Chương 56

Chuyện của Tề Ngọc Vương Nhất Bác vẫn luôn lưu ý, về sau Vương Nhất Đào đi lại đều dùng thiếp mời của Vương Nhất Bác, người khác có không nhìn đến cái thế tử đất phong này cũng phải nhìn mặt mũi Vương Nhất Bác, tôn thất bên kia cũng bắt đầu vì Thục Nghi công chúa mà biện hộ, trưởng công chúa hậu nhân không bao nhiêu người, cho Tề Ngọc một cái tước vị xem như là thành toàn tình nghĩa Thục Nghi công chúa đối đãi tôn thất mấy năm nay.

Tề Ngọc còn nhỏ, chỉ là cái tước vị không có thực quyền, hoàng đế kỳ thật cũng không quá để ý, nhiều người khuyên can xong cũng liền ra vẻ thiện tâm, chỉ nói cảm động vì việc thiện Thục Nghi trưởng công chúa mấy năm nay vì hoàng thành làm qua, không đành lòng hậu đại của trưởng công chúa qua không tốt, liền thưởng cái tước hầu.

Sổ con tập tước của hoàng đế còn chưa hạ xuống, Tề phủ trong thành đã nháo đi lên, ba cái thúc phụ của Tề Ngọc sau khi biết tin lập tức tụ cùng một chỗ, một ngày sau khi thương nghị kế sách, muốn tìm Tề Ngọc "tổng hợp thiên luân."

Tề Ngọc vẫn luôn theo bên người Vương Nhất Đào, không phải ở trong cung thì là theo Vương Nhất Đào đi tìm nhà người quen cũ của Vương Nhất Đào ôn chuyện, người của Tề gia làm sao dễ dàng gặp người, nhưng rốt cuộc vẫn là nhà có chút gia thế, đường ngang ngõ tắt quang hệ thông gia, mọi cách hỏi thăm nghe cữu cữu Vương Nhất Đào nhờ gửi một câu: Hồi lâu không thấy, nghe nói chất nhi trở về hoàng thành, thật sự nhớ mong, hy vọng hồi phủ một chuyến.

Vương Nhất Đào nghe lời này xong cười lạnh một tiếng cự tuyệt, lúc trước kết thân cùng phủ Tề quốc công, Vương Nhất Đào đã ở đất phong, khi đại hôn vẫn là Lễ bộ Thị lang họ Hòa mang theo thế tử phi đi đất phong, sau đó Vinh vương cũng không có tới hoàng thành, Vương Nhất Đào kỳ thật vẫn còn chưa thấy qua người nhà vợ.

Lúc trước phủ Tề quốc công xảy ra chuyện, trước khi lâm chung thế tử phi nhắc nhở Vương Nhất Đào ấu đệ ở nhà không người quan tâm, lúc hấp hối nắm tay Vương Nhất Đào khóc cầu Vương Nhất Đào rước Tề Ngọc trở về tự tay dạy dỗ, Vương Nhất Đào vốn đối thế tử phi có thẹn, đáp ứng nàng, lúc này Vương Nhất Đào đã được phong thế tử, không có chiếu chỉ không thể ra đất phong, không có cách chỉ phải phái kẻ đắc lực nhất bên người đi hoàng thành đón Tề Ngọc, nguyên bản Vương Nhất Đào còn sợ đường xá xa xôi sẽ xảy ra sự cố, dặn người đi đón Tề Ngọc, đồ vật gì đó không cần, thu thập một chút đem người đón trở về là được, người phái đi cũng nghe phân phó, chỉ dẫn người trở về, cái gì khác cũng không có.

Vương Nhất Đào tự nhiên sẽ không ham gia sản Tề Ngọc, nhưng nhìn đến sạch sẽ như vậy cũng không khỏi nghi hoặc trong lòng, hỏi người phái đi mới biết, lúc bọn họ tìm được Tề thiếu gia, Tề thiếu gia đang ở trong một tòa thôn trang lụi bại ở hoàng thành, bên người một kẻ hầu hạ cũng không có, lúc ấy Tề Ngọc còn đang một mình nấu cơm ăn.

Người của Vương Nhất Đào nói rõ ý định sau Tề Ngọc mới biết được thế tử phi đã qua đời, lúc này khóc lớn, hắn nguyên bản cũng có tâm tư tìm trưởng tỷ nương tựa, chỉ sợ hiện giờ chính mình nghèo túng sẽ làm cho thế tử phi khó xử, hiện tại biết di ngôn của nàng trước lúc lâm chung cũng đáp ứng, sau khi đem thôn trang lụi bại kia bán đi liền theo người đi bắc về đất phong.

Tuy rằng Tề quốc công phạm tội bị trừng phạt, nhưng nhớ kỹ mặt mũi Thục Nghi trưởng công chúa hoàng đế cũng không tịch biên gia sản, một phủ công chúa lại thêm một phủ quốc công, cuối cùng Tề Ngọc thân là đích tôn trưởng tôn lại chỉ có một tòa thôn trang nửa tàn, buồn cười!

Lúc đó Vương Nhất Đào đã biết thúc phụ của Tề Ngọc là dạng người gì, không cho Tề Ngọc lại cùng bọn họ gặp mặt, hiện giờ tước vị của Tề Ngọc đã định ra, càng không thể lại cùng bọn họ trộn lẫn, ai biết lúc này Tề Ngọc luôn nhu nhược lại đứng dậy cúi đầu nói: "Đa tạ Lăng đại nhân hỗ trợ hòa giải, vất vả Lăng đại nhân cùng vài vị thúc phụ nói một tiếng, ngày mai ta không có việc, đến lúc đó tự nhiên sẽ đến quý phủ."

Vương Nhất Đào lộ vẻ không kiên nhẫn: "Ngươi lại nhiều chuyện làm chi?!"

Trên mặt Tề Ngọc thoáng hiện một kia trào phúng, nghĩ đến ngày ấy Vương Nhất Bác ở chỗ không người nhắc nhở qua hắn một câu, trong lòng cười lạnh, thấp giọng nói: "Rốt cuộc là bổn gia của ta, vẫn là đi gặp đi."

Vương Nhất Đào không còn cách nào, hắn có không vui lòng cũng không thể mặc kệ ý muốn của người ta, chỉ phải theo hắn.

"Sau lại đâu?" Thanh âm Vương Nhất Bác dễ nghe ngắn gọn kể lại, nói lên náo nhiệt nhà người ta hấp dẫn lại sinh động, thực mê người, Tiêu Chiến sớm nghe đến mê mẩn, nhịn không được giục hắn, "Tề tiểu Hầu gia đi thật?"

Vương Nhất Bác lười biếng dựa vào trên tiêu tương tháp mạ vàng, ôm lấy Tiêu Chiến cùng tựa trên gối mềm, chậm rì rì nói: "Tề Ngọc đương nhiên đi, ngay trong quý phủ của Nhị thúc hắn, chen chúc một đống người, vợ cả thứ xuất của bổn gia chen chật một phòng, thấy Tề Ngọc liền khóc, nói chuyện tốt năm đó, giống như rất vì Tề Ngọc suy nghĩ, thực cảm động, cuối cùng vẫn là Vương Nhất Đào đi theo đem người đuổi ra xa, không thì Tề Ngọc kia thân thể nho nhỏ đã sớm bị những cái đó thúc phụ thẩm nương xé nhỏ...."

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác một ly trà nhuận hầu, hai mắt sang ngời hữu thần hỏi: "Sau đó đâu?"

"Sau đó? Khóc xong lại tự nhiên mà kéo qua chỗ tốt, mấy nhà này cũng không ngu ngốc, biết đào ra lợi ích, chỉ nói ngày đó không nên tách ra, còn nói vất cả Tề Ngọc, muốn một lần nữa cùng nhau đoàn tụ, không phân biệt nhà ai."

Tiêu Chiến nghe xong bối rối: "Những người này sao lại có thể như vậy?! Lúc trước khi đem tiểu hầu gia đuổi ra đá nói cái gì?"

Vương Nhất Bác cười khẽ: "Chuyện nhà người ta, ngươi đi theo sốt ruột làm gì? Sau lại a... Tề Ngọc đáp ứng."

Vương Nhất Bác xoa xoa đầu Tiêu Chiến, tiếp tục npó: "Sau khi hợp phủ, mấy cái thúc phụ của Tề Ngọc thực vừa lòng, bình thường nịnh hót Tề Ngọc, chỉ là cách ngày vừa mới chậm rãi nhấc lên chuyện tập tước, Nhị thúc phụ kia thực nịnh bợ hắn, quanh co lòng vòng ám chỉ, tước vị này vẫn là do Nhị thúc phụ hắn kế thừa thì thích hợp hơn, Nhị thúc phụ của hắn chỉ nói tước vị này nếu kế tục cách đời, cũng chỉ là bá tước, nhưng nếu thúc phụ hắn kế thừa, vậy hẳn là phong Hầu, trong phủ càng được nhiều lợi ích, Nhị thúc phụ hắn còn chỉ tay lên trời mà thề, nếu hắn được tước vị ngày sau nhất định truyền cho Tề Ngọc, còn nói về sau gia sản toàn bộ cho Tề Ngọc, cứ như vậy, thực tế gia sản Tề Ngọc lấy được càng nhiều, Tề Ngọc thoáng hiện do dự, Nhị thúc phụ hắn liền cho hắn một phong ngân phiếu, nhiều ít vạn lượng đâu."

"Sau, Tam thúc phụ Tứ thúc phụ của Tề Ngọc đều đến tìm hắn, lý do này nọ cũng không khác nhau mấy, cũng đều cho hắn không ít trân bảo vàng bạc, Tề Ngọc đều nhận, thúc phụ van cầu hắn cái gì, hắn đều trả lời sẽ cầu tình với Vương Nhất Đào...."

Nói đến đây Tiêu Chiến cũng hiểu được đại khái, cười rộ lên: "Nhưng hiện tại tập tước vẫn là Tề tiểu Hầu gia, bọn họ một hồi si tâm vọng tưởng thôi."

Vương Nhất Bác gật đầu cười lạnh: "Cũng không nghĩ đến, ngày đó bọn họ đối đãi với Tề Ngọc như thế nào, hiện giờ khóc một hồi nói một hồi, Tề Ngọc liền đem chuyện trước kia quên sạch sao? Lại vẫn dám đánh chủ ý lên tước vị, ngu xuẩn.... Về sau tước vị định ra đến, lúc thánh chỉ phát xuống dưới những người đó còn nằm mộng đâu! Bọn họ không có biện pháp, vài cái thúc phụ không dám trở mặt, chỉ phải làm người câm ăn hoàng liên, tiếp tục nịnh hót Tề Ngọc hy vọng thân phận Hầu gia Tề Ngọc che chở cho bọn họ, chỉ là bọn hắn không biết Tề Ngọc sớm đã có tính toán.... Sau khi thánh chỉ xuống dưới Tề Ngọc liền đi thỉnh vài vị lão nhân trong tộc, còn có quan lại địa phương đến, nói muốn ở riêng."

"Tề Ngọc là trưởng tôn đích tôn, hiện giờ hắn lại là tộc trưởng, hắn chỉ nói mình muốn báo đáp đại ân của Vương Nhất Đào, như trước muốn theo trở về đất phong, ngày sau không biết còn trở về hoàng thành hay không, bên trên còn có vài vị thúc phụ, hắn không dám ỷ vào thân phận Hầu gia của mình mà làm đương gia, cũng sợ chính mình ở xa, chậm trễ đại sự trong nhà, bây giờ muốn ở riêng, lão nhân nào trong tộc mà không biết chuyện của bọn họ? E ngại thân phận hiện giờ của Tề Ngọc, lại khuyên nhủ khuyên nhủ đáp ứng, vài thúc phụ của hắn nhìn đến quan trên thì sợ đến mức không dám nói lời nào, náo loạn một hồi chỉ phải đáp ứng, chỉ là lần này ở riêng... không thể giống như lúc trước bị bọn họ hàm hồ cho qua."

Vương Nhất Bác cười khẽ: "Hiện giờ thân phận Tề Ngọc không giống trước, hắn lại là đích tôn, lần này ở riêng trực tiếp cầm được ba phần gia sản, hơn nữa chỗ vàng bạc đám thúc phụ hắn cấp, lần này Tề Ngọc trực tiếp vác hơn nửa gia sản đi qua, ha hả.... Tiện nghi Vương Nhất Đào."

Tiêu Chiến nghe được có chút hết giận, gật đầu nói: "Tề tiểu Hầu gia rất thông minh, trước làm bộ tha thứ cho bọn họ, sau lại chờ tập tước định ra đi ở riêng, ha ha, giải hận...."

Vương Nhất Bác thầm cười, Tề Ngọc này vẫn thực thông thấu, chính mình chỉ bảo cho hắn vài câu hắn lại có thể đem sự tình làm xinh đẹp như vậy, ngược lại là hài tử thông minh, nhìn nhìn lại đồ ngốc nhà mình, Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến hôn hôn, thôi thôi, cũng không phải chọn thủ hạ, muốn thông minh như vậy để làm gì.

Sau, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến lại cùng Vương Nhất Đào, Tề Ngọc tụ họp một lần, chuyện lần này Vương Nhất Bác giúp không ít, Vương Nhất Đào đều nhớ kỹ, mặc dù không nói gì nhưng cảm kích trong mắt cũng không lừa được người, thế tử phi mất, hắn vẫn cảm thấy có tội với Tề Ngọc, hiện giờ giúp Tề Ngọc đoạt lại tước vị mặc dù không bù được lỗi lầm của Vinh vương với thê nhi hắn, nhưng ít ra cũng tính một chút bồi thường, lần này Tề Ngọc báo được thù trong lòng thoải mái không ít, trên mặt thiếu vài phần nhát gan thêm vài phần trong sang, bốn người ăn bữa cơm này rất thoải mái, vừa là tiệc mừng cho Tề Ngọc, lại vừa để tiễn biệt Vương Nhất Đào -- hôm sau Vương Nhất Đào liền muốn theo Vinh vương trở về đất phong.

Tiêu Chiến cùng Tề Ngọc không thắng được rượu kình, không đến nửa canh giờ đã mơ hồ, Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, khiến hạ nhân đưa về phòng hầu hạ nghỉ ngơi, sau Vương Nhất Bác cùng Vương Nhất Đào lại cho lui mọi người, hai người tự châm tự ẩm, hàn huyên suốt một canh giờ, thương nghị chuyện gì thì không ai biết được.

Sau khi quan tâm xong chuyện nhà người khác liền muốn quan tâm chính mình, sau khi tiễn bước các vị Vương gia đã là qua mười lăm, Khâm Thiên giám chọn một ngày tốt, nên cưới hỏi nên dọn nhà, hoàng đế mở tiệc chiêu đãi mấy nhà hoàng thất trong hoàng thành, cùng Vương Nhất Bác như phụ từ tử hiếu nói không ít lời hay, Tiêu Chiến đứng chờ ngoài cửa điện thanh yến nghe không quá hiểu được, ý tứ kia hình như là hoàng đế rất luyến tiếc Vương Nhất Bác dọn vào Vương phủ đi, Vương Nhất Bác cũng thực lo lắng chính mình không thể lại phụng dưỡng bên người hoàng đế, hoàng đế sẽ không không khỏe mạnh đi, trong lòng Tiêu Chiến hơi kinh ngạc, cảm tình phụ tử hai người đó từ lúc nào tốt như vậy?

Hoàng đế làm bộ làm dáng xong còn ban thưởng không ít trân bảo, Thái hậu các Thái phi trong cung thay mặt hoàng tử công chúa cũng đều cho không ít đồ vật, trong ngày thường thân mật hay không thân mật cũng đều phải làm cho xinh đẹp mới được, trong lòng Lệ phi cho dù hận đến nghiến răng cũng chọn không ít trân bảo đưa qua, hiện giờ nàng sống qua ngày rất không dễ dàng, cái thai của Chân Tư càng ngày càng vững chắc, Thái hậu cả ngày tán thưởng, hận không thể đem Chân Tư phủng lên trời, mấy lần trong lòng Lệ phi khó chịu nói lời không thỏa đáng, lão Thái hậu đều sẽ ở trước mặt chúng phi tần răn dạy Lệ phi, Chân Tư thực hiền lành, lúc này chính mình tự đi ra thỉnh tội, nói đều là do nàng mới khiến Lệ phi cùng Thái hậu không hợp, lời này nói ra rơi vào tai hoàng đế vừa muốn khen Chân Tư, lại càng không vừa mắt Lệ phi.

Sau gia yến phủ Nội Vụ giúp đỡ chuyển nhà, Vương Nhất Bác ở trong Bích Đào uyển hơn mười năm, tất cả đồ vật muốn dọn đi có không ít phiền toái, Vương Nhất Bác đã sớm sửa sang đồ vật chuẩn bị đưa ra cung, chính mình đi Từ An điện cùng Thái hậu nói chuyện nửa ngày, đáp ứng mỗi ngày tiến cung đều đến thỉnh an Thái hậu, Thái hậu ngàn dặn vạn dò, lại đem cung nhân bên người Vương Nhất Bác kéo tới nhắc nhở một phen mới tạm thời yên tâm để Vương Nhất Bác xuất cung.

Tuy rằng hai người đã sớm ở Tần vương phủ nghỉ lại vài lần, nhưng hiện giờ cùng trước kia không giống, không cần nhìn canh giờ muốn khi nào trở về thì khi nào trở về, thực thoải mái, sau khi hạ nhân đem đồ vật trong phủ thu thập xong Nguyên Mộ Hàn đem người gọi đến bên ngoài chính điện, hảo hảo nhắc nhở một phen, tất cả mọi người là ngàn chọn vạn tuyển mà ra, chắc chắn không phải kẻ ngốc, nghe ra ý tại ngôn ngoại của Nguyên Mộ Hàn: hầu hạ Tiêu Chiến phải tận tâm giống như hầu hạ Vương Nhất Bác mới được, nếu dám chậm trễ vị này, tính hình Vương gia mọi người đều biết.

Chuyện Vương Nhất Bác dùng một canh giờ đánh chết một người không ai không biết, nghe vậy vội vàng cam đoan nhất định không xảy ra sự cố, Vương Nhất Bác ân uy đều thi, thấy Nguyên Mộ Hàn lấy bao nhiêu lời không tốt đều nói qua, hắn lại trấn an vài câu, lại thưởng cho mỗi người một tháng tiền công, trong lòng mọi người lại bắt đầu vui vẻ, tận tình nịnh hót Vương Nhất Bác.

Đem hạ nhân đều răn dạy một lần Vương Nhất Bác mới yên lòng, mang theo Tiêu Chiến đem những nơi chưa từng dạo qua trong phủ đều đi một lần, ngắm cảnh uống rượu không việc không làm, bởi vì một câu vô tình ngày đó của Tiêu Chiến "Không biết hôm nay mùa đông cá trong hồ sẽ như thế nào", Vương Nhất Bác lúc này sai người đem tầng băng trên mặt hồ đập ra vài lỗ thủng, hai người mặc áo lông hồ ly ôm lò sưởi ngồi trong đình giữa hồ thả câu.

Nguyên Mộ Hàn còn rất tận tình săn sóc, ở trong đình đặt một bếp lò đun rượu, Vương Nhất Bác thường thường cấm mấy chén rượu ngon lừa Tiêu Chiến uống một ít, Tiêu Chiến không dám uống nhiều, nhưng mặt vẫn bị đốt thành đỏ hồng, hợp với áo lông hồ ly tuyết trắng khiến tâm Vương Nhất Bác rục rịch không thôi, cá trong hồ mùa đông ít thức ăn, thấy mồi câu liền cắn, hai người chỉ mất một canh giờ liền câu được đầy một giỏ, buổi tối ngày đó liền ăn cá do mình câu lên.

Một năm vừa rồi cả hai người đều chịu rất nhiều câu thúc, hiện giờ dọn vào Vương phủ rốt cuộc đến nhà mình rồi cũng không có kiêng kị, thân mật với nhau như vợ chồng tân hôn vậy. Lúc đầu hạ nhân trong phủ còn kinh dị, sau lại bị Nguyên Mộ Hàn nhắc nhở, cũng không dám nhiều lời, chỉ đem Tiêu Chiến hầu hạ như chủ tử.

"Công công... điện hạ đi vào đã gần một canh giờ, này là muốn theo quy củ trong cung..."Một đại nha hoàn dè dặt nhắc nhở Nguyên Mộ Hàn, "Tuy nói thang thuốc này tốt cho thân mình, nhưng ngâm trong thời gian lâu sẽ không tốt đâu."

Nguyên Mộ Hàn đương nhiên biết là quy củ, một khắc đồng hồ trước hắn đã muốn nhắc nhở, nhưng vừa tiến vào phòng đã nghe thấy thanh âm hai người hoan hảo, Nguyên Mộ Hàn nào dám nói gì, chỉ phải lui ra.

Nguyên Mộ Hàn nhìn nhìn sa lậu, thở dài:; "Này đều đã nửa ngày.... Thôi, liều mạng chịu tội vậy, ta còn là đi nhắc nhở...."

Nguyên Mộ Hàn xoay người vào tẩm điện, lại chuyển qua vài bức duy trướng đi vào trong tịnh phòng chợt nghe từ xa tiếng nước dao động, ở giữa còn kèm theo tiếng Tiêu Chiến thấp giọng cầu xin tha thứ, ngoài tịnh phòng là vài gia vụ bằng gỗ mun đánh sáp, bên trên rơi rụng vài kiện quần áo của Vương Nhất Bác, gian ngoài cùng nội thất cách nhau mười hai đại bình phong bằng lưu ly mạ vàng, Nguyên Mộ Hàn nhìn không tới bên trong, chỉ thấy bình phòng tràn đầy đóa hoa tiên điểm, gia cụ bằng vàng vặng trăm cân liền ngâm mình trong nước như vậy, kiều diễm lại xa hoa....

Nguyên Mộ Hàn đến gần thấp giọng nói: "Vương gia... đã gần một canh giờ, trong tịnh phòng quá nóng, thời gian lâu sẽ thương thân."

Thanh âm phía sau bình phong thấp một chút, Nguyên Mộ Hàn mơ hồ nghe được tiếng Vương Nhất Bác dỗ dành Tiêu Chiến, Nguyên Mộ Hàn dừng một chút, nói tiếp: "Điện hạ thân mình khỏe mạnh, chỉ sợ Tiêu đại nhân chịu không nổi đâu."

Vương Nhất Bác nghe xong lời này quả nhiên nói: "Thôi, sai người đem quần áo ủ ấm đến."

Nguyên Mộ Hàn cười thầm, vội vỗ tay gọi nha hoàn tiến vào hầu hạ.

Hai người thu thập xong nằm ở giường lớn khắc hoa trong tẩm điện nghỉ ngơi, Tiêu Chiến bởi vì cả người đau nhức đã sớm nhắm mắt lại, khoé mắt còn có chút đỏ ửng, nhìn qua đáng thương cực kỳ, Vương Nhất Bác nhớ tới tình hình vừa rồi nội tâm lại hóa ôn nhu, nhẹ nhàng hôn hôn trán Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nửa tỉnh nửa mê, xoay người tựa vào trong ngực Vương Nhất Bác.....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip