Chương 48

Thời gian cực nhanh, thấm thoắt đã đến tháng Chạp mười sáu.

Trước một ngày Tiêu Chiến đã xuất cung hồi Tiêu phủ, mặc dù Tiêu Chiến còn nhỏ tuổi, nhưng hôm sự Tiêu Lãng, hắn cũng không ít việc phải lo, Vương Nhất Bác trong cung cũng vội vàng với Phức Nghi, phủ Nội Vụ bên kia Vương Nhất Bác đã sớm để Nguyên Mộ Hàn đánh chiêu hô, cung nhân phủ Nội Vụ biết điều, quả nhiên đem hôn sự Phức Nghi chuẩn bị thoả đáng, không có lấy một tia sơ hở.

Đồ cưới của Phức Nghi Vương Nhất Bác tự mình xem qua, của hồi môn đều là tốt nhất, trong đó còn có vô số trân bảo Vương Nhất Bác thêm vào, còn có Vương Nhất Bác cấp hai toà thôn trang, Vương Nhất Bác ra tay hào phóng, đồ cưới Phức Nghi phải nói là cực kỳ đồ sộ.

Đồ cưới trước một ngày đã nâng về Tiêu gia, ngày kế là ngày chính tử, giờ Mẹo trong cung Phức Nghi đã bắt đầu thu thập lên, riêng chỉ để cấp Phức Nghi mặc vào cửu trọng cát giá y, sau khi chuẩn bị xong đã là giờ Thìn, Phức Nghi đầu đội mũ phượng rũ xuống, tay cầm bảo bình mạ vàng, từ cung nhân chăm sóc đưa đi Thừa Càn cung từ biệt hoàng đế.

Trong Thừa Càn cung hoàng đế nói qua vài câu lại khiến Phức Nghi đi nhìn Tháu hậu, Phức Nghi lại lạy lại quỳ, từ cung nhân đỡ lấy đi Từ An điện, Thái hậu đã sớm chờ, nguyên bản Thái hậu không quá yêu thương Phức Nghi, hiện giờ thấy cháu gái muốn xuất giá, trong lòng vẫn không tránh khỏi xúc động, lại ban cho không ít trân bảo, thổn thức nói: "Ngươi đứa nhỏ này... từ nhỏ tính tình liền mềm mại, hạnh là không gả xa, cũng ngay gần nhà mình, sau khi xuất giá đến trong phủ phò mã phải biết kiềm chế, phò mã do Đại ca ngươi lựa chọn, chắc chắn sẽ không sai, ngươi chỉ cần hảo hảo sống qua ngày là được, đừng quá nghĩ trong cung."

Phức Nghi cúi đầu nghe dạy, trang trọng quỳ xuống: "Tôn nhi hiểu được, hy vọng hoàng tổ mẫu ngày sau bảo trọng thân mình, tuế nguyệt tùng lâm, khánh diễn kì trù. Thuyền đảo xuân phong, thọ thành hoành khai."

Lão thái hậu gật đầu: "Ai gia biết, hiện giờ Lăng hoàng hậu đã mất, thôi, lại đi xem nương ngươi đi, Ninh tần có lẽ cũng có lời muốn nói."

Phức Nghi lại quỳ xuống: "Tạ hoàng tổ mẫu."

Công chúa xuất cung, ấn theo lệ trước tiên bái biệt hoàng đế, lại bái biệt hoàng hậu, hiện giờ hoàng hậu không ở, lão Thái hậu lại phá lệ khai ân, trong lòng Phức Nghi biết ơn vô hạn, để cung nữ nâng nàng đến Duyên Hi cung.

Trong Duyên Hi cung, Ninh tần đã sớm được tin, chờ ở ngoài điện, Phức Nghi từ biệt hoàng đế Thái hậu hoàn hảo, lúc này nhìn đến Ninh tần chưa nói nên lời lệ ra rơi, Ninh tần nhìn thấy trong lòng cũng bi thương, vội vàng dùng khăn tay xoa xoa khoé mắt, thấp giọng nói: "Công chúa không thể!"

Phức Nghi kiệt lực nhịn xuống nước mắt, giọng khàn khàn: "Hiện giờ ta xuất cung, mẫu phi nhất định phải tự thân bảo trọng, mọi sự cẩn thận...." Nước mắt Phức Nghi lại rơi, nghẹn ngào nói không nên lời, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau mười mấy năm, tình cảm cùng xót xa trong lòng chỉ có hai người biết, Ninh tần sợ người khác nhìn thấy, vội vàng xoá đi dấu lệ trên mặt Phức Nghi, thấp giọng nói: "Hiện giờ khổ tẫn cam lai, công chúa vạn vạn không thể như thế, Tiêu gia sẽ đối tốt với công chúa, công chúa yên tâm, bổn cung ở trong cung mọi việc đều tốt, không cần nhớ mong...."

Phức Nghi gật đầu, sửa lại quần áo, lui ra sau một bước, trang trọng quỳ xuống, Ninh tần rốt cuộc vẫn chỉ là mẫu thân có con gái sắp gả đi, chống đỡ không được cũng khóc, vừa khóc vừa nói: "Thôi, đừng chậm trễ giờ lành, đi thôi đi thôi."

Phức Nghi hàm lệ quỳ lạy mẫu thân mới đứng dậy lên kiệu.

Kiệu đi đến cửa cung, trước cửa cung sớm có Vương Nhất Bác cùng một ngàn cấm quân và mấy trăm cung nhân phủ Nội Vụ chờ, ngàn người nghi thức, vạn người đưa thân, Vương Nhất Bác tự mình đem Phức Nghi từ liễn kiệu bế xuống, vẫn luôn ôm đến trên kiệu hoa, sau khi chuẩn bị tốt mới sai người khởi kiệu, đoàn người chậm rãi tiến lên, thẳng ra nội thành, đội ngũ đón dâu của Tiêu gia sớm đã chờ ở bên ngoài, Tiêu Lãng xuất thân từ trong quân, đội ngũ đón dâu tất cả đều là thanh niên tài giỏi trong doanh trại, đứng cùng nhau có chút dẫn người chú ý.

Tiêu Lãng xuống ngựa đến gần hành lễ, Vương Nhất Bác vội vàng xuống ngựa nâng người dậy, Tiêu Lãng hôm nay khó được không mặc giáp trụ, một thân hỉ phục đỏ thẫm lại phá lệ anh tuấn xinh đẹp, Vương Nhất Bác cười nói: "Nhanh đừng đa lễ, đừng để chậm trễ giờ lành, đi thôi."

Hai người lên ngựa, Tiêu Lãng giục ngựa đi sau Vương Nhất Bác, cách Vương Nhất Bác nửa thân mã.

Sau khi đến Tiêu phủ lại một phen lễ nghi vụn vặt, công chúa phò mã cùng bái thiên địa, đi bái bát lễ, Vương Nhất Bác vẫn luôn ở bên Phức Nghi đến tận khi Tiêu Lãng cùng Phức Nghi làm lễ hợp cẩn, cấp cho Tiêu phủ cùng Phức Nghi đầy đủ mặt mũi, lúc này đã đến giờ Dậu, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Minh nói mấy câu liền muốn cáo từ, Tiêu Minh khổ lưu không được, cũng không dám làm quá mức, chỉ phải hành lễ cung tiễn, Vương Nhất Bác vứt cho Tiêu Chiến đứng đó không xa một ánh mắt ra hiệu, tất cả mọi người nhìn, Tiêu Chiến không dám quá mức làm càn, rủ mắt không dám nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cảm thấy buồn cười, xoay người đem theo thị vệ đi rồi.

Trong Tiêu phủ các nơi đều thực rối ren náo nhiệt, Tiêu Chiến đối với người cười một ngày cũng có chút mệt, lúc nghĩ đến chính mình có cần trở về trong viện nghỉ ngơi một lát hay không thì Nguyên Mộ Hàn lại lộn trở về.

Nguyên Mộ Hàn là lão công công bên người Vương Nhất Bác, mọi người thấy hắn đến vội vàng đón, Nguyên Mộ Hàn cười nói: "Không dám chậm trễ ngày lành, chỉ là đột nhiên Vương gia nhớ đến còn có việc muốn dặn dò tiểu Tiêu đại nhân, liền để chúng ta quay lại thỉnh tiểu Tiêu đại nhân trở về một chuyến."

Tiêu Minh vội vàng tìm người gọi Tiêu Chiến, Nguyên Mộ Hàn mỉm cười: "Ngày vui của quý phủ, liền gọi tiểu Tiêu đại nhân đi như vậy không làm chậm trễ việc gì đi?"

"Không chậm trễ không chậm trễ." Tiêu Minh liên tục nói, "Hắn vốn là người bên cạnh Vương gia, đây là Vương gia khai ân cho hắn hồi phủ lo liệu, hiện giờ cũng không còn việc gì, phải nên để hắn đi theo Vương gia mới đúng."

Khi nói chuyện Tiêu Chiến đã đến rồi, Nguyên Mộ Hàn đem lời vừa rồi nói lập lại một lần nữa, Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác thật có chuyện muốn hắn làm, vội vàng theo Nguyên Mộ Hàn đi rồi.

Đã gần đến giờ Tuât, trong phòng tân hôn Phức Nghi cầm bạch từ bảo bình, trong lòng thấp thỏm không yên. Không bao lâu sau, Tiêu Lãng đẩy cửa tiến vào, tay Phức Nghi thoáng chóc căng thẳng, hơi hơi cúi đầu, từ dưới hỉ khăn thấy Tiêu Lãng chậm rãi đến gần, Tiêu Lãng cầm lấy hỉ xứng khơi mào hỉ khăn, Phức Nghi ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy tướng mạo Tiêu Lãng, mặt lập tức ửng đỏ, thấp giọng nói: "Phò mã...."

Trên mặt Tiêu Lãng nhất phái bình tĩnh, trong lòng cũng không khỏi có chút gợn sóng, Vương Nhất Bác nói không sai, trên người Phức Nghi không có kiêu căng của công chúa, ngược lại thêm vài phần nữ nhi thẹn thùng, Tiêu Lãng nhìn ra Phức Nghi khẩn trương, tự mình rót cho nàng chén trà, thấp giọng nói: "Công chúa uống chèn trà đi."

Phức Nghi gật đầu, đưa tay tiếp trà, mười ngón chạm nhau, tâm tình Tiêu Lãng bỗng nhiên mềm mại xuống, một phen cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của Phức Nghi, trầm giọng nói: "Công chúa đừng sợ, ta tất nhiên sẽ đối tốt với ngươi."

Phức Nghi nghe thế mặt càng đỏ hơn, cúi đầu không đáp.

Bên kia Tiêu Chiến rốt cuộc xuống xe ngựa, nhìn xem chung quanh, hỏi: "Đây không phải Tần vương phủ sao? Vương gia bảo ta đến nơi này làm gì?"

Nguyên Mộ Hàn cúi đầu mỉm cười: "Tiêu đại nhân còn không biết đi? Tần vương phủ từ nửa tháng trước đã toàn bộ hoàn thành, chỉ là mấy ngày nay Vương gia luôn bận việc không tìm được thời gian rảnh, hiện giờ đồ vật bên trong đều đã thu thập xong, vừa lúc hôm nay xuất cung một chuyến, Vương gia muốn mời Tiêu đại nhân cùng Vương gia nhìn xem đâu, nếu còn chỗ nào không tốt, không vừa ý, còn có thể lại sửa chữa."

Trong lòng Tiêu Chiến ấm áp, nói: "Vương gia đâu?"

Nguyên Mộ Hàn khó xử nói: "Kia... lão nô cũng không biết, không bằng Tiêu đại nhân theo lão nô đến đây đi, tả hữu ngay trong phủ đâu, trong chốc lát có thể thấy."

Tiêu Chiến gật đầu, theo Nguyên Mộ Hàn bước vào đại môn.

Cung nữ nội thị trong phủ cũng đã sắp xếp tốt, các ti chức này, mỗi người đều cúi đầu cấm thanh nín thở, một chút tiếng động cũng không có, thực quy củ. Nguyên Mộ Hàn vừa đi vào bên trong vừa giới thiệu cho Tiêu Chiến các loại cảnh sắc, may là Tiêu Chiến ở trong cung ngây người vài năm cũng hiểu được Tần vương phủ xây được phá lệ tinh xảo xa hoa, cảnh sắc các nơi đều chưa từng lặp lại, lại thêm vài chỗ cảnh trí đặc biệt khác lạ.

Hai người vừa nói vừa đi, bất tri bất giác đã đến đại điện, Tiêu Chiến vẫn là lần đầu tiên tiến vào, chính ba chữ "Duy Tiêu điện" do chính tay Vương Nhất Bác chấp bút hơi hơi xuất thần, Nguyên Mộ Hàn ngẩng đầu nhìn, cười nói: "Bảng hiệu này đùng loại đá tốt nhất điêu khắc thành, lại đun qua ba lượt vàng, Vương gia nói, cái khác không cần, duy độc bảng hiệu chính điện này, vĩnh viễn không được mục nát suy bại."

Trong lòng Tiêu Chiến ấm áp, cúi đầu không nói, Nguyên Mộ Hàn mang theo Tiêu Chiến dạo qua một vòng, cũng không nhìn thấy Vương Nhất Bác, Nguyên Mộ Hàn cười cười: "Vương gia sợ là đã đi đâu rồi, Tiêu đại nhân vất vả ngài lại cùng lão nô đi nơi khác nhìn đi."

Tiêu Chiến gật đầu, xoay người nhìn liền đi theo Nguyên Mộ Hàn ra chính điện, đi đến sau bãi đá phù điêu long văn, Nguyên Mộ Hàn nhắm thẳng hướng đông đi, chuyển qua hành lang sau là Dao Quang trì, trong ao tràn ngập ánh sáng hoa đăng tinh xảo, ánh nến lay động, đẹp không sao tả xiết. Nguyên Mộ Hàn dẫn Tiêu Chiến đi qua cầu trúc, cười khẽ: "Tiêu đại nhân nhìn xem, có thích nơi này?"

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy nhiều hoa đăng như vậy, gật gật đầu cười: "Thích...."

Nguyên Mộ Hàn cúi đầu mỉm cười: "Gần một ngàn trản đèn này, chính là một người thả đâu...."

Tiêu Chiến nghe không quá rõ lời nói của Nguyên Mộ Hàn, Nguyên Mộ Hàn cũng không giải thích, dẫn Tiêu Chiến tiếp tục đi vào phía trong.

Đi qua cầu trúc là đình giữa hồ, ở tâm hồ là một tòa đài cao, ba tầng đồng thai lưu kim bảo đỉnh tiểu lâu, bốn phía tiểu lâu mở cửa, trên lầu dùng cửa sổ bằng kim sắc lưu ly, khảm ngũ sắc lưu quang thạch, ngói màu xanh, nương theo ánh nên trong Dao Quang trì mà rạng rỡ sinh huy. Tiêu Chiến cơ hồ nhìn ngây người, không tự giác đi theo Nguyên Mộ Hàn vào tiểu lâu, trong lâu phô một tầng thảm đỏ thẫm viền vàng, mềm mại lại dày, Tiêu Chiến không nỡ bước lên, Nguyên Mộ Hàn đưa tay điểm đèn, thấp giọng nói: "Vương gia nói, trước kia Tiêu đại nhân ở ngoài điện làm thị vệ từng chịu phong hàn, sợ hạ xuống bệnh căn, sau khi đến bên này, phàm là nơi nào có thể phô thảm đều phải phô, thời tiết lãnh như vậy, Tiêu đại nhân cũng không biết dưới chân ấm áp đi?"

Tiêu Chiến không nghĩ đến đây là tâm ý của Vương Nhất Bác, trong lòng càng thêm ấm áp, đi theo Nguyên Mộ Hàn lên lầu, Nguyên Mộ Hàn dẫn Tiêu Chiến đứng phía trước cửa sổ, khom người mở ra: "Cảnh sắc Dao Quang trì đẹp nhất ở nơi này, hôm nay muộn, nếu là khi trời còn sáng, từ nơi này có thể nhìn đến tận chính điện đâu."

Nguyên Mộ Hàn nhìn thần sắc Tiêu Chiến, nhẹ giọng nói: "Nơi này Vương gia cũng đề tên, gọi "Bạch Thủ lâu", lão nô không hiểu lắm, chỉ nghe nói là "Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly" ý tứ."

Tiêu Chiến cảm động, hốc mắt cũng đỏ lên.

Nguyên Mộ Hàn cúi đầu mỉm cười, nói: "Lúc này có lẽ Vương gia đã ở trong tẩm điện, Tiêu đại nhân cùng lão nô đến đây đi."

Tiêu Chiến theo Nguyên Mộ Hàn xuống tiểu lâu, lần này lại đi ra từ phía tây, qua trúc kiều lại đi một nơi khác, dọc theo hành lang có vẽ tranh đi đến, chuyển qua thùy hoa môn, nguyên bản trước mắt hôn ám bỗng trở nên trong sáng!

Từ dưới chân Tiêu Chiến, hai bên hành lang có vẽ tranh đều đốt nến đỏ long phượng thô bằng hai ngón tay, hàng vạn hàng nghìn ánh nến điểm điểm, vẫn luôn đi thông đến tẩm điện! Từng ánh nến đỏ trong bóng đêm thoáng lay động, yên tĩnh lại ấm áp, Nguyên Mộ Hàn cúi đầu nói: "Vương gia ngay tại tẩm điện chờ Tiêu đại nhân đâu, đại nhân mau đi đi." Nói xong xoay người rời khỏi hành lang.

Tiêu Chiến chậm rãi theo nến đỏ đi vào bên trong, càng đi nến đỏ càng nhiều, trên hành lang cũng trải một tầng thảm lông đỏ thẫm, một bước bước lên, loại dày đặc ấm áp này giống như đều có thể thấm vào trong tâm Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không ngừng nghĩ đến những lời vừa nãy của Nguyên Mộ Hàn, nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly.

Hôm nay nhìn đại hôn của Đại ca cùng công chúa, Tiêu Chiến đã nghĩ, nếu Vương Nhất Bác là công chúa, chính mình tất nhiên muốn đi biên cương kiến công lập nghiệp một phen, đợi cho công thành danh toại cầm theo công huân trở về, cũng muốn đại đại phong cảnh cưới Vương Nhất Bác, chỉ là, hai người đều là nam tử, Tiêu Chiến sẽ không lại cầu bất luận danh phận gì, chỉ nguyện có thể ở bên cạnh làm bạn Vương Nhất Bác, bảo hộ hắn chu toàn.

Hiện giờ nhìn, Vương Nhất Bác là... đang tiếp nối theo đó, cho hắn một cái đại hôn sao?

Chính điện Tần vương phủ kim bài quang minh chính đại viết Họa Kích điện, Tiêu Chiến nhớ đến lúc vừa muốn xây phủ, Vương Nhất Bác nói qua, mặc kệ là Tần vương phủ hay là cái gì ngày sau, chỉ cần là nơi có Vương Nhất Bác tại, trong chính điện sẽ có vị trí của Tiêu Chiến hắn.

Hắn nói qua, thiên hạ rộng lớn, chỉ có nơi có Tiêu Chiến mới là nhà.

Tiêu Chiến liều mạng nhịn xuống suy nghĩ làm cho người ta rơi lệ, cuộc đời này hắn có tài đức gì, có thể được đến phân thâm tình này của Vương Nhất Bác?

Tiêu Chiến từ từ đi qua hành lang khúc chiết, dọc theo hàng vạn hàng nghìn nến đỏ đi đến trong tẩm điện, trong tẩm điện bây giờ trang hoàng giống như hỉ phòng, màn che đỏ thẫm, trản đèn lưu kim, ánh nến điểm điểm lay động, Tiêu Chiến nhìn một phòng hỉ ý, giật mình chuyển qua một trên bát chiết bình phong khắc hoa, bên trong Vương Nhất Bác đang cầm một cây đèn điểm tốt mấy ngọn nến đỏ cuối cùng, Vương Nhất Bác xoay đầu lại, mỉm cười: "Cuối cùng cũng đuổi kịp trước khi ngươi trở về điểm xong."

Tiêu Chiến lăng lăng nhìn Vương Nhất Bác, giọng khàn khàn: "Những ngọn đèn này... đều do điện hạ chính mình điểm?"

"Ân." Vương Nhất Bác buông đèn trong tay, đến gần nắm tay Tiêu Chiến, thấp giọng nói, "Nguyên Mộ Hàn đều dẫn ngươi xem qua?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, liều mạng áp lực nghẹn ngào trong cổ, hắn sợ không cẩn thận liền sẽ khóc lên.

Vương Nhất Bác nở nụ cười, lấy minh đăng trong tay Tiêu Chiến để qua một bên, thấp giọng nói: "Còn nhớ rõ Trung Thu trước, chúng ta cùng đi Đông Hoa tự đi?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, nước mắt rơi xuống, Vương Nhất Bác đưa tay lau lệ cho Tiêu Chiến, nói tiếp: "Đại hòa thượng Đông Hoa tự nói với ta, hai năm trước, có người đi đến chùa bọn họ, cho ta điểm một trản đèn chong.... Lúc ấy ta nghe xong, trong lòng thật cảm động tấm lòng của hắn, mặc dù cũng cho hắn điểm một trản, nhưng rốt cuộc không đủ thành tâm."

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến nhẹ cười: "Ta một đời chuyện ác làm tẫn, dễ dàng hứa nguyện chỉ sợ không thần minh chiếu cố, đành phải tự mình vì ngươi điểm một vạn trản đèn, mỗi điểm một trản trong lòng sẽ mặc niệm một câu Nam mô A di Đà phật, trên có cửu thiên thần minh dưới có phán quan địa phủ, trời thấy còn thương, có thể tính cho lòng thành của ta sao?"

Vương Nhất Bác nhìn đôi mắt trong suốt của Tiêu Chiến, trong lòng ngàn vạn nhu tình tựa như cánh hoa đầu xuân nháy mắt nở rộ tung bay, tâm tình Vương Nhất Bác chưa từng trong vắt như vậy, lấy tôn nghiêm của Tần vương hắn tự mình điểm một vạn trản đèn cầu một người bình an hỉ nhạc, thiên địa thần minh, có bằng lòng đáp ứng hay không?

Tiêu Chiến quay đầu đi, chung quy áp chế không được, nước mắt như hạt châu rơi xuống, Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến ôm cả vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng khóc, hôm nay là ngày lành của chúng ta, sao lại có thể khóc đâu?"

Tiêu Chiến kiệt lực nhịn xuống lệ ý, giọng nói khàn khàn: "Thần...."

Tiêu Chiến lau nước mắt trên mặt, nức nở nói: "Hai năm trước, thần theo thân phụ vào cung, đó là lần đầu tiên thần tiến cung, khi đi qua Bích Đào uyển, cung nhân đi theo nói, đây là cung điện Đại hoàng tử, nghe xong lời này quay đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy xa xa... điện hạ ngài đứng dưới tàng cây hoa đào, hoa đào lả tả rơi, điện hạ đưa tay đem lạc hồng trên đầu vai tảo xuống, thần không biết như thế nào, thấy một màn kia, sẽ thấy cũng không quên được...."

Tình không biết từ khi nào mà nên, nhất hướng càng ngày càng thâm. Một đời nhân sinh ngắn ngủi của Tiêu Chiến, liền dừng lại ở một khắc kia.

Sinh, vì hắn sinh; Tử, vì hắn tử.

"Thần cầu gia phụ, mất chút công phu, cuối cùng cũng vào được Bích Đào uyển...." Tiêu Chiến nghẹn ngào vài tiếng, nhịn xuống tiếp tục nói, "Nhưng không phải mỗi ngày đều có thể thấy được điện hạ, ngẫu nhiên gặp được, thần liền vui vẻ một hồi lâu, mấy ngày không thấy được, thần liền muốn lo lắng, thần cho rằng cả đời này liền muốn một đường thủ xuống như vậy, nhưng không nghĩ tới...."

Tiêu Chiến nghẹn ngào nói không ra lời, Vương Nhất Bác lại hiểu được tất cả, cũng khó được đỏ hốc mắt, đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến mở lòng với hắn nói về chuyện lúc trước, nói về những năm tháng hắn không biết kia, Tiêu Chiến một người như thế nào thủ hắn, nhìn hắn.

Tiêu Chiến lau đi nước mắt, nức nở nói: "Thần có đức gì có thể...."

"Hư...." Vương Nhất Bác nhẹ hôn ấn đường Tiêu Chiến, giọng nói khàn khàn, "Tốt xấu hôm nay đừng lại theo ta quân quân thần thần, Tiêu Chiến ngoan, gọi ta một tiếng Nhất Bác đi."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, cơ hồ không nói nên lời, nghẹn ngào nửa ngày mới nỉ non: "Nhất Bác...."

Vương Nhất Bác tâm lý thoải mái lại đau lòng, Tiêu Chiến của hắn a, hắn tâm tâm niệm niệm, không thời không khắc không ở nhớ mong Tiêu Chiến a....

Vương Nhất Bác cúi xuống khẽ hôn bên tai, ấn đường Tiêu Chiến, khó được, Tiêu Chiến mang theo ngại ngùng cũng khẽ khàng đáp lại Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ôm lấy vòng eo gầy nhỏ của Tiêu Chiến đem người áp lên hỉ chăn đỏ thẫm trên giường gỗ mun....

Xuân trướng nhẹ nhàng lay động, ánh trăng trước cửa sổ cũng như thêm một phần thẹn thùng, một mảnh nến đỏ thoáng nhảy nhót.

Vương Nhất Bác thương tiếc Tiêu Chiến là lần đầu, vừa cởi ngoại bào của hắn vừa ôn nhu dỗ dành: "Ta nhẹ một ít, ngươi nếu đau, khó chịu liền nói với ta, nhất định sẽ không khi dễ ngươi, được không...."

Trên mặt Tiêu Chiến một mảnh đỏ ửng, tuy rằng trong lòng sợ hãi nhưng vẫn lắc đầu: "Không có việc gì, thần... không sợ đau, điện hạ..." Tiêu Chiến thực xấu hổ, nhưng lại lo lắng Vương Nhất Bác vì đau lòng hắn mà không thể tận hứng, chịu đựng e lệ nhỏ giọng, "điện hạ tùy tính là được, thần không có việc gì...."

Vương Nhất Bác nghe vậy trong lòng một trận tê dại, đồ ngốc này....

Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến rất khẩn trương, ôm lấy hắn để hắn ngồi xuống, cười khẽ: "Không cần phải sợ, đến, xiêm y còn lại chính mình thoát."

Tiêu Chiến nghe vậy đỏ mặt, Vương Nhất Bác trêu đùa: "Mới vừa rồi còn nói mặc ta tùy tính, hiện tại lại không nghe lời?"

Lời nói của Vương Nhất Bác đương nhiên phải nghe, chỉ cần là Vương Nhất Bác phân phó... Tiêu Chiến chịu đựng ngượng ngùng, quỳ đứng lên, chậm rãi tháo thắt lưng cởi áo, thời điểm thoát đến trung y, tay Tiêu Chiến đều run rồi, ửng đỏ trên mặt lan đến vành tai, chọc đến hỏa trong lòng Vương Nhất Bác lại cọ cọ hướng lên, Vương Nhất Bác thấy hắn không động nữa, cười khẽ: "Còn có tiết khố đâu."

Tiêu Chiến nghe thế mặt càng đỏ hơn, do dự một hồi, Vương Nhất Bác hàm tiếu nhìn hắn, nói: "Ta muốn nhìn ngươi chính mình thoát, nghe lời."

Tiêu Chiến đương nhiên sẽ nghe lời, cúi thấp đầu, hận không thể giấu mặt đi không cho Vương Nhất Bác nhìn đến, hơi hơi nâng chân, đem tiết khố chậm rãi cởi ra, rốt cuộc thân mình trần trụi.

Vương Nhất Bác nhìn người trước mắt trong lòng thích đến không chịu nổi, đây là tiểu ái nhân của hắn, mặc kệ bao nhiêu thẹn thùng bao nhiêu khó xử, chỉ cần là chính mình phân phó, hắn đều sẽ hoàn thành. Vương Nhất Bác kéo bàn tay Tiêu Chiến đang che nơi riêng tư, nương hàng vạn hàng nghìn ánh nến trong tẩm điện tinh tế thưởng thức thân mình trẻ trung tuấn tú của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, thân mình có loại kết hợp xinh đẹp giữa nam hài cùng nam nhân, da thịt trên người đều đặn, trắng nõn căng mịn, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vuốt ve da thịt lõa lồ của Tiêu Chiến, cảm thụ Tiêu Chiến run lên nhè nhẹ, nhẹ giọng: "Lạnh?"

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, Vương Nhất Bác theo sau lưng Tiêu Chiến vuốt ve xuống dưới, ở phía sau Tiêu Chiến xoa nhẹ một phen, phía trước im lặng của Tiêu Chiến lập tức đứng lên. Vương Nhất Bác cười khẽ, cẩn thận nhìn thần sắc Tiêu Chiến, xác định hắn chỉ có ngượng ngùng, tâm càng phát ra mềm mại, Vương Nhất Bác chạm vào bắp đùi thon dài của Tiêu Chiến, thấp giọng dụ dỗ: "Tách ra chút, để ta nhìn xem...."

Tiêu Chiến chưa từng trải qua nhân sự, từng có chút việc thân mật cùng Vương Nhất Bác cũng chỉ ở trong chăn, nào có trải qua mấy thứ này? Tiêu Chiến cường chống chỉ vì muốn Vương Nhất Bác cao hứng, nào biết rằng Vương Nhất Bác chỉ biết được một tấc lại muốn tiến một thước, trong điện đèn đuốc sáng trưng, tách chân ra như vậy.... Tiêu Chiến thế nào cũng không làm được, ách thanh cầu xin: "Điện hạ...."

Trong thanh âm Tiêu Chiến đã dẫn theo một tia ý khóc, Vương Nhất Bác vừa thích lại đau lòng, tiến sát lại đem Tiêu Chiến ôm vào trong ngực, cười dỗ: "E lệ? Với Vương gia của ngươi ngươi còn e lệ sao? Nghe lời, để ta nhìn xem, đến...."

Bị Vương Nhất Bác lại ôm lại dỗ dành, Tiêu Chiến có nhiều hơn ngượng ngùng cũng toàn tán, cường chống xấu hổ, chậm rãi tách ra hai chân, phía trước đã sớm đứng lên, lúc này tích ra điểm điểm chất dịch, mười ngón thon dài của Vương Nhất Bác bao phủ lên, tinh tế an ủi. Vương Nhất Bác ôm hắn, để hắn một lần nữa quỳ đứng lên, nói: "Đến, giúp ta đem xiêm y thoát...."

Mười ngón tay Tiêu Chiến phát run, chậm rãi cởi bỏ quần áo Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lấy một hạp mỡ ở đầu giường đến, dùng đầu ngón tay dính một chút, nhẹ nhàng vuốt ve mông Tiêu Chiến, ý bảo hắn lại tách chân ra một chút, ngón tay dính mỡ thừa cơ đi vào, Tiêu Chiến "Ngô" một tiếng, chân mềm nhũn.

Vương Nhất Bác ôm lại Tiêu Chiến, nhẹ giọng hỏi: "Đau sao?"

Tiêu Chiến đỏ mặt lắc đầu, không phải là đau... Vương Nhất Bác động thủ thực mềm nhẹ, chỉ là nơi bị an ủi đó... thật sự là, vừa khó chịu, lại có chút khó nói thoải mái....

Vương Nhất Bác tinh tế khai thác, đến khi Tiêu Chiến có thể thừa nhận ba ngón tay, thấy Tiêu Chiến càng thêm động tình liền ôm hắn xoay người lại. Vương Nhất Bác một bên cúi người, một bên tách ra hai chân Tiêu Chiến, ôn nhu dỗ dành: "Lần đầu tiên, ngươi nằm úp sấp sẽ dễ chịu một chút, đau liền nói, không được nhẫn, có biết hay không?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, cảm nhận được nơi đó của Vương Nhất Bác cọ vào giữa mông mình, Tiêu Chiến thực ngại ngùng, mười ngón tay nắm chặt gối mềm. Vương Nhất Bác vừa hôn vành tai Tiêu Chiến vừa chậm rãi đi vào, Tiêu Chiến là lần đầu thừa hạnh, thực khẩn trương, dù cho Vương Nhất Bác có ôn nhu thế nào cũng không tránh khỏi một ít đau đớn, bởi vì sợ bị thương hắn nên động tác rất chậm, một bên nhợt nhạt trừu cắm, một bên ôn nhu an ủi phía trước cho Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác kỹ thuật không tồi, chỉ chốc lát sau Tiêu Chiến đã cảm giác được thoải mái, trong tiếng rên rỉ nho nhỏ mang theo chút ngọt mị cùng ỷ lại, Tiêu Chiến áp lực nghẹn ngào: "Điện hạ... điện hạ...."

"Ân? Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác chậm rãi co rúm, "Đau sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu, chỉ là không ngừng nhỏ giọng kêu: "Điện hạ... điện hạ....a...."

Vương Nhất Bác nhìn ra được Tiêu Chiến thích cảm giác từ mặt sau truyền đến, thấp giọng dụ hoặc: "Muốn ta mạnh một ít? Hay là sâu một ít?"

Mặt Tiêu Chiến nháy mắt đỏ rần, Vương Nhất Bác thở gấp, cười: "Hảo hài tử, ngươi mói một câu thoải mái, ta liền dùng một chút lực, được không.... Ân?"

Tiêu Chiến làm sao có thể nói được lời như thế, lắc lắc đầu, cắn chặt chăn, trên người đã ra một tầng mồ hôi mỏng, Vương Nhất Bác mỉm cười, dưới tay nhẹ nhàng nhu lộng phía trước Tiêu Chiến, lại không để cho hắn phóng thích, Tiêu Chiến hai mặt bị giáp công lại không được thỏa mãn, chống đỡ một khắc sau nhịn không được mà cầu xin: "Điện hạ... nơi đó của thần...."

"Chỗ nào?" Vương Nhất Bác làm như không hiểu, "Nghe lời, nói rõ ràng...."

Tiêu Chiến trong lòng gấp gáp, điện hạ nói không khi dễ hắn, nhưng thế nào lại vẫn muốn khi dễ hắn đâu.... Thân mình Tiêu Chiến làm sao chịu được tra tấn như vậy, chỉ phải khóc cầu: "Điện hạ... thần nơi đó thoải mái, điện hạ... điện hạ...."

Trong lòng Vương Nhất Bác càng phát ra mềm mại, theo ý tứ Tiêu Chiến di chuyển đứng lên, tiếng rên rỉ của Tiêu Chiến càng phát ra dồn dập, không biết qua bao lâu thời gian, Vương Nhất Bác hôn hôn khuôn mặt Tiêu Chiến, hai người cùng một lúc phóng thích.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip