Chương 64
Hôm sau hoàng đế quả nhiên xử trí Vương Nhất Nguyễn, chính là ngại thể diện, hoàng đế cũng không đem việc Vương Nhất Nguyễn hãm hại Vương Nhất Bác công bố ra ngoài, chỉ nói Vương Nhất Nguyễn ngôn hành vô trạng, bất kính huynh trưởng, phạt bổng lộc ba năm, ngay hôm đó cách chức ở Binh bộ, giam lại trong Thang Hà cung tự kiểm điểm, không có chiếu chỉ không cho trở về.
Lệ phi giáo dưỡng không tốt, cũng phải bị phạt, ngay hôm đó tước phong hào phi, hàng làm tần vị.
Hoàng đế xử phạt nằm trong dự đoán của Vương Nhất Bác, chỉ cần Vương Nhất Nguyễn chưa xúc phạm đến lợi ích của hoàng đế, hoàng đế sẽ không thật sự động đến căn cơ của hắn, đời trước Vương Nhất Bác cũng là đem Vương Nhất Nguyễn kéo vào mưu nghịch án mới có thể chính thức đem Vương Nhất Nguyễn kéo xuống ngựa, bây giờ còn chưa đến lúc đâu.
So với Vương Nhất Bác lạnh nhạt, Tiêu Chiến lại hiếm khi nóng tính, sau khi công công bên người hoàng đế đến truyền lời Tiêu Chiến vẫn luôn mím môi thật chặt, hai tay cũng gắt gao nắm lại, Vương Nhất Bác thấy sắc mặt Tiêu Chiến trắng bệch vội vàng đem người kéo đến bên cạnh, dỗ dành: "Làm sao vậy? Nói chuyện...."
Tiêu Chiến chỉ cảm thấy vạn nghìn nghiệp hỏa thiêu đốt trong lòng, giọng nói khàn khàn: "Vương Nhất Nguyễn dám mưu hại đích hoàng tử, thế nhưng chỉ là giam lỏng, hắn...."
"Ngươi còn hy vọng hoàng đế đem hắn chém?" Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến ngồi xuống, ôm lấy vuốt ve lưng hắn, chậm rãi nói, "Còn nhớ rõ thân canh năm trước đi? Khi đó mặc dù chưa tra rõ, kỳ thật cũng là Vương Nhất Nguyễn cùng Chân gia bắt tay muốn mạng ta, chuyện này trong lòng hoàng thượng rõ ràng, nhưng sau lại làm sao? Hoàng thượng không hề động đến Vương Nhất Nguyễn một chút, chỉ thu hồi vị trí Hộ bộ Thượng thư của Chân Gia Hân, lần này lại làm việc rõ ràng hơn nhiều, đó cũng là bởi vì trong Lâm Khê lâu lúc ấy không ít người nhìn thấy, lại có Thái hậu thân thẩm, hoàng đế không thể không động hắn, ngươi cũng ngẫm lại, làm sao hoàng đế có thể hạ ngoan tâm trừng trị Vương Nhất Nguyễn đâu?"
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, cũng không phải tất cả đều hiểu được, Vương Nhất Bác nói đến mức này mà còn không hiểu, nếu là người khác, Vương Nhất Bác mới lười lại để ý, nhưng đây là Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không có chút nào không kiên nhẫn, ngược lại còn thêm vài phần thương tiếc, thương Tiêu Chiến của hắn tâm tư đơn thuần, không hiểu được việc này đâu. Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến tinh tế giải thích: "Ngươi xem, hiện giờ trong các hoàng tử, ai có khả năng đoạt được Thái tử vị nhất?"
Tiêu Chiến không chút nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên là điện hạ."
Vương Nhất Bác bật cười, nhẹ xoa đầu Tiêu Chiến một phen, nói: "Còn có Vương Nhất Nguyễn, nguyên bản Vương Nhất Dương cũng có chút hy vọng, chỉ là hoàng đế đã đem hắn đuổi đi đất phong, chỉ cần ta cùng Vương Nhất Nguyễn không chết, hắn sẽ không có được đất diễn...."
"Điện hạ không thể vọng ngôn!" Tiêu Chiến nhịn không được đánh gãy lời Vương Nhất Bác, "Điện hạ đương nhiên là thiên phúc vĩnh thọ."
Vương Nhất Bác nở nụ cười: "Ân, hiện giờ có hy vọng nhất là ta cùng Vương Nhất Nguyễn, lúc này nếu hoàng đế đem Vương Nhất Nguyễn chém hoặc thu hồi thân phận hoàng tử, kia trong các hoàng tử, chính là điện hạ nhà ngươi một người độc đại, hoàng đế cực kỳ không muốn nhìn đến tình cảnh như vậy."
"Hoàng đế không chỉ bởi vì không thích ra mới như vậy, ta từ nhỏ không thân thiết với hắn, hắn rất kiêng kị ta, hắn sợ sau khi Vương Nhất Nguyễn ngã ngựa ta sẽ đem hắn thành đối thủ, sẽ có một ngày bức vua thoái vị đoạt long ỷ của hắn. Địa vị của ta cùng Vương Nhất Nguyễn ngang bằng nhau như hiện giờ mới là cái hắn muốn." Vương Nhất Bác cười lạnh, "Không đến lúc muốn mệnh hắn sẽ không buông tha Vương Nhất Nguyễn, lần trước là khiến Chân Gia Hân chịu trách nhiệm, lần này là phạt nặng Lệ phi, bỏ tốt bảo xe, hắn còn rất luyến tiếc Vương Nhất Nguyễn đâu."
Tiêu Chiến sửng sốt một khắc, một lúc lâu mới nói: "Cứ tính như vậy sao....."
"Đương nhiên sẽ không." Vương Nhất Bác cười lạnh, "Ta đều nhớ kỹ đâu, sao có thể nhẹ nhàng như vậy buông tha hắn.... Lần này tuy rằng đem Vương Nhất Nguyễn giam lỏng lại, nhưng phải khiến hắn chịu đủ, chỉ cần ta không mở miệng hoàng đế sẽ không dễ dàng để Vương Nhất Nguyễn trở về hoàng thành, giam lỏng không có gì, không thể tham chính mới là cái làm cho hắn sốt ruột đâu."
Tiêu Chiến vẫn tức giận chưa nguôi, Vương Nhất Bác lại nhẹ xoa đầu Tiêu Chiến một phen, dỗ: "Này không có gì, về sau việc như thế này còn nhiều đâu, ta đều không tức giận ngươi lại càng không cần để ý, này đó nợ nần ta đều sẽ nhớ kỹ. Được rồi, thường ngày cũng nhìn không ra tính tình ngươi lớn như vậy đâu?"
Tiêu Chiến cúi đầu, một lúc lâu nói: "Kể bề tôi, quân ưu thần phiền, quân nhục thần tử."
"Nói cái gì đó!" Vương Nhất Bác trách, "Ngươi ngược lại trung tâm, chuyện ngày đó ta hàm hồ bỏ qua không phạt ngươi ngươi còn làm tới, niệm mấy quyền "Quốc ngữ" học những lời này, trở về ta liền cùng Trương Lập Phong nói chuyện, ngươi đủ trung tâm rồi, ngày thường ít dạy mấy thứ này đi, tuổi còn nhỏ khổ đại cừu thâm như vậy để làm cái gì?!'"
Tiêu Chiến mím môi không nói chuyện, trong lòng vẫn thực phẫn uất, hắn giận hoàng đế bất công, hắn giận Vương Nhất Nguyễn dám can đảm làm hại Vương Nhất Bác, hắn càng giận chính mình thấp cổ bé họng, một điểm đều không thể giúp.
Vương Nhất Bác cũng không nguyện ý bày sắc mặt cho Tiêu Chiến nhìn, ngược lại nói: "Ngươi vừa nói ta là người có khả năng lên Thái tử vị nhất, ngươi nguyện ý để ta trở thành hoàng đế?"
Tiêu Chiến gật gật đầu: "Nguyện ý."
Vương Nhất Bác cười khẽ, cố ý đùa hắn: "Làm hoàng đế thực bận rộn, không công phù gì có thể lại theo ngươi, còn muốn rước về phi tử như vậy, tam cung lục viện, ngươi đây cũng nguyện ý?"
Tiêu Chiến sửng sốt, hắn đương nhiên không hy vọng như vậy, nhưng Tiêu Chiến vẫn gật đầu: "Nguyện ý, nếu điện hạ không thể trở thành hoàng đế... bất luận hoàng tử nào kế vị, đều sẽ không chấp nhận được điện hạ."
Ai nói Tiêu Chiến cái gì cũng không hiểu đâu, chỉ cần là chuyện về mình, hắn đều nhìn được hiểu được rất rõ ràng, Vương Nhất Bác trong lòng ấm áp, thấp giọng nói: "Đùa ngươi, cho dù lên làm hoàng đế ta cũng sẽ không nạp phi, chỉ một mình ngươi đã đủ khiến ta hao tâm tổn trí, làm sao còn lo lắng được cho người khác?"
Tiêu Chiến nghe vậy nở nụ cười, Vương Nhất Bác thấp giọng nói: "Nửa ngày đầu trầm mặt, vừa nói cái này liền nở nụ cười, ta không cần những người khác cho nên ngươi liền làm việc vất vả một ít, việc của tam cung lục viện liền một mình ngươi làm hết đi." Nói xong ôm bổng Tiêu Chiến đem người đặt trên giường liền muốn thân mật, Tiêu Chiến vội vàng tránh, nhỏ giọng la lên, "Trời còn sáng, sao điện hạ lại có thể...."
"Trời sáng thì làm sao?" Vương Nhất Bác cúi xuống hôn lên trán Tiêu Chiến, tay trượt xuống nhẹ nhàng vuốt ve đùi trong của Tiêu Chiến, lại xoa nhẹ phía trên một phen, ở bên tai Tiêu Chiến thấp giọng trêu đùa, "Trời sáng mới nhìn rõ ràng...."
Vành tai Tiêu Chiến nháy mắt đỏ thẫm, lại không dám thực sự chống cự, nhỏ giọng cầu: " Điện hạ, đừng.... Nguyên công công bọn họ còn ở bên ngoài đâu! Các nàng có thể nghe thấy...."
"Nghe thấy thì làm sao nha?" Vương Nhất Bác cười khẽ, "Buổi tối cung nhân trực đêm càng nhiều, kia một lần nào lại không bị người nghe thấy? Như thế nào hôm nay lại e lệ? Ngươi chịu đựng nhỏ giọng một chút là được...."
Vương Nhất Bác không thèm lại nghe Tiêu Chiến có lệ, động tay vài cái kéo ra xiêm y Tiêu Chiến...
Lần này xuất cung nguyên bản hoàng đế muốn ở lại ôn tuyền hành cung nửa tháng, nhưng hôm làm lễ tế lại xảy ra chuyện như vậy, hoàng đế cũng không còn tâm tư du ngoạn, chỉ nói triều chính bận rộn, hôm sau liền mang theo mọi người trở về hoàng thành.
Trở về hoàng thành ngày đó, Vương Nhất Bác mang theo một đám người trực tiếp trở về Tần vương phủ, hoàng đế cùng Thái hậu hồi cung, ngày đó Chân phủ liền hướng trong cung đưa sổ con cầu kiến hoàng thượng, hoàng đế do dự một lúc lâu mới gật đầu ân chuẩn.
Chuyện lần này từ đầu đến đuôi Chân Gia Hân đều không biết, hiện giờ nghe nói Vương Nhất Nguyễn bị lưu lại hành cung, Chân Gia Hân cùng Chân Bân Văn đều luống cuống, sau khi biết hoàng đế trở về vội vàng cầu kiến, sau khi biết rõ ngọn nguồn Chân Gia Hân nước mắt giàn dụa, chỉ tay lên trời lên án nữ nhi nhà mình hồ đồ, hận không thể dập đầu đến chết trước điện, Chân Bân Văn mặc dù không diễn xướng được như phụ thân nhưng cũng là vẻ mặt xấu hổ, đỡ lão phụ liên tiếp nhận sai.
Hoàng đế không đành lòng, lại an ủi vài câu, Chân Gia Hân đấm ngực giậm chân, chỉ nói đều là chính mình giáo dục nhi nữ không tốt, lúc này mới giật dây Vương Nhất Nguyễn làm ra chuyện như vậy, nói xong lời cuối cùng Chân Gia Hân mới nhắc đến mục đích hôm nay: khóc cầu hoàng đế nghiêm trị nhà mình, chỉ cầu Nhị hoàng tử Vương Nhất Nguyễn có thể sớm ngày trở về hoàng thành, đừng để hoàng tự ở bên ngoài chịu khổ.
Trong lòng Chân Gia Hân thực rõ ràng, không thể để cho Vương Nhất Nguyễn ở bên ngoài ngốc thời gian lâu, thời gian càng dài, người ủng lập Vương Nhất Nguyễn sẽ càng ít, mà trong khoảng thời gian này Vương Nhất Bác sẽ có đầy đủ điều kiện bồi dưỡng thế lực của mình, cứ thế mãi Vương Nhất Nguyễn cũng sẽ chỉ còn lại có danh hào hoàng tử, cái gì cũng không có.
Chân Gia Hân vì Vương Nhất Nguyễn tranh nhiều năm như vậy, đấu nhiều năm như vậy, làm sao lại dễ dàng hồ lộng cho qua, khóc cầu: "Nếu là có tội, kia tất cả đều là lỗi lầm của thần, thần tấu thỉnh hoàng thượng bãi miễn tất cả nam tử Chân gia đang tại sĩ đồ, chỉ cầu cho Nhị hoàng tử sớm ngày hồi kinh, Nhị hoàng tử còn chưa đến nhược quán, chỉ vì các nô tài hạ nhận giật dây mới phạm phải sai lầm lớn như vậy, hoàng thượng...."
Chân Bân Văn ở một bên nghe vậy, trong lòng run lên, hắn cũng không muốn vì Vương Nhất Nguyễn mà ném đi tiền đồ.
Hoàng đế cũng nguyện ý có thể sớm một chút để Vương Nhất Nguyễn trở về, nhưng nghĩ đến Thái hậu cùng đám người Tử Quân Hầu cũng không biết phải làm thế nào, chỉ phải có lệ: "Ái khanh không cần tự trách như thế, trở về đi."
Chân Gia Hân ở chỗ hoàng đế trúng cái đinh nhuyễn, Lệ tần nhưng là đánh lên ngạnh đinh, sau khi nàng biết mình bị hàng thành tần vị cơ hồ điên rồi, nhưng vẫn luôn bị giam lỏng trong hành cung không nhìn thấy hoàng đế, hiện giờ sau khi hồi cung luôn ở ngoài điện cầu kiến, hoàng đế phiền lòng, đối với Chân Gia Hân hắn còn có thể miễn cưỡng nói vài câu khách khí, đối với Lệ tần như vậy lại thật sự lười để ý đến, mặc cho Lệ tần khóc nháo thế nào cũng chưa từng nhìn đến nàng.
Lệ tần náo loạn nửa ngày không thể cùng hoàng thượng cầu tình, ngược lại bị Thái hậu lấy "Vô triệu tự tiện xông vào Thừa Càn cung, quấy nhiễu quốc sự" làm danh phạt mười trượng, hiện giờ Lệ tần không còn là Lệ quý phi tay cầm phượng ấn nữa, nhi tử cũng không ở bên người, muốn đánh muốn mắng, Thái hậu đều không cần hỏi lại hoàng đế, trực tiếp dạy dỗ.
Sau khi hoàng đế nghe xong tin tức cũng không nói gì, chuyện trong hành cung đêm đó, hắn biết lửa giận của Thái hậu còn chưa có tiêu, hiện giờ chính là mượn đề tài để nói chuyện của mình, hoàng đế không muốn chọc cho Thái hậu không hài lòng, chỉ phải làm như không biết, sau đó một câu cũng không hỏi thêm, càng không chịu nhìn đến Lệ tần, Thái hậu thấy hoàng đế ở đó không động tĩnh đơn giản lại lấy Vọng Nguyệt cung Ngọc Dung cung trong cung quá nhiều phi tần làm lý do điều bốn vị quý nhân đến Lân Chỉ cung, ngày xưa thánh sủng một mình độc đại một cung Lệ tần rốt cuộc cũng có bạn nhi, bốn tuổi trẻ kiều diễm cung phi cả ngày ở Lân Chỉ cung nói chuyện phiếm vui cười, rất náo nhiệt.
Lệ tần ở trong cung xuôi gió xuôi nước gần hai mươi năm, hiện giờ lập tức bị người đá từ trên mây xuống vũng bùn, bao nhiêu khuất nhục có thể nghĩ, sau khi nhận thấy nhi tử cùng hoàng đế đều không thể trông cậy vào sau, Lệ tần ở trong tẩm điện của mình khóc lớn một hồi, rốt cuộc là ở trong cung đấu nhiều năm như vậy, Lệ tần rất nhanh thu thập cảm xúc, để cung nhân hầu hạ chính mình trang điểm xinh đẹp, lại chuẩn bị không ít thứ tốt trong kho, quay đầu đi Vĩnh Phúc cung của Chân tần.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip