Chương 49

"Điện hạ...."

"Ân?" Vương Nhất Bác mở mắt ra nhìn nhìn, "Bên ngoài tuyết rơi, ánh sáng này là mặt tuyết ánh lên, còn chưa đến giờ đâu, ngủ tiếp một lát...."

Vương Nhất Bác nghiêng mình ôm lấy Tiêu Chiến, bàn tay to che lại mắt hắn, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, vẫn không nhịn được thấp giọng khuyên nhủ: "Đã đến giờ Thìn đi? Điện hạ nên vào triều."

Vương Nhất Bác cười khẽ, cúi đầu ở bên tai Tiêu Chiến hôn hôn, giọng tràn đầy ý cười hỏi: "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, câu sau là cái gì?"

Tiêu Chiến mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghĩ nghĩ nói: "Là... Tòng thử quân vương bất[1]...." Tiêu Chiến đột nhiên đỏ mặt, mím môi không chịu nói, Vương Nhất Bác cười khẽ, thấp giọng nói: "Trước kia các thái phó giáo dục chúng ta, không thiếu giảng ví dụ này đó của hôn quân, lúc ấy chỉ cảm thấy bọn họ hoa mắt ù tai, vô đức vô năng, hiện tại chính mình trải qua mới biết được, cũng là có lý do a...."

Tiêu Chiến bị vài câu trêu đùa của Vương Nhất Bác làm cho đỏ mặt, đành phải nhẹ giọng khuyên nhủ: "Điện hạ không thể vọng ngôn, nếu đã dậy liền đứng lên đi."

"Không muốn." Vương Nhất Bác dịch dịch góc chăn cho Tiêu Chiến, thản nhiên nói, "Hiện giờ còn chưa có lên ngôi hoàng đế đâu, còn không cho ta thanh thanh nhàn nhàn? Nếu thật thành hoàng đế, sợ là ta cũng đành làm bạo quân hôn quân, đến lúc đó còn phải phiền Tiêu đại nhân thời khắc nhắc nhở, hiện tại thì thôi...."

Đêm qua hai người đến khuya mới ngủ, lúc này bất quá mới ngủ ba canh giờ, Vương Nhất Bác đau lòng Tiêu Chiến, hắn niên kỷ còn nhỏ, vóc người còn phải trưởng thành, sao có thể thiếu giấc đâu, Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến để hắn áp sát lại mình, nhẹ nhàng nhu thắt lưng cho hắn, thấp giọng hỏi: "Nơi đó đau sao?"

Tiêu Chiến sửng sốt một lát mới hiểu được Vương Nhất Bác nói "nơi đó" là chỗ nào, ngượng đến lỗ tai đều đỏ, ấp úng: "Hoàn hảo, cũng không thập phần đau...."

Đối với việc liên quan đến bản thân mình, Tiêu Chiến hướng tới biến chuyện lớn thành nhỏ, hắn nói "Không thập phần đau", sợ là đã rất không dễ chịu, Vương Nhất Bác có chút lo lắng, ngồi dậy từ đầu giường mở ra một ám cách, lấy một bình bạch ngọc nhỏ đưa đến cho Tiêu Chiến: "Nhìn xem."

Bình ngọc sạch sẽ không tì vết, trên mặt còn khắc tường vân, thực tinh xảo. Tiêu Chiến mở nắp bình đem đồ vật bên trong đổ ra, chỉ thấy đều là viên thuốc màu nâu to bằng đầu ngón tay, viên thuốc bóng loáng nhẵn nhụi, phiếm một tầng trơn bóng. Tiêu Chiến nghe nghe, dược hương thoang thoảng, nhưng là chưa từng gặp qua, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Đây là trị bệnh gì?"

Vương Nhất Bác nở nụ cười, lấy qua một viên, thấp giọng nói: "Đây là dược ta khiến Chương thái y làm cho ngươi, ngươi...."

Thuốc này Vương Nhất Bác đã sớm làm cho Chương thái y chuẩn bị, chỉ là sợ Tiêu Chiến da mặt mỏng không chịu dùng, Vương Nhất Bác ôn nhu trấn an: "Nơi đó cũng không phải dùng để thừa sủng, ngươi lại nhỏ tuổi, thật muồn hạ xuống bệnh căn sẽ không có chỗ tốt, đây là dược Chương thái y theo phương thuốc cổ truyền chế ra, dùng thuốc này xong nơi đó của ngươi sẽ thoải mái không ít, đối thân mình cũng có bổ ích, nghe lời...."

Tiêu Chiến hiểu được dùng làm cái gì rồi, đỏ mặt vội la lên: "Thần, nơi đó của thần không có việc gì...."

"Một lần hai lần không có việc gì thì về sau cũng không tốt." Vương Nhất Bác chỉ biết Tiêu Chiến sẽ không đồng ý, chỉ phải liên tục vừa dỗ vừa lừa, cuối cùng phải giận tái mặt giáo huấn vài câu, Tiêu Chiến không có cách, lại không dám phản bác Vương Nhất Bác, cuối cùng vẫn thành thành thật thật để Vương Nhất Bác đem dược bỏ vào cho hắn. Tiêu Chiến không dám nhìn Vương Nhất Bác, hắn cho rằng chuyện tối hôm qua đã đủ làm khó hắn, ai ngờ đến hôm nay cũng gặp hình phạt nan kham như vậy, hận không thể ngay tức khắc tìm cái lỗ mà chui vào.

Vương Nhất Bác đánh một gậy sẽ cấp một viên đường, ôm lấy Tiêu Chiến nhẹ giọng dỗ: "Không phải đều vì ngươi tốt sao? Không khó chịu đi? Trong chốc lát ngươi sẽ thoải mái hơn, thuốc này không dùng đến một canh giờ đã có thể thấm vào cơ thể ngươi, tối hôm qua là ta quên, về sau buổi tối đều dùng, ngày hôm sau ngươi một chút cũng sẽ không cảm giác được...." Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Tiêu Chiến, cười khẽ, "Có e lệ như vậy sao? Theo ta còn xấu hổ?"

Tiêu Chiến ngượng ngùng nói không ra lời, hôm qua Vương Nhất Bác còn nói sẽ không bao giờ khi dễ hắn, nhưng hiện tại... Tiêu Chiến cúi đầu không chịu trả lời Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác muốn khi dễ hắn thì cứ khi dễ đi, nhưng còn muốn hỏi hắn này nọ, Vương Nhất Bác hỏi chính mình làm sao trả lời được đâu.....

Vương Nhất Bác cười cười xoa nhẹ đầu Tiêu Chiến, chính là như vậy, mặc kệ chuyện tình bao nhiêu khó xử, chỉ cần là chính mình nói ra, Tiêu Chiến đều sẽ đáp ứng.

Vương Nhất Bác kéo hảo lại chăn, thấp giọng hỏi: "Thích bên này sao?"

Mặt Tiêu Chiến còn hồng, nghe vậy gật gật đầu, Vương Nhất Bác nói: "Chờ qua năm mới, chúng ta liền dọn tiến vào, ta đã nói trước cùng Thái hậu, ý tứ Thái hậu là để chúng ta ở trong cung qua năm mới. Cũng tốt, phòng ở bên này đều là mới xây, vẫn còn lạnh lẽo, ta để người mỗi ngày trong phòng đốt huân lung, qua mấy ngày trong phòng liền khô ráo ấm áp, chờ ngày mười lăm chúng ta liền dọn đi ra, trong cung dù tốt cũng không tự tại bằng quý phủ của mình, đúng không?"

"Ân." Tiêu Chiến nhớ lại lúc hai người còn ở Thiên Thọ hành cung, cười cười, "Không có nhiều người nhìn như vậy, rất tốt."

Vương Nhất Bác cười cười hôn lên trán Tiêu Chiến, thấp giọng cười nói: "Dù sao cũng đã muộn, ngủ tiếp một lát."

Tiêu Chiến cũng không tiếp tục kiên trì, hôm qua ngủ trễ như vậy, hiện tại trên người hắn còn có chút mỏi mệt, bên ngoài từng trận tuyết phong thổi qua lạnh run, trong phòng đốt lò sưởi lại thực ấm áp, Tiêu Chiến bị vây trong hỉ chăn mềm mại xoã tung cũng có chút lười, ngáp một cái: "Điện hạ không vào triều... thật sự không sao sao?"

Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến nhắm mắt lại, thuận miệng có lệ hắn: "Hôm qua lúc đi ra đã nói ở trong phủ một đêm, không có việc gì, ngủ tiếp một lát, tỉnh thì khiến bọn họ làm cháo thịt cho ngươi."

Tiêu Chiến cũng gật đầu nhắm mắt lại: "Cháo thịt hảo, thần thích ăn...."

Trong Tiêu phủ, Tiêu Lãng cùng Phức Nghi ngược lại đã dậy từ sớm, hai nha đầu bên người hầu hạ Phức Nghi thay đổi xiêm y trang điểm hảo, lại tiến đến hầu hạ Tiêu Lãng mặc y phục. Tiêu Lãng là người trong quân, mọi việc đều chính mình chuẩn bị, không thói quen được người hầu hạ, nói: "Về sau các ngươi hầu hạ công chúa là được, không cần phải xen vào ta."

Phức Nghi nghe vậy cúi đầu nở nụ cười, trong lòng càng thoải mái, Tiêu Lãng không phải người tham luyến nữ sắc, từ hôm qua đến xem, trong phòng Tiêu Lãng trước kia cũng không có ai, Phức Nghi trang điểm tốt khép lại gương, đứng dậy cười nói: "Phò mã ngày thường cũng tự mình lo liệu cuộc sống hằng ngày sao?"

Tiêu Lãng gật đầu: "Trong quân không có nữ tử, cho nên tất cả đều do mình đến làm, không có gì khó khăn."

Phức Nghi đến gần, thấp giọng nói: "Về sau... ta nguyện ý chuẩn bị cho phò mã, được không?"

Hai cung nữ nghe thế nở nụ cười, liếc nhìn nhau im lặng lui ra. Tiêu Lãng nhìn hai má Phức Nghi hơi phiếm hồng, trong lòng cũng mềm mại, Phức Nghi công chúa tôn quý, đối với mình ngược lại giống như những cô dâu xuất giá khác, Tiêu Lãng nắm tay Phức Nghi, thấp giọng nói: "Công chúa khuất tôn hàng quý gả cho ta, làm sao còn có thể khiến công chúa quan tâm việc vặt đâu?"

Hai người ở chung một đêm đã quen thuộc rất nhiều, Phức Nghi chịu đựng ngượng ngùng nhẹ giọng nói: "Việc trong cung... nghĩ đến ngươi cũng biết, mẫu phi ta không được sủng ái, ta cũng không cảm thấy gả cho ngươi làm ta uỷ khuất, hiện giờ thấy ngươi, ngược lại may mắn phụ hoàng chưa từng ban thưởng ta phủ đệ, có thể cùng ngươi sống như vợ chồng bình thường... ngược lại càng tốt."

Tiêu Lãng nghe vậy tâm đều hoá thành ôn nhu, gật đầu nói: "Công chúa yên tâm, ta đương nhiên sẽ đối tốt với ngươi."

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ở Tần vương phủ ngốc đến giờ Thân mới hồi cung, trời vẫn luôn hạ tuyết, đường cũng không tốt đi, Nguyên Mộ Hàn sợ tuyết trơn trượt không dám đi mã xa, chỉ cho chuẩn bị noãn kiệu, đi gần nửa canh giờ mới trở lại trong cung. Hai người thay đổi xiêm y xong Vương Nhất Bác đi Từ An điện thỉnh an Thái hậu, Vương Nhất Bác xoa nhẹ đầu Tiêu Chiến, cười khẽ: "Đi vào phòng trong nghỉ một lát, hôm nay trời không tốt, đừng theo ta ra ngoài, bữa tối ta trở về cùng ngươi."

Tiêu Chiến gật đầu: "Thần đi đem binh pháp mấy ngày trước sư phụ dạy ra xem xem lại, sư phụ nói chờđại ca đại hôn sau muốn khảo giáo ta, còn chưa xem được đâu."

"Trương Lập Phong đưa sách cho ngươi tuỳ tiện nhìn là được, không cần rất để ý." Vương Nhất Bác đối với việc học của Tiêu Chiến có điều phòng bị, "Mệt trước hết nghỉ một lát, lại không cần ngươi thi đỗ Trạng Nguyên, khắc khổ như vậy để làm gì."

Tiêu Chiến bật cười: "Thần biết."

Vương Nhất Bác mặc hồ cừu, bật dù đạp tuyết đi.

Trong Từ An điện lão Thái hậu đang nói chuyện cùng Vương Nhất Dương, cười khanh khách: "Hôm nay ngươi ngược lại đến sớm, hôm qua ta cho người đưa thịt nai đến cho ngươi, đã dùng chưa?"

"Ân." Vương Nhất Dương cười cười, "Đa tạ hoàng tổ mẫu quan tâm, mấy ngày trước ta còn nói muốn ăn đây."

Lão thái hậu cười nói: "Ai gia còn nhớ rõ ngươi thích ăn cái này...."

Hai người đang trò chuyện thì Vương Nhất Bác đến, Vương Nhất Dương vội vàng đứng dậy, hai bên hành lễ chào hỏi, Thái hậu cười cười: "Hôm qua Bác nhi đến phủ đệ bên kia ở đi, đã tu sửa xong chưa? Còn chỗ nào không vừa ý ngươi nói cho ai gia, khiến người phủ Nội Vụ cho ngươi thêm thêm giảm giảm."

Vương Nhất Bác cười cười: "Đa tạ hoàng tổ mẫu, Tôn nhi đã xem qua một lần, đều rất tốt, những đồ vật hoàng tổ mẫu ban cho Tôn nhi cũng đều bày lên, Tôn nhi làm cho bọn họ cẩn thận, vạn vạn không thẻ làm rơi vỡ."

"Đáng cái gì, ngươi thích ai gia lại chọn một ít cho ngươi." Lão Thái hậu nghĩ đến qua năm Vương Nhất Bác liền muốn xuất cung, trong lòng vạn vạn không tha, thở dài nói, "Đáng thương ngươi còn nhỏ tuổi như vậy, ngay cả Vương phi cũng không có liền muốn chính mình đi phủ đệ lại ra thao trường, ai gia nghĩ tới điểm này liền trong lòng khó chịu...."

Vương Nhất Bác trấn an mỉm cười: "Vô sự, mỗi ngày còn phải vào triều, hạ triều tôn nhi sẽ đến thỉnh an hoàng tổ mẫu, mỗi ngày hoàng tổ mẫu đều có thể thấy ta, giống như khi ta còn ở Bích Đào uyển vậy."

Thái hậu gật đầu, vẫn không yên lòng nói: "Quay đầu lại ai gia chọn cho ngươi hai cung nhân đắc dụng bên người, ngươi ở bên ngoài, ai gia vẫn sẽ lo lắng...."

"Người bên cạnh hoàng tổ mẫu, ta nào dám muốn, trở về lại khiến hoàng tổ mẫu cảm thấy thiếu sót cái gì, không phải thành lỗi của ta sao?" Trong mắt Vương Nhất Bác đều là nhụ mộ chi tình (tình thân dành cho trưởng bối, chính xác là cha mẹ), "Nếu hoàng tổ mẫu uỷ khuất Tôn nhi mới không chịu dùng đâu, ta cũng không phải đứa nhỏ, hoàng tổ mẫu yên tâm là được."

Vương Nhất Dương ngồi nghe nửa ngày, trong lòng đã sớm đánh nghiên ngũ vị bình, lão Thái hậu chưa bao giờ để ý chu toàn hắn như vậy, nay cả cung nhân đều phải tự mình đưa, chẳng lẽ còn sợ Vương Nhất Bác ở bên ngoài bị đông lạnh bị đói sao?

Trong lòng Vương Nhất Dương càng thêm khó chịu, lại bỗng nhiên nhớ đến Tiêu Chiến, trong lòng vừa động, nở nụ cười nói: "Hoàng tổ mẫu yên tâm đi, hiện giờ trong phòng đại ca có người có thể đắc dụng đâu, biết tiến biết lùi, trong trong ngoài ngoài đem Đại ca chiếu cố rất tốt."

Thái hậu không hiểu, quay đầu hỏi: "Ai? Ta như thế nào chưa từng nghe ngươi nói qua?"

Vương Nhất Bác buông chén trà, cười lạnh: "Tứ đệ ngược lại biết thật nhiều a...."

Vương Nhất Dương làm bộ không nghe thấy ý tại ngôn ngoại của Vương Nhất Bác, bật cười nói với Thái hậu: "Hiện tại có ai không biết đâu, chình là... huynh đệ đồng bào của phò mã, nhất đẳng thị vệ bên người đại ca, Tiêu Chiến."

[1] Hai câu trong "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị: "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi - Tòng thử quân vương bất tảo triều"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip