gạo nấu loãng một ít, bên trong thêm nhiều chút rau xanh và thịt băm."

Cung nữ đáp ứng đem chén đĩa trên bàn dọn xuống, Tiêu Chiến nhìn một bàn thức ăn vội vàng nói: "Không cần dọn, điện hạ ăn đi, thần uống cháo là được rồi, thần... thần thích uống cháo."

Nguyên Mộ Hàn đứng hầu một bên nhịn không được cười ra tiếng, Tiêu Chiến có chút ngại ngùng, ấp úng nói: "Cháo... uống rất tốt."

Vương Nhất Bác chịu không được nở nụ cười: "Thôi, xem như ăn cháo bảo dưỡng dạ dày."

Hai người uống mấy bát cháo thì thôi, từ khi Tiêu Chiến trở về bị bệnh liền uống cháo, đã sớm ngán, tắm rửa xong hai người lên giường, Vương Nhất Bác gọi người lấy một hộp băng phiến bạc hà đến, chính mình đùng tay quét một ít, nói: "Há mồm."

Tiêu Chiến thành thật hé miệng, để cho Vương Nhất Bác ở chỗ nứu sưng đỏ thoa một ít thuốc bột, chỗ sung lập tức dịu đi rất nhiều, Vương Nhất Bác hơi nheo mắt lại nhìn xem: "Cái này cũng không thể trị tận gốc, dù sao cũng phải chờ răng mọc xong mới tốt được."

Thoa thuốc xong Tiêu Chiến khép miệng, xoa xoa hai má phát mỏi nở nụ cười, mơ hồ không rõ nói: "Không có việc gì, thần không đau."

" Có quỷ mới không đau." Vương Nhất Bác đau lòng nhẹ xoa đầu Tiêu Chiến, tiểu thị vệ của hắn làm sao lại luôn chịu khổ đâu, "Đừng nói nữa, trong chốc lát thuốc lại tan, thuốc này không thể dùng nhiều, hại dạ dày."

Tiêu Chiến im miệng gật đầu, nhìn nhìn chân Vương Nhất Bác, đột liên lại nhớ tới cái gì, không thể nói chuyện, kéo lại tay Vương Nhất Bác viết xuống: Ấn của điện hạ đâu? Đã lấy ra sao?

Vương Nhất Bác nắm lấy tay viết chữ của hắn, cười khẽ: "Ngươi về nhà được một ngày liền tìm đến, thái giám thanh lý sen tàn trong ngự hoa viên mò ra từ trong hồ Thanh Ba."

Tiêu Chiến ngốc lăng, hắn tận mắt nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác đem đại ấn bỏ vào ám cách trong thư phòng a? Tại sao lại chạy đến trong hồ?

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Phía trước làm ra náo loạn như vậy, ta cũng không thể tự mình lấy ra đi, thái giám tìm được trong ngự hoa viên, không tra được ai ném, như vậy là tốt nhất."

Hoàng đế đương nhiên hoài nghi Vương Nhất Dương, đương nhiên sẽ cho rằng Vương Nhất Dương ném ra vì thoát tội, Vương Nhất Dương không biết Vương Nhất Bác làm gì sau lưng, hiện tại càng muốn cùng Vương Nhất Bác giải thích rõ ràng, Vương Nhất Bác ngược lại chính mình trong trong sạch sạch, không người hoài nghi.

Tiêu Chiến nghĩ không rõ, Vương Nhất Bác lại càng không nguyện ý để hắn hiểu rõ điều này, cười cười chuyển hướng đề tài: "Đều là chuyện quá khứ, ta đang muốn dặn ngươi, vòng trang sức ta đưa ngươi ngày thường phải giấu kỹ, hiểu không?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, trịnh trọng viết cam đoan lên tay Vương Nhất Bác: Điện hạ yên tâm, thần vẫn luôn giấu rất kỹ.

Kỹ cái rắm! Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt trung thành kiên định của Tiêu Chiến dở khóc dở cười, nếu thật sự giấu kỹ sẽ không có một hồi bị bệnh kia, Vương Nhất Bác không muốn nhiều lời, chỗ của Khương phu nhân hắn để Nguyên Mộ Hàn điểm đến lại thêm khuyên bảo vài câu, tiếp tục nói sâu xa sẽ không tốt, tuy rằng Vương Nhất Bác rất muốn cho nữ nhân kia một giáo huấn vĩnh viển, nhưng nói thế nào cũng là thân nương của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không cách nào xuống tay, hắn sợ ném chuột vỡ lọ.

Bất quá tội lớn phạt nhỏ vẫn là cần thiết, ít nhất sắp tới hắn sẽ không lại cho phép Tiêu Chiến hồi Tiêu phủ, hắn cũng muốn Khương phu nhân nếm đến tư vị lo lắng cho Tiêu Chiến lại không thấy được, làm cho nàng thử một chút có phải hay không đoạt tâm đào phế.

Nói đến vòng cổ Tiêu Chiến nhịn không được lấy vòng trang sức trong áo lót ra, bảo thạch lóe sáng dưới ánh đèn đầu, Tiêu Chiến yêu quý vuốt ve, đây là ấn của điện hạ, ngày thường Tiêu Chiến mang theo bên người, thời thời khắc khắc đều có thể cảm thụ được đến, giống như bị Vương Nhất Bác khắc ấn lên trái tim, trong lòng Tiêu Chiến ấm áp, một chữ một chữ viết trong lòng bàn tay Vương Nhất Bác: Đây là ấn điện hạ khắc lên cho thần.

Tiêu Chiến nói thật tâm, lời này vào tai Vương Nhất Bác lại thành ra nhiều tầng ý nghĩa, Tiêu Chiến hiện tại chỉ mặc áo lót, ngồi ở trên giường nhìn mình, trong mắt lộ ra hết sức chân thành, đầu ngón tay còn đang mềm nhẹ hoạt động trong lòng bàn tay mình, Vương Nhất Bác nhắm mắt, nếu không phải Tiêu Chiến, hắn nhất định cho rằng đây là đang câu dẫn mình, hơn nữa lại còn rất thành công.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng cúi người đem Tiêu Chiến đặt dưới thân, nhẹ giọng nói bên tai Tiêu Chiến: "Đây không tính là ấn của ta cho ngươi, muốn khắc lên ấn của ta, phải dùng biện pháp khác...."

Tiêu Chiến tuy rằng nghe không hiểu Vương Nhất Bác đang nói cái gì nhưng vẫn có chút e lệ, bàn tay Vương Nhất Bác xoa nắn trên người Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vừa rồi không cho hắn nói chuyện, hắn vẫn luôn im lặng không dám lên tiếng, trong lòng lại phiên thiên.

Tiêu Chiến đã mười lăm tuổi, tuổi trẻ thân thể kiện toàn, lúc bị Vương Nhất Bác ôm vào lòng cũng sẽ thường xuyên nóng lên, thời điểm thân mật cũng sẽ có đáp trả, Tiêu Chiến mười hai tuổi liền theo Tiêu Lãng vào trong quân, mười bốn tuổi tiến cung, trung gian vẫn không có mấy ngày ở trong Tiêu phủ, Khương phu nhân cũng chưa an bài người thông phòng cho hắn, này đó hắn vẫn đều không hiểu, gần đây càng nhanh lớn, thời điểm cùng Vương Nhất Bác ngủ chung cũng sẽ có chút động tình.

Lúc này lại bị Vương Nhất Bác vừa sủng vừa đau âu yếm nửa ngày, bên tai vẫn luôn vang vang lời nói của Vương Nhất Bác, vừa ôn nhu vừa làm người thẹn thùng, thân thể Tiêu Chiến dần dần có phản ứng.

Vương Nhất Bác vẫn không biết, hôn nhẹ ngực Tiêu Chiến, cười khẽ: "Lại tha cho ngươi một năm, chờ đến lúc ngươi mười sáu, ta liền thật sự khắc ấn lên người ngươi, cho ngươi biết...." Tay Vương Nhất Bác dừng lại, phát hiện Tiêu Chiến biến hóa.

Vương Nhất Bác khẽ nâng lên thân nhìn phía dưới, mặt Tiêu Chiến lập tức đỏ, kéo chăn muốn che lại, Vương Nhất Bác một tay chụp lấy, khẽ nhướng mắt phượng: "Làm cái gì a, cho ta nhìn xem...."

Vương Nhất Bác nói Tiêu Chiến không dám không nghe, thẳng tắp nằm trên giường không dám nhúc nhích, mặt xấu hổ đỏ bừng, hai người đồng giường cộng chẩm đã mấy tháng, Tiêu Chiến đây là lần đầu như vậy, Vương Nhất Bác lại càng mềm lòng, lần đầu tiên của Tiêu Chiến, hắn muốn cho Tiêu Chiến lưu lại một hồi ức khoái hoạt.

Động tác của Vương Nhất Bác càng ôn nhu, nhẹ nhàng hôn trán cùng hai má Tiêu Chiến, dưới tay cũng không ngừng, chui vào trong quần áo Tiêu Chiến, một đường xuống phía dưới.....

Thân mình Tiêu Chiến mạnh run lên, ánh mắt trợn to, theo bản năng liền muốn giãy dụa, sao điện hạ lại có thể chạm vào chỗ kia của mình?! Vương Nhất Bác cười khẽ, tại ấn dường Tiêu Chiến rơi xuống một nụ hôn, dỗ dành: "Đừng động, nghe lời...."

Từng trận khoái cảm từ ngón tay Vương Nhất Bác rơi vào toàn thân Tiêu Chiến, trên người Tiêu Chiến đổ ra một tầng mồ hôi, như con cá ra khỏi nước, gắt gao cắn môi, rõ ràng thoải mái rồi lại thực sợ hãi, vẫn nhịn không được ôm lấy người đang thi ngược, muốn van xin Vương Nhất Bác buông tha hắn.

Vương Nhất Bác nhìn môi Tiêu Chiến bị cắn đỏ đừng nhăn mi, quát khẽ: "Buông ra, một chút nữa là cắn hư rồi...." Vương Nhất Bác cho rằng Tiêu Chiến rất e lệ, thanh âm càng ôn nhu, "Thoải mái liền kêu đi ra, chỉ có hai người chúng ta, không sợ...."

Tiêu Chiến cố sức nuốt nước bọt, hơi thở càng lúc càng dồn dập, do dự một lúc lâu mới nói, giọng khàn khàn: "Thần, có thể nói chuyện sao.... Điện hạ, thần, thần khó chịu...." Trong thanh âm Tiêu Chiến đã dẫn theo một tia khóc nức nở, lúc này Vương Nhất Bác mới nhớ ra sau khi thoa thuốc mình không cho hắn nói chuyện, nhất thời vừa buồn cười lại đau lòng, đồ ngốc này.... Tay Vương Nhất Bác càng thêm ôn nhu, nhẹ giọng nói: "Có thể, ta thích nghe tiếng ngươi, thoải mái sao?"

Tiêu Chiến nghe vậy sắc mặt lại càng đỏ, nói không nên lời khó nói, Vương Nhất Bác cũng không vội, một lần lại một lần hỏi hắn, cuối cùng cũng nghe được trả lời bản thân muốn nghe.

Tiêu Chiến thoát lực ngồi phịch trên giường, Vương Nhất Bác biết hắn thẹn thùng, sai người đưa nước đến lại đuổi cung nhân đi ra, tự mình lấy khăn lau người cho Tiêu Chiến, lại ôm Tiêu Chiến hảo hảo an ủi một phen, ôn nhu cùng tiểu ái nhân của hắn vượt qua đem đầu tiên thành niên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip