Chương 83
Sau khi trở về doanh địa, Vương Nhất Bác lệnh Tiêu Lãng quản lý tất cả công tác hậu chiến, chính mình đỡ Tiêu Chiến trở về đại trướng.
Lúc này Tiêu Chiến mới triệt để mềm nhũn người, Vương Nhất Bác sai người đun nước ấm đưa vào, chính mình giúp Tiêu Chiến cởi bỏ khôi giáp,Tiêu Chiến vội vàng ngăn cản, thấp giọng: "Trên người thần nhiều huyết ô, không sạch sẽ, thần... thần tự mình làm là được."
Vương Nhất Bác không để ý lời Tiêu Chiến, tự mình giúp Tiêu Chiến đem từng kiện ngân giáp bỏ ra, máu xuyên thấu qua áo giáp làm ướt sũng xiêm y Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cẩn thận cởi bỏ từng kiện, Tiêu Chiến thấp giọng nói: "Điện hạ không cần lo lắng, thần không có bị thương...."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến chột dạ, nhỏ giọng: "Chỉ có vài vết thương nhẹ, bất quá là xuyên qua áo giáp làm xước da mà thôi, không có gì đáng ngại."
Vương Nhất Bác khẽ thở dài kéo Tiêu Chiến ôm vào trong ngực, ở trên vầng trán bẩn hề hề ấn xuống một nụ hôn, trầm giọng: "Tiêu Chiến... ngươi biết khi ngươi ở tiền phương giết địch có bao nhiêu oai hùng sao?"
Mặt Tiêu Chiến thoáng đỏ, mặc kệ trước mặt đao kiếm địch nhân có bao nhiêu dũng mãnh, đến trước mặt Vương Nhất Bác Tiêu Chiến vĩnh viễn đều giống một hài tử, Tiêu Chiến có chút ngại ngùng, một lúc lâu mới nói: "Thần là người của điện hạ, thần... đương nhiên muốn khiến điện hạ tự hào."
"Đồ ngốc." Vương Nhất Bác một tay bế lên Tiêu Chiến, trực tiếp đem người thả vào dục dũng, vết thương trên người Tiêu Chiến có chút đau, thân mình hơi run lên, Vương Nhất Bác vội vàng lấy hòm dược ở một bên, thực tiếp đem một lọ thuốc bột đổ vào, nhẹ giọng trấn an: "Chịu khó một chút... cần phải tẩy sạch mới được, không thu thập tốt sẽ sinh mủ, càng khó chịu...."
Kỳ thật một điểm đau đớn nhỏ như vậy Tiêu Chiến vẫn chịu được, Tiêu Chiến gật gật đầu, cầm lấy lọ dược trong tay Vương Nhất Bác nhìn kỹ, bên trên không có chữ, Tiêu Chiến nghe nghe, cả kinh: "Cửu chuyển kim sang dược? Điện hạ làm gì toàn bộ đổ vào trong nước?!"
Vương Nhất Bác không quá để ý cầm lọ dược để một bên, thản nhiên nói: "Chỉ dùng nước tẩy bình thường ta sợ không sạch sẽ, đây là trước khi xuất chinh Thái hậu cho ta, nghe nói thuốc này không tồi... vừa lúc cho ngươi ngâm ngâm thân mình."
Tiêu Chiến đau lòng không thôi: "Điện hạ... dược này thực quý, thần cũng chỉ ở trong sách thấy qua, điện hạ sao lại....."
"Thật tốt như vậy? Vậy còn không kém lắm...." Vương Nhất Bác dùng tay che lại mắt Tiêu Chiến, cẩn thận dùng gáo múc nước gội đầu cho Tiêu Chiến, nhẹ giọng nói, "Đau thì nói với ta."
Tiêu Chiến lắc đầu, trên người hắn có miệng vết thương, tuy trong nước có thả dược, Vương Nhất Bác cũng không dám để hắn ngâm lâu, sau khi lại đổi một lần nước đã đỡ người đi ra, Tiêu Chiến bọc chăn tựa trên giường, Vương Nhất Bác cầm thuốc mỡ ngồi lên giường muốn kéo chăn, Tiêu Chiến vừa e lệ lại sợ Vương Nhất Bác nhìn đến thương thế trên người, giữ chăn cười: "Thần tự mình làm là được.... Điện hạ đi xem bên ngoài một chút đi, hôm nay thu được không ít chiến mã cùng tù binh, điện hạ còn chưa phân công đâu."
"Có đại ca ngươi trông nom, không sao." Vương Nhất Bác xốc chăn lên nhìn kỹ thân mình Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hơi co chân che lại hạ thân, Vương Nhất Bác đau lòng làm sao có tâm tạp niệm, dùng tay dính thuốc mỡ cẩn thận thoa lên miệng vết thương, cũng may trên cánh tay trái cùng đầu gối chỉ có vài chỗ xước xa, vết đao không sâu, lúc này đã không còn chảy máu, Tiêu Chiến nhìn nhìn: "Không cần băng lại, thời tiết như vậy băng vết thương không tốt."
Vương Nhất Bác gật gật đầu, cầm lấy trung y sạch sẽ cho Tiêu Chiến thay, chính mình cũng đổi một thân xiêm y, đã đến giờ Dậu, Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến lạnh sai người đốt hai lò sưởi mang vào, sau khi sắp xếp tốt Vương Nhất Bác mới ngồi xuống giường, Tiêu Chiến tự động tựa đến gần, thấp giọng: "Điện hạ... tay thần vẫn còn run rẩy đâu."
Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, nắm chặt hai tay hắn, cúi đầu hôn hôn trán Tiêu Chiến: "Sợ hãi?"
Tiêu Chiến lắc lắc đầu: "Không phải, là... còn chưa bình tĩnh lại được, tim đập rất nhanh....."
Vương Nhất Bác sủng nịch vuốt vuốt ngực Tiêu Chiến, thấp giọng cười: "Cho ngươi xoa xoa là được rồi, lúc trước lợi hại như vậy, lúc này lại còn làm nũng...."
Tiêu Chiến nghiêng người tựa lên hõm vai Vương Nhất Bác, nhỏ giọng: "Lúc tiếng sừng vang lên, thần... vẫn không muốn trở về, chỉ muốn đánh tiếp, trực tiếp giết đến phía tây Khách Lạp Tạp Thập.... Thần vốn không phải người thị huyết...."
"Này có gì đâu." Rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên ra chiến trường, trong lòng Tiêu Chiến vẫn có chút mê mang, Vương Nhất Bác xoa nhẹ đầu Tiêu Chiến, "Đây không phải là thị huyết, đây là ngươi trung quân ái quốc đâu."
Vương Nhất Bác cố ý nhẹ nhàng xoa nắn người Tiêu Chiến một phen, nhẹ giọng: "Bất quá ngươi trung "Quân" cũng không phải với vị đang nằm trong hoàng thành kia, ngươi chỉ cần trung tâm với ta là đủ rồi."
Tiêu Chiến quả thật mệt mỏi, chỉ là tinh thần còn hưng phấn, nhất thời không làm sao ngủ được, Vương Nhất Bác đi ra ngoài để người nấu chút cháo uy cho Tiêu Chiến, lại thừa dịp lúc Tiêu Chiến không lưu ý đốt một ít huân hương an thần, hương khí thản nhiên tràn ra, không bao lâu Tiêu Chiến đã ngủ.
Chờ sau khi Tiêu Chiến ngủ say, Vương Nhất Bác đi ra đại trướng, bên ngoài cũng còn không thiếu việc chờ hắn quyết định.
Tiêu Lãng chờ ở ngoài trướng đã lâu, thấy Vương Nhất Bác đi ra vội vàng nói: "Đại Tướng quân, tù binh đã thống kê hoàn tất, tổng cộng hơn một vạn bốn nghìn người, thu được hơn bảy nghìn đầu chiến mã, có không ít bị thương, còn có thể xuất chiến hơn bốn nghìn, đã sai người cẩn thận trông giữ."
Vương Nhất Bác gật đầu: "Lần này tử thương bao nhiêu?"
Tiêu Lãng dừng một hồi: "Chết bảy nghìn hơn, trọng thương hơn hai nghìn, vết thương nhẹ hơn một vạn sáu."
Vương Nhất Bác thở dài: "Hao tổn là tất yếu, còn có trận chiến khác phải đánh, những người trọng thương này không thể ở lại trong doanh địa...."
Tiêu Lãng thầm kinh ngạc, hiện giờ đã đuổi được người Liêu Lương ra khỏi Khách Lạp Tạp Thập, kế tiếp chỉ cần chờ Liêu Lương vương sai sứ giả đến hòa đàm là được, Vương Nhất Bác lại vẫn muốn đánh tiếp....
"Phái ra bốn nghìn người, lập tức đem hai nghìn binh sĩ trọng thương đi dọc theo hồ Trường Bình đưa đến Nhàn Âu đi, để cho người bên kia chăm sóc họ, vết thương nhẹ thì xem xét xử lý, còn có thể ra chiến trường liền lưu lại, không có năng lực liền giúp đỡ hộ tống binh sĩ trọng thương đi." Vương Nhất Bác nhẩm tính sơ nhân số, "Điểm ấy thương vong còn có thể chấp nhận, lập tức chỉnh đốn, tối nay đưa những người này đi."
Tiêu Lãng gật đầu, lại nói: "Một trận giết hơn hai vạn địch nhân, điện hạ dự tính... đánh tiếp sao?"
"Tất nhiên." Vương Nhất Bác cười lạnh, "Cô mang theo nhiều người như vậy vất vả bôn ba đuổi đến tây bắc cũng không thể chỉ đem người Liêu Lương đuổi đi, biên giới tây bắc rất mơ hồ, cho nên địch nhân mới lần lượt xâm phạm, hiện giờ cô liền dùng địch nhân huyết giúp bọn hắn vẽ cụ thể biên cảnh, làm cho bọn họ hiểu được, lãnh thổ Đại Vương, không phải ai cũng có thể đi lên."
Tiêu Lãng yên lặng: "Đại Tướng quân... thật muốn giết đến thành của Liêu Lương?"
Vương Nhất Bác cười khẽ: "Khấu khả vi, ngã phục diệc vi; khấu khả vãng, ngã phục diệc vãng." (Câu nói của Hán Vũ đế, nghĩa là 'Địch có thể làm, ta cũng có thể làm; địch có thể đến đâu, quân đội ta cũng có thể đến đấy.')
Cho dù là người ổn trọng như Tiêu Lãng, nghe những lời này của Vương Nhất Bác, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một tầng hào khí, thân là võ tướng, rất nhiều thời điểm đều sẽ bị thượng vị giả trói buộc không thể thi triển khát vọng, quân chủ luôn luôn dè chừng bọn hắn, nhưng những điểm này Vương Nhất Bác hiển nhiên không có, bản thân hắn so với bất luận kẻ nào càng thêm tham lam, dã tâm.
Vương Nhất Bác nhìn ánh đuốc đại doanh, thản nhiên nói: "Có vài lời cô không tiện nói thẳng, ngươi nói cho bọn hắn biết là được, cứ tiếp tục sát Liêu Lương, tùy ý bọn họ...."
"Đại Tướng quân!" Tiêu Lãng trong lòng run lên, "Lời này không thể tùy tiện nói, trước khi xuất chinh hoàng thượng từng có lệnh...."
Vương Nhất Bác mỉm cười: "Tiêu Tướng quân nói quá lời, cô cũng không muốn các binh sĩ bốn phía tàn sát, bất quá là dĩ bỉ chi đạo hoàn chi bỉ thân (nôm na là 'gậy ông đập lưng ông') mà thôi, người Liêu Lương giày xéo dân chúng Khách Lạp Tạp Thập nhiều năm như vậy, cô còn phải yêu thương tất cả bọn họ hay sao? Nực cười....."
Vương Nhất Bác vỗ vỗ vai Tiêu Lãng, trầm giọng nói: "Lấy ơn báo oán, vì cái gì trả ơn....."
Sau khi dặn dò Tiêu Lãng, Vương Nhất Bác lại triệu tập tất cả tướng quân, an bài tất cả công tác, hôm nay đại thắng mọi người đến giờ còn hưng phấn, sau khi nghe kế hoạch của Vương Nhất Bác đều vui mừng không thôi, cho đến bây giờ chỉ có người khác đánh tới, hiện tại rốt cuộc cũng muốn đánh trở về sao?!
Sau khi Vương Nhất Bác an bài hảo, cười nói: "Các vị tướng quân vất vả, này vất vả là không uổng phí, sau khi từ Liêu Lương trở về, chư vị thăng quan tiến tước cùng phong hầu đều là chuyện đã định."
Vương Nhất Bác đem tất cả đều nói, các võ tướng chỉ cảm thấy thân thiết, không khỏi nở nụ cười, Vương Nhất Bác thản nhiên: "Cô luôn không thích một bộ đạo đức giả, đơn giản tất cả đều nói! Một đường này cô đối tốt với Phiêu Kị Tướng quân một chút, hắn vốn là thân vệ, trước kia từng trước mặt cô lập đại công, cô tự nhiên hậu đãi hắn, nhưng cô tự nhận cũng không bạc đãi các ngươi."
Liêm Du nghe huyền ca biết nhã ý, vội nói: "Tiêu Chiến Tướng quân chiến đấu anh dũng, mạt tướng tự cảm thấy không bằng, Đại Tướng quân nể trọng là tất nhiên."
Vương Nhất Bác gật đầu: "Các vị có thể hiểu được liền hảo, chuyện của Bạch Uẩn Giang, cô không muốn lại tái diễn một lần nữa, lần này xuất chinh, tất cả mọi người đều sẽ có công lao, thật sự không cần phải giống Bạch Uẩn Giang làm ra đủ loại trò hề như vậy, đến cuối cùng chỉ là giỏ trúc múc nước công dã tràng..... Các tướng quân tin tưởng cô, xá sinh vong tử theo cô xuất sinh nhập tử, cô tự nhiên sẽ không bạc đãi các vị, tình nghĩa đâu lưng giết địch hôm nay, cô trăm lần không quên."
Mọi người vội quỳ: "Mạt tướng hoảng sợ."
Các tướng sĩ cũng không phải ngốc, tình hình hoàng thành bọn họ cũng biết một ít, hiện giờ sức khỏe hoàng đế không tốt, chờ đến khi Vương Nhất Bác hồi triều, chỉ sợ không bao lâu sẽ kế vị, đến lúc đó Vương Nhất Bác là hoàng đế, chính mình từng cùng tân đế đồng sinh cộng tử nhân vật, sẽ chịu thiệt sao? Đương nhiên sẽ không.
Sau khi Vương Nhất Bác công đạo rõ ràng tất cả, mọi người cùng mở tiệc mừng đại thắng, Vương Nhất Bác chỉ ngồi một hồi liền đứng dậy, mọi người không dám thật tình ngăn đón, Vương Nhất Bác trở về doanh trướng, tiểu tướng quân của hắn vẫn còn ngủ say trên giường đây.
Trong trướng chỉ có hai ngọn đèn, dưới ánh nến hôn ám, Tiêu Chiến ôm chăn nằm cuộn tròn, đáng yêu cực kỳ, Vương Nhất Bác mỉm cười, nhẹ tay nhẹ chân cởi võ bào, chậm rãi lên giường.
Trong mộng Tiêu Chiến có phát hiện, không tự giác dịch người về hướng Vương Nhất Bác, động tác nhỏ này thật lấy lòng Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cúi đầu hôn môi Tiêu Chiến, nhẹ nhàng cởi bỏ trung y Tiêu Chiến, lại lấy thuốc mỡ cạnh giường giúp hắn thoa dược thêm một lần, trong trướng ánh sáng không tốt, Vương Nhất Bác nhìn không rõ lắm vết thương của Tiêu Chiến, đơn giản lấy nhiều thuốc mỡ một chút, thoa thật nhiều lên miệng vết thương, một lọ thước mỡ đáng giá nghìn vàng, cứ như vậy bị Vương Nhất Bác dùng xong.
Sau khi thoa xong dược, Tiêu Chiến thoáng tỉnh, mơ mơ màng màng: "Điện hạ? Điện hạ....."
Vương Nhất Bác nhẹ giọng đáp: "Là ta, là ta, ngủ đi." Vương Nhất Bác nằm xuống kéo chăn cho hai người, trong mộng Tiêu Chiến nghe được an tâm không ít, tựa trên vai Vương Nhất Bác, không bao lâu lại ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip