Chương 37

Không giống với Vương Nhất Bác dự đoán, mọi người không ở lại Đông Hoa tự quá lâu, ngày thứ bảy hoàng đế liền sai người đến đón Thái hậu.

Chương công công luôn theo hầu cạnh hoàng đế khom người nói: "Lương quốc đến phạm biên cảnh phía Tây, ra chút nhiễu loạn, hoàng thượng lo lắng Thái hậu, Đại hoàng tử cùng Tứ công chúa, cho nên khiến nô tài mang theo ba nghìn cấm quân đến đón Thái hậu nương nương, hoàng tử cùng công chúa sớm hồi cung."

Thái hậu trong lòng hoảng hốt, vội hỏi: "Có đại sự xảy ra?! Ngươi mau nói rõ ràng."

Chương công công vội vàng nói: "Vô sự vô sự, này... ai da, Thái hậu thật là làm khó nô tài, triều chính đại sự nô tài làm sao biết được? Nô tài chỉ biết đã nhiều ngày nay hoàng thượng bị bang tiểu quốc này nháo đến ăn không ngon ngủ không yên, tuy nói không ra chuyện lớn, nhưng rốt cuộc không yên ổn, hoàng thượng lo lắng Thái hậu nương nương ở bên ngoài, vội vàng để nô tài đến đón ngài sớm, lại nói cũng đã sắp đến Trung Thu, nương nương hồi cung sớm cũng có thể bắt đầu chuẩn bị quá tiết ngắm trăng."

"Biên cương ra chiến sự, ai gia làm sao còn có tâm tư ngắm trăng, thôi, thu dọn đồ dạc đi." Thái hậu nghĩ nghĩ vẫn không yên lòng, "Dương nhi cũng ở bên ngoài đâu! Hoàng đế nói gì?"

Chương công công khom người đáp: "Thái hậu yên tâm, hoàng thượng đã sớm cho người đi phía nam đưa tin, may mà Tứ hoàng tử bên kia đã sắp xong việc, qua không bao lâu nữa có thể trở về, sẽ không xảy ra biến cố."

Thái hậu thoáng yên tâm, đặt tay lên ngực, nói: "Vậy là tốt rồi, đi nói cho Bác nhi cùng Phức Nghi, chuẩn bị hành lý, chúng ta lập tức hồi cung."

Bên ngoài người hầu chuẩn bị xe chuẩn bị xe dắt ngựa dắt ngựa, đều vội vã, Vương Nhất Bác bên này nhận được tin liền đi an ủi Thái hậu một phen, Thái hậu vẫn còn thổn thức: "Ai gia tụng kinh lễ Phật có ích lợi gì, như thế nào luôn không yên ổn đâu...."

Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói: "Từ khi tiên đế tây chinh Liêu Lương đến nay đã gần bốn mươi năm, bang địch nâhn này lại bắt đầu không an phận, mỗi khi đến vụ thu hoạch thu đông thường sẽ xâm phạm biên cảnh bốn phía đánh cướp, lần này không biết lại là chuyện gì đâu... Hoàng tổ mẫu yên tâm, Liêu Lương chỉ là tiểu quốc, không đủ sợ hãi."

Nghe xong tôn nhi an ủi, Thái hậu vẫn cảm thấy hoang mang, nói: "Ngươi nào biết đâu rằng bang tiểu quốc này lợi hại, năm đó tiên đế thân chinh Liêu Lương, tổn thất vài vạn nhân mã, ở phía tay cằn cỗi kia chinh chiến nửa năm, mới đem Liêu Lương đánh phục."

Nói đến chuyện lúc trước Thái hậu càng thổn thức: "Khi đó phụ hoàng ngươi mới bảy tuổi, còn chưa hiểu chuyện đâu, vài vị lão Vương gia trong triều như hổ rình mòi, nếu không phải có vài vị cựu thần tiên đế để trọng ở lại trong triều áp chế, không biết lại như thế nào đâu, khi đó ai gia mỗi ngày ở hậu cung mà run sợ trong lòng, luôn sợ có sơ suất gì, hiện lại nhớ đến đoạn thời gian đó, ai gia vẫn còn lo lắng đâu...."

Vương Nhất Bác cười khẽ: "Hoàng tổ mẫu là lão nhân trải qua sóng gió, hiện tại chút chuyện nhỏ ấy tính cái gì, hồi cung thì tốt rồi."

Thái hậu vẫn không yên lòng, dặn dò: "Hồi cung sau nếu việc không tốt, không cho ngươi đi thỉnh chiến! Ta biết hài tử ngươi tuổi này, không sợ trời không sợ đất, chỉ nghĩ chinh chiến!" Đại Vương mỗi lần chiến loạn luôn sẽ phái vài hoàng tử xuất chinh, lấy điều này làm khích lệ sĩ khí tam quân, Vương Nhất Bác nghe vậy cười khẽ: "Hoàng tổ mẫu yên tâm, ta vai không thể khiêng tay không thể nâng, đi làm cái gì?"

An ủi tốt Thái hậu, Vương Nhất Bác trở về Bồ Đề viện, bọn cung nhân tiến tiến xuất xuất thu dọn đồ dạc, chỉ có Tiêu Chiến không thấy, Vương Nhất Bác đem Nguyên Mộ Hàn gọi đến hỏi, Vương Mộ Hàn cũng là vẻ mặt không rõ, nói: "Vừa rồi nô tài còn nhìn thấy ra, liền... mới vừa rồi Tiêu đại nhân còn ở trong phòng Vương gia thu dọn mấy bao nhỏ của hắn đâu, vừa dời mắt liền không."

Nguyên Mộ Hàn thấy Vương Nhất Bác thả lỏng sắc mặt, vội nói: "Phỏng chừng là Tiêu đại nhân có việc gì, thừa dịp Vương gia đi xem Thái hậu liền làm, Tiêu đại nhân tối hiểu quy củ, khẳng định lập tức sẽ trở lại."

Nguyên Mộ Hàn nói đến hợp tình hợp lý, nhưng Vương Nhất Bác vẫn nhịn không được sốt ruột, đồ ngốc kia chạy đi đâu?! Biết loạn sao lại còn đi lung tung.

Lúc Vương Nhất Bác đang muốn phái người đi tìm thì Tiêu Chiến trở lại, Vương Nhất Bác yên lòng, nhưng vẫn có chút tức giận, nhưng vẫn nghĩ đến không tiện trước mặt người khác giáo huấn hắn, nói: "Thu thập xong vật của ngươi, khiến Nguyên công công để vào trong hòm của ta, đừng làm cho người khác đụng đến."

Tiêu Chiến không cảm nhận được Vương Nhất Bác tức giận, không biết vì sao còn vui vẻ, khóe miệng đều kiều lên, nghe vậy gật đầu đi thu thập.

Một lúc lâu sau mọi người thu thập xong, Vương Nhất Bác đỡ Thái hậu lên xe sắp xếp tốt, lại nhìn nhìn Phức Nghi lên xe, dặn dò cung nhân hầu hạ Phức Nghi vài câu, đều chuẩn bị thỏa đáng mới xoay người lên xe mình.

Xe của Vương Nhất Bác ở phía sau cùng, chờ Vương Nhất Bác lên xe xong Nguyên Mộ Hàn cũng đi theo hô lớn "Khởi", thái giám quản sự phía trước cũng hô theo, một tiếng tiếp một tiếng đến tận đầu hàng,tổng lĩnh thái giám ở đầu nghe được liền hô một tiếng "Khởi giá". Đoàn xe chậm rãi đi về phía kinh thành.

Vương Nhất Bác vừa lên xe đã đem Tiêu Chiến gọi tiến vào, Tiêu Chiến còn đang vui vẻ đâu, thường thường nghiêng đầu đi hé miệng cười một chút, Vương Nhất Bác bật cười: "Mới vừa rồi vụng trộm chạy ra ngoài nhặt được thứ tốt gì, vui vẻ thành như vậy?"

Tiêu Chiến nở nụ cười, vừa rồi nhận được tin báo hồi cung, Tiêu Chiến lập thức nghĩ đến lần này mình đến đây còn chưa quyên tiền nhang đèn đâu.

Hiện giờ Tiêu Chiến càng ngày càng khó xuất cung, đến về nhà cũng không thường xuyên, càng miễn bàn đến Đông Hoa tự, tiền điểm đèn đốt đầu vừng cho Vương Nhất Bác không thể ngừng lại, vạn hạnh hiện tại hắn cũng dư dả, Tiêu Minh hai lần hiếu kính cho Vương Nhất Bác toàn bộ đều vào túi Tiêu Chiến, lần này Tiêu Chiến trực tiếp đưa Đại hòa thượng hai trăm lượng bạc, đề phòng chính mình nhất thời đến không được.

Đưa tiền nhang đèn xong Tiêu Chiến lại đi đến cúi lạy, rõ ràng phát hiện kế bên trản đèn chong mình đốt cho Vương Nhất Bác, lại thêm một trản đèn giống nhau như đúc.

Quy củ đốt đèn, mỗi một ngăn chỉ có thể đốt một trản đèn, Đại hòa thượng mỉm cười: "Một vị thí chủ mặc quần áo thêu rồng lại đến một lần, đưa lão nạp một vạn lượng tiền dầu vừng, khiến lão nạp giúp một người đốt nhất thế đèn chong, còn cố ý dặn, hai ngọn đèn này muốn đặt cùng nhau, đời đời kiếp kiếp làm bạn, A Di Đà Phật...."

Lúc ấy hốc mắt Tiêu Chiến lập tức đỏ bừng, Vương Nhất Bác đã biết rồi, cư nhiên cũng cho mình điểm một trản.

Vương Nhất Bác đưa tay xoa đầu Tiêu Chiến: "Hỏi ngươi đâu, mới vừa rồi làm gì?"

Tiêu Chiến cười lắc đầu, Vương Nhất Bác vừa rồi sốt ruột, lúc này nghĩ nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn thích trêu chọc hắn: "Lắc đầu làm cái gì? Nói, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu."

Trong lòng Tiêu Chiến thực ấm áp, Vương Nhất Bác giãn người nằm trên gối mềm, lôi kéo Tiêu Chiến để hắn nằm lên người mình, nhẹ giọng trách cứ: "Lần tới thử còn dám chạy lung tung xem, xem ta như thế nào gây sức ép ngươi.... Đói bụng không?"

"Không, thần vẫn chưa đói." Tiêu Chiến xốc lên màn xe thành một khe hở nhìn ra ngoài, cấm quân đưa đoàn xe bọn họ bảo vệ nghiêm mật, Tiêu Chiến còn chưa từng gặp qua trận thế này, nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ, Liêu Lương không phải cách chúng ta rất ra sao, làm sao vẫn còn phòng bị đến như vậy?"

Vương Nhất Bác khẽ vuốt lưng Tiêu Chiến, nhẹ giọng: "Thời Duệ tông, từng theo Bắc Di, ngày đó thích khách Bắc Di từng lẫn vào hoàng thành, bắt đi thân vương nhỏ tuổi nhất...."

Tiêu Chiến chưa từng nghe qua chuyện này, ách nhiên hỏi: "Thần như thế nào không biết... về sau thì sao?"

Vương Nhất Bác cười khẽ: "Về sau? Bắc Di vương lấy tiểu vương gia làm con tin, bức Duệ tông lui binh."

"Thần nhớ rõ việc Duệ tông lui Bắc Di, nhưng là...." Tiêu Chiến có chút mờ mịt, "Cũng chưa từng nghe nói việc Vương gia bị bắt cóc a?"

Vương Nhất Bác cười lạnh: "Ngươi đương nhiên không biết, bởi vì chuyện phía sau không tốt nói cho người ngoài... Duệ tông căn bản không muốn cứu tiểu vương gia, Duệ tông truyền ra tiểu vương gia chết bất đắc kỳ tử, Bắc Di bắt cóc chẳng qua là người hầu của Vương gia, chiến sự tiếp tục."

Tiêu Chiến mở to hai mắt, tại sao có thể như vậy?!

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng xoa lưng Tiêu Chiến, chậm rãi nói: "Các tướng quân không tin cũng phải tin, Bắc Di xâm phạm quốc gia ta, không thể dung túng, chỉ phải hy sinh tiểu vương gia, cho dù... người nọ là huynh đệ huyết thống gần của Duệ tông."

Tiêu Chiến lẩm bẩm: "Vậy... tiểu vương gia như thế nào?"

Vương Nhất Bác trầm mặc một khắc, nói: "Bắc Di vương sau khi biết thì giận dữ, nghiêm hình tra tấn tiểu vương gia, tiểu vương gia biết trả lời của Duệ tông liền hiểu thâm ý của hắn, dứt khoát cắn răng nói mình chỉ là thị vệ, Bắc Di vương bán tín bán nghi, trước khi hai quân giao chiến đem tiểu vương gia giải đến trước trận, ngày đó tiểu vương gia trước trận mắng to Bắc Di cẩu ủng hộ sĩ khí, sau đó... bị Bắc Di vương giết."

"Sau đó chiến sự bình định, Duệ tông bốn phía gia phong tế cờ tiểu vương gia, sau lại thăng trưởng tử của tiểu vương gia làm thân vương, ban thêm tước vị, đối ngoại chỉ nói Duệ tông đau tiếc ấu đệ mất sớm... loại chuyện này, đương nhiên không thể để cho người ngoài biết, truyền qua vài đời, người hoàng tộc phần lớn cũng không biết chuyện này, chính là mỗi lần có chiến sự, tổng yếu đem hoàng tộc cùng hoàng thân quốc thích bảo vệ tốt, chỉ sợ lại xảy ra một lần bắt cóc."

"Cảm thấy không thể tin được, có phải hay không?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cười khẽ, "Cùng với tưởng tưởng của ngươi không giống đi?"

Lần đầu Tiêu Chiến tiếp xúc với hoàng gia bí văn, chỉ cảm thấy rung động, từ vài lời mơ hồ của Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được, năm đó Duệ tông làm quyết định này ẩn nhẫn thế nào, còn có tiểu vương gia trước trận không màng sinh tử bi tráng.

Tiêu Chiến có thể hiệu được tiểu vương gia, nếu có một ngày bản thân hắn trở thành gánh nặng cho Vương Nhất Bác, hắn cũng sẽ lựa chọn tự kết liễu chính mình khiến cho Vương Nhất Bác không còn cố kỵ. Tiêu Chiến nghĩ nghĩ nói: "Tiểu vương gia là trung thần, Duệ tông là minh quân, Duệ tông... làm quyết định này không dễ dàng, lấy huynh đệ của mình đổi thấy thái bình cho muôn dân, còn muốn bị người khác trách móc, không dễ dàng."

Vương Nhất Bác gật đầu, thầm nghĩ, cho nên ta không làm được minh quân, chuyện tương tự như thế, nếu phát sinh trên người Vương Nhất Bác, hắn trăm triệu không thể làm được quyết định như Duệ tông khi ấy.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến còn đang nhớ lại anh liệt cười khẽ, hắn cũng không có khả năng có thể làm loại quyết định này, làm sao hắn có thể để Tiêu Chiến rời khỏi mình, để người khác chộp tới đâu.

Tiêu Chiến cảm động một lát, lại nghĩ đến chuyện lần này, nhẹ giọng hỏi: "Liêu Lương không phải đều bị tiên đế chinh phạt qua, đều xưng thần sao? Như thế nào hiện tại lại đến đánh đâu?"

"Liêu Lương quốc một nửa đều nằm trong sa mạc, đất đai cằn cỗi, lại không có nhiều đồ vật để đổi thức ăn, năm được mùa còn có thể, nếu lại có thiên tai nhân họa gì đó, căn bản cũng không thể tự cấp nươi dưỡng chính mình." Vương Nhất Bác nhẹ giọng giải thích cho Tiêu Chiến, "Xưng thần chỉ là chuyện nhất thời, bị đánh ăn xong, không xưng thần lại thế nào? Nhưng chờ hắn hoãn hoãn khí, khẳng định lại muốn đánh một hơi."

Tiêu Chiến nghĩ tình hình quốc nội của Liêu Lương trước kia Trương Lập Phong nói cho hắn, trong lòng cũng hiểu đại khái, nói: "Trương đại tướng quân trước kia từng giảng cho thần, Liêu Lương dân phong bưu hãn, nữ tử đều sẽ ra trận giết địch, anh dũng phi thường, nghĩ đến cũng là bị ép buộc, không như thế sẽ không thể nào no bụng."

Vương Nhất Bác gật đầu cười: "Ta nghe nói Liêu Lương còn từng có một cái nữ vương đâu...."

Vương Nhất Bác câu được câu không cùng Tiêu Chiến trò chuyện Liêu Lương, trong lòng tính toán chiến sự lần này, hoàng đế còn chưa biết chủ chiến hay chủ hòa, nếu là chủ chiến, có phải nên nghĩ biện pháp đem Vương Nhất Nguyễn hoặc Vương Nhất Mạch đẩy đi đánh giặc như thế nào đâu, kỳ thật Vương Nhất Bác tương đối muốn cho Vương Nhất Dương đi, nhưng Vương Nhất Dương còn quá nhỏ, không tốt đẩy đi lắm....

Nếu hoàng đế chủ hòa đâu? Vương Nhất Bác trong lòng âm thầm kế hoạch, lần này trở về nhất định phải định xong chuyện của Phức Nghi, nếu hoàng đế chủ hòa, việc của Tiêu Lãng cùng Phức Nghi sẽ có chút phiền phức, tuy nói Đại Vương hướng tới tập tục không gả công chúa hòa thân, nhưng không thể không đề phòng.

Vương Nhất Bác một bên ứng phó mấy vấn đề của Tiêu Chiến vừa nghĩ chuyện trong cung, chờ đến lúc phục hồi lại tinh thần đã thấy không biết lúc nào Tiêu Chiến lấy đến một tờ giấy trắng bắt đầu vẽ, Vương Nhất Bác nhìn kỹ nét vẽ của Tiêu Chiến, đúng là giới tuyến của Đại Vương cùng Liêu Lương.

Tiêu Chiến ở hai bên biên cương vẽ một vòng tròn đại biểu cho hoàng đô từng người, bên Vương quốc còn vẽ thêm vài chi đội ngũ, trên viết một vạn quân, hai vạn quân, một vạn quân.

Trong lòng Vương Nhất Bác hơi run lên, không nói không được, riêng là giới tuyến bên này, bản thân hắn cũng không vẽ được rõ ràng như vậy, Tiêu Chiến đi theo Trương Lập Phong học được nhiều như vậy sao? Vẫn là đứa nhỏ này đã biết từ trước?

Vương Nhất Bác trên mặt bất động thanh sắc, chỉ vài vài nét đại biểu đội ngũ hỏi: "Vì sao bày ưng trận, đội ngũ nhân số lại làm sao định ra?"

Tiêu Chiến sửng sốt, nói: "Nơi tương giao giữa biên cảnh chúng ta cùng Liêu Lương không nhiều lắm, địa hình thích hợp khai chiến cũng không phải bình nguyên, không rộng lớn, trước kia thần nhìn một chỗ này địa hình liền nhớ rõ...."

Tiêu Chiến vẽ một cái vòng ở hướng tây bắc, nói tiếp: "Chỗ này nhiều vùng núi, nhiều gò đất ao hồ, nhưng nơi này... nơi này, đã có một chỗ bằng phẳng rộng lớn, nhưng bởi vì không phải là bình nguyên, không cần khai cánh quá lớn, cho nên dùng một van quân là được, mấu chốt vẫn là dùng đầu ưng đem trận địa địch bổ ra, sau đó tụ lại vây quanh, đến lúc đó đầu ưng thành cánh ưng, đồng thời đánh về phía trung gian, như vậy không cần xâm nhập phúc địa Liêu Lương, cách chỗ cung cấp phía biên cảnh ta cũng không tính xa, nếu thuận lợi, một lần có thể ăn luôn năm vạn Liêu Lương quân lực."

Sau khi Tiêu Chiến nói xong thấy Vương Nhất Bác không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, ấp úng nói: "Thần... nói bừa."

Vương Nhất Bác cúi xuống hôn lên tóc Tiêu Chiến, trong mắt tràn đầy vui sướng: "Từ lúc nào học được nhiều như vậy? Luôn không nói tiếng nào, lại sẽ này đó."

Tiêu Chiến đỏ mặt, quân pháp này đó có một ít là hắn học từ nhỏ, một ít là về sau Trương Lập Phong dạy, lúc học hắn nghĩ đến Vương Nhất Bác đặc biệt mời sư phụ đến dạy cho mình, nếu không học cho tốt sẽ thực xin lỗi Vương Nhất Bác, lại muốn nếu ngày nào đó Vương Nhất Bác nghĩ đến kiểm tra chính mình, mình cũng muốn đáp được thật tốt một phen, Tiêu Chiến học nghiêm túc, chỉ vì một ngày kia có thể được nửa câu khích lệ từ Vương Nhất Bác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip