Chương 86

Sáng sớm hôm sau, đại quân xuất phát, sau nửa ngày hành quân, binh sĩ lưu thủ Khách Lạp Tạp Thập đã đuổi kịp, Tiêu Lãng giục ngựa đuổi đến trước xe ngựa của Vương Nhất Bác, bẩm báo: "Một vạn binh sĩ đã chỉnh đốn hoàn tất, không có người nào rơi lại phía sau, không có bỏ trốn."

"Rất tốt, đem những người này xem xét tiếp viện cho các tướng quân." Hiện giờ bọn họ đã xâm nhập sâu vào quốc nội Liêu Lương, phải tốc chiến tốc thắng, Vương Nhất Bác tiếp nhận mũ giáp Tiêu Chiến đưa cho hắn, cao giọng, "Toàn quân nghe lệnh! Bỏ xuống toàn bộ quân nhu, mỗi người chỉ cần mang theo lương khô cho một ngày, tốc độ nhanh nhất chạy đến Phong Hòa, ai vận chuyển lương thảo nhất định phải đuổi kịp, kẻ nào chậm trễ bỏ trốn, trảm."

Tiêu Lãng cúi đầu: "Là."

Vương Nhất Bác đem xe ngựa của mình chất đầy lương thảo, hôm nay hai người đều kỵ mã,Vương Nhất Bác hơi hơi nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, mỉm cười: "Phiêu Kị Tướng quân, dựa theo tốc độ hiện tại, bao lâu có thể đến Phong Hòa?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Bẩm điện hạ, nếu không gặp địch nhân, hai ngày là đến."

"Nhưng chắc chắn sẽ gặp, Liêu Lương vương cũng sẽ không ngốc đến chờ chúng ta." Vương Nhất Bác cười cười nói, "Phân phó xuống! Từ hôm nay bắt đầu, phàm là binh sĩ giết quân Liêu Lương, trừ bỏ bạc cùng phong ấp nên cấp, cô còn có ban thưởng khác, một đầu người cô thưởng mười hai bạc!"

Mọi người vội vàng đem lời nói của Vương Nhất Bác truyền xuống, các quân sĩ nghe vậy mừng rỡ, trước kia Vương Nhất Bác có nói, sau khi đánh chiếm, cướp được cái gì được hưởng cái đó, phía trước phía sau đều tính xuống, những binh sĩ lần này có thể kiếm được bồn bát tràn đầy!

Vương Nhất Bác chưa bao giờ là người bạc đãi thủ hạ, đừng nói chi là thời điểm muốn mệnh này, Vương Nhất Bác một lòng muốn nhanh chóng hành quân, mặc dù các tướng sĩ không nói, cũng không thể không thầm kêu khổ, như thế nào mới có thể khiến mọi người an tâm bán mạng đâu? Nghĩa khí, bạc, phong ấp, Vương Nhất Bác có thể một thứ cũng không thiếu ban cho bọn họ.

Lại một phen động viên tiền chiến, Vương Nhất Bác suất lĩnh đại quân hướng Phong Hòa thành mà đi, một đoàn nhân mã ăn uống trên lưng ngựa, mỗi hai canh giờ hành quân sẽ nghỉ ngơi một nén nhang, tốc độ cực nhanh, mới giờ Mùi đã gặp đến hai vạn tàn quân Liêu Lương trong trận chiến ở Nhiệt Đồng, hai quân thực lực cao thấp hiện rõ!

Lộ tuyến là do Tiêu Chiến định ra tối hôm qua, Vương Nhất Bác cũng không dự liệu được còn có thể gặp gỡ tàn quân Liêu Lương, Vương Nhất Bác vỗ vỗ chiến mã đang xao động dưới thân, nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến biết không thể gạt được Vương Nhất Bác, hơi hơi gật đầu: "Khi thần định lộ tuyến khẳng định muốn đến nơi này, nhưng không biết sẽ thật sự gặp gỡ, cho nên không dám trước đó vọng ngôn."

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị tiểu miêu nhẹ cào một phen, hận không thể hiện tại đem Tiêu Chiến ôm vào trong ngực hung hang thân thiết một hồi! Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, cười: "Phiêu Kị tướng quân quá khiêm nhượng."

Mọi người nhìn thấy tàn quân Liêu Lương, giống sói nhìn thấy thỏ như vậy, còn là thỏ bán tàn! Các tướng sĩ nóng lòng chờ mệnh lệnh của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác kiêu ngạo mỉm cười: "Đánh!"

Căn bản không cần yêu cầu đến chiến thuật, hoàn toàn là quân đội Đại Vương đuổi theo đánh quân Liêu Lương đang chạy trối chết, tàn quân Liêu Lương này chỉ cần Thái tử mất liền luống cuống, bọn họ không bảo vệ được Thái tử, còn bại trện, sau khi trở lại Phong Hòa cũng sẽ chết, nhưng không quay về lại có thể đi đâu? Sau khi cân nhắc liền dừng ở nơi này, lại bị quân Đại Vương bắt kịp.

Tiêu Chiến tuân lệnh dẫn vài nghìn thân binh của mình tiến lên, Tiêu Chiến cũng không vội giết người, mà mệnh lệnh các quân sị bao vây địch nhân, chỉ bắt sống.

Trận chiến ngoài ý muốn này bất quá một canh giờ liền kết thúc, dựa vào nơi hiểm yếu tác chiến, quân Liêu Lương lại ít, không ít người thấy đại thế đã mất sớm liền đầu hàng, bọn họ cũng không phải ngốc, chống cự quân Đại Vương sẽ chỉ có một đường chết, may mắn trốn thoát cũng không thể trở về Liêu Lương, còn không bằng đầu hàng Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đáp ứng không giết tù binh, chỉ đưa bọn họ đi khai khẩn đất hoang, cuộc sống sau này có lẽ sẽ so trước kia càng tốt.

Vương Nhất Bác lệnh các tướng sĩ tại chỗ hạ trại nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm say lập tức tiếp tục hướng bắc, trên đường Vương quân lại gặp vài đội đào binh Liêu Lương, đều bắt.

Một đường này xuôi gió xuôi nước, buổi trưa mọi người dừng lại dùng cơm, Vương Nhất Bác ngồi dưới đất, mở ra bản đồ thương nghị cùng các tướng sĩ: "Chúng ta hiện giờ ở trong này... còn có hơn một trăm dặm liền đến Phong Hòa, ở giữa này đều là đồi núi, cần phải phòng bị quân Liêu Lương mai phục."

Tiêu Chiến bình tĩnh nhìn bản đồ, một lúc lâu lấy qua một viên đá đặt ở một chỗ, trầm giọng: "Nếu có mai phục, hơn phân nửa là ở nơi này, bên này là bãi đất dễ thủ khó công, nếu bọn họ ở bên cạnh tước trúc làm công sự liền phiền toái...."

Liêm Du nhìn nhìn một hồi, nháy mắt mấy cái hỏi: "Có thể đi đường vòng không? Chỉ cần không đi vào bên kia."

"Không có cách." Tiêu Chiến lắc đầu, "Đi vòng phía tây là vùng núi, chúng ta phần đông là kỵ binh, đi đường núi không được, cũng sẽ mất thời gian."

Hiện giờ Vương quân sợ nhất quả thật chính là lãng phí thời gian, trước nhất là lương thảo bọn họ không đủ.

Tiêu Lãng trầm tư một lúc lâu: "Đánh đi, trực tiếp đánh qua nơi này."

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Vô sự, đem phản quân thu được hôm nay giải đến trước trận, nếu nơi này thật sự có công sự phòng ngự, kia trước hết để cho tù binh Liêu Lương xung phong, chờ bọn hắn chết không sai biệt lắm chúng ta lại đi."

Liêm Du vỗ đùi: "Hảo!"

Tiêu Chiến hơi nhíu mày, không đồng ý nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác biết trong lòng Tiêu Chiến nghĩ gì, thản nhiên nói: "Nếu Phiêu Kị Tướng quân cảm thấy cô tàn bạo, trước hay nghĩ đến trăm nghìn người ở Khách Lạp Tạp Thập bị tàn sát đi, cô có thế nào cũng chỉ giết quân nhân, bọn họ lại sát hại phụ nữ nhi đồng của Đại Vương ta. »

Tiêu Chiến ngẫm lại chuyện lúc trước, thầm thở dài, không nhiều lời nữa, trước mặt những người này Vương Nhất Bác không thể an ủi Tiêu Chiến, lại sợ trong lòng hắn không thoải mái, trầm mặc một khắc, hỏi: "Phiêu Kị Tướng quân, chúng ta vì sao đánh giặc?"

Tiêu Chiến dừng một lát: "Yên ổn biên cương, kinh sợ tứ di."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Đúng, nhưng cô không làm được thánh nhân, không thể dựa vào đạo lý mà cảm hóa bọn họ, cô có thể làm... chỉ có dùng giết chóc ngăn chặn giết chóc mà thôi."

Các tướng sĩ nghe vậy không khỏi nhìn Vương Nhất Bác, vài tiểu tướng nguyên bản không đành lòng nghe xong những lời này lập tức thư thái, thậm chí đáp lời: "Đại Tướng quân mới thật là đại nhân từ!"

"Mặc kệ bọn sài lang mới là làm ác đâu!"

"Người Liêu Lương tàn sát biên cảnh ta, sớm nên nghĩ đến báo ứng!"

"Xứng đáng!"

Vương Nhất Bác tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến chỉ phải gật đầu: "Đại Tướng quân nhìn ta trông rộng, mạt tướng bội phục."

"Được rồi." Vương Nhất Bác đứng dậy, "Chúng tướng sĩ còn cái gì muốn nói?"

Tiêu Lãng do dự một lát mới nói: "Đại tướng quân,trong lòng mạt tướng vẫn luôn có nghi ngờ... hiện giờ chúng ta đã đến sát hoàng thành, vì sao Liêu Lương vương còn chưa phái người đến nghị hòa? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn cá chết lưới rách?"

Vương Nhất Bác nhìn nhìn Tiêu Chiến, việc này hai người vừa thương nghị hôm qua, theo bọn họ biết được, Liêu Lương vương không phải người kiên cường như vậy, tử chống không hàng,là muốn hy sinh cho tổ quốc hay sao? Sau một trận chiến ở Nhiệt Đồng, Liêu Lương vương không lại có động tĩnh, không tái chiến cũng không nghị hòa, rất kỳ quái.

Tất cả mọi người không lên tiếng, Liêm Du sảng khoái cười: "Liêu Lương vương muốn tưởng cái gì cứ cho hắn tưởng cái gì đi, đánh đến tận cửa nhà hắn sẽ biết hắn đang suy nghĩ cái gì, này có gì đáng buồn bực."

Vương Nhất Bác bật cười, hiện tại cũng chỉ có nghĩ như vậy, Vương Nhất Bác đứng dậy: "Đại gia lại nghỉ ngơi dưỡng sức một lát, sau nửa canh giờ sẽ nhổ trại.

Sau nửa canh giờ mọi người tiếp tục đi về phương bắc, không có gì bất ngờ xảy ra, quả nhiên ở nơi Tiêu Chiến nói gặp được quân Liêu Lương, chỉ là bọn hắn cũng không xây dựng công sự phòng ngự, mà ở bình nguyên trước đồi núi trải một chiến tuyến thật đài, khi hai quân còn xách xa nhau trăm trượng liền dừng lại, Vương Nhất Bác nhìn quân Liêu Lương phía xa, thản nhiên hỏi: "Này đó... không đủ ba vạn binh?"

Tiêu Chiến hơi hơi nheo mắt, một lát sau gật đầu nói: "Vừa qua khỏi hai vạn."

Vương Nhất Bác cười lạnh: "Chỉ hai vạn binh sĩ còn muốn ngăn cản cô vương đến Phong Hòa?! Nực cười!"

Hiện giờ Vương Nhất Bác còn sáu vạn binh sĩ, Liêu Lương vương phái hai vạn binh đến bất quá là lấy trứng chọi đá, mọi người sĩ khí đại chấn, Vương Nhất Bác rút đao bên hông, cao giọng: "Chúng tướng sĩ nghe lệnh! Hiện giờ trong Phong Hòa thành không còn bao nhiêu quân, trận chiến này là một trận cuối cùng của chúng ta với Liêu Lương! Địch ít ta nhiều, thiên hữu Đại Vương, quân ta tất thắng!!"

"Các huynh đệ! Một trận chiến cuối cùng! Để cho địch nhân Liêu Lương nhìn xem!! Da thịt nam nhi Đại Vương chúng ta có bao nhiêu kiên cố, xương cốt có bao nhiêu cứng rắn!!"

Tiên phong phía sau Vương Nhất Bác vung lên chiến kỳ, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến làm tả hữu tiên phong, Tiêu Lãng ở cánh trái, Liêm Du ở hữu quân, các tướng sĩ từng người dẫn theo thuộc cấp xông ra ngoài!

Từ khi Đại Vương cùng Liêu Lương khai chiến đến nay, đây là trận đánh thảm thiết nhất.

Trận chiến này là hy vọng cuối cùng của người Liêu Lương, nếu không thể đánh lui Đại Vương, kia chỉ có thể trơ mắt nhìn quân đội Đại Vương xâm nhập hoàng thành Phong Hòa, một trận chiến này là nhiệm vụ cuối cùng của Vương quân, đánh bại địch nhân! Đánh đến khi bọn họ không dám tái xâm phạm lãnh thổ thiêng liêng của Vương quốc!!

Hai quân khai chiến, chỉ cần dừng lại sẽ thất bại, từng người vung cao đao kiếm trong tay xông lên!

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến vừa đến trong quân Liêu Lương liền tách ra, Vương Nhất Bác cánh trái Tiêu Chiến cánh phải, lần này Vương Nhất Bác dùng xuyên hoa trận, đợi cho Vương Nhất Bác cùng Tiêu Lãng gặp nhau, Tiêu Chiến cùng Liêm Du từ bốn phương tám hướng phía sau bọc đánh, quân Liêu Lương chắc chắn không còn chỗ trốn!

Tất cả tình hướng đều dựa theo tính toán của Vương Nhất Bác tiến triển, thẳng đến một lúc sau, Vương Nhất Bác bắt đầu cảm thấy không đúng.

Càng tiến sâu vào trong quân Liêu Lương, Vương Nhất Bác lại phát hiện, những binh sĩ này hoàn toàn khác hẳn lúc trước, tuổi có lớn có nhỏ, thậm chí ngay cả áo giáp cũng không được trang bị, đây là đánh giặc? Gọi là trực tiếp tìm chết mới đúng!

Trong thành Phong Hòa đã không còn người sao? Những người này là đội quân cuối cùng của họ sao?

Vương Nhất Bác theo bản năng muốn sai ngươi bắt đầu bao vây, đã đến nước này, không cần tiếp tục giết chóc, nếu thật sự những người tiên phong chỉ để đe dọa quân địch, hậu phương lại yếu kém không thành bộ dáng như thế, Vương Nhất Bác cũng không muốn phí công giết hại, đang muốn hạ lệnh, chỉ thấy Liêm Du toàn thân đầy máu dẫn người chạy đến, Vương Nhất Bác trong lòng run lên, cả giận: "Ngươi làm sao đến đây?! Tiêu Chiến đâu?!!"

Liêm Du chém vài binh sĩ Liêu Lương, chạy đến trước mặt Vương Nhất Bác, ách cổ họng lớn tiếng nói: "Đại Tướng quân! Ta cùng Phiêu Kị Tướng quân trúng kế!! Tiền phương đều là người già yếu, ta cùng Phiêu Kị Tướng quân bao vây bọn họ, nhưng... không nghĩ đến bên trong có trà trộn Liêu Lương tinh binh! Địch nhân phản đòn đánh tới, đem Phiêu Kị Tướng quân vây ở bên trong!!!"

Vương Nhất Bác nghe vậy, cả thân thể như rơi vào hầm băng, nháy mắt trở nên lạnh lẽo, người Liêu Lương đem toàn bộ tinh binh đều tập trung vào Tiêu Chiến, chỉ chờ Tiêu Chiến rơi vào.....

Vương Nhất Bác nhắm mắt, không thể gấp, không thể gấp, vô luận như thế nào cũng không thể luống cuống.....

"Toàn lực nghĩ cách cứu viện Phiêu Kị Tướng quân!!" Vương Nhất Bác cố gắng khiến thanh âm bằng phẳng trở lại, lớn tiếng, "Đi vòng! Phái người thông tri Tiêu Lãng, lập tức chuyển quân đến cánh phải!!"

Liêm Du lau vết máu trên mặt, gật đầu, lại hỏi: "Đại Tướng quân! Khiến Tiêu Lãng Tướng quân đưa bao nhiêu người đến?"

Vương Nhất Bác mạnh quay đầu cả giận nói: "Mọi người!! Tất cả!! Không cần lại quản người Liêu Lương! Ưu tiên nghĩ cách giải vây cho Phiêu Kị Tướng quân! Có kẻ nào dám tham công không nghe lệnh trực tiếp giết chết! Nếu Tiêu Chiến có việc gì, cô khiến mọi người chôn cùng!!"

Liêm Du vội vàng gật đầu đáp ứng, sải bước cầm đao đi thông tri đại quân của Tiêu Lãng ở cánh trái, Vương Nhất Bác trước một bước mang quân đến, chỉ là phía trước tràn ngập tàn binh bại tướng, không có cách đi qua, trong nháy mắt Vương Nhất Bác rốt cuộc hiểu được, vì cái gì người Liêu Lương sẽ buông tha công sự phòng ngự trên núi, vì cái gì sẽ an bài nhiều người già yếu như vậy ở nơi này....

Thiên sát! Mục tiêu của bọn họ từ đầu đã là Tiêu Chiến!!

Bởi vì Tiêu Chiến giết Thái tử của bọn họ sao? Hay bởi vì Tiêu Chiến quá mức đáng sợ trên chiến trường? Bọn họ giết Tiêu Chiến để báo thù? Sẽ không... cho dù giết Tiêu Chiến, bọn họ cũng sẽ không có được chỗ tốt, chính mình sẽ không bởi vì Tiêu Chiến chết mà vứt đao bỏ qua Phong Hòa....

"Phi!" Vương Nhất Bác một đao chém chếtbinh sĩ Liêu Lương trước mắt, nghĩ cái gì đâu?! Tiêu Chiến làm sao có thể chết? Máu từ mũi đao vẩy ra, Vương Nhất Bác lại kết thúc sinh mạng một người, hắn phải tỉnh táo lại, phải tỉnh táo lại.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, người Liêu Lương không phải vì báo thù mà muốn giết Tiêu Chiến, vậy thì là vì đổi lấy chỗ tốt.... Đúng, chỉ cần bao vây Tiêu Chiến, mình cái gì cũng có thể đáp ứng, Vương Nhất Bác thở ra một hơi, đúng, Tiêu Chiến rất hữu dụng, người Liêu Lương không dám dễ dàng giết hắn.

Một lát sau, trên bình nguyên, một nửa quân Liêu Lương đã bao vây Tiêu Chiến, tinh binh ở vòng trong chém giết, tàn binh ở mặt ngoài chống cự công kích của quân Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác hận cực, địch nhận đã sớm bày ra mưu kế, mà mình lại vì một đường thuận buồm xuôi gió mà khinh địch!

Vương Nhất Bác ra lệnh mọi người tập hỏa mãnh công, nhưng trong chốc lát vẫn không thể đánh vào bên trong, tình hình Tiêu Chiến ở bên trong như thế nào cũng không biết được, chỉ ngắn ngủi thời gian một nén nhang, Vương Nhất Bác đã nhận hết giày vò!

Vương Nhất Bác đoán không sai, không bao lâu liền có một người Liêu Lương mở ra hai tay đi vào chiến trường, thân vệ của Vương Nhất Bác soát người người nọ xong mới cho vào, Vương Nhất Bác một đao chém chết một binh sĩ Liêu Lương mới giục ngựa đến trước mặt người nọ. Người nọ thấy Vương Nhất Bác đến vội vàng dùng tiếng Hán lớn tiếng nói: "Hai quân giao chiến, không giết sứ giả!"

Vương Nhất Bác xoay người xuống ngựa, bước một bước dài đến trước mặt người nọ, nắm lấy cổ áo hắn, cả giận: "Đừng vô nghĩa với cô!! Các ngươi không phải nhắm vào Tiêu Chiến sao?! Nói! Muốn cô lui binh hay thứ gì? Nói mau!!"

Người nọ bị thái độ hung ác của Vương Nhất Bác dọa sợ, lắp bắp nói: "Đại vương chúng ta nghe người ta nói.... Thái tử Đại Vương rất xem trọng Phiêu Kị Đại Tướng quân Tiêu Chiến, chỉ cần đem người bao vây Tiêu Chiến Đại Tướng quân, sẽ có thể cùng Thái tử điện hạ... hòa đàm."

Đúng vậy, hiện giờ tất cả thắc mắt đều sáng tỏ, vì cái gì Liêu Lương vương vẫn luôn không đến hòa đàm, hắn biết chính mình sẽ không buông tha, nhưng nếu hắn nắm Tiêu Chiến trong tay, kia lại không giống, quả là hảo ý!

Vương Nhất Bác hơi cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm sứ giả, từng tiếng nói giống như mang theo khói lửa: "Nói, các ngươi muốn cái gì"

Trong con ngươi Vương Nhất Bác, hỏa khí lớn đến mức giống như đem người đối diện thiêu cháy, sứ giả cố gắng ổn định tâm thần: "Một... muốn Thái tử điện hạ lui binh, Đại vương chúng ta sẽ cùng Đại Thái tử ký hạ hiệp ước vĩnh viễn, sẽ không lại xâm phạm nửa bước quốc thổ Đại Vương."

"Cô đáp ứng." Vương Nhất Bác nghĩ cũng không nghĩ liền đồng ý, "Còn có cái gì? Không có liền lập tức lui binh thả Tiêu Chiến ra!!"

Vương quân có sáu vạn người, nếu thật muốn đánh, chính mình không có phần thắng, chỉ phải dựa vào lúc Vương quân còn chưa phá được vòng vây Liêu Lương làm lợi thế áp chế Vương Nhất Bác, sứ giả vội nói: "Còn có... Đại vương chúng ta nói, trước nay hai nước xung đột, đều vì chuyện biên cảnh, Liêu Lương ta không muốn trêu chọc Đại Vương, chỉ bởi vì đất đai Liêu Lương thật sự quá cằn cỗi, nên mới....."

"Nói thẳng ngươi muốn cái gì!!" Vương Nhất Bác vừa nghĩ đến Tiêu Chiến còn bị quân Liêu Lương bao vây, trong lòng như có nghìn vạn nghiệp hỏa thiêu đốt, làm sao chịu được dị tộc dông dài, " Lại vô nghĩa cô trực tiếp giết ngươi!!"

Sứ giả nuốt nuốt ước bọt, nói: "Đại vương muốn... từ Khách Lạp Tạp Thập đến Bình Dương, mãi đến Nhàn Âu Đà mười lăm tòa thành."

Lời vừa nói ra, tướng sĩ xung quanh Vương Nhất Bác đều nổi giận, Liêu Lương vương muốn chết? Dám mơ tưởng quốc thổ Đại Vương!!

Sứ giả kia cũng tự mình chột dạ, đứt quãng nói: "Đại, Đại Thái tử điện hạ nếu cảm thấy rất nhiều....."

"Cô đáp ứng." Vương Nhất Bác buông cổ áo người nọ đẩy hắn lảo đảo về sau, lạnh giọng, "Tiêu Chiến Tướng quân của Đại Vương ta đáng giá nghìn vàng, mười lăm tòa thành tuyệt không nhiều, lấy giấy bút đến, hiện tại cô liền ký, lập tức đem Tiêu Chiến thả ra cho cô!!"

Tiêu Lãng nhịn không được lên tiếng ngăn lại: "Đại Tướng quân! Nếu Tiêu Chiến biết được....."

Vương Nhất Bác vung tay đánh gãy lời Tiêu Lãng, Tiêu Lãng muốn nói cái gì, hắn biết, nhưng nếu lấy những thứ này cùng tính mạng Tiêu Chiến so sáng, cái gì cũng không đáng.

Trước mặt thiên quân vạn mã, phong hiệp ước sẽ trở thành sỉ nhục cả đời hắn đặt ở trước mặt,Vương Nhất Bác bỗng nhiên nhớ đến tiết Trung Thu năm Thiên Khải thứ mười bốn, Liêu Lương xâm phạm, lúc ấy hắn cùng Tiêu Chiến đang theo lão Thái hậu đi Đông Hoa tự lễ Phật, sau khi nghe được chiến báo lão Thái hậu vội vàng mang hắn hồi cung, trên đường, Vương Nhất Bác từng kể cho Tiêu Chiến chuyện của Duệ Tông cùng tiểu Vương gia.

Khi có Tiêu Chiến cảm hoài Duệ Tông ẩn nhẫn cùng tiểu Vương gia bi tráng, nói với mình, Duệ Tông có thể làm ra quyết định như vậy, không dễ dàng.

Ngày đó Vương Nhất Bác đã nghĩ, Duệ Tông là minh quân, tự nhiên sẽ như thế, chính mình làm không được minh quân, đừng nói là lui binh cắt đất, cho dù là giang sơn cẩm tú, vì Tiêu Chiến, hắn không có gì không thể cho.

Vương Nhất Bác nói qua, nơi có Tiêu Chiến mới là nhà, nếu thiên địa mênh mông, người lại không còn, hắn còn muốn ngôi vị hoàng đế kia để làm gì? Hắn đoạt được thiên hạ này lại để làm gì?!

......

Cùng lúc đó, Tiêu Chiến đang ra sức chém giết, lúc này Tiêu Chiến cũng hiểu được, hai vạn binh sĩ hôm nay, tất cả đều hướng về chính mình.

Quân sĩ Liêu Lương cách đó không xa cũng không thật sự dám tấn công giết chết Tiêu Chiến, hiện giờ Tiêu Chiến là phần thắng duy nhất của Liêu Lương, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể không ngừng gào thét yêu cầu Tiêu Chiến đầu hàng, Tiêu Chiến hoàn toàn không để ý đến, trực tiếp lệnh mọi người bỏ xuống toàn bộ quân nhu, bản thân hắn ngay cả bao đựng tên cùng đại cung tùy thân mang theo cũng ném xuống ngựa!

"Tình huống hiện tại, các huynh đệ đã biết!" Tiêu Chiến khẽ vuốt chiến mã xao động dưới thân, lớn tiếng, "Tiêu Chiến có thẹn! Bị địch nhân đưa vào bẫy rập, là Tiêu Chiến ta liên lụy các huynh đệ!!"

Tiêu Chiến cúi người, quân sĩ bị khơi dậy huyết khí, vội vàng quỳ xuống, Tiêu Chiến cao giọng: "Ta không biết hiện giờ tột cùng có bao nhiêu người bao vây, nhưng ta biết! Tiêu gia quân chúng ta! Cho dù chỉ còn lại một người, cũng tuyệt đối không làm đào binh!"

Tiêu Chiến từng chữ không ngừng, tràn ngập khí phách: "Cúng ta trèo non lội suối mà đến, là vì rửa sạch nỗi nhục! Muốn vì dân chúng bị Liêu Lương quân giết chết báo thù! Không phải vì làm hàng binh!"

Các tướng sĩ bị Tiêu Chiến khơi dậy một thân nhiệt huyết, ra sức dấm khiên sắt đồng thanh.

Tiêu Chiến vung đại đao rống lớn: "Đại gia có thể theo ta đến bây giờ, Tiêu Chiến vô cùng cảm kích! Hôm nay Tiêu Chiến cùng các huynh đệ phá vòng vây lao ra đi! Nếu may mắn cứu được một mệnh, đó là các huynh đệ anh dũng! Là anh linh Đại Vương ta phù hộ! Nếu bất hạnh chết trận nơi này, Tiêu Chiến sẽ cùng các huynh đệ đi gặp anh linh nơi biên cương! Nói cho bọn họ, Tiêu gia binh chúng ta không phí công lần này! Các huynh đệ! Ra trận giết địch đẫm máu trở về, đó là công huân! Ngã xuống chiến trường, da ngựa bọc thây... cũng là vinh quang!

Các quân sĩ sôi nổi cùng hô, theo Tiêu Chiến ra sức phá tan vòng vây!!

Tiền tuyến, Liêu Lương sứ giả run run rẩy rẩy đem hai phần hiệp ước vừa viết xong đưa đến trước mặt Vương Nhất Bác: "Đại Thái tử điện hạ... đây là hiệp ước."

Vương Nhất Bác gắt gao nhìn chằm chằm phong thư trước mắt, nhẫn, vì Tiêu Chiến, hắn không có gì là không thể nhẫn nhịn, chờ đến khi cứu Tiêu Chiến trở về.....

Vương Nhất Bác một khắc cũng không muốn chậm trễ, cầm lấy tùy thân đại ấn, vừa muốn hạ ấn, chỉ trong mành treo chuông, Vương quân phía trước đột nhiên náo loạn lên: "Phiêu Kị Tướng quân!! Là Phiêu Kị Tướng quân tiến đến đây!!!!"

Đại ấn trong tay Vương Nhất Bác rơi xuống đất, đột ngột xoay người nhìn sang!

Đó cơ hồ là chuyện không có khả năng, bị một vạn tinh binh Liêu Lương vây quanh, Tiêu Chiến lại mang theo ba nghìn người phá vây, Tiêu Chiến so Vương Nhất Bác còn muốn gấp gáp, quân Liêu Lương bao vây chính mình, khẳng định là muốn uy hiếp Vương Nhất Bác, tính tình Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến so với ai khác đều rõ ràng, tình hình này, vô luận là điều kiện gì, Vương Nhất Bác cũng đều sẽ đáp ứng, Tiêu Chiến tuyệt không cho pháp Vương Nhất Bác vì mình mà làm bẩn Thái tử đại ấn!!

Rất nhiều năm về sau, Vương Nhất Bác vẫn nhớ rõ một khắc kia, Tiêu Chiến cả người đẫm máu cưỡi chiến mã tại Vương quân vây quanh hướng về phía chính mình, phía sau hắn là thiên quân vạn mã, phía sau hắn là ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn bình nguyên.

Sứ giả Liêu Lương cũng không nghĩ đến sẽ có biến cố như vậy, kế hoạch lần này, bọn hắn đã sớm hoạch định tốt, tính kế thiên toàn vạn toàn, cho dù Tiêu Chiến có ba đầu sáu tay cũng không có khả năng chạy thoát! Đương nhiên đồng thời ra ngoài dự kiến, còn có phản ứng của Vương Nhất Bác, Thái tử Đại Vương âm ngoan độc lạt trong truyền thuyết cư nhiên không chút do dự đáp ứng điều kiện của bọn họ, chỉ vì cứu một tướng quân.

Người Liêu Lương vĩnh viễn sẽ không biết, trước mặt Đế Hậu tương lai của Đại Vương, không có gì là không thể.

Tiêu Lãng nhìn thấy Tiêu Chiến từ xa, chỉ cảm thấy cả người thoát lực, thần minh phù hộ, giúp cho Tiêu Chiến ngay lúc này thoát vây, Tiêu Lãng cho quân ngăn chặn xung quanh, vội hỏi Vương Nhất Bác: "Đại Tướng quân! Hiện tại... xử trí bọn họ như thế nào?"

Vương Nhất Bác xa xa nhìn Tiêu Chiến, hít sâu một hơi, giọng nói khàn khàn: "Truyền lệnh tam quân, tức khắc khởi hành, hôm nay giết sạch Vương đô cho cô!"

Trong mắt Vương Nhất Bác tràn ngập lệ khí, Tiêu Chiến đã trốn thoát, thế gian không còn gì có thể áp chế Vương Nhất Bác, trong nháy mắt Vương Nhất Bác hóa thân thành La Sát quỷ nơi mười tám tầng địa ngục.

"Truyền hiệu lệnh của cô! Chỉ cần là hoàng tộc, hoàng thân quốc thích, dân chúng trong thành, toàn bộ tướng sĩ quân tốt của Liêu Lương.... Bất kể nhược phụ lão ấu, một người không tha, toàn bộ giết sạch! Trước mặt trời lặn ngày mai, cô không muốn lại nhìn thấy một người Liêu Lương nào, đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip