Chương 70

Vương Nhất Bác sai người thu thập tàn cục ở Phụng Thiên môn, chính mình mang theo thân vệ trở về Từ An điện, Thái hậu đã tỉnh dậy, đang thu xếp Chân Tư, thấy Vương Nhất Bác đến rốt cuộc yên tâm, vội hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Những phản tặc đó đã bị bắt chưa?"

Vương Nhất Bác thấp giọng nói: "Vương Nhất Nguyễn sợ là bị gian thần mê hoặc, mới làm ra chuyện như vậy, hiện giờ phản quân đều đã bị tiêu diệt, trừ bỏ... Vương Nhất Mạch."

Thái hậu mệt mỏi nhu ấn đường: "Đừng nói đến súc sinh kia, chờ phụ hoàng ngươi nổi giận thôi.... Ngươi lại có thêm một đệ đệ."

"Chúc mừng hoàng tổ mẫu." Vương Nhất Bác không chút nào để ý, đứa nhỏ này kém hắn gần hai mươi tuổi, căn bản là không nằm trong phạm vi suy xét của Vương Nhất Bác, "Chân tần thế nào?"

Thái hậu thở dài: "Lúc này đã thiếp đi, cuối cùng cũng giữ được mệnh, lần này nàng có mang thật sự rất vất vả, gây sức ép một đêm, cũng may cuối cùng mẫu tử đều bình an, chính là.... Thân mình nàng đã sớm bị dược kia làm hại, hiện giờ lại khó sinh... khí huyết đều quá kém, sợ là sau này nếu có phúc có con, cũng sẽ muốn mệnh nàng."

Vương Nhất Bác không nói tiếp, hỏi: "Phụ hoàng đâu?"

Thái hậu nghe vậy trầm mặt, thản nhiên nói: "Bị chuyện ở Phụng Thiên môn chấn kinh, hiện giờ không ngồi dậy được, các ngự y đang nhìn đâu, bây giờ ai gia đi xem."

Vương Nhất Bác âm thầm cười lạnh, cái này đã sợ hãi, nếu không phải đồ ngu Vương Nhất Mạch làm hỏng việc, chỉ sợ hảo phụ hoàng của hắn lại càng không chịu nổi, Vương Nhất Bác nhắm mắt, chuyện qua coi như xong, về sau hắn vẫn còn cơ hội.

Nhi tử còn không thể trông cậy vào bằng tôn tử, Thái hậu càng thêm không vừa lòng hoàng đế, nhưng nói thế nào cũng là hài tử của mình, Thái hậu thở dài, dặn dò Vương Nhất Bác vài câu liền mang người đi Thừa Càn cung.

Vương Nhất Bác đưa Thái hậu đi ra ngoài, quay lại sai người đi kiểm tra mọi người trong cung, so sánh đầu người, tới tới lui lui kiểm tra hai lần, sau khi xác định không còn phản quân nào trà trộn Vương Nhất Bác mới yên tâm, không khỏi lại thầm mắng Vương Nhất Mạch thật sự là bao cỏ, dẫn theo nhiều người như vậy tiến vào, tìm một đội người giả làm cấm vệ quân thừa dịp rối loạn trà trộn vào, đến một lần nội ứng ngoại hợp thì tốt hơn bao nhiêu, trong đầu chỉ có một căn cân, lại bị mình tiêu diệt dễ dàng như vậy.

Tiêu Chiến không biết kế hoạch của Vương Nhất Bác, sau khi kiểm tra đối chiếu hoàn tất xong cũng thoải mái không ít, thừa dịp không có ai nhẹ giọng hỏi Vương Nhất Bác: "Điện hạ... khi nào chúng ta mới xuất cung?"

Một ngày nay náo loạn, Vương Nhất Bác cũng mệt mỏi, xoa nhẹ tóc Tiêu Chiến: "Hừng đông trở về đi."

"Lệ tần cùng Tam hoàng tử làm sao?" Tiêu Chiến nghĩ nghĩ nói, "Nếu không, chờ hoàng thượng xử trí bọn họ xong điện hạ lại trở về?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Không cần thiết, sau lần này những người đó tất nhiên không gượng dậy nổi, quan tâm làm gì.... Đói bụng không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, nhìn nhìn Vương Nhất Bác, lại khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Có một chút."

Vương Nhất Bác sai người đưa điểm tâm đến, hai người ở trong phòng uống trà ăn hai đĩa điểm tâm, chờ đến hừng đông, có người của Thừa Càn cung đến nói hoàng đế đã ngủ, Vương Nhất Bác lại cẩn thận hỏi Tôn ma ma đến truyền lời vài câu, Tôn ma ma thấp giọng nói thật với Vương Nhất Bác: "Sợ là bị trúng gió một hồi."

Vương Nhất Bác không lại nói gì, phân phó Tôn ma ma vài câu liền để người đi.

Vương Nhất Bác tự mình tống xuất mấy vị công chúa ngày hôm qua bị giữ lại trong cung, lại cùng người của Tông Nhân phủ thương lượng nửa ngày chuyện của Vương Nhất Mạch mới tạm kết thúc, sai người nói cho Thái hậu hắn mệt mỏi, liền mang theo Tiêu Chiến hồi phủ.

Một ngày một đêm này, hai người đều chưa ai chợp mắt, sau khi trở lại tẩm điện vào trong phòng thoát ngoại bào đều ngủ say, trong lúc này, mấy lần có người đến Vương phủ cầu kiến đều bị Nguyên Mộ Hàn cản lại, hai người vẫn cùng nhau ngủ đến trưa.

Tiêu Chiến ngủ rất không an ổn, đều tỉnh dậy mấy lần, nhìn thấy Vương Nhất Bác an ổn nằm bên cạnh mới nhắm mắt lại, giờ Tỵ Vương Nhất Bác trước tiên tỉnh lại, nhìn quầng thâm dưới mắt Tiêu Chiến có chút đau lòng, đồ ngốc này....

Vương Nhất Bác vừa nghiêng thân, Tiêu Chiến lập tức mở mắt, nhìn nhìn bên ngoài: "Chính Ngọ sao?"

"Chưa đến, mệt mỏi thì ngủ một lát." Vương Nhất Bác dùng tay che mắt Tiêu Chiến, "Đói bụng lại tỉnh."

Tiêu Chiến đưa tay khoát lên tay Vương Nhất Bác ngáp một cái, nghĩ nghĩ nói: "Tối hôm qua, thần mơ hồ nghe thấy... nghe thấy Nguyên công công nói điện hạ nổi giận, làm sao điện hạ lại nổi giận?"

Vương Nhất Bác trong lòng khẽ động, thản nhiên nói: "Vương Nhất Mạch dám sấm cấm cung, ta đương nhiên nổi giận, thật không muốn ngủ?"

"Không mệt." Tiêu Chiến cầm tay Vương Nhất Bác kéo ra, mỉm cười, "Thần còn ngủ nhiều hơn điện hạ một canh giờ đâu."

"Nói đến chuyện này ta còn chưa thẩm qua ngươi." Vương Nhất Bác ngồi dậy, tựa trên khung giường chạm rỗng khắc hoa, "Khi nào thì tỉnh?"

Tiêu Chiến đem như thế nào nghe thấy lời nói của Nguyên Mộ Hàn đều kể ra, làm sao trốn ra, lại làm sao gặp Vương Nhất Bác, toàn bộ đều nói, sau khi Vương Nhất Bác nghe xong gật đầu, cười lạnh nói: "Càng ngày càng có bản lĩnh, ta vẫn còn rất mềm lòng, trực tiếp cho ngươi ăn nhiều mấy khỏa dược, cho ngươi ngủ thẳng đến trời sáng mới tốt."

Tiêu Chiến chột dạ, cúi đầu nói: "Thần... thần lo lắng điện hạ."

"Ta còn cần phải để ngươi lo lắng sao?" Mỗi lần gặp gỡ loại chuyện này, Vương Nhất Bác đều không khỏi nhớ đến cảnh tượng Tiêu Chiến đẫm máu mà chết ở kiếp trước, đây là căn châm trong lòng Vương Nhất Bác, cố tình lại không thể nói cho Tiêu Chiến, cho nên mỗi khi nguy cấp, Vương Nhất Bác nghĩ đến đầu tiên đầu là đem Tiêu Chiến giấu đi bảo hộ thật kỹ, nhưng đồ ngốc này trong lòng chỉ có chính mình, càng là tình huống khẩn cấp lại càng muốn dán lên cùng hắn, Vương Nhất Bác lạnh mặt, "Bên cạnh ta chỉ có một mình ngươi là thị vệ sao? Lại nói hiện giờ ngươi đã có tiếng nói trong quân, sớm đã không phải là thị vệ của ta, việc này đã sớm không cần ngươi quan tâm, ta đã nói rồi, mọi việc ngươi chỉ cần tự bảo vệ mình là được."

Vương Nhất Bác vừa nói ra đã hối hận, Tiêu Chiến chưa từng tha chân sau chính mình, ngược lại, mỗi lần đều là hắn trợ giúp mình rất nhiều, những lời này thật sự rất cay nghiệt, vừa muốn lại nói hai câu lời dịu dàng, Tiêu Chiến đã tiếp lời: "Thần đều biết, bên người điện hạ chưa bao giờ để ý thiếu một người như thần, nhưng... cho dù điện hạ không cần, thần cũng nguyện ý lo lắng cho điện hạ, bảo hộ điện hạ, hiện giờ thần bất quá là dựa vào điện hạ dìu dắt mới có được một chức quan trong quân, ngày sau cho dù có may mắn được thăng quan, thần... thủy chung cũng chỉ là thị vệ của điện hạ."

Kỳ thật Tiêu Chiến không hiểu được ý tứ của Vương Nhất Bác, nguyên bản chuyện đi trong quân, hắn cùng Vương Nhất Bác đều cảm thấy thích hợp, hiện tại nghe Vương Nhất Bác nói những lời này, Tiêu Chiến cũng đã cảm thấy hốt hoảng, cho đến bây giờ hắn chưa từng muốn qua được phong hầu bái tước, so với những người khác ham mê quyền lực, Tiêu Chiến càng xem trọng một thứ khác, Tiêu Chiến cúi đầu nói: "Thần... không cần chức quan, thần chỉ muốn làm thị vệ của điện hạ."

Tâm Vương Nhất Bác hung hăng co rút đau đớn, này... đồ ngốc này!

Vương Nhất Bác nghiêng đầu mãnh liệt hít sâu đè lại rung động cường liệt trong lòng, Vương Nhất Bác tự nhận là người tâm tư trầm ổn, tính tình đạm bạc, lại lần nào cũng bị Tiêu Chiến khơi lên hàng nghìn vạn gợn sóng trong lòng, hôm nay hắn vốn muốn nói rõ ràng việc này với Tiêu Chiến, hiện giờ lại bị Tiêu Chiến nói mấy câu chặn đứng trở về, một lúc lâu sau Vương Nhất Bác mới nói: "Đùa giỡn tính tình tiểu hài tử sao? Chức quan không phải ngươi không muốn liền không cần, lại nói nếu cả đời ngươi làm thị vệ chẳng phải là ta mai một ngươi.... Ta không muốn nói cho ngươi chuyện này, trong ngày thường ngươi cũng đủ nghe lời, như thế nào vừa đụng đến chuyện này lại bắt đầu tính tình cứng rắn?"

Tiêu Chiến mím môi, do dự một khắc nói: "Điện hạ, nếu là... nếu tối hôm qua là thần chuốc thuốc mê điện hạ, chính mình vượt hiểm, điện hạ sẽ như thế nào?"

Vương Nhất Bác không chút nghĩ ngợi nói: "Đừng bẫy ta nói."

Tiêu Chiến lắc đầu: "Thần không dám... điện hạ không trả lời, là bởi vì... điện hạ cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ đi tìm thần, điện hạ lo lắng cho thần, thần cũng lo lắng điện hạ."

Vương Nhất Bác xoa nhẹ đầu Tiêu Chiến, trầm giọng nói: "Đừng dùng những lời này qua loa với ta, tính tình ta thế nào ngươi cũng biết, ta sẽ không theo ngươi chơi trò đặt mình vào hoàn cảnh người khác kia, ta chỉ cần ngươi an toàn là được."

Tiêu Chiến đặt tay lên tay Vương Nhất Bác, thấp giọng nói: "Bên cạnh điện hạ, mới là chỗ an toàn nhất của thần."

Tiêu Chiến ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Thần cả gan... nếu có một ngày điện hạ gặp được bất trắc, cho dù thần có thể bảo toàn cũng sẽ không tiếp tục sống, chắc chắn sẽ theo đến cửu tuyền hầu hạ điện hạ, điện hạ dù có bảo hộ thần tốt đến đâu, cũng không thể đề phòng thần tự mình tìm chết."

"Ngươi dám?!" Vương Nhất Bác lạnh giọng mắng, "Càng nói càng không kiêng kị, lễ tiết ngày thường đâu?"

Trong lòng Tiêu Chiến ấm áp, thấp giọng nói: "Thần biết tội, thần biết điện hạ đều vì tốt cho thần."

Vương Nhất Bác thở dài, cúi người nắm lấy Tiêu Chiến ôm vào trong ngực, thấp giọng nói: "Thôi, nói không được ngươi... về sau có chuyện gì đều mang theo ngươi, vừa lòng chưa?"

Tiêu Chiến yên lòng, lặng lẽ thở ra một hơi, Tiêu Chiến không phải người giỏi nói chuyện, thuyết phục Vương Nhất Bác cơ hồ là chuyện không có khả năng, Tiêu Chiến cảm thấy có chút khó có thể tin, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy lưng Vương Nhất Bác, thấp giọng: "Điện hạ nhất ngôn cửu đỉnh... thần nhớ kỹ."

Vương Nhất Bác bật cười, kỳ thật những lời Tiêu Chiến nói, hắn đều hiểu được, nhưng trong tâm hắn vẫn sợ có một cái kết như vậy, hiện giờ Vương Nhất Bác cũng nghĩ thông suốt, thay vì mỗi lần Tiêu Chiến vì bị hắn tránh đi mà ngây ngốc chui đầu vào, còn không bằng nhanh chân đem người trói ở bên cạnh.

Khống chế dục của Vương Nhất Bác rất mạnh, đem Tiêu Chiến để lại, kỳ thật hắn cũng không yên lòng, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tiêu Chiến, thấp giọng: "Vừa rồi ta nói nặng, không phải là cố ý, đừng để trong lòng...."

Tiêu Chiến lắc đầu: "Thần biết... thần đều quên, thần vừa rồi cũng thất ngôn, điện hạ không cần để ý."

Vương Nhất Bác xoa loạn tóc Tiêu Chiến: "ngươi cũng biết mình thất ngôn? Còn dám nói mấy lời xui xẻo đó ta trực tiếp lột quần ngươi đánh một trận, nhìn ngươi có dám không dài trí nhớ hay không.... Lúc nãy còn nói muốn từ quan làm thị vệ, một hồi ta đem những lời này truyền cho Trương Lập Phong, xem sư phụ ngươi xử trí ngươi như thế nào."

Tiêu Chiến có chút thẹn thùng, vẫn nhịn không được nhỏ giọng phản bác: "Thần chính là thị vệ của điện hạ, thần chỉ là... thích làm thị vệ."

Vương Nhất Bác không nhịn được bật cười: "Theo ta làm nũng sao? Càng sống càng trở về...." Vương Nhất Bác sủng nịch hôn hôn trán Tiêu Chiến, ôm lấy hắn lại một lần nữa nằm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip