Chương 41 (1)
Sau khi tiễn bước Nguyên Mộ Hàn, mọi người trở lại chính sảnh của Tiêu lão thái thái, bởi vì là Trung Thu, hầu hết mọi người trong tộc đều đến, có chút náo nhiệt.
Hiện giờ Tiêu gia không có quá nhiều người trong quan trường, nhìn Tiêu Chiến chỉ là thị vệ hồi phủ đều bày trận lớn như vậy, mọi người đều hâm mộ không thôi, hai thẩm nương của Tiêu Chiến vừa dìu lão thái thái vào nhà, liên tục khen: "Hiện giờ Chiến nhi thật có tiền đồ, thực được xem trọng, chỉ là trở về nửa ngày Vương gia trong cung cũng không quen, có thể thấy được Chiến nhi đắc dụng."
Tiêu lão thái thái cũng đầy mặt vui mừng, hầu hết thân thích trong nhà đều đến, Vương Nhất Bác vừa ban thưởng lại sai người đến căn dặn, khiến Tiêu lão thái thái tươi cười sáng rỡ, Tiêu lão thái thái cười nói: "Hắn còn nhỏ đâu, trọng dụng gì, bất quá là hầu hạ trong cung, may mắn được đến gần Vương gia một chút, được chút tốt đẹp thôi."
Tam thái thái cười gật đầu: "Nghĩ đến cũng là hưởng thể diện của Lãng nhi, ta nghe nói hiện giờ Lãng nhi rất được xem trọng, vừa rồi còn đi phía nam vài ngày đi?"
Tam thái thái nhìn Khương phu nhân, Khương phu nhân vội vàng gật đầu, cười cười: "Là, có lẽ cũng sắp trở về, hôm nay lại là ngày lễ, thật sự là...."
Tam thái thái giỏi nhất xu nịnh, cười nói: "Đại tẩu tử rất thương yêu hài tử, Lãng nhi đi làm đại sự, làm sao còn quản được lễ có về nhà hay không."
Khương phu nhân gật đầu, nhìn đứa con nhỏ, trong lòng Khương phu nhân vừa buồn vừa vui, nghĩ đến Tiêu Lãng mới khiến Khương phu nhân cảm thấy dễ chịu chút, cứ cho là Tiêu Chiến chịu ủy khuất, còn có đại ca hắn ở đây, ngày sau cho dù hắn có bị bỏ rơi, cũng có Tiêu Lãng đỡ đần.
Các vị nữ quyến đang trò chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tin Đại thiếu gia trở lại, mọi người lại một trận vui mừng, đón người vào tầng tầng hỏi thăm.
Đã lâu Tiêu Lãng không về nhà, hưu mộc so với Tiêu Chiến còn ít, đương nhiên không thể thiếu Tiêu lão thái thái cùng Khương phu nhân dài dòng một phen, mọi người thấy gia đình người ta nhớ con đến khẩn trương, vô cùng náo nhiệt ăn một bữa cơm trưa xong đều rời đi, không ở lại làm phiền.
Thu dọn xong, một nhà bốn người vui vẻ tiến vào phòng Tiêu lão thái thái trò chuyện, trong lòng Tiêu Chiến vẫn luôn nhớ đến chuyện của Đại ca cùng Tứ công chúa do Vương Nhất Bác nói, hoàng đế còn không chính thức tứ hôn, nhưng nghe ý tứ của Vương Nhất Bác là dĩ nhiên đã định ra, mình có nên nói hay không đâu.
Không nói đến này, một tráp ngân phiếu kia lại nói làm sao, Tiêu Chiến có nhiều việc muốn nói, nhìn xem Khương phu nhân, lại nhìn nhìn Tiêu Lãng, tuy rằng hắn tâm tư đơn thuần nhưng không ngu ngốc, đem ngân phiếu lấy ra lại nói thế nào đâu, nói Vương Nhất Bác cho? Vậy tổ mẫu, mẫu thân cùng đại ca lại nghĩ như thế nào, chính mình chỉ là một thị vệ của điện hạ, chỗ nào sẽ được điện hạ cho nhiều bạc như vậy?
Tiêu Chiến còn không biết chuyện của hắn cùng Vương Nhất Bác, Khương phu nhân và Tiêu Lãng đã sớm biết, trong lòng âm thầm kêu khổ, còn đang do dự, Tiêu Lãng đã nhanh hơn nói cho mọi người trong nhà.
Sau khi Tiêu Lãng theo Vương Nhất Bác trở lại Hộ bộ bàn giao công văn, Vương Nhất Bác còn giữ Tiêu Lãng lại nói một lát, đem việc hoàng đế phong hắn làm Võ Hiển tướng quân, lại nói chuyện công chúa, còn nói rõ thưởng cho mình một số bạc, đặt ở chỗ Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác đã sớm nói trước cho Tiêu Lãng, Tiêu Lãng cũng biết hôn sự của mình, người trong nhà chưa chắc có thể quyết định, nhưng hắn cũng không dự đoán được Vương Nhất Bác sẽ đem công chúa gả cho mình.
Vương Nhất Bác đã nói rõ mọi việc cho Tiêu Lãng, dù là công chúa, nhưng mẫu phi của công chúa Phức Nghi không có quyền thế ở trong cung, Ninh quý nhân cũng không có nhà mẹ đẻ có thể đỡ đần, cưới một công chúa như vậy, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không trợ giúp Tiêu Lãng nhiều như một tiểu thư thế gia khác, Vương Nhất Bác nói: "Phức Nghi ở trong cung, chỉ nói một câu không nơi nương tựa cũng không đủ miêu tả, nhưng công chúa vẫn là công chúa, thân phận tôn quý, sẽ không làm xấu mặt ngươi, từ nhỏ nàng đã không được sủng ái, tính tình không kiêu căng, rất tốt ở chung, đương nhiên sẽ không khiến ngươi khó xử."
Đối với bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống này, Tiêu Lãng sửng sốt nửa ngày, tổ tiên mình cũng đã từng cưới qua công chúa, nhưng lúc đó tình cảnh thế nào, quý phủ của mình hiện giờ lại là tình cảnh gì đâu?
Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt cương nghị trẻ tuổi của Tiêu Lãng cười khẽ: "Chuyện khác ngươi không cần quan tâm, thứ nhất có Phủ Nội Vụ chuẩn bị, thứ hai còn có ta giúp đỡ, ngươi an tâm chờ cưới là được, tính tình Phức Nghi vừa tốt lại xinh đẹp, ngày sau ngươi sẽ biết."
Tiêu lão thái thái nghe lời nói của Tiêu Lãng không tránh khỏi sửng sốt, lập tức mừng đến hai tay run run, đứng lên cười nói: "Đây là làm sao, như thế nào đột nhiên.... Ai u, còn không mau đưa tin cho phụ thân ngươi, chuyện lớn như vậy, chúng ta cũng không thể tự quyết định, cưới công chúa.... Đây là tổ tông hiển linh sao?"
Tích tụ trong lòng Khương phu nhân cũng nhất thời tan biến không ít, vui vẻ nói: "Việc này là thật? Sao còn chưa thấy thánh chỉ đâu?"
Tiêu Lãng mỉm cười: "Hiện giờ còn chưa giải quyết xong việc của Liêu Lương, làm sao lại lo lắng việc này, Vương gia khiến ta lại chờ đợi thêm vài ngày, rất nhanh." Tiêu Lãng nhìn ra Tiêu Chiến muốn nói lại thôi, thay hắn nói trước: "Vương gia thương cảm nhà chúng ta, cho chút bạc, ngươi nhớ giữ cho kỹ."
Tiêu Chiến đang lo lắng làm sao đem bạc lấy ra, hiện giờ Tiêu Lãng thay hắn nói liền thoải mái không ít, vội vàng gật đầu: "Ở trong hành lý của ta, một lát nữa sẽ xem sang chỗ thái thái."
Khương phu nhân cười cười: "Đưa đến chỗ ta cũng không biết dùng như thế nào.... Bây giờ nhiều việc, việc sửa sân này nọ, còn phải chờ phụ thân các ngươi trở về làm chủ đâu."
Từ sau khi Tiêu Lãng vào quân doanh đã liên tục lên chức, Tiêu lão thái thái cùng Khương phu nhân chung quy chỉ là nữ nhân trong khuê phòng, chỉ cho rằng việc này chứng tỏ Tiêu Lãng được hoàng đế xem trọng, không thể nghĩ đến cái khác, lúc này vui mừng đến không được, chỉ có trong lòng Tiêu Lãng rõ ràng.
Buổi tối trong cung tổ chức gia yến, bởi vì hoàng đế chưa xử lý xong chính sự nên phải dời lại một lát, mọi người đều vui cười chờ đợi, Thái hậu khó được đem Phức Nghi mặc một thân hoa phục kéo đến bên cạnh mình, vị trí bên cạnh Thái hậu luôn dành cho Vương Nhất Bác cùng Vương Nhất Dương, ngay cả tiểu hoàng tử Vương Nhất Tùy cũng ít có thể đi lên, lúc này bên trái Thái hậu là Vương Nhất Bác, bên phải là Phức Nghi, khiến không thiếu người ngồi dưới đều đỏ mắt.
Thái hậu nắm tay Phức Nghi nói đùa vài câu, lại hỏi hỏi tình trạng mấy ngày nay của Vương Nhất Dương, việc xảy ra khi vào thành hôm nay khiến trong lòng Vương Nhất Dương thay đổi rất nhanh, lúc này sắc mặt cũng không tốt, Thái hậu hỏi đến làm cho hắn chỉ phải cố gắng bình tĩnh tâm thần, nở nụ cười: "Rất tốt, tuy nói có chút khó khăn, lại vẫn không chậm trễ đại sự của phụ hoàng."
"Đúng a." Vương Nhất Bác bóc vỏ quýt tươi mới, đưa lên cho Thái hậu, cười khẽ: "Hôm nay ta cùng Tứ đệ đi Hộ bộ đối chiếu sổ sách, thẩm tra xong trình lên, hoàng đế long tâm đại duyệt mùa màng phía nam năm nay cũng không tồi đâu, đều là công lao của Tứ đệ"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip