Chương 80

Sau bữa tối hôm đó, Vương Nhất Bác trong doanh trướng viết tấu chương gửi về hoàng thành, Tiêu Lãng thừa dịp này gọi Tiêu Chiến đi qua.

Hai huynh đệ mặc dù cùng xuất chinh nhưng dọc theo đường đi lại chưa nói qua bao nhiêu câu, Tiêu Lãng suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên mở miệng như thế nào, Tiêu Chiến hoàn toàn không biết tâm sự của đại ca, đem một hộp gỗ lim khắc hoa trong tay đặt trên bàn, Tiêu Lãng nhìn thoáng qua, hỏi: "Đây là cái gì?"

Tiêu Chiến cười: "Điểm tâm trong trướng của điện hạ, ta nếm thấy không tồi liền đưa đến một chút cho đại ca, buổi tối sau khi đại ca điểm binh trở về cũng có cái lót dạ."

Tiêu Lãng khẽ nhíu mày: "Đồ vật trong trướng Thái tử sao có thể tùy tiện chạm? Truyền ra ngoài sẽ khiến người khác nói ngươi thế nào?"

Tiêu Chiến cười cười thấp giọng nói: "Đại ca không biết, điện hạ cũng không thích ăn điểm tâm bên ngoài, những thứ này để cũng là uổng phí, trước khi ta đưa đến cho đại ca cũng đã hỏi qua điện hạ, hòm này vẫn là điện hạ cầm đến cho ta chứa điểm tâm đâu."

Tiêu Lãng thở dài: "Hôm nay ta gọi ngươi đến cũng là vì việc này, về sau trước mặt người khác muốn quy củ một chút, trăm triệu đừng để người bắt được sai lầm."

Tiêu Chiến dừng một lát, nói: "Ta... Đại ca nói chuyện hôm nay điện hạ phái cho ta sáu nghìn tinh binh đi?"

"Cũng không hẳn là vì thế." Tiêu Lãng lôi kéo Tiêu Chiến ngồi xuống, suy nghĩ một khắc, nói, "Hiện giờ Thái tử quyền cao chức trọng, bao nhiêu người nhìn hắn, ngươi... phải để ý một chút, bình thường khuyên khuyên điện hạ, không cần rất khác người."

Lời này nói ra kỳ thật là ủy khuất Tiêu Chiến, người khác không biết, Tiêu Lãng cũng rõ ràng, đệ đệ nhà mình hiểu rõ lễ nghi quy củ đến mức nào, ở bên người Vương Nhất Bác mấy năm nay chưa bao giờ hỏi Vương Nhất Bác muốn qua thứ đồ vật gì, bị Vương Nhất Bác sủng đến trên trời cũng chưa từng làm việc gì quá phận, nhưng Tiêu Lãng vẫn không thể yên lòng, thân phận Tiêu Chiến quá mức xấu hổ, hơi có vô ý liền sẽ bị người ta đắp lên mũ nịnh sủng, phải nhận hết người đời chê cười.

Tiêu Chiến gật gật đầu: "Đại ca yên tâm, trong lòng ta đều biết, bình thường ta cũng hay khuyên nhủ điện hạ, chỉ là... tính tình điện hạ thế nào, đại ca cũng biết."

Tiêu Chiến vốn muốn nói Vương Nhất Bác tính tình kiên cường, chính mình không dễ khuyên động hắn, khuyên đến nhiều còn muốn bị "giáo huấn", Tiêu Lãng lại nghĩ đến nơi khác, trước kia ở trong hoàng thành, Tiêu Lãng cũng từng gặp qua Vương Nhất Bác liệu lý sự tình, quả nhiên là miệng độc tâm ngoan, chỉ cần một tia không hợp tâm ý hắn hắn liền trở mặt, bao nhiêu người cầu tình cũng không được, Tiêu Lãng nào có biết rằng mỗi lần Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đều là ôn nhu đến giống hai người khác nhau, chỉ cho rằng đệ đệ của mình cũng chịu khổ này, nghĩ đến đây Tiêu Lãng lại đau lòng đệ đệ, Vương Nhất Bác tính tình không tốt, đệ đệ ngốc của mình ở chỗ không người không biết chịu qua bao nhiêu ủy khuất đâu, Tiêu Lãng vỗ vỗ bả vai Tiêu Chiến, an ủi: "Nhiều nhiều bao dung một chút thôi, chung quy Thái tử đối đãi với ngươi không tệ."

Tiêu Chiến lăng lăng nhìn Tiêu Lãng, một lúc lâu gật gật đầu"Ân, ta biết, điện hạ rất tốt với ta."

Tiêu Lãng cho rằng Tiêu Chiến đang trấn an chính mình, thở dài một tiếng, hai huynh đệ cùng ăn điểm tâm Tiêu Chiến đưa đến, kê đồng áp giảng một lúc lâu cái gì cũng chưa nói được rõ ràng, cuối cùng vẫn là Vương Nhất Bác phái người đến gọi Tiêu Chiến trở về.

Trong trướng Vương Nhất Bác đem tấu chương vừa viết tốt đặt trong tín hàm nhỏ sáp niêm phong, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến hỏi: "Đại ca ngươi lại cùng ngươi nói cái gì?"

Tiêu Chiến dựa theo thực tế, tóm gọn vài câu: "Đại ca sợ thần có được sáu nghìn tinh binh liền khinh cuồng, dặn dò thần vài câu."

"Đại ca ngươi cũng là người cẩn thận chặt chẽ." Vương Nhất Bác chờ sáp phong khô ráo liền sai người đưa đi, tiếp nhận chung trà Tiêu Chiến đưa lến uống một hơi, nghĩ nghĩ nói, "Ta nhớ rõ... tháng của Phức Nghi cũng không nhỏ, có bảy tháng đi? Vất vả Tiêu Lãng, đây là hài tử đầu tiên của hắn, trong lòng nhớ thương đâu."

"Điện hạ nhớ lầm." Tiêu Chiến cười cười, "Đã muốn tám tháng hơn, chờ đến khi thần về kinh, chất nhi của thần đã muốn xuất thế."

Vương Nhất Bác bật cười: "Ta lại hồ đồ, như vậy lần tới truyền tin phải nói cho Thái hậu, chờ sau khi Phức Nghi sinh lại truyền tin lại đây, một thai này của nàng là song sinh, không biết là nam hay nữ đâu, nếu đều là nam thì tốt rồi...."

Tiêu Chiến cười cười: "Nam nữ đều tốt, trước khi đi thần còn để lại cho hài tử hai cái khóa trường mệnh đâu."

Vương Nhất Bác do dự một lát vẫn là không đem chuyện hài tử nói cho Tiêu Chiến, trước nhìn xem là nam hay nữ đi, nếu là hai nam hài nhi.... Kia liền để cho Tiêu Lãng tự mình cùng Tiêu Chiến nói, đến lúc đó chình mình chỉ cần nói đã biết chủ ý của Tiêu Lãng, khuyên Tiêu Chiến đáp ứng là được.

"Đã đến giờ Tuất, điện hạ cần nghỉ ngơi?" Tiêu Chiến nhìn nhìn bên ngoài, "Lát nữa thần lại phải đi tuần tra một lần, không thể hầu hạ điện hạ."

Vương Nhất Bác xoa nhẹ tóc Tiêu Chiến: "Cũng không phải ngươi đang làm nhiệm vụ, ngươi đi làm cái gì? Đi ngủ sớm, cũng không còn bao nhiêu ngày yên ổn, chờ đến khi khai chiến muốn ngủ cũng không ngủ được, thừa dịp này ngủ nhiều một ít dưỡng dưỡng tinh thần."

Tiêu Chiến không phản bác được chỉ phải gật đầu, hai người sau khi tắm rửa cùng nhau nằm xuống, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến câu được câu không trò chuyện, hai người cũng không quá buồn ngủ, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tiêu Chiến, thấp giọng hỏi: "Đã mấy ngày không thân thiết?"

Dưới ánh nến, mặt Tiêu Chiến thoáng chốc đỏ lên, quay đầu đi không nói lời nào, Vương Nhất Bác cười khẽ, cố ý hỏi không tha: "Hỏi ngươi đâu, đã bao lâu? Ta quên."

Tiêu Chiến thùy mâu không nói, Vương Nhất Bác cố ý truy vấn hắn, bàn tay cũng bắt đầu không thành thật, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác xoa nắn không trốn được, chỉ phải lắp bắp trả lời: "Mười... mười bảy ngày."

Vương Nhất Bác thấp giọng trêu đùa: "Nhớ rõ ràng như vậy? Cũng muốn?"

Tiêu Chiến nói lời nào cũng bị lấy làm trêu ghẹo, da mặt hắn thực mỏng, đơn giản cúi đầu không đáp lại cái gì, Vương Nhất Bác chỉ sợ thực làm người ta giận, nhẹ giọng dỗ: "Này có cái gì ngại ngùng? Ngươi cứ bộ dáng như vậy cũng thật nên sửa... ngay cả lúc chỉ có hai người chúng ta còn luôn thẹn thùng như vậy là thế nào? Ở trước mặt ta còn e lệ? Ân?"

Tiêu Chiến vùi đầu vào ngực Vương Nhất Bác, thấp giọng: "Chính là bởi vì trước mặt điện hạ, mới e lệ...."

Điểm này Vương Nhất Bác không cách nào lý giải Tiêu Chiến, rõ ràng mỗi khi thân thiết, hắn thoải mái giống như tiểu thú động dục, gắt gao nuốt chính mình không buông, ỷ lại Vương Nhất Bác giống như ngư ỷ vào nước, một khắc đều không muốn cùng Vương Nhất Bác tách ra, nhưng chỉ cần sau đó nhắc đến việc giường chiếu, hắn đều sẽ ngượng ngùng không thôi, giống như thay đổi một người khác.

"Cho nên mới nói ngươi thay đổi thay đổi, ta nhưng chưa bao giờ e lệ với ngươi a." Vương Nhất Bác ngụy biện một tràng dài, thấp giọng giáo huấn, "Ta đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi lại đối đãi với ta như thế nào? Tiêu Tướng quân a, lương tâm của ngươi đâu?"

Tay Vương Nhất Bác dọc theo trung y chen vào xoa xoa ngực trái Tiêu Chiến, nhỏ giọng đùa: "Để cô kiểm tra... Nhìn xem lương tâm ngươi còn đó không?"

Tiêu Chiến vội vàng lui vào phía trong giường trốn, thấp giọng cầu xin: "Điện hạ! Bên ngoài bao nhiêu người canh gác đâu, không phải điện hạ đáp ứng thần trong quân sẽ không làm loạn sao? Điện hạ....."

Vương Nhất Bác tóm lấy eo Tiêu Chiến kéo người khóa vào ngực, nghe Tiêu Chiến vội vàng xin tha nhịn không được bật cười: "Trước khi xuất chinh một đêm ngươi không nghe lời, ta nói kia là thuận tiện đáp ứng để ngươi thành thật một chút, ngươi lại còn tưởng thật hay sao?"

Tiêu Chiến có khổ nói không nên lời, Vương Nhất Bác lật lọng còn muốn chính mình tự trách ngây thơ, Tiêu Chiến nói không lại Vương Nhất Bác, lại không dám thật sự từ chối, không còn cách nào chỉ phải ngượng mà nói: "Kia... điện hạ đừng hung như vậy, thần sợ khiến người của đại ca ở ngoài nghe thấy...."

Chính là như vậy, mặc kệ chuyện khó xử đến mức nào, chỉ cần là yêu cầu của mình, Tiêu Chiến đều sẽ đáp ứng, trái tim Vương Nhất Bác đều trở nên mềm mại, ôn nhu hôn hôn trán Tiêu Chiến: "Đều là thân vệ ta từ hoàng thành mang đến, không sợ, ta sẽ nhẹ nhàng, nghe lời...."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đẩy ra trung y của Tiêu Chiến, tay còn lại ở trước ngực Tiêu Chiến nhẹ nhàng vỗ về, ngón tay thon dài trêu chọc điểm nhỏ đáng thương, Tiêu Chiến đỏ mặt, Vương Nhất Bác bình tĩnh thưởng thức thần sắc thẹn thùng của Tiêu Chiến, khàn giọng hỏi: "Thoải mái sao?"

Tiêu Chiến thật sự không trả lời được, cầu xin tha thứ nhìn về phía Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác không để ý tới, càng dùng sức vuốt ve, còn thường thường liếm mút điểm nhỏ còn lại, Tiêu Chiến thật chịu không nổi, thấp giọng cầu xin: "Điện hạ... thần chịu không nổi, a...."

Vương Nhất Bác ban thưởng ôn nhu xoa nắn điểm nhỏ bị chính mình chà đạp đến sưng lên, cười khẽ: "Lúc này mới ngoan, mỗi khi lên giường đều sẽ không nói, ngươi nói ngọt một chút, ta liền thương ngươi nhiều một ít...."

Vương Nhất Bác tách ra hai chân Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoa chắn vật nhỏ đáng thương, hai chân Tiêu Chiến gấp khúc, gắt gao cắn môi không lên tiếng, Vương Nhất Bác than nhẹ, cúi người nhẹ nhàng hôn môi Tiêu Chiến, thấp giọng dụ dỗ: "Kêu lên... một điểm thanh âm đó bên ngoài không nghe được, chỉ có ta nghe thấy, cho ta nghe thì sợ cái gì đâu? Ân?"

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, khóa mi không chịu rên rỉ thành tiếng, Vương Nhất Bác cũng không lại miễn cưỡng hắn, phiên người Tiêu Chiến để hắn đưa lưng với mình, ti khố của Tiêu Chiến còn chưa cởi ra, Vương Nhất Bác cũng không vội vàng, cách một tầng vải dệt mỏng manh có nhịp vuốt ve mông Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đổ mồ hôi, vải dệt gắt gao dán ở trên người, hiện ra thân hình mê người, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng xoa nắn hai cánh mông Tiêu Chiến, thấp giọng ra lệnh: "Chính mình thoát quần...."

Tiêu Chiến nhẹ cắn môi, khó xử quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, trong lời nói đã mang theo ý khóc: "Điện hạ...."

Vương Nhất Bác không để ý đến, chỉ nhẹ giọng dỗ dành một lần: "Chính mình thoát, nghe lời...."

Tiêu Chiến thật sự không làm được chuyện khó xử như vậy, Vương Nhất Bác đang ở phía sau nhìn, chính mình đem quần thoát ra, loại tư thái mời sủng như vậy.... Mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, trong mắt đã hàm nước mắt, Vương Nhất Bác mềm lòng, cúi xuống nhẹ hôn hôn khóe mắt Tiêu Chiến, nhỏ giọng: "Ngoan, ngươi không thoát, chúng ta đành phải tiêu hao như vậy.... Hay là không nghĩ muốn? Ân?"

Vương Nhất Bác vừa nói vừa cách vải dệt vuốt ve kẽ mông Tiêu Chiến, đầu ngón tay ngẫu nhiên còn hướng phía trong ấn vào, Tiêu Chiến chịu không được rên rỉ: "Điện hạ... tha cho thần, thần.... a......"

Vương Nhất Bác cười khẽ: "Là ngươi tha cho ta mới đúng đi, nghe lời, chính mình thoát, sau đó ta hảo hảo ôm ngươi, cho ngươi thoải mái...."

Ý thức Tiêu Chiến đã loạn thành một đoàn, trên người bao nhiêu nơi mẫn cảm đều bị Vương Nhất Bác đùa giỡn, nơi đó lại không được âu yếm, Tiêu Chiến khóc vài tiếng, chịu đựng ngượng ngùng tự mình cởi ti khố, Vương Nhất Bác thưởng cho vuốt ve phía trước Tiêu Chiến, lại lấy thuốc mỡ ở một bên cho Tiêu Chiến bôi trơn, người Tiêu Chiến đã sớm mềm nhũn, Vương Nhất Bác không phí bao nhiêu công phu đã có thể cho vào ba ngón tay, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy tiểu huyệt của Tiêu Chiến không ngừng hút chặt chình mình, hắn nhẹ nhàng xoa nắn nơi Tiêu Chiến thích được chạm đến nhất kia, thấp giọng hỏi: "Thoải mái sao?"

Tiêu Chiến khóc thành tiếng, nức nở cầu xin: "Điện hạ... điện hạ...."

Vương Nhất Bác không lại ép buộc Tiêu Chiến làm chuyện khó xử, yêu thương hôn hôn trán Tiêu Chiến, cúi người tiến nhập vào thân thể Tiêu Chiến.....

....

Một phen thân mật sau, Vương Nhất Bác sai người đưa nước tiến vào tự mình thanh tẩy cho Tiêu Chiến, vừa mới đem hai người thu thập xong, bên ngoài đã có người thông truyền trong trướng Bạch Uẩn Giang có việc, Vương Nhất Bác vốn không muốn để ý đến, Tiêu Chiến ngồi dậy khuyên nhủ: "Điện hạ, để người vào đi, vạn nhất thật có chuyện gì đâu."

Vương Nhất Bác cười lạnh: "Này đều giờ Hợi, có thể có chuyện gì?! Không thành thành thật thật đi ngủ hắn còn muốn ép buộc cái gì a?"

Tiêu Chiến vô pháp chỉ phải cầm lấy trung y một bên mặc vào, thấp giọng nói: "Nếu điện hạ lười động, kia thần đi qua xem thử đi, hôm nay nghị sự Bạch lão tướng quân không quá vừa ý, tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì."

Vương Nhất Bác làm sao có thể để Tiêu Chiến lúc này đứng lên, không kiên nhẫn nói: "Thôi, cho người tiến vào!"

Bên ngoài, một binh vệ tiến vào đại trước, vòng qua gian ngoài, cách một bình phong hành lễ, trầm giọng: "Đại Tướng quân, Định quốc tướng quân... Bạch tướng quân đang ở trong trướng say rượu, lúc này đang làm ồn ào đâu, Tiêu Tướng quân đã qua, khuyên vài câu, sau, Bạch Tướng quân lại đột nhiên hung hổ muốn... muốn đánh giết Tiêu Tướng quân, Tiêu Tướng quân cũng, cũng không có cách...."

Vương Nhất Bác nghe vậy nổi giận: "Bạch Uẩn Giang dám say rượu? Hắn từ đâu lấy đến rượu?!"

Tiểu binh sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, sau bình phong run rẩy nói: "Ty chức không biết.... Lúc ty chức nhìn thấy, Bạch Tướng quân đã say, ty chức....."

Tiêu Chiến thầm than nhẹ, tính tình Bạch Uẩn Giang thật sự là quá lớn, khách khí nới với tiểu binh đáng thương kia: "Ngươi trước đừng sợ, hiện tại bên kia như thế nào?"

Tiểu binh không nghĩ đến Tiêu Chiến cũng ở trong trướng, nhất thời phản ứng không kịp, chỉ theo đáp: "Tiêu Tướng quân thật sự bất đắc dĩ, mệnh ty chức đến hỏi Đại Tướng quân, có nên trước đem Bạch Tướng quân trói lại hay không, chờ đến khi Bạch Tướng quân tỉnh rượu lại nói."

Vương Nhất Bác cười lạnh: "Cái này nên giết chứ còn băn khoăn làm gì? Riêng một tội say rượu trong quân cô đã có thể cách chức tướng quân của hắn!"

Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác thấp giọng khuyên: "Điện hạ, còn chưa khai chiền đã muốn xử trí người một nhà, sợ là không ổn.... Để người Liêu Lương nghe thấy cũng không tốt, tuy Bạch lão tướng quân ngàn sai vạn sai, nhưng cũng xin điện hạ từ bi, chờ đến khi hồi hoàng thành lại xử trí."

Vương Nhất Bác cũng biết hiện tại không thể xuất hiện dèm pha như vậy, miễn cưỡng kiềm chế lửa giận nói: "Thôi, sợ là Tiêu Lãng áp chế không được, cô đi qua nhìn xem."

Tiêu Chiến muốn đứng dậy giúp Vương Nhất Bác mặc quần áo, Vương Nhất Bác lại đè lại bả vai Tiêu Chiến không cho người đứng lên, kéo chăn đắp lại cho Tiêu Chiến, thấp giọng: "Ngươi ngủ trước, một lát ta trở về."

Tiêu Chiến gật gật đầu, Vương Nhất Bác mặc hảo xiêm y, vòng qua bình phong thổi tắt vài ngọn đèn mới đi ra đại trướng.

Tiêu Chiến bị ép buộc nửa ngày cũng mệt nhọc, nhắm mắt lại mơ mơ màng màng, trong một lát lại tưởng Vương Nhất Bác ngàn vạn đừng nhất thời nổi giận liền đem Bạch Uẩn Giang chém, trong một lát lại nghĩ đến song bào thai của Phức Nghi ở hoàng thành, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, trong lòng luôn cảm thấy lo sợ bất an, Tiêu Chiến đứng dậy mặc y phục, lại điểm sáng đèn trong trướng, đợi một lúc lâu cũng không thấy Vương Nhất Bác trở về, Tiêu Chiến thật sợ tính tình Vương Nhất Bác nổi lên lại đang đại náo cái gì, suy nghĩ một khắc liền đi ra đại trướng, thân vệ canh giữ bên ngoài đều được Vương Nhất Bác dặn dò, Tiêu Chiến giải thích vài câu lại mang theo hai thân vệ đi về phía doanh trướng các tướng quân.

Tiêu Chiến đi vài bước liền cảm giác không đúng, thấp giọng hỏi: "Bên kia như thế nào gác hai hàng binh? Binh lính gác đêm đều có số lượng rõ ràng, nơi này nhiều tất nhiên bên khác thiếu, ai an bài?"

Một thân vệ phía sau Tiêu Chiến đi đến hỏi hỏi, binh vệ bên kia cũng không trả lời được, một đội người nói hôm nay đội trưởng cũng không công đạo rõ ràng, bọn họ đành phải tiến hành gác đêm giống như hôm qua, một đội khác còn nói bọn họ hôm nay nguyên bản nên ở chỗ này, Tiêu Chiến nghe vây trong lòng run lên, hôm nay là Bạch Uẩn Giang nhiệm vụ, sợ là vừa đến đêm hắn còn chưa cong đạo rõ ràng chuyện phía dưới liền chính mình uống lên, Tiêu Chiến trầm giọng nói: "Đem danh sách lại đây, ta lại đêm gác đêm hôm nay sắp xếp một lần."

Mấy người được lệnh đi lấy danh sách, Tiêu Chiến lại sai người đi gọi vài tiểu tướng trong doanh trướng lại đây cùng chính mình đồng thời an bài, sau khi phân phó hảo Tiêu Chiến nhu nhu ấn đường, lần này chỉ sợ Bạch Uẩn Giang giữ không được đầu, say rượu hỏng việc, may mắn hiện giờ còn chưa cùng Liêu Lương đánh nhau, nếu quân địch thừa dịp trà trộn đi vào thì tính thế nào?

Tiêu Chiến ở ngoài đại trướng của Vương Nhất Bác chờ, bỗng nhiên cách đó không xa, mấy người ở chỗ lương thảo bắt đầu náo loạn, vài binh sĩ vây quanh đánh một tiểu binh, Tiêu Chiến đến gần hỏi: "Làm sao?!"

Một binh sĩ khom người nói: "Quân nô này điên rồi, đột nhiên hướng lại đây muốn đoạt lương thực, hỏi hắn hắn một câu cũng không nói, đói điên rồi đúng không!?"

Quân nô kia trên mặt đầy bùn, sợ hãi cuộn tròn ở đó, thấy Tiêu Chiến hỏi hắn vội vàng lao đến không ngừng dập đầu, Tiêu Chiến nhìn kỹ thân hình quân nô, do dự: "Ngươi...."

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, quân nô kia đột nhiên đánh về phía Tiêu Chiến, tay trái rút ra loan đao giấu trong giày để trước cổ Tiêu Chiến, tay phải bắt lấy tay Tiêu Chiến quặt về phía sau, sau khi đắc thủ cười lạnh hai tiếng, đúng là giọng nữ nhân, thích khách lạnh lùng nói: "Đều tránh ra! Ai dám nhúc nhích ta giết hắn!"

Tiêu Chiến hơi hơi giật cánh tay, lại cúi đầu nhìn loan đao dài mảnh trên cổ, trong lòng có tính toán, thấp giọng: "Ngươi muốn cái gì?"

Thích khách ngoan giọng nói: "Thành thành thật thật mang ta đi gặp Thái tử của các ngươi! Ta có chuyện muốn nói với hắn! Dám có gì mờ ám ta trực tiếp lấy mạng ngươi!!"

Tiêu Chiến trầm mặc một khắc, trầm giọng: "Cô chính là Thái tử, ngươi có gì muốn nói?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip