Chương 87

Thiên tử nhất nộ, phục thi bách vạn.

Vương Nhất Bác không công phu lại để ý đến người khác, xoay người lên ngựa chạy đến trước mặt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đến vội vàng xuống ngựa, lại vô ý tác động đến miệng vết thương trên đùi, trực tiếp quỳ xuống, trái tim Vương Nhất Bác đau như đao giảo, vội giật mạnh dây cương, không chờ chiến mã dừng lại đã xoay người xuống ngựa, chạy đến trước mặt Tiêu Chiến, một tay nâng hắn dậy, Tiêu Chiến cả người đẫm máu, Vương Nhất Bác không biết rốt cuộc hắn bị thương ở đâu, cũng không dám chạm lung tung, giọng khàn khàn: "Đau chỗ nào? Có phải rất đau không?"

Tiêu Chiến dựa vào tâm tính liều chết xông ra, trên người rốt cuộc có bao nhiêu vết thương, hắn cũng không biết, chỉ cảm thấy cả người không chỗ nào không đau, Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác lo lắng, nở nụ cười: "Không sao, một chút ngoại thương mà thôi, điện hạ... không đáp ứng địch nhân cái gì đúng không?"

Vương Nhất Bác nghiến chặt răng: "Nếu lại trễ thêm một khắc...."

Vương Nhất Bác hai mắt xích hồng, cởi áo choàng trên người khoác lên cho Tiêu Chiến, thân binh của Vương Nhất Bác theo sau bắt kịp, la lên: "Đại Tướng quân, hiện tại...."

"Các ngươi theo cô hồi doanh trướng, còn lại nghe lệnh Hộ quốc Tướng quân điều khiển, nên làm thế nào thì làm thế nào, lập tức gọi ngự y đi theo vào đại trướng, nhanh!"

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nâng Tiêu Chiến, một tay ôm người đặt lên lưng ngựa, chính mình cẩn thận dắt chiến mã đưa Tiêu Chiến hồi doanh.

Trong đại trướng, Vương Nhất Bác tự mình cởi áo giáp cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác nhìn thấy sẽ đau lòng, nhẹ giọng: "Có ngự y làm là được, điện hạ đi ra ngoài xem xét một chút đi, bên ngoài chỉ có một mình đại ca cũng không ổn."

Vương Nhất Bác không nói một lời, nhẹ nhàng cởi ra trung y ướt sũng máu của Tiêu Chiến, trên thân thể Tiêu Chiến rõ ràng hơn mười đạo dữ tợn vết thương, nhìn khiến người xúc mục kinh tâm, Vương Nhất Bác nghiến chặt răng, hắn hận không thể hiện tại liền đi ra làm thịt Liêu Lương vương!

Tiêu Chiến đổ không ít huyết, hơn nữa thoát lực, lúc này toàn thân suy yếu, thấy Vương Nhất Bác như thế, cường ngạnh chống đỡ tinh thần, nói: "Điện hạ... để ngự y chữa trị cho thần đi, điện hạ như vậy, thần nhìn thấy sẽ càng thêm khó chịu."

Vương Nhất Bác gắt gao nắm chặt quyền, dừng một khắc đứng dậy hướng ngự y giúp Tiêu Chiến thanh lý miệng vết thương, ngự y trước tiên dùng khăn lau người cho Tiêu Chiến, trên khăn cũng có dược, chạm đến miệng vét thương đều giống như thực cốt, cho dù là Tiêu Chiến cũng nhịn không được rên rỉ ra tiếng, Vương Nhất Bác vội la lên: "Có biết nặng nhẹ hay không?! Không nhìn thấy hắn đau hay sao?!!"

Ngự y bị dọa đến tay run rẩy, liên tục tạ tội, trên trán Tiêu Chiến lấm tấm mồ hôi, hít sâu một hơi trấn an: "Đại nhân không cần kinh hoảng...." Tiêu Chiến quay đầu, nhẹ giọng nói với Vương Nhất Bác: "Điện hạ trước tiên đi ra ngoài đi, chờ thanh lý xong thần cho người thỉnh điện hạ."

Mỗi một câu nói của Tiêu Chiến đều như lưỡi dao khắc vào lòng Vương Nhất Bác, một người tốt đẹp như vậy, một người ôn hòa như vậy, chính mình lại hại hắn bị quân Liêu Lương vây công! Vương Nhất Bác không kiêng dè ngoại nhân nữa, đi đến ngồi lên tháp, Vương Nhất Bác cẩn thận ôm lấy Tiêu Chiến, để hắn gối đầu lên lồng ngực, ôn nhu nói: "Ta sẽ không nói nữa, ta chỉ nhìn ngự y cho ngươi băng bó...."

Vương Nhất Bác nhìn về phía ngự y, ngự y vội vàng cầm khăn tiếp tục lau miệng vết thương.

Kỳ thật, giờ phút này Tiêu Chiến cũng hy vọng Vương Nhất Bác có thể ở bên người, vừa rồi hai người đồng thời trải qua một đường sinh tử, hiện giờ chỉ muốn nhìn đến lẫn nhau, Tiêu Chiến cũng không lại để ý đến người khác, thả lòng thân mình tựa vào người Vương Nhất Bác, một bàn tay nắm lấy tay Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cầm khăn nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên thái dương hắn, cúi đầu hôn môi hắn, nghẹn ngào an ủi: "Chịu khó một chút, băng bó xong sẽ không đau....."

Sắc mặt Tiêu Chiến tái nhợt, nghe vậy lắc đầu, nở nụ cười: "Vốn cũng không đau....."

Vương Nhất Bác quay đầu đi, phượng mâu tràn lên lệ ý.

May mắn có khôi giáp che chở, cũng không bị thương tổn đến yếu hại, cho dù thế, Tiêu Chiến vẫn bị thương tổng cộng mười chín chỗ, miệng vết thương vẫn còn chảy máu. Nhìn nhìn từng vết thương huyết nhục bất phân, Vương Nhất Bác hận đến không thể ăn sống toàn bộ đại quân Liêu Lương!

Ngự y lau người Tiêu Chiến sạch sẽ, lại cẩn thận thoa dược, băng bó lại, hai ngự y cùng nhau thương nghị viết một phương thuốc, Vương Nhất Bác xem qua liền sai người đi lấy dược liệu, hắn ở đại trướng tự mình nấu dược.

Trên người đau, Tiêu Chiến không nằm được, tựa trên gối mềm nhìn Vương Nhất Bác trầm mặc vội trước vội sau, trong tâm vừa ngọt ngào lại đau lòng, Tiêu Chiến hướng phía trong giường xê dịch một chút, thấp giọng: "Điện hạ.... Chuẩn bị xử trí Liêu Lương thế nào?"

Vừa rồi khi Vương Nhất Bác hạ lệnh, Tiêu Chiến không nghe htấy, sau khi trở về vẫn luôn vội vàng băng bó vết thương cũng không hỏi đến, Tiêu Chiến còn cho rằng Vương Nhất Bác chưa nghĩ đến đâu, khuyên nhủ: "Thần biết lần này điện hạ thật sự tức giận, nhưng... điện hạ vừa lên trữ vị, căn cơ chưa ổn, cả triều văn võ cùng bá tánh đều nhìn, điện hạ trăm triệu không thể đi nước cờ sai lầm, mọi sự muốn nhẫn nhịn một chút, thần bất quá chỉ bị vài vết thương nhẹ, cũng không có gì đáng ngại."

Vương Nhất Bác cẩn thận nhịn hỏa, chờ thuốc nấu xong, cầm vải đặt một bên bọc dược oa đổ dược vào chén bằng lưu ly, Vương Nhất Bác lại lấy một chén nhỏ mứt quả cùng đưa đến trước giường, Vương Nhất Bác buông mứt quả, cầm thìa bạc nhẹ nhàng khuấy bát dược, chính mình trước nếm thử mới đút cho Tiêu Chiến, dược có chút đắng, Vương Nhất Bác dỗ dành: "Uống hết, uống hết lại cho ngươi ăn mứt quả."

Tiêu Chiến bật cười: "Điện hạ xem thần là tiểu hài tử hay sao...."

Nói là nói như vậy, nhưng sau khi uống dược, có thể ngậm mứt quả ngọt ngọt quả thật vẫn khiến người ta dễ chịu không ít, Vương Nhất Bác vội cầm chăn đặt một bên đắp cho Tiêu Chiến, thấp giọng: "Nếu có chỗ nào bị đè nặng nói với ta, rất đau cũng phải nói, nghe không?"

Tiêu Chiến gật đầu, tiếp tục nói: "Thần vừa nói, điện hạ nghe xong sao? Thần thật sự không có việc gì, vừa rồi ngự y nói gì điện hạ cũng nghe thấy, chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng không bao lâu là được rồi, không có gì đáng lo....."

"Sau khi uống dược nên ngủ nhiều một hồi mới tốt." Vương Nhất Bác cẩn thận đặt một cái gối mềm ở thắt lưng Tiêu Chiến, ôm Tiêu Chiến cẩn thận tránh đi vết thương của hắn để hắn nằm xuống, Vương Nhất Bác hôn hôn trán Tiêu Chiến: "Ta đốt thêm một ít hương liệu an thần cho ngươi, không có hại cho thân mình, ngươi ngủ một lát, chỉ cần ngủ sẽ không đau." Vương Nhất Bác nói xong lại lấy tiểu lư hương bằng vàng ròng tam sắc đến đây, thêm một ít an thần hương vào, đặt trước giường Tiêu Chiến.

Không nghe được lời khẳng định từ Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến làm sao chịu ngủ, Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác nhẹ giọng: "Điện hạ, hiện giờ thần chỉ muốn cùng điện hạ nhanh lên trở về hoàng thành, cái khác thần đều không để ý, qua một chuyện này, thần mới biết được... thời khắc nguy hiểm, thần chỉ nghĩ đến điện hạ, không thể nghĩ đến gì khác."

"Ta cũng thế." Vương Nhất Bác sủng nịch hôn hôn má Tiêu Chiến, nỉ non, "Muốn trở về hoàng thành? Hảo.... Chúng ta lập tức trở về đi, trở về Tần Vương phủ, ta sẽ không lại cho phép ngươi xuất chinh, chỉ cho ngươi hảo hảo ở lại trong hoàng thành, ngươi muốn cái gì ta đều sẽ đưa đến hoàng thành cho ngươi, không lại cho ngươi đi ra ngoài chịu bất cứ nỗi khổ gì, được không? Ngươi nghĩ muốn cái gì ta đều cho ngươi....."

Tiêu Chiến lắc đầu: "Thần không nghĩ muốn gì....."

Từng đợt khói nhẹ tỏa ra từ lư hương, phiêu tán trong doanh trướng, nguyên bản Tiêu Chiến đã rất mệt mỏi, lại nghe hương an thần làm sao còn chống chịu, không bao lâu đã tựa vào người Vương Nhất Bác thiếp đi.

Vương Nhất Bác cẩn thận đỡ Tiêu Chiến, giúp hắn nằm xuống, thay đổi xiêm y trên người ra khỏi đại trướng.

Thân binh ngoài trướng nhìn thấy Vương Nhất Bác vội hành lễ, Vương Nhất Bác lạnh giọng: "Trước khi cô trở về, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào, kẻ nào trái lệnh, trảm."

Các tướng sĩ đều ở trong trướng của Tiêu Lãng, vừa rồi quá mức hỗn loạn, không ít tướng sĩ không ở bên cạnh Vương Nhất Bác, hiện giờ nghe Tiêu Lãng nói lại đều không tin, một tiểu tướng nuốt nước bọt nói: "Hộ quốc Tướng quân, hiện tại trong Phong Hòa thành có hơn mười vạn người, điện hạ thật sự muốn... muốn...."

Tiêu Lãng gật đầu: "Đồ thành." (Giết hết dân chúng trong thành)

Liêm Du luôn luôn đối với Vương Nhất Bác là sai đâu đánh đó, hiện tại nghe được lời này, trong lòng cũng không khỏi run lên, nguyên bản hắn nghĩ rằng Vương Nhất Bác chỉ là nhất thời nóng giận mới muốn đánh vào Phong Hòa thành giết Liêu Lương vương, không nghĩ đến Vương Nhất Bác lại thật muốn tận diệt Liêu Lương quốc, lúc này... lúc này Thái tử điện hạ sẽ thật là danh vang sử sách.

Liêm Du bỗng nhiên nhớ đến hơn một vạn tù binh Liêu Lương ở bên ngoài, vội la lớn: "Không tốt! Hộ quốc Tướng quân, vừa rồi sao ngươi không nói? Ta đều đã đem toàn bộ tù binh sắp xếp xong, một lát điện hạ không thấy bọn hắn sẽ trước giết ta a!"

Trong lòng Tiêu Lãng cũng thực do dự, kỳ thật hắn có thể hiểu được phẫn nộ hôm nay của Vương Nhất Bác, Liêu Lương vương dám phái binh vây công Tiêu Chiến, việc này không khác gì chạm đến nghịch lân của Vương Nhất Bác, hoàn toàn là xúc phạm đến hắn, nếu Vương Nhất Bác có thể nhẫn nhịn khẩu khí này, liền không là Vương Nhất Bác, nhưng thật muốn đồ thành, việc này cũng......

Tiêu Lãng thở dài: "Liêm tướng quân không cần kinh hoảng, một lát điện hạ đến, ta đương nhiên sẽ nhận trách nhiệm."

"Ngươi muốn nhận trách nhiệm cái gì?" Vương Nhất Bác lạnh mặt vào đại trướng, "Cô nói một cái bất lưu, vì sao bên ngoài còn nhiều người Liêu Lương như vậy?!"

Mọi người vội vàng hành lễ, sắc mặt Tiêu Lãng tái nhợt, cúi đầu: "Thần... sợ điện hạ vừa rồi là nhất thời xúc động, muốn hỏi lại điện hạ một lần nữa mới xử trí."

Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng: "Không cần hỏi, cô vẫn sẽ nói lại câu kia, cô không muốn lại thấy một người Liêu Lương nào."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tiêu Lãng không ngừng thầm kêu khổ, nhưng trong đại trướng này cũng chỉ có hắn còn dám nói nhiều vài câu, Tiêu Lãng kiên trì nói: "Đại Tướng quân... không bằng đem việc này thương lượng cùng Phiêu kị Tướng quân một chút...." Tiêu Lãng tin rằng Tiêu Chiến sẽ không đáp ứng chuyện này.

Tiêu Lãng chỉ muốn làm cho Vương Nhất Bác nhớ đến Tiêu Chiến mà bình tĩnh một chút, không nghĩ đến câu này lại khơi mào lửa giận của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác bật cười: "A.... Hộ quốc Tướng quân là đang lấy Tiêu Chiến uy hiếp cô?"

Tiêu Lãng vội thỉnh tội: "Thần không dám."

Vương Nhất Bác đè nén lửa giận trong lòng, lạnh giọng: "Có phải tất cả mọi người đều phải dùng Tiêu Chiến uy hiếp cô một lần? Có phải không?! Trong hoàng thành bọn họ một đám dùng Tiêu Chiến uy hiếp cô! Đến địch nhân Liêu Lương cũng muốn lấy Tiêu Chiến uy hiếp cô!! Hiện giờ ngay cả ngươi cũng lợi dụng Tiêu Chiến!!!"

Tướng sĩ trong trướng toàn bộ quỳ xuống, Vương Nhất Bác cười lạnh: "Bạch Uẩn Giang đã chết, Tiêu Lãng... ngươi thật cho rằng cô thật sự không nỡ làm gì ngươi sao? Cô chưa bao giờ là kẻ yêu thương chúng sinh, hôm nay cô cũng không ngại nói thẳng, dám dùng Tiêu Chiến làm điều kiện với cô, đều phải chết."

"Điện hạ...." Tiêu Chiến nhấc tấm màn ngoài trướng đi vào, thẳng tắp quỳ xuống, "Thần, khẩn cầu điện hạ thu hồi mệnh lệnh."

Vương Nhất Bác sửng sốt, vội vàng đi đến cẩn thận nâng Tiêu Chiến dậy, sắc mặt Tiêu Chiến tái nhợt, hiển nhiên còn rất yếu, Vương Nhất Bác vội quát: "Ngươi đi ra làm cái gì?!"

Tiêu Chiến nhìn các tướng sĩ trong trướng, nhẹ giọng thở dài: "Làm phiền các vị tướng quân đi ra ngoài, để mạt tướng khuyên nhủ điện hạ."

Mọi người nhìn thấy Tiêu Chiến đến, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, sau khi hành lễ đều lui xuống, Vương Nhất Bác mỏi mệt nhu nhu ấn đường: "Ngươi muốn nói cái gì ta đều biết, đừng phí công, ta cùng ngươi trở về, hiện tại ngươi cần được nghỉ ngơi....."

Tiêu Chiến lắc đầu: "Thần khẩn cầu điện hạ.... Xem như là cho thần tích phúc đi, đặc xá những người kia, dân chúng thì biết gì đâu? Bọn họ ai không có phụ mẫu huynh đệ? Thật sự vô tội....."

Vương Nhất Bác cười lạnh: "Vô tội? Nếu hôm nay ngươi thật sự chết trận sa trường, sẽ có người thương hại ta?! Trên chiến trường, có ai là chân chính vô tội? Được làm vua thua làm giặc thôi."

Tiêu Chiến khổ sở: "Nhưng thần đã nguyên vẹn trở lại a, tiểu thương này chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là được, điện hạ.... Thần khẩn cầu điện hạ nghĩ lại, xưa nay ai hạ lệnh đồ thành cũng sẽ bị đời sau phỉ nhổ, chuyện ở Phong Hòa thành không bao lâu sẽ bị truyền đi, đến lúc đó thiên hạ sẽ nhìn điện hạ như thế nào?"

Vương Nhất Bác mỉm cười tàn nhẫn: "Muốn nhìn thế nào thì nhìn thế nào, nhìn không được thì đến đây nói với ta, ta tự mình đưa hắn đi gặp những người đó!"

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác dù nói thế nào cũng không nghe, chỉ phải quỳ xuống lần nữa, giọng khàn khàn: "Điện hạ... thần biết điện hạ đều vì thần, nhưng thần thật sự không có việc gì, thần không cần điện hạ vì thần như vậy....."

Nhẫn nhịn nửa ngày, Tiêu Chiến vẫn không ngăn được nước mắt lã chã rơi: "Điện hạ... cho mình tích chút âm đức đi, không cần lại giết chóc trả thù nữa."

"Ngươi cũng cho rằng ta hạ lệnh đồ thành vì trả thù?" Vương Nhất Bác khép mắt, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Để ngươi có thể trở về, ta có ngại gì lấy thiên hạ này đổi cho bọn hắn? Nhưng Tiêu Chiến ngươi hiểu sao? Trên chiến trường ta vì ngươi đồng ý ký hòa ước không bao lâu nữa sẽ truyền khắp thiên hạ, biết ta vì ngươi mà đối với Liêu Lương hữu cầu tất ứng, dám đánh đổi mười lăm tòa thành, đối thủ trong triều, phiên bang ngoại quốc biết được chuyện này rồi, ngươi nghĩ bọn họ sẽ nghĩ thế nào?"

Vương Nhất Bác đến gần một bước nâng cằm Tiêu Chiến, nhìn hắn, trong mắt đã tràn ngập lệ khí: "Chỉ cần ta một ngày nắm quyền, bọn họ đều sẽ nghĩ rằng ngươi là bảo khí có thể áp chế ta, khiến họ muốn gì được nấy, như vậy tiếp tục, ngươi nghĩ ta mỗi ngày làm sao có thể an tâm mà ngủ?"

"Cũng có thể nói thật với ngươi! Khi địch nhân vừa bắt đầu theo ta hòa đàm, ta cũng đã quyết định muốn đồ thành! Nếu ngươi lại xuất hiện chậm một khắc, cho dù ta có hạ đại ấn cũng sẽ không để ý đến hiệp ước đồ bỏ kia! Muốn dùng ngươi làm điều kiện với ta, nằm mơ!!"

Mắt Vương Nhất Bác đỏ lên, giọng khàn khàn: "Biết một khắc người Liêu Lương bắt ngươi theo ta hòa đàm kia ta sống thế nào sao?! Cả đời ta chưa từng lo lắng đến như vậy!! Ngươi nhẫn tâm khiến ta mỗi ngày đều chịu dày vò như vậy sao?!"

"Ta không phải vì trả thù, cũng không phải vì thể diện của bản thân! Ta chỉ không thể chấp nhận được người khác đối với ngươi như hổ rình mồi!!" Vương Nhất Bác gắt gao nhìn vào mắt Tiêu Chiến, lạnh giọng, "Ngươi khuyên ta cũng vô dụng, ta muốn dùng máu người Liêu Lương khiến cả thiên hạ hiểu được! Vương Nhất Bác ta cũng sẽ không cố kỵ cái gọi là quân tử chi nghĩa mà thánh nhân nói! Dùng ngươi làm áp chế sẽ không được chỗ tốt gì, chỉ biết sẽ chết càng thảm hại! Nếu lại có người lại dám đánh chủ ý đến ngươi phải ngẫm lại hàng vạn hàng nghìn oan hồn Liêu Lương kia, ngẫm lại xem chính mình có khả năng chịu được nộ hỏa của ta hay không!!"

Vương Nhất Bác hơi cúi đầu nhìn Tiêu Chiến còn quỳ trên đất, tay áo thêu tơ vàng rũ xuống lướt qua mặt Tiêu Chiến, có chút lạnh

Trước mặt Vương Nhất Bác Tiêu Chiến luôn có thể không quỳ, Vương Nhất Bác đau lòng hắn, luôn nói trên đất lạnh, cho dù có trải lông ngỗng thật dày cũng sợ khiến hắn lạnh chân.

Tiêu Chiến đã rất lâu không ngước lên nhìn Vương Nhất Bác như vậy, giờ khắc này Tiêu Chiến đột nhiên hiểu được, người này đứng cao bao nhiêu, lại càng sống khổ bấy nhiêu.

Hắn tự đem chính mình nhốt vào địa ngục, hắn đi qua nghìn vạn nghiệp hỏa, hắn tàn sát vạn người kinh sợ tứ phương, chỉ vì... đe dọa thiên hạ này, không cho bất luận kẻ nào dám mơ ước Tiêu Chiến của hắn.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vuốt tóc Tiêu Chiến, một lúc lâu mới nói, giọng khàn khàn: "Ngươi cho rằng ta thích giết người sao?"

Tiêu Chiến gục đầu, ôm lấy chân Vương Nhất Bác, oa một tiếng bật khóc.

Tiêu Chiến ngã ngồi dưới đất khóc đến không thở được, hắn có tài có đức gì, có thể được Vương Nhất Bác đối đãi như thế, Tiêu Chiến liều mạng đè nén tiếng khóc, nghẹn ngào: "Điện hạ.... điện hạ... không cần đối với thần tốt như vậy, điện hạ....."

Từng tiếng của Tiêu Chiến đều đánh vào lòng Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đau lòng không thôi, không nhịn được cũng đỏ hốc mắt, thấp giọng: "Trước tiên đứng lên, nghe lời....."

Tiêu Chiến gắt gao ôm chân Vương Nhất Bác không đứng dậy, khóc nức nở, giống như muốn đem tình yêu cùng cảm động tràn đầy trong lòng đều khóc ra, vừa khóc vừa cầu xin: "Điện hạ... thần không cần điện hạ vì thần mà làm bẩn thanh danh, sau khi trở về hoàng thành thần sẽ không bao giờ lại bước ra, cả đời thần ở bên người điện hạ, thần không đi đâu hết, thần sẽ không lại vượt hiểm, điện hạ... thần cầu xin điện hạ...."

Trái tim Vương Nhất Bác nhói đau, Tiêu Chiến của hắn....

Vương Nhất Bác thở dài, thấp giọng: "Thôi, hiện giờ con của ngươi còn trong tã lót, giết chóc quá nhiều không tốt, xem như cầu phúc cho ngươi cùng hậu nhân của ngươi....."

Vương Nhất Bác gọi thân binh ngoài trướng, trầm giọng phân phó: "Đi nói nó các vị trướng quân, nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, ngày mai trực tiếp tiến công Phong Hòa thành, toàn bộ hoàng thân quốc thích Liêu Lương, một cái bất lưu, buổi trưa toàn bộ xử trảm, tù binh như trước sung quân Vân Nam, còn lại dân chúng trong thành... hết thảy trở thành nô lệ, trọn đời không được hủy bỏ nô tịch."

Vương Nhất Bác nhắm mắt, xem như vì Tiêu Chiến tích phúc đi, cho dù chỉ là hoàng tộc Liêu Lương cũng hơn một nghìn người, hơn một nghìn đầu người treo ở cửa Phong Hòa thành, có lẽ đã đủ chấn nhiếp kẻ khác.

Thân binh tuân lệnh bước đi, Vương Nhất Bác nhẹ xoa đầu Tiêu Chiến kéo người đứng dậy, nhẹ giọng: "Đừng khóc.... Ngươi thật sự là muốn mạng của ta."

Tiêu Chiến liều mạng đè nén nghẹn ngào: "Điện hạ... không cần đối với thần tốt như vậy, không cần...."

"Đối tốt với ngươi? Có bằng ngươi tốt với ta?" Vương Nhất Bác cười lạnh, "Anh dũng Tướng quân quả thực rất anh dũng, chỉ có ba nghìn tinh binh lại dám chống đỡ đại quân hơn vạn, thật là rường cột nước nhà.... Lần này mang một thân đầy thương trở về, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua?!"

Tiêu Chiến lau nước mắt, cúi đầu: "Thần biết tội."

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến ôm vào trong lòng, ác độc trên cổ Tiêu Chiến cắn một cái, thấp giọng: "Ta tha thứ ngươi, ngươi cũng tha thứ ta.... Vừa rồi ngươi đã đáp ứng, sao khi hồi hoàng thành, vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta, về sau chuyện gì cũng đều nghe lời ta."

Tiêu Chiến gật đầu nghẹn ngào: "Chuyện gì thần cũng nghe điện hạ, cái gì cũng đều nghe....."

Dùng mệnh bọn họ đổi lấy hứa hẹn này của Tiêu Chiến cũng xem như đáng giá, Vương Nhất Bác nhắm mắt khẽ hôn lên má Tiêu Chiến,: "Thôi, đều đã đáp ứng, ngươi còn khóc, cố ý muốn ta đau lòng sao?"

Tiêu Chiến dùng sức lắc đầu, nước mắt vẫn không khống chế được mà không ngừng tuôn rơi, Vương Nhất Bác sủng nịch kéo Tiêu Chiến vào lòng nhẹ giọng an ủi: "Chuyện sau đó ta đều giao cho đại ca ngươi, ngày mai ta ở trong trướng cùng ngươi dưỡng thương, một khắc cũng không ly khai, được không?"

Tiêu Chiến nắm chặt vạt áo Vương Nhất Bác gật gật đầu, Vương Nhất Bác cười cười: "Càng lớn càng ngây thơ, nguyên bản còn muốn cùng ngươi bước vào Phong Hòa thành, về sau... sợ là sẽ không lại có cơ hội này."

Sau ngày mai, đừng nói là Phong Hòa, ngay cả Liêu Lương quốc cũng trở thành một đoạn lịch sử u ám trong dòng thời gian vô tận.

Người đời sau không người sẽ biết, chỉ bởi vì vị vương cuối cùng của Liêu Lương xúc phạm đến Hoàng hậu tương lai của Vương Nhất Bác, mà ở Thiên Khải năm thứ mười sáu, thế gian không còn quốc gia mang tên Liêu Lương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip