Chương 40
Vương Nhất Bác đuổi đi Lễ bộ Thượng thư, ra chính điện, liền thấy Tiêu Chiến quả nhiên còn đứng như thạch điêu phía dưới, trong số các thị vệ ở đây, sẽ không có ai đứng so với hắn càng cao ngất. Vương Nhất Bác có chút đau lòng, chính mình mỗi ngày đi đâu cũng đều mất vài canh giờ, Tiêu Chiến phải khô cằn đứng chờ bên ngoài, đồ ngốc này cũng sẽ không biết dùng mánh lới ăn gian, chỉ là đứng chờ cũng muốn cẩn thận như ra trận giết địch.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đi ra, trong mắt nhất thời sáng ngời, nhưng không nhiều lời, tuân theo quy củ đi phía sau Vương Nhất Bác. Ở bên ngoài Tiêu Chiến luôn quy củ như thế, trừ bỏ cung nhân trong Bích Đào uyển, người khác thực sẽ nhìn không ra người này đúng là người Vương Nhất Bác sủng ái.
Đoàn người không bao lâu trở về Bích Đào uyển, vào trong phòng Vương Nhất Bác liền giúp Tiêu Chiến cởi ngoại bào, nhìn hai má Tiêu Chiến bị phơi nắng đến đỏ lên, Vương Nhất Bác đau lòng đến hoảng, nói: "Nói bao nhiêu lần, lần tới đừng cùng ta, không nguyện ý ngốc trong cung cả ngày liền theo Nguyên Mộ Hàn tìm việc đi đi ra ngoài một chút, cả ngày đi theo ta là làm sao? Không phải đứng ngoài Từ An điện chính là đứng ngoài phòng thảo luận chính sự, thích phạt đứng?"
Tiêu Chiến cầm khăn ướt xoa mặt, cười khẽ: "Điện hạ không biết.... Từ khi thần còn là một tiểu thị vệ không phẩm cấp, trong ngày thường muốn đi theo điện hạ cũng không được, mỗi ngày bất quá được trông giữ cửa Bích Đào uyển, khi đó thấy các thị vệ đại ca theo điện hạ ra ra vào vào, trong lòng thần thực hâm mộ, đã từng nghĩ ngày nào đó cũng có thể theo hầu điện hạ thì tốt rồi.... hiện giờ ý nguyện được đến, sao có thể vẫn chỉ giữ sân đâu, thần đứng bên ngoài cũng không vất vả, nghĩ...."
Tiêu Chiến tự giác mình nói lỡ, nở nụ cười, Vương Nhất Bác lại đến gần một bước, nhìn Tiêu Chiến chờ hắn nói tiếp, hắn gục đầu: "Nghĩ, mặc kệ chờ bao lâu, chỉ cần biết điện hạ sẽ đi ra, thần liền không biết là vất vả."
Tiêu Chiến nói lời thật tâm, Vương Nhất Bác nghe lại đau lòng.
Rất nhiều thời điểm Vương Nhất Bác thậm chí sẽ tưởng, nếu có một người trăm phương ngàn kế muốn làm cho mình thương tiếc, có thể làm được so với Tiêu Chiến càng tốt hay không? Rõ ràng chỉ là đồ ngốc không hiểu sự đời cũng không biết tình thú, như thế nào lại luôn có thể làm mình động tâm đâu?
Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến ngã lên giường, bao trùm lấy Tiêu Chiến lại hôn lại yêu, thân mật một hồi lâu mới nói: "Ngày mai ca ca ngươi sẽ trở lại."
"Ngày mai?" Trong mắt Tiêu Chiến đều là kinh hỉ, ngày mai là Trung Thu, Tiêu Lãng trở về lúc này quả thực không còn gì tốt hơn, "Kia, ngày mai thần có thể gặp gia huynh sao?"
Vương Nhất Bác gật đầu cười: "Tất nhiên, sáng sớm mai ta để Nguyên Mộ Hàn đưa ngươi hồi phủ, chờ hôm sau lại cho người tiếp ngươi đi."
Tiêu Chiến sửng sốt, từ lần trước ở nhà bị bệnh một hồi, Vương Nhất Bác còn chưa có cho hắn về nhà đâu.
Vương Nhất Bác cười khẽ: "Thật cho rằng ta nhẫn tâm như vậy? Trung Thu cũng không cho ngươi về nhà một ngày sao, ngày mai vừa lúc Tiêu Lãng trở về, chờ dặn dò xong mọi chuyện ta lại thả hắn đi, cả nhà các ngươi cũng phải đoàn tụ."
Tiêu Chiến nghe thế quả nhiên vui vẻ, gật đầu nói: "Tạ điện hạ thương cảm, thần... thần này về nhà sẽ hảo hảo trở lại, không cho điện hạ phiền lòng."
"Biết ta sẽ phiền lòng là được, đừng lại bị bệnh bị thương." Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ nói, "Lần này trở về đem việc của công chúa nói cho người nhà ngươi, hiện giờ chiến sự Liêu Lương chưa xong, hoàng đế nhất thời không có thời gian nói đến, nhưng vẫn nên chuẩn bị trước tốt hơn."
Vương Nhất Bác đứng dậy mở một ô vuông nhỏ ở đầu giường, lấy ra một hộp gỗ đưa cho Tiêu Chiến: "Hoàng đế đương nhiên sẽ không vì Phức Nghi xây phủ, đến lúc đó quý phủ các ngươi không khỏi phải tu kiến lại sân viện cho Phức Nghi, trang trí đình thai lầu các, các ngươi lấy trước này dùng, nếu không đủ lại nói với ta."
Tiêu Chiến tiếp nhận, vừa thấy trong hộp đều là ngân phiếu, vội vàng trả lại, nói: "Thần thay gia phụ gia huynh đa tạ ý tốt của điện hạ, nhưng mà... làm sao có thể cầm bạc của điện hạ được, trong nhà thần vẫn còn một ít để dành, thần cũng còn một ít bạc điện hạ cho...."
"Một ít tiêu vặt này ngươi tự giữ là được." Vương Nhất Bác nhịn không được cười khẽm "Cọc hôn sự này do ta làm mai mối, tự nhiên muốn đưa Phật đưa đến Tây thiên, biết trong nhà ngươi vẫn còn tư bản, nhưng vẫn là khó khăn, không phải gả công chúa cho nhà ngươi sao, làm sao trước để các ngươi táng gia bại sản, ngoại nhân cũng không biết này, ngươi cầm là được."
Tiêu Chiến còn muốn từ chối, Vương Nhất Bác lại đem tráp bạc đặt một bên, cúi người đè lên Tiêu Chiến, tay theo vạt áo mỏng manh của Tiêu Chiến trượt đi vào, khẽ khàng vuốt ve da thịt co dãn, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng xem ta như người ngoài, nghe lời...."
Sáng sớm hôm sau Vương Nhất Bác liền mệnh Nguyên Mộ Hàn mang theo Tiêu Chiến xuất cung, chính mình mặc lễ phục lên xe ngựa, dẫn đầu người của Lễ bộ ra khỏi thành đón đoàn người Vương Nhất Dương cùng Tiêu Lãng.
Lúc Vương Nhất Dương ra khỏi thành, Liêu Lương còn chưa ra việc, nếu không Vương Nhất Bác còn thật tưởng lại đến một hồi dị tộc bắt cóc hoàng tử cố sự, đáng tiếc hiện lại Tiêu Lãng cũng tại, nếu Vương Nhất Dương xảy ra việc gì, Tiêu Lãng cũng bị bắt đứng mũi chịu sào gánh lấy trách nhiệm. Vương Nhất Bác sợ ném chuột vỡ đồ, chỉ có thể buông tay cơ hội tốt này.
Trên quan đạo, đoàn người Vương Nhất Bác dựng tốt lều trại, Vương Nhất Bác yên lặng nhìn bên ngoài, Lễ bộ Thượng thư nhìn qua một đống cỏ khô đắp cao lên bên cạnh quan đạo, cười nói: "Năm nay được mùa đâu."
Vương Nhất Bác gật đầu: "Là không tồi, Tứ đệ tuy rằng không thể trở về sớm như dự định, nhưng cũng kém không nhiều."
Lễ bộ Thượng thư theo phụ họa: "Đó là... Tứ hoàng tử mới bao nhiêu, tuổi còn trẻ đã có thể làm được như vậy, tuy nói đều do Vương gia nhắc nhở chiếu khán, nhưng cũng là Tứ hoàng tử chính mình có tài năng a."
Vương Nhất Dương có tài? Lễ bộ Thượng thư vỗ mông ngựa làm sao lại vỗ thành vó ngựa, Vương Nhất Bác không quá hài lòng, chỉ thản nhiên gật đầu.
Mọi người đợi chưa đến nửa canh giờ liền thấy bụi đất tung bay trên quan đạo, một đội quan đi trước đến, quan viên cầm đầu thấy Vương Nhất Bác cũng vội vàng xuống ngựa, dắt ngựa đến quỳ xuống: "Tham kiến Tần vương, Tứ hoàng tử bình yên trở về, mọi việc đều tốt đẹp."
Vương Nhất Bác cười khẽ: "Vậy bổn vương an tâm...."
Không bao lâu sau, đoàn xe chậm rãi mà đến, Vương Nhất Bác khẽ ngẩng đầu, đoàn xe đến gần, đến khi còn cách Vương Nhất Bác không đến năm mươi trượng, hai bên quan đạo đột nhiên nổi lửa, mấy chục đống cỏ khô hai bên đường kịch liệt bốc cháy, nhất thời ánh lửa tận trời!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy thế lửa càng hung mãnh, như có linh tính mà lao thẳng đến đoàn xe, không ít ngựa bị sợ hãi, bốn phía chạy trốn, không ít xe ngựa bị đốt, ở trung gian đoàn xe, Tiêu Lãng thấy ra biến cố vội vàng giục ngựa chạy đến, lớn tiếng nói: "Không cần hoảng! Buông dây cương! Triệt hạ càng xe!!"
Mọi người sợ choáng váng, thấy biến cố đều đang cố gắng khống chế ngựa, nghe Tiêu Lãng nói mới vội vàng triệt hạ càng xe ở cương ngựa, sau khi được giải thoát ngựa đều chạy vào rừng cây, không bao lâu đã mất bóng.
Khóe miệng Vương Nhất Bác hơi câu nhìn trân náo nhiệt này, không nhanh không chậm nói: "Bảo hộ Tứ hoàng tử, không cần chú ý thùng hàng, nói đến nói đi đều là bạc, đốt không hỏng được."
Tất cả mọi người hộ vệ xa giá Vương Nhất Dương, may mắn xe ngựa của hắn cũng không bị thiêu đến, Vương Nhất Dương lảo đảo được người hầu đỡ lấy xuống xe, nhìn bên ngoài bị lửa đốt một đoàn mà choáng váng, đây là chuyện gì? Đất đang bằng phẳng thế nào lại nổi lửa?
Quan viên Lễ bộ cũng ngốc, không có người phóng hỏa, trận này lại giống như có dự mưu, thấy xe ngựa liền đốt, chuyện gì xảy ra?
Vương Nhất Bác trước tiên hỏi tình hình Vương Nhất Dương có tốt không, Vương Nhất Dương kinh hồn bất định, gật đầu, Vương Nhất Bác nói: "Nếu Tứ hoàng tử không bị thương tổn thì không có gì, ngày mùa thu khô ráo, đột nhiên bắt lửa cũng là bình thường, may mắn không có ai bị thương."
Trong lúc mọi người nói chuyện Tiêu Lãng đã cùng binh lính dập tắt lửa, Tiêu Lãng tiến lên khom người nói: "Đều là chúng thần hộ giá bất lợi, cũng may bị đốt chỉ là vài thứ linh tinh, thần đã thẩm tra đối chiếu lại quan ngân, đều hoàn hảo."
Tiêu Lãng khẽ ngẩng đầu cùng ánh mắt Vương Nhất Bác giao tiếp, đều yên lòng.
Tiêu Lãng theo phân phó của Vương Nhất Bác, đem trần xe của cả đoàn xe đều rắc hỏa phấn, ngày mùa thu Thiên Can khí nóng, chung quanh quan đạo chỉ cần nổi lửa, hỏa phấn đều sẽ dẫn lửa lại đây.
Vương Nhất Bác gật đầu cười khẽ: "Vậy là tốt rồi, đây đều là công lao của Tứ đệ a."
Quan ngân! Trong lòng Vương Nhất Dương vừa động, lập tức luống cuống, vội la lên: "Không phải, quan ngân kia không phải...."
"Không phải cái gì?" Vương Nhất Bác nhìn Vương Nhất Dương, cười khẽ, "Tứ đệ đi phía nam thu quan ngân thuế, không phải thì là gì?"
Vương Nhất Dương nghe vậy càng gấp, vội nói: "Không phải... Đại ca trước nhìn sổ sách lần này, mặt trên ghi rõ...."
"Hồi Tứ hoàng tử," Tiêu Lãng hợp thời chen vào nói, "Xe ngựa để sổ sách vừa rồi cũng bị bắt lửa, đều đốt thành tro rồi."
Vương Nhất Dương giống như bị một chậu nước lạnh tạt lên người, nháy mắt cấm thanh.
Vương Nhất Bác mỉm cười: "Tứ đệ tiếc nuối quà quê mang về sao? Này không có gì.... Tiêu Lãng, đem bạc có con dấu của quan chuyển sang xe ngựa nào còn nguyên, những bạc này đều là thuế năm nay, một cái cũng không thể thiếu, không còn chỗ thì để vào xe ngựa của chúng ta, còn lại đều là đồ vật của Tứ hoàng tử, không ai được động vào."
Vương Nhất Dương nhìn khuôn mặt mỉm cười của Vương Nhất Bác, nháy mắt hiểu được.
Vì cái gì chính mình bốn phía vơ vét của cải Vương Nhất Bác cũng không tỏ vẻ gì, vì cái gì hắn đem bạc hối lộ giả làm quan ngân bỏ vào xe ngựa cũng không ai đến hỏi, vì cái gì Vương Nhất Bác muốn đích thân đến đón hắn, vì cái gì đột nhiên có lửa....
Vương Nhất Dương nhắm mắt, suýt nữa chịu không được ngã quỵ, chính mình tính toán nhiều này, kế hoạch nhiều ngày, lại bị Vương Nhất Bác nhẹ nhàng phá hủy như vậy!
Vương Nhất Dương bị nộ hỏa công tâm cơ hồ hộc máu, nhưng lại không thể để lộ thần sắc khác thường trước mặt mọi người, nhẫn đến mức sắp thành nội thương.
Một lát sau Tiêu Lãng đã đem toàn bộ quan ngân kiểm tra, ghi lại cùng thu xếp vào xe ngựa, Vương Nhất Bác vừa lòng gật đầu: "Tiêu Đô úy làm việc vất vả không phụ kỳ vọng của bổn vương, bổn vương ghi nhớ trong lòng, chuyện thu thuế lần này tương đối nhiều, hoàng thượng tự nhiên sẽ có ân sủng cùng trọng thưởng."
Tiêu Lãng cúi đầu: "Vì hoàng thượng, Vương gia làm việc, không dám chờ thưởng kể công."
Vương Nhất Bác cười khẽ: "Vất vả, hôm nay sau khi theo ta đến Hộ bộ bàn giao xong liền hồi phủ đi, cho ngươi một ngày cùng cả nhà đoàn viên."
Cùng lúc đó trong Tiêu phủ, Nguyên Mộ Hàn sai người đưa lễ Trung Thu của Vương Nhất Bác thưởng cho Tiêu phủ cất kỹ, cười nói: "Lão thái thái hảo, phu nhân hảo."
Tiêu lão thái thái cùng Khương phu nhân vội vàng đáp lời.
Nguyên Mộ Hàn cười cười: "Tiêu đại nhân ở trong cung làm việc chăm chỉ, Vương gia có chút xem trong, không phải sao, nghĩ mười lăm là lễ Trung Thu, khiến chúng ta đưa vài thứ này đến, còn khiến chúng ta thỉnh an các phu nhân."
Tiêu lão thái thái run run đỡ tay nha đầu, nghe vậy vội vàng nói: "Không dám, không dám."
Nguyên Mộ Hàn mỉm cười, nói tiếp: "Chính là mỗi lần Tiêu đại nhân hồi phủ, đều mang chút ốm đau trở về, Vương gia lo lắng, khiến cho chúng ta theo đến lại dông dài vài câu, Tiêu đại nhân thân mình kiều quý, còn thỉnh lão Phong quân cùng các phu nhân chiếu cố một chút mới được, nếu lại bị thương hoặc ốm đau, làm việc chậm trễ là việc nhỏ, làm bị thương thân mình Tiêu đại nhân mới là việc lớn."
Tiêu lão thái thái nghe xong chỉ cho rằng Vương Nhất Bác xem trọng Tiêu Chiến, vội vàng cười nói: "Phải, phải, đương nhiên chúng ta sẽ chú ý, chỉ là tiểu tử hay ốm đau, làm phiền Vương gia quan tâm."
Lời này của Nguyên Mộ Hàn cũng không phải nói cho Tiêu lão thái thái nghe, nhưng vẫn cười đáp lời: "Ân, làm phiền lão thái thái lưu ý." Nguyên Mộ Hàn dư quang đảo qua, sắc mặt Khương phu nhân có chút trắng bệch, gật đầu phụ họa: "Công công yên tâm, tự nhiên... sẽ lưu ý."
Nguyên Mộ Hàn cái gì cần gõ đã gõ rồi, nhiệm vụ hoàn thành, lại thấp giọng dặn dò Tiêu Chiến hai câu: "Ngày mai sẽ có người đến tiếp đại nhân, đại nhân chính mình cẩn thận, đừng khiến Vương gia lo lắng."
Tiêu Chiến cũng không nghe ra cái gì, chỉ cho rằng Vương Nhất Bác quan tâm hắn, trong lòng ấm áp, cười gật đầu: "Công công yên tâm."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip