Chương 32
Ba ngày sau Chân Tư vào cung, làm chủ Vĩnh Phúc cung, ba ngày liên tục hoàng đế lâm hạnh Chân tần, nhất thời thánh sủng phi thường.
Trong hành cung lại như mọi ngày một dạng, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến mỗi ngày không phải câu cá thì đánh cờ, thích ý vô cùng, Tiêu Chiến thích chơi cờ, cho dù tới bây giờ cũng chưa thắng qua nhưng hưng trí rất cao, Vương Nhất Bác khi cùng người khác chơi cờ thường thích treo người, không lạnh không nóng từng chút đem đối phương phá hỏng, như mèo vờn chuột, nhưng khi cùng Tiêu Chiến chơi cờ, Vương Nhất Bác lại thực ôn hòa, còn cố ý mỗi lần đều biến hóa chiêu số, khiến Tiêu Chiến học được không ít.
Hôm nay hai người ngủ trưa một lát, sau khi tỉnh lại đang chơi cờ thì Nguyên Mộ Hàn vội vàng lại đây, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác gật đầu, cười lạnh: "Không việc gì, đem người giải đến trước Hải Yến điện, trong chốc lát ta đi."
Nguyên Mộ Hàn gật đầu đi.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn, muốn hỏi một chút là việc gì lại sợ là thứ gì mình không nên biết, do dự dò hỏi: "Điện hạ, làm sao vậy?"
Vương Nhất Bác mỉm cười trấn an: "Có một tiểu thái giám tay chân không sạch sẽ, trộm một ít đồ vật, không có việc gì." Vương Nhất Bác vốn muốn an ủi Tiêu Chiến cho nên nói bừa, ai ngờ Tiêu Chiến lại cảnh giác đứng lên, nghiêm mặt nói: "Bên người điện hạ tuyệt đối không thể để người như vậy, trộm đạo là việc nhỏ, nhưng có thể thấy được phẩm hạnh người này không được, đây là sơ hở bên người điện hạ, đều là hạ thần sai, thần cho rằng muốn sớm giải quyết mới tốt."
Vương Nhất Bác cười khẽ: "Quả thực là huynh đệ Tiêu Lãng, giống nhau cẩn thận, người này là do ca ca ngươi phát hiện."
Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác khen một câu, trong lòng thực cao hứng, nhưng vẫn cố gắng giấu đi vui vẻ trên mặt, nghiêm mặt nói: "Này vốn là chức trách của thần, bên người điện hạ không thể có bất luận lỗ hổng nào."
Vương Nhất Bác bật cười, nói: "Nghe lời ngươi, ta ngay lập tức đi giải quyết hắn." Vương Nhất Bác đứng dậy, giống như cô ý nhớ tới cái gì, cười nói, "Ngươi liền không theo ta đi, chỉ là việc nhỏ. Ta đột nhiên lại muốn ăn đào, ngươi đi hái cho ta một ít đi, chọn hồng một chút."
Tiêu Chiến vốn muốn đi theo, hỏi rõ ràng một chút là lúc nào trộm đồ vật, lại trộm cái gì, có đồng mưu hay không lại đem ra ngoài cho ai, nhưng lại tưởng việc chính mình có thể nghĩ ra khẳng định Vương Nhất Bác càng rõ, không cần chính mình nhiều lời, gật đầu: "Vậy thần đi thôi."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đi xa mới xoay người đi Hải Yến điện, ôn hòa trên mặt nháy mắt biến mất, lạnh giọng phân phó: "Trừ bỏ thị vệ, đem tất cả người trong cung đều gọi vào Hải Yến điện đi."
Cung nhân theo hầu vội vàng đi.
Dưới bậc thang Hải Yến điện lúc này một thái giám đang quỳ, khoảng chừng ba mươi tuổi, run run rẩy rẩy bị hai thị vệ canh giữ, sợ đến mức sắc mặt trắng nhợt như giấy.
Vương Nhất Bác từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh: "Thư tín truyền lại đâu?"
Nguyên Mộ Hàn vội vàng đem một phong thư đưa đến, Vương Nhất Bác mở ra nhìn, tờ giấy tràn đầy chữ nhỏ, đều là viết lại những chuyện Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến làm mấy ngày nay, không gì không có, ngay cả chuyện ngày ấy hai người thừa dịp bóng đêm ở bên hồ hôn môi đều viết xuống, Vương Nhất Bác càng giận trên mặt lại càng hiện ra bình tĩnh, cười khẽ: "Không dễ dàng, còn biết viết chữ đâu?"
Lúc nãy lá thư này chỉ mới có Tiêu Lãng xem qua, lúc này sắc mặt hắn cũng có chút trắng bệch, nếu phong thư này thật sự bị mang vào cung, vậy đệ đệ hắn....
Nguyên Mộ Hàn đến gần, thấp giọng nói: "Điện hạ, cung nhân đều lại đây."
Vương Nhất Bác gật đầu, nói: "Hôm nay cho các ngươi đến không có gì, chỉ muốn nói một tiếng, bình sinh bổn vương hận nhất mật thám, hai là kẻ không kín miệng, nô tài kia phạm vào cả hai điều kiêng kị của bổn vương, nếu không cho một điểm giáo huấn, sẽ khiến cung nhân bên cạnh mình quản cũng như không."
Tiêu Lãng ngẩng đầu nhìn hướng Vương Nhất Bác chờ xin chỉ thị, Vương Nhất Bác thản nhiên nói: "Trượng tễ."
Thái giám kia không nghĩ đến Vương Nhất Bác ngay cả hỏi cũng không hỏi liền trực tiếp xử lý mình, dưới tình thế cấp bách liền la lớn: "Vương gia tha mạng! Nô tài xin khai hết! Là Tứ...." Thái giám kia trong lòng sợ hãi đến cực điểm, không tự giác giãy dụa, thị vệ sợ hắn chạy, vội vàng cầm kiếm gõ mạnh lên đầu đã, thái giám kia liền ôm đầu tru lên.
Vương Nhất Bác cười khẽ: "Còn muốn đoái công chuộc tội? Đáng tiếc... chiêu này đối với bổn vương vô dụng. Bịt miệng, chậm rãi đánh cho bổn vương, chỉ cần sau một canh giờ chết là được." Cho rằng nói ra kẻ đứng sau màn liền cứu được một mạng sao? Nằm mơ, Vương Nhất Bác chính là muốn tất cả đều biết, chỉ cần có suy nghĩ không an phận, sẽ chết.
Tiêu Lãng âm thầm thở ra một hơi, hắn sợ nếu Vương Nhất Bác thật sự thẩm tra, vậy thanh danh đệ đệ hắn liền triệt để vỡ nát.
Tiêu Lãng có thể nghĩ đến, đương nhiên Vương Nhất Bác đã sớm nghĩ. Thái giám này không phải người của mình, là theo người của phủ Nội Vụ đến, làm việc này liền tính lên Chân gia. Lúc mình xuất cung Chân gia còn đang toan tính chuyện cho mình tuyển phi, vậy không phải Chân gia còn có thể là ai? Còn cần thẩm tra sao?
Vương Nhất Bác lệnh tất cả cung nhân nhìn dụng hình, bản thân xoay người đi tìm Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đang ở phía đông hành cung tinh tế chọn đào cho Vương Nhất Bác, động tĩnh bên phía Hải Yến điện một chút cũng không nghe thấy. Tiêu Chiến chọn được đầy một rổ, chủng loại cũng không đồng nhất, có vài cây là tiểu mao đào, quả lớn nhỏ bằng quả trứng gà, hơn nữa có chút chua, lại cứng không tốt ăn, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm mấy cây đào hồi lâu, trong lòng Vương Nhất Bác buồn cười, đến gần nói: "Này đó còn không đủ ngươi ăn? Làm gì luôn nhìn thứ kia?"
Tiêu Chiến còn đang băn khoăn chuyện thái giám kia trộm đạo, vội vàng hỏi, Vương Nhất Bác mỉm cười: "Không có việc gì, trộm cái tiểu lư hương, hiện tại... đã phạt đánh mấy trượng, chờ sau khi hồi cung liền trực tiếp ném hắn đi trông lãnh cung."
Lúc này Tiêu Chiến mới yên tâm, cùng Vương Nhất Bác nói chuyện khi còn bé nhớ bà vú cho hắn muối quả đào, từ nhỏ Tiêu Chiến đã ăn nhiều, bỏ bữa là chuyện thường, khi đó bà vú của hắn liền dùng tiểu mao đào này muối làm cam thảo cho hắn, hương vị chua chua lại ngọt ngào, hắn cũng muốn làm cho Vương Nhất Bác nếm thử.
Tiêu Chiến có thứ gì tốt đều muốn cho Vương Nhất Bác, lại sợ đồ vật thô chế hắn không thích, do dự nửa ngày mới nói, Vương Nhất Bác nghe vậy cũng cảm thấy hứng thú, cười nói: "Đi a, ngươi sẽ làm sao?"
Tiêu Chiến cười gật đầu: "Ân, khi đó bà vú đem theo ta mỗi ngày, ta nhìn nàng làm qua."
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến hái được không ít tiểu đào, thân quân thị vệ nhìn này một màn trong tâm khóe miệng thoáng kéo a kéo, Đại hoàng tử cùng Tiêu đại nhân hái nhiều đào lớn như vậy còn chưa đủ, bây giờ đến so tảo cũng không lớn hơn bao nhiêu tiểu mao đào cũng không buông tha sao?
Hai người trở về tẩm cung tự mình đem đào rửa sạch, Vương Nhất Bác lại sai người đem đường, muối, cam thảo Tiêu Chiến yêu cầu lấy đến, Tiêu Chiến cầm đao nhỏ lấy hết hạt đào, chỉ để lại phần thịt, lại dùng đường phán cùng muối hạt xát qua một lần, dựa theo cách làm trong trí nhớ, bỏ thêm chút cam thảo vào.
Vương Nhất Bác cầm một cái hũ nhỏ bằng sứ đến, cùng Tiêu Chiến thả trước một tầng hỗn hợp đường phấn cam thảo, lại trải một tầng thịt đào, trải cho đều, lại theo thứ tự lần lượt bỏ vào, ấn chặt xuống, cuối cùng Tiêu Chiến đem nắp hũ đóng lại thật kín, mỉm cười: "Được, hai ngày nữa có thể ăn."
Vương Nhất Bác lần đầu làm mấy thứ này, cảm thấy rất mới mẻ, liền đem hũ đặt ở bàn bát tiên trong tẩm điện, phân phó cung nhân ai cũng không được chạm vào, đợi hai ngày sau mở ra, hương vị quả thật không tồi, lại cùng Tiêu Chiến hái thêm không ít đào xanh, làm hơn mười hũ đào muối, mười mấy hũ được hai người chỉnh tề xếp hàng phía sau bình phong, không biết nhìn vào còn tưởng này là đồ cổ trang trí đâu.
Hai người trong hành cung qua ngày qua đến tiêu dao, bất tri bất giác đã sắp đến Tết Trung Nguyên, theo lệ hôm nay trong cung muốn cử hành hiến tế, thân là trưởng tử Vương Nhất Bác không thể không quay về, Thái hậu đã cho người đưa thư đến, dặn hắn phải đuổi kịp trở về trước Tết.
Vương Nhất Bác nhìn ra Tiêu Chiến vẫn luôn quyến luyến không muốn trở về cung, mềm lòng, cùng hắn thương lượng: "Trong cung lúc này vẫn quá nóng, ngươi muốn ở lại chơi đùa thêm vài ngày sao? Ta trở về vội vã việc hiến tế, sẽ không cùng ngươi, chờ mọi việc ổn thỏa ta lại để ca ca ngươi đến đón, được không?"
Tiêu Chiến vội lắc đầu: "Thần theo điện hạ trở về." Tiêu Chiến quả thật thích nơi này, ở đây và trong cung không giống nhau, chỉ có một chủ nhân là Vương Nhất Bác, có thể an tĩnh lại chơi đùa, thời gian hai người cùng một chỗ khiến Tiêu Chiến lưu luyến, nhưng nếu muốn chính mình lưu lại, cảnh sắc hành cung dù tốt hắn cũng không tâm tư nhìn, hơn nữa hắn tự nhận là thân vệ của Vương Nhất Bác, là đạo phòng tuyến cuối cùng khi Vương Nhất Bác gặp nguy hiểm, vậy thì làm sao hắn có thể rời đi chủ nhân?
Trong lòng Vương Nhất Bác ấm áp, phượng nhãn nhìn quanh, cung nhân đứng quanh chờ hầu hạ liền theo thứ tự lui ra, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đến xoa nhẹ đầu, cười dỗ hắn: "Về sau mỗi năm đều ít nhất cùng ngươi đến hành cung một chuyến, được không?"
Tiêu Chiến gật gật đầu, nghĩ nghĩ nói: "Ngày mai hồi cung, hôm nay thần đi trích một ít đào, điện hạ trở về liền đưa đến cho hoàng thượng cùng Thái hậu đi, điện hạ đến hành cung một chuyến, mang về vài thứ... cũng tốt hơn."
Vương Nhất Bác cười khẽ: "Cũng là ngươi nghĩ chu đáo, đi, lát nữa ta cùng ngươi đi câu tôm."
Tiêu Chiến cũng không phải rất thông thạo đạo lý đối nhân xử thế, chỉ là dựa vào bản tính cảm thấy, chính mình phải đi một nơi, có thứ tốt gì tất nhiên sẽ đem về cho Vương Nhất Bác cùng gia nhân, chính mình như vậy, Vương Nhất Bác càng sẽ như vậy.
Ngày đó Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến lại hảo hảo ở hành cung chơi suốt một ngày, Vương Nhất Bác đem những địa phương mấy ngày nay phát hiện còn chưa hoàn hảo đều nhớ kỹ, buổi tối lại gọi người của phủ Nội Vụ đến, lần lượt chỉ đạo: "Hải Yến điện đổi thành Vĩnh Lạc điện, Hà Thanh điện đổi thành Trường Sinh điện, lại thay mới tấm biển cửa cung bằng gỗ, chữ vàng trên biển lại dùng vàng ròng tạo...."
"Điện hạ...." Phó quản sự phủ Nội Vụ nhéo một phen mồ hôi, nói: "Hải Yến điện cùng Hà Thanh điện... là năm đó vừa xây nên hành cung đã định tên, hoàng thượng cũng biết, hiện giờ muốn sửa lại, có phải hay không...."
Vương Nhất Bác thản nhiên: "Nghe theo bổn vương là được." Cái gì Hải Yến Hà Thanh, lập cung điện cho mẫu hậu hắn còn không quên tự ca tụng công đức.
Phó quản sự phủ Nội Vụ nhanh chóng gật đầu xưng là.
"Phiến rừng đào phía đông hành cung không tồi, chỉ là thiếu chút, một mảnh đó giữ lại không nên động, lại từ nơi khác tìm gấp ba lần số đào đến trong này, cần phải làm cho bất cứ nơi nào trong hành cung đều có thể nhìn đến cây đào." Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ nói, "Không phải để thưởng hoa đào, đừng chọn những loại chỉ nở hoa không kết quả." Vương Nhất Bác lại phân phó thêm vào chuyện vụn vặt, phó quản sự phủ Nội Vụ đều đem nội dung nhớ kỹ.
Vương Nhất Bác sai người đem bạc đưa đến, mỉm cười: "Mấy ngày nay đại gia cũng thực vất vả, này đó để thưởng các ngươi, tránh nói ta theo các ngươi làm rộn đòi bạc phủ Nội Vụ."
Phó quản sự phủ Nội Vụ vội vàng cười làm lành: "Vương gia nói đùa, có thể xuất cung theo Vương gia là có thêm kiến thức, là bọn nô tài có phúc đâu."
Vương Nhất Bác đóng nắp chén trà để lên bàn, cười khẽ: "Không chỉ là thưởng cho các ngươi chăm chỉ, chuyện trong hành cung mấy ngày này... các ngươi đều nhìn thấy cả, sau khi hồi cung nếu có người hỏi thì nên nói như thế nào?"
Phó quản sự phủ Nội Vụ mơ hồ biết Vương Nhất Bác là nói đến việc hắn cùng Tiêu Chiến trong hành cung thân thiết, mấy ngày này hai người bọn họ cùng nhau ôn tồn trong hành cung hoàn toàn không có ý tránh người, ai cũng không phải kẻ ngốc, người của hành cung biết vẫn không có gì, các nàng suốt ngày cũng chỉ có thể ở đây, dù nói cái gì cũng không truyền đến được trong cung. Nhưng người của phủ Nội Vụ theo tới là phải hồi cung, cảnh tượng mấy hôm trước Vương Nhất Bác sai người trượng tễ thái giám trước Hải Yến điện phó quản sự phủ Nội Vụ vẫn chưa có quên đâu, lúc này nghe hắn hỏi đã ra một thân mồ hôi lạnh.
Vương Nhất Bác nhướng mày cười khẽ: "Biết nhiều việc mới như vậy, phỏng chừng còn chờ hồi cung khoa môi múa mép đâu."
Phó quản sự phủ Nội Vụ vội vàng quỳ xuống, rung giọng nói: "Vương gia minh giám, các nô tài là vật để hầu hạ chủ tử, đồ vật làm sao dám nói bừa bãi, chuyện trong hành cung lại càng không dám hé răng nửa lời."
Vương Nhất Bác mỉm cười: "Bổn vương thuận miệng nói đùa, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?" Không đợi phó quản sự phủ Nội Vụ bình tĩnh lại, Vương Nhất Bác lại nghiêm mặt, "Việc lần trước bổn vương không đến tìm ngươi, là vì bổn vương biết rõ là ai phá rối, nhưng việc này chỉ được phép xảy ra một lần, lần này theo đến đây ngoại trừ người của bổn vương chính là người phủ Nội Vụ các ngươi, người bên cạnh bổn vương không kẻ nào dám lắm miệng, nếu sau khi trở về bổn vương nghe nói gì đó.... Những người này đều là thủ hạ của ngươi, nếu ra chuyện gì cũng sẽ không đơn giản là trượng tễ một cái thái giám, bổn vương cũng không phải thiện nam tín nữ, đến lúc đó... cũng đừng trách bổn vương tàn nhẫn, ân?"
Vương Nhất Bác xây dụng ảnh hưởng rất nặng, phó quản sự phủ Nội Vụ liên tục dập đầu, vâng dạ: "Vương gia yên tâm, Vương gia yên tâm, có cho nô tài một ngàn lá gan cũng không dám, việc lần trước nô tài thật sự không biết, nô tài...."
"Đi." Việc lần trước Vương Nhất Bác cũng đã âm thầm điều tra, hắn tự nhiên không có quan hệ, không phải cũng sẽ không dễ dàng được bỏ qua như thế, cười trấn an, "Ngươi nhớ kỹ lời bổn vương là được, đi thôi."
Cuối cùng ngược lại được Vương Nhất Bác cho cái thần thái hòa nhã, nhưng phó quản sự phủ Nội Vụ vẫn bị dọa đến hồn cũng liêu xiêu, liên tục đáp ứng lui xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip