Chương 81
Lời vừa nói ra, binh sĩ chung quanh đều sửng sốt, Tiêu Chiến quét mắt nhìn mọi người một cái, những binh sĩ này nháy mắt hiểu được ý tứ Tiêu Chiến, không dám nhiều lời, chỉ nắm chặt binh khí đem hai người vây quanh.
Nữ thích khách do dự nhìn Tiêu Chiến, cười lạnh nói: "Ta nghe nói... Thái tử Đại Vương năm nay đã hai mươi, tiểu tướng quân, ngươi mới bao nhiêu tuổi đâu?"
Tiêu Chiến bất động thanh sắc đáp: "Có nhiều người diện mạo cùng tuổi không hợp, lại nói, ngươi nghe đồn sai, năm nay cô bất quá mười chín, sang năm mới nhược quán. Ngươi muốn gặp cô nói cái gì?"
Nữ thích khách do dự bất định, nhìn một binh vệ bên cạnh: "Hắn rốt cuộc có phải Thái tử hay không?! Nếu ngươi dám nói dối, ta giết hắn!!"
Tiêu Chiến thầm thở dài, hắn nói thật nói dối ngươi tất nhiên không biết, sao lại lấy này uy hiếp người? Binh vệ bên người Tiêu Chiến đều là thân vệ đã theo Vương Nhất Bác bao nhiêu năm, lúc này bất kể thế nào cũng không thể đem Vương Nhất Bác khai ra, chỉ phải theo ý Tiêu Chiến nói: "Này... đúng là Thái tử điện hạ."
Tiêu Chiến không muốn cùng thích khách này kéo dài thời gian, thản nhiên nói: "Ngươi luôn mồm nói có chuyện muốn nói với cô, còn chờ cái gì? Ngươi muốn cái gì? Tiền bạc? Lương thực?"
"Ha hả... ta muốn cái gì? Ta muốn mạng ngươi!" Nữ thích khách đưa lưỡi dao đến sát cổ Tiêu Chiến, thấp giọng uy hiếp, "Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc có phải Thái tử hay không, nếu ngươi không phải thì nói ra, miễn cho vì Thái tử nhà ngươi mà mất mạng!"
Tiêu Chiến thùy mâu liếc mắt nhìn nữ thích khách, thấp giọng nói: "Cởi bỏ xiêm y của cô."
Nữ thích khách do dự một lát, lật tay chuyển một đao, lưỡi đao nháy mắt cắt đứt nút thắt cổ áo Tiêu Chiến, nữ thích khách lại lập tức đặt đao trở về cổ Tiêu Chiến, trên cổ Tiêu Chiến rậm rạp hồng ngân, nữ thích khách không khỏi đỏ mặt, lớn tiếng mắng: "Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?!"
Tiêu Chiến trầm giọng: "Đem vòng trang sức lấy ra, ngươi hiểu chữ Hán không?"
Lúc này nữ thích khách mới thấy vòng trang sức trên cổ Tiêu Chiến, mũi đao chuyển qua kéo ra vòng trang sức, bảo ấn vàng ròng lộ ra, vàng ròng khảm bảo thạch dưới ánh lửa chung quanh rạng rỡ sinh huy.
"Vương, Nhất, Bác, ấn." Nữ thích khách thản nhiên mỉm cười, "Quả nhiên là Thái tử điện hạ.... Thái tử điện hạ, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ta tạm tha tánh mạng ngươi."
Tiêu Chiến khẽ gật đầu: "Hảo, ngươi muốn gì?"
"Lập tức triệt binh! Hiện tại liền triệt binh!" Nữ thích khách để sát lưỡi đao lên cổ Tiêu Chiến, ngoan thanh nói, "Chỉ cần các ngươi triệt binh, Liêu Lương nhân mã cũng sẽ rút lui khỏi Khách Lạp Tạp Thập, từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông, hiệp ước chó má của ngươi chúng ta cũng xem như chưa nghe nói qua! Như thế nào?"
Tiêu Chiến mím môi, quả nhiên là người Liêu Lương, Tiêu Chiến trầm giọng: "Ngươi đã gặp qua người cô phái đi?"
"Đương nhiên, Thái tử điện hạ.... chỉ cần hoàng đế các ngươi lui binh, ngươi lại muốn lấy hết căn cơ của Liêu Lương chúng ta, ta nghe nói qua một câu nói của các ngươi, 'Lòng người không đủ rắn nuốt voi', quá mức tham lam chung quy không phải chuyện tốt." Nữ thích khách thấp giọng uy hiếp, "Sau khi ngươi đáp ứng ta, người của chúng ta lập tức rời đi, trong vòng mười năm cũng sẽ không lại đến Khách Lạp Tạp Thập, ngươi cũng có thể báo cáo với hoàng đế Đại Vương, như vậy thế nào?"
Sẽ nói tiếng Hán, còn biết chữ Hán, có thể nhìn thấu cách Đại Vương hành xử, còn có thể làm ra quyết định lớn như vậy.... Tiêu Chiến yên lặng nhìn kỹ nữ nhân này, thân phận của nữ nhân này ở Liêu Lương tuyệt đối không thấp, Tiêu Chiến khẽ động tâm, xem ra nếu bắt sống thích khách này....
Tiêu Chiến đột nhiên nhìn về phía đông, hô: "Mau đến cứu cô!!"
Nữ thích khách theo bản năng nhìn về hướng đó, Tiêu Chiến không lại dây dưa, một phen giật ra hai tay bị nữ thích khách kiềm chế, tay trái phản thủ đoạt lấy loan đao, cổ tay vừa chuyển, loan đao đã đặt trước cổ nữ thích khách!
Tình thế nháy mắt xoay chuyển, nữ thích giận dữ giãy dụa, Tiêu Chiến trực tiếp đem người ngã trên mặt đất, trầm giọng nói: "Đừng ép buộc, ngươi đánh không lại ta."
Vương Nhất Bác vừa xử trí tốt Bạch Uẩn Giang bên kia liền mang người lại đây, mọi người thấy Vương Nhất Bác đến vội vàng khom mình hành lễ, Vương Nhất Bác nhìn tình hình trước mắt cau này nói: "Làm cái gì đây?!"
Nữ thích khách ngẩng đầu nhìn hướng Vương Nhất Bác, tuy rằng hiện tại Vương Nhất Bác không có phát quan cũng không mặc long văn y bào của Thái tử, nhưng chỉ riêng nhìn khí thế liền để người kinh khiếp vô cùng, nữ thích khách sửng sốt một hồi mới hiểu đây mới là Thái tử, lúc này giận dữ, ngược lại lớn tiếng mắng chửi Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không để ý đến nàng, cẩn thận ở trên người nàng tìm tòi một hồi, lại tìm ra một bao độc dược, Tiêu Chiến thầm thở ra, may mà thích khách này là thực đao thực thương đánh về phía chính mình, nếu lại ở trong quân doanh sử dụng độc dược, kia hậu quả liền không thể tưởng tượng, vừa rồi thích khách này hướng kho lương chạy, sợ là cũng có ý muốn hạ độc.
Bên này thân vệ cùng Vương Nhất Bác giải thích chuyện vừa rồi, Vương Nhất Bác nghe vậy lớn tiếng quát: "Đều chết rồi hay sao?! Còn không bắt cô ta! Nhiều người như vậy lại để Phiêu Kị Tướng quân đi bắt thích khách, các ngươi đều để làm cái gì?!"
Mọi người vội vàng tiến lên đem nữ thích khách trói lại, các thân vệ bị Vương Nhất Bác mắng đến không nâng được đầu, tình huống vừa rồi thật sự khẩn cấp, ngoại trừ Tiêu Chiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, chưa kịp hồi thần đao của nữ thích khách đã đặt trên cổ Tiêu Chiến, lúc này Tiêu Chiến chính miệng nói mình là Thái tử, ai dám nói không phải? Trong cân vệ doanh huấn luyện quy củ, loại thời điểm này tổng nên có một người đứng ra chịu tội thay.
Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn một màn khôi hài, trầm giọng nói: "Đem người cột vào dưới chiến kỳ, cô muốn đích thân thẩm vấn."
Tiêu Chiến cầm lấy cây đuốc của binh vệ đốt sạch bao độc dược, xoay người lui về phía sau Vương Nhất Bác thấp giọng nói: "Điện hạ, thân phận của nữ nhân này, sợ là không thấp, điện hạ... không bằng giao cho thần tỉ mỉ thẩm vấn đi."
"Không cần." Vương Nhất Bác đi đến bên người nữ thích khách, hơi cúi người từ trên cao nhìn nàng, lạnh giọng hỏi, "Ngươi tên gì? Như thế nào liên hệ đến quân Liêu Lương?"
Nữ thích khách hung hăng trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác: "Giết ta đi, hôm nay rơi vào trong tay ngươi xem như ta không tốt mệnh, không cần hỏi nhiều!"
Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng: "Theo ta so ngoan? Người tới, đem nữ nhân này lột sạch xiêm y để ở đây, khi nào nàng muốn nói lại thông tri cho cô."
Nữ thích khách nghe vậy kinh hãi: "Ngươi còn phải là người hay không?! Súc sinh!"
Vương Nhất Bác cười khẽ: "Buồn cười, ngươi chạy đến địa bàn của ta đánh giết người của ta, còn muốn hỏi ta có phải là người hay không?"
Nữ thích khách hận đến đỏ mắt, một lúc lâu nói: "Ta gọi... Trác Ngọc."
Tiêu Chiến nháy mắt minh bạch, Trác là quốc họ của Liêu Lương, nữ nhân này, là người của hoàng tộc.
"Trác Ngọc...." Vương Nhất Bác mỉm cười, "Đều là tiểu vương vô lễ với Tam công chúa điện hạ."
Mọi người nghe vậy khiếp sợ không thôi, nữ thích khách này thật đúng là công chúa Liêu Lương.
Trác Ngọc ôm hận cả giận nói: "Ta đều đã nói cho ngươi biết! Giết ta đi, đừng khiến ta dưới tay súc sinh các ngươi chịu nhục."
Vương Nhất Bác không để ý Trác Ngọc kêu gào, lạnh giọng nói: "Hôm nay ngươi làm sao trà trộn vào được? Đồng lõa có bao nhiêu người? Hiện giờ đều ở đâu? Nói!"
Trác Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác không nói lời nào, Tiêu Lãng trầm giọng nói: "Thần cũng cho rằng không thể chỉ có một người tiến đến, điện hạ, không bằng thổi kèn... tra tra từng doanh trướng đi."
"Không cần phiền toái." Vương Nhất Bác cầm lấy loan đao Tiêu Chiến đoạt được từ Trác Ngọc, đâm về phía nàng, đao cắm vào cánh tay, Trác Ngọc đau đến kêu to, tuy nói rất nhiều thời điểm Tiêu Chiến cũng không đồng ý với thủ đoạn của Vương Nhất Bác, nhưng biện pháp của Vương Nhất Bác luôn là hữu hiệu nhất, chỉ nó nửa canh giờ, cơ hồ khi tin tức truyền khắp toàn quân, thích khách còn ẩn giấu đều toàn bộ tự thú, tổng cộng năm người, tất cả đều là nữ tử.
Vương Nhất Bác sai người mở trói cho Trác Ngọc, trầm giọng: "Hiện giờ Liêu Lương tập kết bao nhiêu binh sĩ?"
Trác Ngọc không trả lời, lạnh lùng nhìn Tiêu Chiến: "Bại trong tay ngươi cũng xem như đáng giá...." Tiêu Chiến thở dài: "Hảo hảo một nữ tử, sao lại nhất định phải đánh phải giết đâu?"
Trác Ngọc cười lạnh: "Hôm nay ta thất thủ, ngươi đương nhiên có thể đến đây trang mô tác dạng, nếu ta ra tay chính mình vì lập công lớn cho Liêu Lương! Đến lúc đó vương vị là của ta, thôi, hiện giờ nhiều lời cũng vô ích...."
Sắc mặt Trác Ngọc bỗng nhiên tái nhợt, Tiêu Chiến cả kinh, vội la lên: "Ngươi giấu độc dược trong miệng!"
Trác Ngọc biết không còn hy vọng, lại không muốn bị nghiêm hình tra tấn, chỉ cầu nhanh chóng chết đi, Tiêu Chiến lại nhìn những nữ tử bên cạnh, bọn họ dĩ nhiên cũng đã uống độc dược, thất khiếu đổ máu mà chết, không bao lâu đều tắt thở, trước khi chết Trác Ngọc còn hung hăng nhìn Vương Nhất Bác, đến khi chết hai mắt cũng nhắm lại, vốn Vương Nhất Bác cũng không trông cậy vào có thể từ trong miệng Trác Ngọc biết bao nhiêu tình báo, nếu Trác Ngọc là nam tử, còn có thể trước trận đem thi thể treo lên tế cờ, nhưng Trác Ngọc lại là nữ tử.... Vương Nhất Bác không muốn quá nhiều phiền toái, lúc này phân phó người cho Trác Ngọc đơn giản khâm liệm, dùng chính mình xe ngựa đưa người trở về Liêu Lương, bảo trụ tôn nghiêm cuối cùng của Trác Ngọc công chúa.
Tiêu Chiến vẫn lo lắng, lại phái người đi từng doanh trướng nghiêm tra một lần mới an tâm, sắc mặt Vương Nhất Bác âm trầm, lúc này sai người giải Bạch Uẩn Giang lại đây.
Lúc này Bạch Uẩn Giang đã tỉnh rượu, chuyện bên ngoài cũng nghe nói ít nhiều, đến khi bị người giải đến trước mặt Vương Nhất Bác đã sợ tới mức lạnh run, thấy Vương Nhất Bác không bị thương mới khó khăn yên tâm, quỳ xuống nhận tội: "Mạt tướng hồ đồ, mạt tướng... mạt tướng mê muội, cầu Đại Tướng quân trách phạt!"
Vương Nhất Bác lười nhiều lời, gật đầu nói: "Ngươi có thể nhận tội là tốt nhất, Định quốc Tướng quân Bạch Uẩn Giang, trong quân doanh say rượu, bỏ rơi nhiệm vụ, trách... trảm, lập tức hành quyết."
Bạch Uẩn Giang không nghĩ đến Vương Nhất Bác thật sự sẽ giết hắn, không thể tin nói: "Đại Tướng quân! Mạt tướng bất quá chỉ uống vài bình rượu, như thế nào liền muốn mạng mạt tướng?!"
Vương Nhất Bác cười lạnh: "Ngươi chỉ là uống mấy bình rượu, nhưng cũng bởi vì ngươi uống rượu làm hỏng việc, đêm nay ngươi không tuần tra, lại cũng không an bài binh lính trực đêm, thích khách mới có thể tiến vào!! Ngươi còn mặt mũi cùng cô tranh chấp?!"
Bạch Uẩn Giang vẫn không phục, lớn tiếng nói: "Thích khách kia lại chưa thật sự bắt cóc Đại Tướng quân! Bất quá là dọa nhảy dựng tiểu tử Tiêu Chiến kia, ai cũng không bị thương, như thế nào liền thật sự muốn mạng ta?!"
Bạch Uẩn Giang gấp gáp nói không chọn từ, nhìn Tiêu Chiến cả giận nói: "Đều bởi vì ngươi!! Thích khách kia làm ngươi bị thương sao? Lấy thân thủ của ngươi, cho dù bị thích khách bắt đi ngươi còn không thể thoát thân sao? Nửa điểm còn chưa chạm ngươi, còn giật dây Thái tử giết ta! Ngươi rốt cuộc muốn gì?!"
Liêm Du đứng một bên nghe không nổi nữa, vội la lên: "Chẳng lẽ chỉ cần Thái tử không bị thương thì ngươi sẽ không bị gì?! Đêm nay loạn hiểm! Nếu không phải Phiêu Kị Tướng quân quyết định thật nhanh đem thích khách cản lại, thật sự khiến thích khách làm Thái tử bị thương, ngay cả mệnh toàn gia ngươi cũng không giữ được! Ngươi không biết cảm kích còn muốn ngậm máu phun người là thế nào?!"
Đêm nay Tiêu Chiến làm việc thật sự hoàn mỹ, dưới lưỡi đao mặt không đổi sắc cùng thích khách tính kế, còn bắt sống được Liêu Lương công chúa, những tướng sĩ ngày thường bất mãn Tiêu Chiến bây giờ cũng chịu phục, trước kia chỉ cho đây là một tiểu oa nhi do Vương Nhất Bác sủng ái, hiện giờ nhìn lại cũng là một hán tử rõ ràng.
Vương Nhất Bác lười nghe Bạch Uẩn Giang già mồm át lẽ phải, khoát tay khiến người giải Bạch Uẩn Giang đi, không bao lâu sau binh sĩ nâng đầu Bạch Uẩn Giang đưa lên, Vương Nhất Bác lạnh giọng nói: "Kết quả của Bạch Uẩn Giang các ngươi đều nhìn thấy, hoa mắt ù tai, vô năng còn luôn đổ lỗi cho người khác, lưu lại có gì dùng!"
Mọi người khom người: "Đại Tướng quân anh minh."
Đêm đã khuya, Vương Nhất Bác lệnh mọi người lui xuống, Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác trở về đại trướng, vừa chuyển qua bình phong Tiêu Chiến đã tự mình quỳ xuống, Vương Nhất Bác sửng sốt một lát, bật cười: "Ngươi lại muốn thế nào?"
Tiêu Chiến mím môi, cúi đầu: "Hôm nay thần khiến điện hạ lo lắng, thần tội đáng chết vạn lần."
Vương Nhất Bác trong lòng tê rần, đến gần đỡ Tiêu Chiến đứng lên: "Chuyện hôm nay không trách được ngươi, thích khách là có chuẩn bị mới đến, ngươi tránh không được, ta biết."
Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói: "Không chỉ vì cái này, thần nói chính là... thần không nên dựa vào kim ấn đánh lừa khiến nàng bắt cóc thần, trong lòng thần đều biết nàng không thể gây ra thương tổn gì, nhưng điện hạ không biết, khi đó điện hạ thấy một màn tất nhiên là vạn phần lo lắng, thần có tội."
Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đến, hơi hơi cúi đầu ở trên môi Tiêu Chiến không nhẹ không nặng cắn một cái, ngoan giọng: "Biết sai là được, ta đã nói về sau có chuyện gì cũng sẽ không giấu ngươi, nhưng cũng biết đúng mực một chút cho ta! Không phải chuyện gì đều có thể nhúng tay, biết không?!"
Tiêu Chiến gật gật đầu, nhẹ giọng lấy lòng: "Thần hiểu được, giống như hôm nay... thần biết mình thực an toàn mới dám cùng nàng lừa gạt, không phải là thần không tiếc mạng,thần bị thương bị đau, điện hạ cũng sẽ đau, vì điện hạ thần mới sẽ không để cho mình gặp chuyện không may, một thân cốt nhục này của thần, đầu tiên là của điện hạ, tiếp theo mới là của thần, thần... hiểu được."
Vương Nhất Bác nghe những lời này không khỏi trong lòng nóng lên, ở trên người Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoa nắn một hồi mới thấp giọng nói: "Ngươi cũng biết thân thể này là của ta?"
Tiêu Chiến nghe vậy đỏ mặt, hắn không có nói ý tứ kia......
Vương Nhất Bác sủng nịch hôn hôn trán Tiêu Chiến, thấp giọng khen ngợi: "Hôm nay ngươi lập công lớn, còn chưa thưởng cho ngươi đâu, nghĩ muốn cái gì?"
Tiêu Chiến lắc đầu, đưa tay nhẹ nhàng ôm sau lưng Vương Nhất Bác, thấp giọng: "Điện hạ không sinh khí thần, thần cũng đã thật vui vẻ, thần... thần trong lòng sợ hãi, sợ điện hạ sinh khí."
Vương Nhất Bác lại càng thêm đau lòng, cũng bởi vì chính mình luôn lo lắng chuyện của kiếp trước một lần nữa phát sinh, cho nên chỉ cần thấy Tiêu Chiến chắn phía trước chính mình, trong lòng sẽ lo lắng lại vội vã, có khi Vương Nhất Bác chính mình cũng hiểu được không có gì nguy hiểm....
Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến ôn nhu hôn môi, nhẹ giọng: "Tính tình của ta không tốt, nhưng ta đối với ngươi không giống như vậy, đừng sợ ta.... Về sau nếu là hung hăng với ngươi, ngươi trực tiếp nói với ta ngươi không thích là được, đừng lại tự mình chịu đựng...."
Tiêu Chiến lắc đầu: "Thần không dám không thích, chỉ cần... chỉ cần điện hạ không giận thần thần liền yên tâm."
Vương Nhất Bác thầm than nhẹ, đồ ngốc này xuất hiện đúng là để khắc mình....
Đã qua giờ Sửu, Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến cùng nằm xuống, nhẹ nhàng xoa xoa thắt lưng Tiêu Chiến, một đêm náo loạn, hai người đã không còn bao nhiêu mệt mỏi, Tiêu Chiến nghĩ nghĩ thấp giọng hỏi: "Điện hạ, Liêu Lương công chúa đều có thể đi ám sát sao....."
"Ân, Liêu Lương dân phong lưu hãn, còn nhớ rõ ta từng nói qua với ngươi đi, Liêu Lương còn từng có qua một vị nữ vương đâu." Vương Nhất Bác thấp giọng cười lạnh, "Làm cho nàng làm ầm ĩ lên một lần như vậy cũng rất tiện, cũng không cần chờ Liêu Lương vương hồi âm, trực tiếp khai chiến là được, Liêu Lương dám phái người đến ám sát, vội vàng muốn chết sao ta lại có thể buông tha đâu."
Này thật đúng là lý do rất tốt để khai chiến, Tiêu Chiến gật gật đầu, Vương Nhất Bác nhìn dưới mắt Tiêu Chiến có vết thanh, đau lòng vô cùng, dỗ nhẹ: "Mau ngủ đi, ngày mai còn có bao nhiêu chuyện đâu."
Tiêu Chiến gật đầu, nhắm mắt lại....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip