Chương 35
Thấm thoắt liền tới tháng tám, trước Trung Thu Thái hậu muốn đi đông hoa tự vì hoàng thất, lê dân cầu phúc, năm nay cũng không ngoại lệ.
"Ý của ai gia, năm nay ngươi cũng theo ai gia đi đi." Lão Thái hậu tin Phật, tin tưởng vững chắc chình mình vì Vương Nhất Bác niệm kinh bao nhiêu lần cũng không bằng Vương Nhất Bác tự mình đi quỳ lạy một cái, "Đi thắp nén hương, sờ sờ tràng hạt, cũng có thể lặng tâm, cầu Phật tổ phù hộ ngươi."
Chuyến đi này thế nào cũng phải mười ngày, Vương Nhất Bác suy nghĩ một lát, hiện giờ Vương Nhất Dương đã đi phía nam, Lệ phi tranh sủng còn không kịp, Vương Nhất Nguyễn một người cũng không làm được việc gì, chính mình xuất cung vài ngày cũng có thể, Vương Nhất Bác cười cười gật đầu: "Đều nghe Hoàng tổ mẫu."
Thái hậu vừa lòng mỉm cười: "Ai gia vốn cũng muốn mang Dương nhi đi, đáng tiếc hắn không ở trong cung, thật nhanh a, hiện tại đến Dương nhi cũng bắt đầu có thể làm việc."
Vương Nhất Bác mỉm cười, không dấu vết chuyển dời đề tài: "Vậy Hoàng tổ mẫu cũng chỉ mang theo tôn nhi? Còn người khác sao?"
Thái hậu lắc đầu, những hoàng tử khác đều không hợp tâm ý nàng, Vương Nhất Bác cười khẽ: "Không bằng mang theo Tứ muội muội đi, nàng mỗi ngày ở trong cung cũng nhàn rỗi, không bằng đi ra ngoài hít thở không khí."
Thái hậu nhịn không được thổn thức: "Ngươi đứa nhỏ này cũng là hiếu thuận nhất, cũng vì ngày đó Hoàng hậu từng chiếu cố mẹ con nàng, Hoàng hậu đi rồi, ngươi liền thay Hoàng hậu nhìn xem...." Tới gần Trung Thu, lão Thái hậu lại càng dễ dàng sầu não, Vương Nhất Bác bật cười, hắn trông chừng Phức Nghi cùng Ninh quý nhân cũng không phải chỉ vì trước đó Lăng Hoàng hậu từng chiếu cố các nàng, đương nhiên, cái này không thể nói cho Thái hậu, Vương Nhất Bác cười cười: "Mặc dù không cùng mẹ, Phức Nghi vẫn là thân muội muội của ta, mẹ con nàng cũng đáng thương, có thể chiếu cố tất nhiên tôn nhi muốn chiếu cố, lại nói tiếp... năm nay Phức Nghi cũng mười ba, trong các không chúa chưa xuất gia, Phức Nghi lớn nhất."
Hôn sự của Phức Nghi Thái hậu chưa bao giờ để trong lòng, mẫu thân thân phận thấp kém, vị phân không cao, vả lại không được sủng ái, liên quan Phức Nghi cũng không được chú ý theo, Thái hậu gật đầu: "Ân, ai lo lắng nàng."
Vương Nhất Bác cười khẽ, chậm rãi nói: "Trong lòng tôn nhi ngược lại vẫn luôn chú ý đâu."
Thái hậu nghe vậy nở nụ cười: "Ngươi này làm Đại ca cũng thực chu đáo, ngươi nhớ thương đâu? Là ai?"
Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ cười nói: "Hoàng tổ mẫu không biết, hiện giờ thủ hạ của ta có một người rất được trọng dụng, vốn là Tử Quân Hầu đề bạt đi lên, ta thấy là thật nhân tài, cũng gắng sức đề bạt, quả nhiên là người đắc dụng, ngày sau Tôn nhi khẳng định sẽ trọng dụng, nhưng... nhà hắn gia thế không cao, lại để bạt lên trên, không khỏi khiến người bất bình."
Thái hậu khẽ nhíu mày: "Ngươi rốt cuộc nói đến ai? Ngoại tổ ngươi đề bạt đi lên, ai gia làm sao lại không biết?"
Vương Nhất Bác cười khẽ: "Khinh ký Đô úy Tiêu Lãng."
Thái hậu mơ hồ có một ít ấn tượng, Vương Nhất Bác lại đem gia thế Tiêu gia rõ ràng nói qua: "Lại nói tiếp Tiêu Lãng này là hoàng thân đâu, tổ tiên cũng từng hiển hách qua, lập được quân công, cưới qua công chúa, lại rơi vào tay hậu đại không quá khởi sắc."
Thái hậu có chút thả lỏng: "Quân tử chi trạch, ngũ thế mà chém, nói như thế Tiêu Lãng này ngược lại không tham hưởng cơ nghiệp tổ tông, hiểu được tiến tới."
Vương Nhất Bác gật đầu: "Chờ xong việc lần này trở về có thể phong Chiêu Dũng Tướng quân, nếu lại định ra việc hôn nhân, phong cái Phiêu Kị tướng quân cũng có thể."
Đây là người Vương Nhất Bác muốn trọng dụng, Phức Nghi lại là công chúa chính mình không quá để ý, bên nào nặng bên nào nhẹ trong lòng Thái hậu thực rõ ràng: "Thôi, vừa là người ngươi muốn trọng dụng... ai gia cũng muốn nhìn xem một cái, được đến Phức Nghi thân phận không quá tôn quý, ngược lại xứng đôi. Chính là việc này không cần nói với phụ hoàng ngươi, ngươi vừa nói, phụ hoàng ngươi không đáp ứng, lại từ chối, vậy không cách nào. Vẫn là chờ ai gia trở về chậm rãi nói cho hắn đi."
Phức Nghi trong lòng Thái hậu là có thể có cũng có thể không, đối với hoàng đế cũng không phải quá quan trọng, việc này chỉ cần uyển chuyển một chút cũng không phải không thành, Vương Nhất Bác yên lòng: "Vậy đều dựa vào Hoàng tổ mẫu."
Trở lại Bích Đào uyển, Vương Nhất Bác đem việc sắp cùng Thái hậu đi dâng hương nói cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nghe nói là đến Đông Hoa tự liền sửng sốt, Vương Nhất Bác cười khẽ: "Làm sao vậy?"
Tiêu Chiến lắc đầu, nói: "Không có việc gì, thần... trước kia cũng đến đó."
"Ta cũng từng đến, khi đó là cùng mẫu hậu dâng hương, nhưng không ở lại." Vương Nhất Bác tựa trên tháp quý phi, lôi kéo Tiêu Chiến ngồi bên cạnh, "Lần này đi thế nào cũng phải mười ngày, chỉ cần trở về trước Trung Thu là được, vào chùa sẽ không có thịt ăn, bỏ được đi sao? Có sợ ủy khuất hay không?"
Tiêu Chiến ngại ngùng cười: "Thần... như thế nào sẽ ham ăn tục uống, ăn chay vài ngày cũng không có việc gì, thức ăn ở Đông Hoa tự thực ngon, cũng không ủy khuất."
Vương Nhất Bác nhịn không được chế nhạo: "Mạnh miệng đâu? Mỗi ngày ăn cơm đều chọn món mặn ăn, thế nào cũng phải do ta đem rau gắp vào trong bát ngươi."
Sắc mặt Tiêu Chiến có chút hồng, nghiêm mặt nói: "Thần cũng là... đau lòng ăn không hết sẽ bỏ, ăn thêm chút thịt, sẽ không lãng phí...."
Vương Nhất Bác chịu không được bật cười, đem Tiêu Chiến ngồi nghiêm chỉnh kéo vào trong ngực mình, ôm lấy mà hôn: "Nguyên lai là sợ lãng phí thức ăn.... Ngoan như vậy, sợ lãng phí về sau liền ăn nhiều chút, nhìn xem hiện tại ngươi gầy...."
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng xoa nắn người Tiêu Chiến, sau khi vào ở Bích Đào uyển, Tiêu Chiến ngược lại cao không ít, nhưng lại càng gầy đến chọc người đau lòng. Vương Nhất Bác đôi khi cũng nghi hoặc, ăn vài thứ kia, chẳng lẽ toàn bộ đều dùng nuôi xương cốt?
Tiêu Chiến cũng không quá lo lắng, đại ca của hắn trước đây cũng là như vậy lớn lên, đến khi trưởng thành vóc người liền đẹp hơn. Chính là Vương Nhất Bác nhìn đau lòng, nói: "Trong chốc lát ta đi phân phó Nguyên Mộ Hàn, về sau mỗi ngày cho ngươi chuẩn bị bốn bữa cơm, gầy như vậy, chờ vào đông liền chịu lạnh không được, đến lúc đó bị bệnh lại càng phiền toái."
Tiêu Chiến vốn muốn khuyên nhủ Vương Nhất Bác không cần vì hắn mà phiền toái như vậy, nhưng nghe lời này lại thấy trong lòng ấm áp, cũng đáp ứng, ăn chiều chút cũng tốt, miễn cho sinh bệnh, chính mình khó chịu không nói, nhưng không khéo sẽ lây cho Vương Nhất Bác.
Ba ngày sao Vương Nhất Bác theo Thái hậu xuất cung đi Đông Hoa tự, Vương Nhất Bác cùng Thái hậu ở chính điện dâng hương, cầu phúc, sau Thái hậu còn muốn tụng kinh ngàn lần, Vương Nhất Bác liền lui ra trước.
Nguyên Mộ Hàn ở bên ngoài chờ hồi lâu, thấy Vương Nhất Bác rốt cuộc đi ra vội vàng tiến lên đón: "Vương gia, có chuyện quan trọng!"
Vương Nhất Bác cùng Nguyên Mộ Hàn đến chỗ ít người, thấp giọng nói: "Làm sao?"
Nguyên Mộ Hàn nhìn xung quanh, trừ bỏ Tiêu Chiến còn lại đều ở phía xa, không ngại sự, lúc này mới thấp giọng la lên: "Phía nam truyền đến tin tức, Tứ hoàng tử đến bên kia liền cùng vài tên quan viên địa phương câu... giao hảo. Trong đó chứa nhiều thứ không thể cho ai biết, Tiêu đại nhân đưa tin nói địa phương kia quả thật có mờ ám, nơi gặp nạn đều là chút đất hoang, căn bản không làm hại đến nơi cày ruộng, hiện giờ quan viên bên kia cũng sợ, chỉ đem Tứ hoàng tử thành cọng rơm cứu mạng, hận không thể đem toàn bộ gia sản cho Tứ hoàng tử để bảo mệnh đâu, Tiêu đại nhân nói, đã nhiều ngày nay, Tứ hoàng tử lấy bạc vào tay đã không dưới mười vạn, đợi thêm mấy ngày nữa, không biết lại thêm bao nhiêu...."
Vương Nhất Bác nhíu mày: "Hắn dám nhận nhiều ngân phiếu như vậy? Sau khi trở về đổi ngân phiếu lấy bạc không sợ người tra hắn?!" Vương Nhất Dương không có ngu ngốc đến như vậy a.
Nguyên Mộ Hàn khổ nói: "Phiền toái chính là chỗ này đâu, quan viên bên kia không biết làm việc gì, đưa cho Tứ hoàng tử toàn bộ đều là vàng thật cùng bạc trắng, này thì đi chỗ nào tra?"
Nguyên Mộ Hàn nhớ đến tin tức Tiêu Lãng truyền đi liền đau đầu, hiện giờ Tứ hoàng tử này cũng bắt đầu biết khôn, rất khó đối phó, Nguyên Mộ Hàn nói tiếp, "Tứ hoàng tử cũng sợ bị nhìn ra tung tích, bày mưu khiến những quan viên đó đưa đến bạc đều đánh ấn quan ngân, đến lúc đó sẽ theo bạc thu từ thuế đồng thời vào kinh, quá kiểm tra của các thành cũng vô sự! Ai kiểm tra đi ra? Vào thành sau lại trà trộn cùng với quà lễ của Tứ hoàng tử vận đi nơi khác, sẽ thấy mà truy cũng không kịp."
Vương Nhất Bác nghe xong giãn mi: "Này không phải liền tiện? Nói cho Tiêu Lãng không cần gấp gáp, để mặc Vương Nhất Dương nhận hối lộ, càng nhiều càng tốt."
Nguyên Mộ Hàn nghe ngốc, vội la lên: "Điện hạ làm gì a?! Phía nam thu thuế chuyện này là điện hạ quản, đến lúc đó chỉ trưng thu một tí, hoàng thượng còn không nổi giận với điện hạ!" Nguyên Mộ Hàn càng nghĩ càng lạnh đến trong lòng, Vương Nhất Dương chính mình thu bạc thu thống khoái, có thể tưởng tượng trở về Vương Nhất Bác làm sao giải thích với hoàng đế, với Hộ bộ?
Vương Nhất Bác không muốn khiến Nguyên Mộ Hàn sốt ruột, khẽ cười: "Công công yên tâm, thôi, trước nói cho Tiêu Lãng đi, trước khi vào hoàng thành liền đem chiếc xe để tiền thuế đốt sạch, đến lúc đó bổn vương tự mình ngênh đón Tứ hoàng tử, không ghi rõ, toàn bộ quan ngân áp giải trở về đều thành thuế! Bổn vương tự mình nhìn vào, một lượng bạc hắn cũng lấy không được, năm nay thuế má phía nam khẳng định sẽ không thiếu."
Nguyên Mộ Hàn sửng sốt một hồi lâu mới hiểu được, vỗ vỗ cái trán, cười nói: "Là, là... này thật sự là, ha ha...."
Nguyên Mộ Hàn yên lòng, vội đi tìm thám tử dặn dò mọi việc.
Tiêu Chiến lăng lăng nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác xoay người lại, nói: "Như thế nào, sợ?"
Tiêu Chiến lắc đầu, tính tình hắn lương thiện, nhưng sẽ không dễ dàng tha thư người gây bất lợi cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác thấy quần cùng vạt áo Tiêu Chiến có chút hương tro, thay hắn vỗ vỗ, cười khẽ: "Vừa mới đi nơi nào cọ? lăn đến bụi bám đầy người?"
Tiêu Chiến đỏ mặt, may mắn chung quanh không ai thấy, do dự một lát nhẹ giọng nói: "Thần vừa rồi... cũng chỉ đi dạo, không để ý."
Vương Nhất Bác nhướng mày nhìn Tiêu Chiến, nhưng cũng không hỏi thêm.
Đến giờ Dậu Thái hậu mới ra khỏi Phật đường, Vương Nhất Bác cùng Phức Nghi theo Thái hậu dùng một chút thức ăn chay, sau đó lại cùng Thái Hậu đi Thanh Phong viên trong Đông Hoa tự, Vương Nhất Bác cùng Thái hậu nói chuyện một lát mới trở về Bồ Đề viên của mình.
Sau khi tắm rửa Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến tựa trên tháp nhìn ánh trăng ngoài hành lang, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng xoa nhẹ bụng Tiêu Chiến, cười khẽ: "Như thế nào lại xẹp?"
Tiêu Chiến có chút đỏ mặt nói: "Không...." Sờ sờ bụng mình, cũng không có xẹp a, chỉ là không chắc bằng bình thường.... Tiêu Chiến cũng không lo lắng nhiều, nửa năm này tại Bích Đào uyển bị Vương Nhất Bác nuôi quá tốt, may mà khâu vị Tiêu Chiến không kiêu căng nhưng cũng bị dưỡng điêu, vừa rồi nhìn một bàn thức ăn chay cũng không quá muốn ăn.
Vương Nhất Bác cười khẽ, đứng dậy cầm từ trong hòm ra một bao đồ vật đưa cho Tiêu Chiến, cười: "Chỉ biết chắc ngươi ăn không ngon."
Tiêu Chiến mở bao ra, bên trong đúng là thịt khô! Tiêu Chiến vội vàng gói lại, nhỏ giọng nói: "Như vậy sao được! nơi này là...."
"Rượu thịt qua dạ dày, Phật ở trong tâm." Vương Nhất Bác xoa nhẹ đầu Tiêu Chiến một phen, "Chúng ta cũng không phải hòa thượng, thanh quy giới luật cái gì, ăn đi."
Cơm chiều Tiêu Chiến chỉ ăn lửng dạ, hiện tại nghe mùi thịt khô lại thèm, nhéo một khối nhỏ ăn, Vương Nhất Bác cười khẽ, rót cho hắn một chén trà, Tiêu Chiến từ từ ăn, hỏi: "Điện hạ không tin Phật sao? Vậy sao còn muốn dâng hương niệm kinh đâu?"
Vương Nhất Bác bật cười: "Đó là cho người khác nhìn, ta không... cũng không phải, hiện giờ ngược lại có chút tin."
Tiêu Chiến nghi hoặc nhìn Vương Nhất Bác, không quá hiểu hắn nói gì, nói: "Thần... lại có chút tin, trước kia thần nghe đại hòa thượng giảng kinh, nói Phật thông hiểu tiền trần chuyện cũ, cứu vớt vạn dân chúng sinh, tiêu ngàn vạn nghiệp chướng, độ súc độ nhân độ thế gian hồng trần, nghe vẫn thấy có chút đạo lý."
Vương Nhất Bác nằm xuống, kéo lấy một bàn tay Tiêu Chiến, gật đầu: "Đáng tiếc ta nghiệp chướng nặng nề, Phật có thể độ súc độ nhân độ thế gian hồng trần, không độ ta." Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến đặt lên tim mình, nhẹ giọng nói, không chút để ý lại vô cùng trịnh trọng, "Có thể độ ta, chỉ có Tiêu Chiến."
Tiếng cổ chung vang lên trên núi, xa xưa mà trầm tĩnh, nháy mắt tim Tiêu Chiến lại nhanh hơn một nhịp.
Từ lúc ở trong cung Tiêu Chiến nghe đến Đông Hoa tự biểu tình liền không đúng, sau không biết thế nào lại dính hương tro trở về, Tiêu Chiến tự cho là giấu được, nhưng hắn một chút cũng lừa không được Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác không cách nào chịu được Tiêu Chiến có điều gạt mình, không phí nhiều công lao đã biết, Tiêu Chiến đi phía trước Đông Hoa tự dâng hương.
Những phần miếu phía trước Đông Hoa tự không phải chuyên dành cho hoàng gia, quan lại cũng có thể đi dâng hương, Vương Nhất Bác đem hòa thượng bên kia gọi đến sẽ biết, Tiêu Chiến đi dập đầu mấy cái, lại nói cái gì.
Vương Nhất Bác nguyên bản tưởng rằng Tiêu Chiến là thấy Phật liền bái, cầu xin một ít, không nghĩ đến hòa thượng kia nói, Tiêu Chiến đã đến rất nhiều lần.
Hòa thượng nói, lần đầu tiên Tiêu Chiến đến là hai năm trước, nghe hòa thượng giảng một đoạn kinh, lúc ấy hắn đem toàn bộ bạc có trong người đều quyên, cầu hòa thượng giúp hắn thắp cho một người một trản đèn chong.
Sau lại cách một đoạn thời gian, Tiêu Chiến đều sẽ đến trên núi một chuyến, mỗi lần đến đều là quyên cho trản đèn chong kia, phù hộ một người trọn đời bình an hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip