Chương 77

Bởi vì chiến sự khẩn cấp, đại điển sắc phong liền miễn, nhưng một bước tế tổ chiêu cáo thiên hạ lại không thể bỏ qua, sau khi Vương Nhất Bác nhận được thánh chỉ đã vào hoàng cung lạy hoàng đế Thái hậu, sau theo hoàng đế đến Thái miếu, thân mình hoàng đế vốn khó chịu, vốn định để tông thân mang Vương Nhất Bác đi, bất đắc dĩ vài vị Ngự Sử còn đồng thời tiến gián, hoàng đế không còn cách nào, uống một chén thuốc cường chống thay y phục liền để ngươi nâng đi.

Trong chính điện Thái miếu kính hiến tam sinh sau hoàng đế liền theo lệ nói một phen Vương Nhất Bác chỗ tốt, cuối cùng báo cho tổ tiên, quyết nghị lập Vương Nhất Bác vi trữ, cầu tổ tiên phù hộ vân vân.

Vương Nhất Bác đầu đội tứ long bàn châu quan, mặc lễ phục huyền sắc bàn long ám văn, đoan trang túc mục đứng phía sau hoàng đế, so với hoàng đế đau ốm còn hơn ba phân uy nghiêm, hoàng đế nói một hơi dài mất không ít khí lực, hơi hơi thở dốc hỏi: "Như thế nào... ngươi vừa lòng?"

Hiện giờ phụ tử hai người đã triệt để trở mặt, Vương Nhất Bác cũng lười giải dạng có lệ, thản nhiên nói: "Thái tử vị vốn nên là của nhi thần, lễ sắc phong bị chậm hai mươi năm, không xem như vừa lòng."

Hoàng đế nghe vậy không khỏi nhớ đến lúc chính mình đăng cơ đối với Tử Quân Hầu, đối với Lăng hoàng hậu đủ loại hứa hẹn, trong lòng thầm than mọi chuyện đều có số, hoàng đế ho khan vài tiếng, thấp giọng: "Bất kể thế nào, vị trí này chung quy là cho ngươi, về sau ngôi vị hoàng đế cũng là của ngươi, những đệ đệ của ngươi... ngươi phải đối xử tử tế với bọn họ."

Vương Nhất Bác giống như nghe được thiên đại chê cười, hoàng đế tiếp tục đứt quãng nói: "Trữ vị đã định, ngươi không cần, không cần lại kiêng kị bọn họ, đối tốt với bọn họ một chút, đổi lấy một danh từ ái... này không tốt sao?"

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gật đầu: "Nhi thần sẽ không có không thể chấp nhận ai, giống lão Ngũ cùng lão Lục, nếu ngày sau bọn họ có thể kính sợ nhi thần như quân vương, nhi thần đương nhiên sẽ không bạc đãi bọn họ, phong vương, tứ hôn, vinh hoa phú quý, kiến lập phủ đệ, một cái nhi thần cũng không quên."

Trên trán hoàng đế nhảy gân xanh, thấp giọng cả giận nói: "Kia Nguyễn nhi đâu? Vương Nhất Dương đâu? Ngươi... nghiệt tử này, ngươi thật sự ngay cả huynh đệ huyết thống gần đều không luyến tiếc sao?"

Vương Nhất Bác than nhẹ một tiếng: "Vương Nhất Nguyễn đối xử với nhi thần như thế nào, Lệ tần đối xử với mẫu hậu như thế nào... phụ hoàng không phải không biết, về phần Vương Nhất Dương, trong lòng nhi thần đều có tính toán."

Hoàng đế lại càng thở gấp: "Hiện giờ không phải trẫm đã đem trữ vị cho ngươi sao? Những chuyện trước kia sao ngươi vẫn còn muốn nhắc lại? Ngươi... lòng dạ như thế, làm sao có thể gánh vác đại vị?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Liệt tổ liệt tông ở trên, phụ hoàng muốn thu hồi chiếu thư sắc phong sao?"

Hoàng đế bị Vương Nhất Bác từng câu từng câu đả kích đến nói không nên lời, một lúc lâu mới nói: "Trẫm hiểu được, cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt ngươi cũng sẽ không hiểu được cảm kích, ngươi này, ngươi này...."

Câu kế tiếp nói ra không dễ nghe, Vương Nhất Bác săn sóc thay hoàng đế nói tiếp: "Dưỡng không được bạch nhãn lang."

"Ngươi cũng biết!" Hoàng đế ôm ngực thở dốc, cả giận, "Trẫm thật sự là nuôi không ngươi...."

Vương Nhất Bác lười nói tiếp, yên lặng nhìn bức họa lịch đại hoàng đế trong điện, âm thầm cười lạnh, liệt tổ liệt tông trên trời có linh thiêng, nghĩ đến cũng có thể nhìn thấy kiếp trước chính mình đủ loại không vừa ý, cả đời này có thể trở lại một lần, dựa vào cái gì còn muốn chịu đựng? Dựa vào cái gì còn muốn lại chịu tội thêm một lần?

Hoàng đế thấy Vương Nhất Bác không lưu tâm cũng không nhiều lời, hắn cũng biết tính tình Vương Nhất Bác, người khác không hại hắn hắn còn muốn đi hại người, đừng nói chi những người thật sự từng hại qua hắn, hoàng đế thấp giọng lẩm bẩm: "Hữu cừu tất báo như thế, Bác nhi, kỳ thật ngươi vẫn nên hận trẫm đi, ngươi hận trẫm thay lòng đổi dạ, cô phụ mẫu hậu ngươi, cho nên ngươi mới vẫn luôn không cho trẫm dễ chịu, hoàng hậu ra đi nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn không bỏ xuống được."

Vương Nhất Bác nhìn hoàng đế, thấp giọng nói: "Cả đời mẫu hậu chưa từng làm gì sai, lại nhận hết đau khổ.... Này đó phụ hoàng không cần nói với nhi thần, phụ hoàng đối xử với mẫu hậu thế nào, phụ hoàng rõ ràng nhất."

Hoàng đế lạnh lùng cười: "Ngươi chưa từng tọa ủng hậu cung ba nghìn, hiện giờ nói những lời này không khỏi có chút quá sớm, chờ đến lúc ngươi đứng ở vị trí của trẫm, không biết còn có thể đối đãi với Tiêu Chiến như bây giờ hay không."

Vương Nhất Bác nâng mắt nhìn về phía hoàng đế, giờ phút này hoàng đế bị Vương Nhất Bác chọc giận đến thần trí không rõ, hận không thể giơ chân nguyền rủa hắn, thấy Vương Nhất Bác có phản ứng, trong lòng hoàng đế không khỏi dâng lên một tia khoái ý, thấp giọng cười: "Bác nhi, chờ sau khi ngươi đại chiến trở về, trẫm nên tuyển Thái tử phi cho ngươi, đến lúc đó trẫm đương nhiên sẽ tuyển một gia môn hảo cho ngươi, Phiêu Kị tướng quân Tiêu tướng quân nghĩ đến cũng sẽ cao hứng."

Vương Nhất Bác thùy mi: "Nhi thần không vội."

"Sao có thể không vội?" Hoàng đế suy yếu cười, "Liền tính hiện tại không vội, về sau chờ ngươi lên làm hoàng đế, không thể nào thiếu tam cung lục viện, đến lúc đó không biết Tiêu tướng quân thiên kiều vạn sủng của ngươi sẽ như thế nào đâu?"

Hoàng đế cố gắng thuận thuận khí, thấp giọng chậm rãi: "Chuyện Tiêu Chiến trẫm sẽ không nhúng tay, trẫm chờ nhìn xem về sau ngươi làm sao cùng hắn tiếp tục.... Ngươi hận trẫm cô phụ Lăng hoàng hậu, trẫm chờ xem, xem ngươi cô phụ Tiêu Chiến, cùng trẫm giống nhau, cùng liệt tổ liệt tông giống nhau, trở thành... người cô đơn."

Vương Nhất Bác bỗng nhiên bật cười, thấp giọng nói: "Phụ hoàng mệt, hồi cung đi."

Hoàng đế cho rằng Vương Nhất Bác chột dạ, thở hổn hển cười vài tiếng đi ra đại điện.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn quanh đại điện, trầm mặc một khắc theo sau đi ra ngoài.

Thể lực hoàng đế suy kiệt, từ lúc bước lên kiệu đã không động, Vương Nhất Bác từ từ đi phía sau, trong Thái miếu trang nghiêm vô cùng, xà nhà bao gỗ trầm hương, trên thềm đá điêu khắc long văn phiền phức mạ vàng, trụ trên hành lang dán hoa bằng vàng ròng chạm rỗng, không một chỗ không tinh xảo, không chỗ nào không xa hoa.

Vương Nhất Bác đi xuống chín bậc thềm đá, nghênh diện chính là điện thờ phụ nơi cung phụng các vị công thần khác hộ, ở nơi đó, hắn nhất định sẽ tự tay đem bài vị của Tiêu Chiến đặt ở chính giữa phía Tây điện thờ phụ, khiến Tiêu Chiến cùng hắn đồng thời hưởng thụ đời sau vạn năm cung phụng, lại không còn có ai có thể đem hai người tách ra.

Từ Thái miếu đi ra, Vương Nhất Bác trực tiếp đi trong quân, sức khỏe hoàng đế không tốt, điều khiển quân sĩ liền rơi xuống trên tay Vương Nhất Bác, may mắn hôm qua Tiêu Chiến đã thay Vương Nhất Bác soạn tốt danh sách, Vương Nhất Bác chỉ cần sửa chữa một ít liền trực tiếp dùng: phong Tiêu Lãng làm Hộ quốc tướng quân, Phong lão tướng Bạch Uẩn Giang làm Định quốc tướng quân, Hứa Huyên, Liêm Du làm Xa kỵ tướng quân, còn có các tiểu tướng không đề vập đến, tính ra Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến sở hữu hai mươi sáu vị tướng sĩ.

Mùa thu năm Thiên Khải thứ mười lăm, Thái tử dẫn quân hướng Liêu Lương Tây chinh.

Trước đó Vương Nhất Bác yêu cầu hoàng đế mười vạn đại quân, lần này Vương Nhất Bác triệt để muốn thu phục Liêu Lương, nếu không phải ranh giới Liêu Lương quá mức cằn cỗi, Vương Nhất Bác thậm chí còn muốn trực tiếp đánh hạ Liêu Lương, nhất lao vĩnh dật.

"Điện hạ không thể." Tiêu Chiến nghe xong tính toán của Vương Nhất Bác vội khuyên, "Điện hạ đi sẽ biết, khí hậu Liêu Lương thật sự không thể dưỡng người, cho dù đánh hạ cũng không ai muốn sinh sống ở đó, dùng làm nơi sung quân ngược lại có thể.... Nhưng vùng biên cương này xa xôi, nếu phát sinh nạn trộm cướp sẽ không tốt."

Vương Nhất Bác nở nụ cười: "Ta chỉ là vừa nói như thế, ăn điểm tâm sao?"

Vương Nhất Bác mở thực hạp lấy một đĩa điểm tâm đặt trên bàn nhỏ trong xe ngựa, Tiêu Chiến rót cho Vương Nhất Bác một chén trà, thấp giọng nói: "Hành quân như vậy, phỏng chừng còn cần mười một mười hai ngày mới đến biên cảnh Tây Bắc."

Vương Nhất Bác uống một ngụm trà, cười nói: "Chê ta đi chậm?"

"Thần không dám." Tiêu Chiến khẽ nhấc lên màn xe nhìn thoáng qua bên ngoài, ấp úng, "Hành quân ngược lại rất nhanh, nhưng sau khi đến Liêu Lương không khỏi không còn thể lực, như vậy cũng tốt."

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Yên tâm, sáu vạn binh sĩ điều động từ Bắc bộ chỉ cần năm ngày đã đến phía Tây, đến lúc đó quân Liêu Lương sẽ không dám tiếp tục làm càn, chỉ còn chờ chúng ta đi đến đánh một hồi, đến lúc đó đại quân hợp lại, chúng ta không vội, vội phải là Liêu Lương vương."

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ gật đầu, bên ngoài truyền đến tiếng kèn, Tiêu Chiến vội vàng phủ thêm áo choàng, nói: "Thần nên đi tuần tra."

Vương Nhất Bác gật đầu cầm bản đồ trên bàn đến xem, Tiêu Chiến buộc áo choàng xuống xe ngựa, kéo qua hắc mã buộc cạnh mã xa của Vương Nhất Bác, phiên thân lên ngựa, mã tiên nhẹ vung, hắc mã có linh tính, xoay người chạy đến mặt sau đội ngũ, Tiêu Chiến kiểm tra từ phía cuối, từng đội từng đội tuần tra, lại dặn dò mỗi tốt trưởng một lần, chờ điểm xong binh đã qua một canh giờ, trong lúc đội ngũ không ngừng di chuyển, hoàn toàn chỉ dựa vào trí nhớ cùng nhãn lực của một mình Tiêu Chiến, Tiêu Chiến giục ngựa bắt kịp mã xa của Vương Nhất Bác, xa phu vội vàng dừng lại, Tiêu Chiến lên xe đem tranh vẽ đội hình đưa cho Vương Nhất Bác: "Không rơi lại phía sau, không trộm đi."

Tiêu Chiến tra qua thứ gì, Vương Nhất Bác sẽ không cần lo lắng, Vương Nhất Bác cũng không nhìn lại, trực tiếp ném danh sách đến một bên, nói: "Biện pháp tuần tra này của ngươi rất thỏa đáng, bốn canh giờ tuần tra một lần, mỗi ngày còn muốn đột xuất kiểm tra hai lần, cơ hồ không có sơ hở, vất vả ngươi, lão tướng cũng không có cẩn thận như vậy."

Tiêu Chiến lắc đầu: "Cẩn thận không ra sai lầm."

Mỗi khi Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ra vẻ lão thành đều cảm thấy buồn cười, cúi người đem người kéo đến khiến hắn tựa trên người mình, thấp giọng cười nói: "Từ sau khi ra khỏi hoàng thành vẫn luôn lạnh mặt, không phải chỉ là đi đánh một trận sao, làm sao liền thành muốn mệnh?"

Tiêu Chiến cười lắc đầu, tay Vương Nhất Bác không thành thật trượt xuống ở trên mông Tiêu Chiến nhéo một cái, nhẹ giọng: "Là sợ không thể lập công? Vẫn là sợ làm ta mất mặt?"

Tiêu Chiến không biết là bị sờ e lệ vẫn là bị nói trúng tâm sự ngại ngùng, mặt đỏ hồng, đè lại bàn tay làm loạn của Vương Nhất Bác, thấp giọng: "Điện hạ...."

"Không đùa ngươi.... Nói nói với ta." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tiêu Chiến, "Hay là mệt nhọc? Về sau tuần tra ngươi đừng đi...."

"Không phải." Tiêu Chiến nghĩ nghĩ thấp giọng nói, "Thần lần đầu tiên ra chiến trường.... thần sợ những thứ mình đã học đều là lý luận suông, thần sợ, sợ khiến điện hạ thất vọng."

Vương Nhất Bác hiểu rõ mỉm cười, quả nhiên là vậy.

Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên tóc Tiêu Chiến, ôn nhu nói: "Sẽ không, lần này ngươi tất nhiên có thể lập đại công, liền tính không có nửa điểm công lao thì làm sao? Mang ngươi đến là vì muốn cho ngươi tìm quân công, cho dù chuyến này ngươi cái gì cũng không làm, trở về vẫn có thể thăng chức, còn lo lắng cái gì?"

Sắc mặt Tiêu Chiến tốt hơn một chút, Vương Nhất Bác nhẹ giọng đùa: "Lại nói... Tiêu tướng quân giải buồn cho cô, đó cũng là công lao a." Nói xong tay lại bắt đầu không thành thật, chọn địa phương mãn cảm của Tiêu Chiến mà sờ, Tiêu Chiến vừa thẹn vừa quẫn, chỉ sợ tướng sĩ bên ngoài nghe được, gắt gao cắn môi, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không dám rõ ràng chống cự lại càng được một tấc tiến một thước, thẳng đến khi Tiêu Chiến bị khi dễ suýt khóc mới dừng tay, lại đem người ôm vào trong ngực trấn an một hồi.

Tiêu Chiến bị gây sức ép nửa ngày, lo lắng trong lòng rốt cuộc bị tiêu ma đến một điểm cũng không còn, nằm trong lòng Vương Nhất Bác khi có khi không ngủ gật, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vuốt vành tai Tiêu Chiến, nhẹ giọng hỏi: "Luôn khi dễ ngươi... có giận ta không?"

Tiêu Chiến sửng sốt ngẩng đầu, mặt lại đỏ, bị Vương Nhất Bác ép hỏi nửa ngày mới nhỏ giọng nói "Không giận", Vương Nhất Bác nhìn, trong lòng như bị mèo con cào ngứa, thoải mái không nói nên lời, kéo chăn đắp lên cho hai người, thấp giọng dỗ: "Chỉ biết ngươi nghe lời nhất, ngủ một lát...."

Tiêu Chiến gật gật đầu, cọ người sát lại gần Vương Nhất Bác, hai mắt nhắm nghiền.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip