Chương 99

Hai người lại ở trên giường thân mật một hồi, chờ đến khi Nguyên Mộ Hàn chạy về Bích Đòa uyển thúc giục Vương Nhất Bác mới miễn cưỡng trở về Thừa Càn cung.

Trước khi đi Vương Nhất Bác lại dỗ lại lừa lại uy hiếp một phen Tiêu Chiến mới chịu ở lại Bích Đào uyển nghỉ ngơi, chính mình mang theo Nguyên Mộ Hàn đi ra, vừa rời khỏi Bích Đào uyển, sắc mặt Vương Nhất Bác liền lạnh xuống, thấp giọng: "Hôm nay là ta sơ suất, về sau nhớ nhắc nhở ta cẩn thận một chút, Tiêu Chiến thính tai, may mắn hôm nay không nói lỡ ra việc gì quan trọng, nếu không hôm nay còn không biết thế nào."

Vương Mộ Hàn vội vàng đáp ứng: "Là, là, lão nô cũng không nghĩ đến, về sau nhất định sẽ chú ý, điện hạ yên tâm."

Vương Nhất Bác thở phài một hơi, may mắn Tiêu Chiến không bào căn hỏi để, hắn còn phải chờ, chờ đến ngày hắn không còn gì phải kiêng dè, mới có thể ngả bài với Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác ngồi trên kiệu quay đầu hỏi Vương Mộ Hàn: "Làm gì mà chạy vội đến tìm ta? Còn chưa đến buổi trưa."

Vương Mộ Hàn nhớ ra vội la lên: "Là nô tài hay quên, Thái hậu nương nương tìm điện hạ, gọi điện hạ đến Từ An điện."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Vậy đi Từ An điện."

"Điện hạ...." Nguyên Mộ Hàn theo sát bên kiệu, hạ giọng, "Việc khiến nô tài sốt ruột là, nghe nói... hôm nay vài cáo mệnh phu nhân của Lăng gia tiến cung gặp Thái hậu, còn mang theo một vị tiểu thư Lăng gia đến."

Vương Nhất Bác hiểu được, vị tiểu thư có thể vào cung kia, không phải Lăng Vân cũng là Lăng Di, thời tiết như vậy, sợ là Lăng Vân không ra được khỏi nhà, kia chỉ có thể là Lăng Di mà Thái hậu đã từng cân nhắc....

Hắn cùng Lăng Di là quan hệ họ hàng, nhưng nếu gặp mặt như vậy, thấy thế nào cũng không hợp lễ, cái gì gọi là tình ngay lí gian, không thể không khiến người nghi kị, vả lại, nếu để cho Tiêu Chiến biết, cũng không dễ dàng giải thích....

Vương Nhất Bác vuốt ve ngọc bội bên hông, nghĩ nghĩ: "Chuyển hướng đi phủ Nội Vụ."

Vương Nhất Bác nhắm mắt, Thái hậu là muốn thừa dịp lúc này rối ren, làm cho hắn gặp mặt Lăng Di, khiến cho hai người đều vừa ý nhau, vậy Vương Nhất Bác sẽ đơn giản làm cho cục diện đã loạn càng thêm loạn.

Vương Nhất Bác trực tiếp đi phủ Nội Vụ lấy mười hộp tổ yến, hai mươi nhánh lão tham, một thùng lộc nhung phục linh các loại, tổng quản phủ Nội Vụ không dám hỏi nhiều, vội vàng sai người đi đến kho chuẩn bị đầy đủ tự mình đưa lên, sau khi Vương Nhất Bác tự ình kiểm tra liền sai người cầm theo, một đoàn người đi Từ An điện.

Vào Thiên điện, Vương Nhất Bác quy củ hành lễ vấn an, Thái hậu cười cười: "Mau đứng lên, các cữu mẫu, còn có tiểu biểu muội của ngươi đều đến đây, đã lâu không gặp mới gọi ngươi lại nhìn xem."

Vương Nhất Bác buông mi mắt, không nhìn thấy Lăng Di trong điện, có lẽ đã tránh ra phía sau bình phong, gia giáo của phủ Tử Quân Hầu quả thật rất tốt, Vương Nhất Bác hơi khom người: "Các cữu mẫu hảo." Các cáo mệnh phu nhân nghe lời này không dám nhận, vội vàng nghiêng thân tránh, cũng khom người không ngừng vấn an, Vương Nhất Bác lại quay đầu nhìn Thái hậu, cười: "Đêm qua tuyết lớn, lại có gió Bác, hoàng tổ mẫu có ngủ được không?"

Thái hậu nghe vừa lòng, cười cười: "Trong tẩm điện có chậu thân rất ấm áp, ai gia còn không cảm thấy lạnh đâu."

"Vậy là tốt rồi." Vương Nhất Bác cúi đầu, "Ngày hôm trước tôn nhi ở ngoài nhìn trúng một lò sưởi tay màu ngân lam có khắc chữ 'thọ', sai người đưa đến, không biết hoàng tổ mẫu đã thấy chưa?"

Thái hậu mỉm cười: "Không phải đang dùng sao?" Thái hậu mở tay ra, trong tay quả nhiên là một lò sưởi tay màu ngân lam cực kỳ tinh xảo, các phu nhân Lăng gia cũng khen không dứt miệng, nói Vương Nhất Bác quả nhiên rất có hiếu, Thái hậu nghe càng cảm thấy hãnh diện, so với hoàng đế lúc trước, Vương Nhất Bác hiếu thuận hơn biết bao nhiêu, vả lại phần hiếu thuận này là thật lòng, tuy nhỏ nhưng vẫn khiến người ta ấm áp, Thái hậu nhìn đồ vật dưới chân Vương Nhất Bác, hỏi: "Đây là cái gì?"

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Nghe nói các vị cữu mẫu thay mặt muội muội đến...."

Thái hậu cười cười, đang muốn mượn cơ hội này gọi Lăng Di đi ra, không ngờ Vương Nhất Bác lại nói: "Sức khỏe của biểu muội Lăng Vân luôn không tốt, dù sao cùng tôn nhi cũng là họ hàng thân thiết, liền sai người chuẩn bị một chút thuốc bổ đưa đến, trời đông giá rét, giúp Lăng Vân biểu muội bồi bổ thân mình."

Vương Nhất Bác nhìn lướt trong điện, quay đầu nói với mẫu thân của Lăng Vân Lăng Di, Phùng phu nhân: "Sợ là bởi vì cô tới, biểu muội Lăng Vân mới tránh đi, đành phải làm phiền cữu mẫu thay nàng nhận."

Phùng phu nhân cảm động không thôi, đây cũng không phải lần đầu tiên Vương Nhất Bác đưa thuốc bổ cho phủ Tử Quân Hầu, lại toàn là cống phẩm khó tìm, rất thích hợp bồi bổ cho Lăng Vân, Phùng phu nhân liên tục cảm tạ, mấy thứ này dù có quý trọng, cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng là thái độ của Vương Nhất Bác đối với phủ Tử Quân Hầu, các vị cáo mệnh phu nhân đều yên lòng, chờ sau khi Vương Nhất Bác đăng cơ, phủ Tử Quân Hầu tất nhiên cũng sẽ như diều gặp gió.

Thái hậu nhìn lại cảm thấy thất vọng không thôi, chỉ phải trách Vương Nhất Bác rất thật thà, lời nói Vương Nhất Bác đều đã nói ra, chính mình làm sao còn có thể nói kỳ thật Lăng Vân không có tới, người tới là Lăng Di, uổng phí một cơ hội tốt. Thái hậu không hề nghi ngờ hắn, chỉ sủng nịch lườm hắn một cái liền cười: "Bác nhi có tâm, thôi, Thừa Càn cung bên kia còn nhiều việc của ngươi, đi đi thôi."

Vương Nhất Bác vừa lòng mỉm cười, sau khi quy củ hành lễ với Thái hậu liền rời đi, còn chưa ra khỏi tẩm điện, chợt nghe thấy tiếng của Thái hậu: "Thái tử chỉ là ít nói, kỳ thật vẫn luôn nhớ đến quý phủ của các ngươi."

Phùng phu nhân vội vàng tiếp lời: "Ai dám nói không dâu, ngoài mặt lạnh lùng, nhưng hành động rất chân thành, không phải thần thiếp đường đột, nhưng nương nương về sau sẽ rất có phúc a."

Thái hậu bật cười....

Vương Nhất Bác ra khỏi Từ An điện lên kiệu, Nguyên Mộ Hàn lau trán đầy mồ hôi, cuối cùng yên lòng, cười nịnh: "Mưu kế của Thái tử thật tốt, rốt cuộc không phải gặp mặt, vẫn còn đường lui."

Vương Nhất Bác nhẹ nhu ấn đường: "Dù sao cũng là nhà bên ngoại, không giống với người ngoài, không thể tùy ý đối phó."

Vương Mộ Hàn cúi đầu: "Sau này Thái tử trọng dụng phủ Tử Quân Hầu, xem như trả đủ tình nghĩa vài năm này."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Tất nhiên là vậy, ngoại tổ phụ giúp đỡ ta rất nhiều, làm sao có thể cô phụ bọn hắn.... Đúng rồi, Càn Thanh cung sửa chữa thế nào? Có làm theo lời ta nói hay không?"

"Thái tử triệt để yên tâm đi thôi." Vương Mộ Hàn nói, "Nô tài nhìn chằm chằm, từng nhánh cây ngọn cỏ đều theo ý của điện hạ, bảo đảm Duy Tiêu điện còn muốn làm xa hoa hơn vài phần, sợ phòng vừa xây xong lạnh lẽo, nô tài còn sai người mỗi ngày đốt sưởi, trong phòng lúc nào cũng ấm áp khô ráo, chỉ còn chờ sau khi điện hạ đăng cơ là có thể dọn vào."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Phân phó bọn họ nhanh lên, lễ đăng cơ cũng sắp đến."

Đúng là chỉ trong nháy mắt, mười lăm ngày sau khi đưa tang hoàng đế, chọn thụy hào Minh Định Thành Đế, Vương Nhất Bác vì tẫn hiếu, ngày đưa tang cùng linh cữu đi hết trăm dặm ngoài thành, ven đường mỗi một đoạn đều tự mình hóa vàng quỳ lạy, cuối cùng vì các đại thần khổ khuyên không ngừng mới đồng ý hồi cung.

Sau tang sự hoàng đế, mọi người trong cung lại bắt đầu vội vàng đại điển đăng cơ, Vương Nhất Bác lấy 'Chiến sự vừa xong, không thể lại hao tài tốn của' mà nói sai người giản lược hết thảy, cho dù Lễ bộ cùng phủ Nội Vụ thay nhau khuyên can cũng đều bị Vương Nhất Bác bác bỏ, trong lúc nhất thời, thanh danh tân đế anh minh nhân từ đã truyền khắp Đại Vương, Vương Nhất Bác nhìn thư tín của các vị lão Vương gia từ đất phong truyền đến, mỉm cười: "Bọn họ nói chuyện còn thật rất dễ nghe...."

Vương Nhất Đào cười cười: "Hiện tại bên ngoài đều lan truyền, tân đế nhân từ có thể so với Nghiêu Thuấn, thiên thu...."

"Thôi, những lời này không cần nói, cô không đảm đương nổi." Vương Nhất Bác cầm tấu chương của Vinh vương đưa đến cho Vương Nhất Đào, thản nhiên nói, "Vinh vương dâng tấu chương xin được đến hoàng thành tham dự điển lễ, cô đáp ứng."

Vương Nhất Đào cười lạnh: "Tạ ơn Thái tử, trước đại điển đăng cơ ta sẽ không ra tay, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, ta theo phụ vương trở về đất phong, sẽ tự mình kết thúc."

Vương Nhất Bác thầm thở dài, Vinh vương cùng Vương Nhất Đào, đôi phụ tử này, cho dù kiếp trước cũng là oan gia, Vương Nhất Bác hỏi: "Chuyện của Vinh vương... ngươi định ra tay thế nào?"

Vương Nhất Đào cười đến tàn ác: "Đoạn trường tán, năm đó Vương phi bởi vì ăn phải tổ yến có đoạn trường tán mà đi, hiện giờ ta cũng trả lại cho hắn một chai đoạn trường tán, như vậy, xuống đến âm phủ đứng trước Diêm Vương, Vương phi cùng nhi tử số khổ của ta cũng đòi lại được công bằng, lấy oán báo oán, từ nay về sau không còn nợ nần."

Vương Nhất Bác nhất thời không nói, Vương Nhất Đào mỉm cười: "Điện hạ cảm thấy ta rất tàn nhẫn?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, so với Vương Nhất Đào, kỳ thật hắn làm người lại càng tàn nhẫn, Vương Nhất Bác nói: "Ta chỉ cảm thấy buồn cười, rõ ràng là phụ tử, tại sao hoàng gia lại luôn là như vậy, ha hả...."

"Lại nói tiếp, ta so điện hạ còn may mắn, mẫu phi còn ở, chờ sau khi giải quyết xong chúng ta có thể ở đất phong sống ngày an bình." Vương Nhất Đào cùng Vương Nhất Bác là tinh tinh tương tích, nhịn không được thở dài, "Thái tử so với ta còn muốn khổ hơn, dân gian có câu 'Ninh tử đương quan đa mạc tử yếu phạn nương' [nghĩa là "Dù cha kẻ làm quan có chết, cùng đừng để mẹ kẻ ăn xin ra đi". Đại khái là mẹ người ăn xin đôi khi còn quan trọng hơn cha kẻ làm quan. Sơ sơ là vậy >"< ], cho dù thô tục, nhưng cũng không sai...."

Vương Nhất Bác bật cười: "Nói thế nào cũng đã sống qua rồi, nửa năm này ngươi giúp ta rất nhiều, việc này ta thay ngươi che giấu, chờ sau khi xong việc... Ta lại viết chiếu thư phong vương cho ngươi, địa vị Thân vương là tất nhiên."

Vương Nhất Đào khom người: "Đa tạ điện hạ."

Vương Nhất Bác luôn luôn hào phóng với người của mình, lại nói: "Nếu ngươi không muốn ở lại đất phong, ta cũng có thể tuyên các ngươi trở về hoàng thành."

Vương Nhất Đào bỗng nhiên cảm thấy chua xót, lắc đầu: "Không cần, lúc vừa đi đất phong còn không thích ứng, bây giờ lại quen rồi, lại nói Tề Ngọc... hắn cũng không muốn trở về."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Hiểu được, mọi chuyện cẩn thận, thay ta hỏi thăm a di."

Vương Nhất Đào khom mình hành lễ, vừa quay đầu muốn đi lại lộn ngược trở về: "Mấy ngày nay rất loạn, vẫn luôn chưa thể đi tìm Tiêu Chiến, điện hạ thay ta hỏi thăm hắn đi, điện hạ... Tiêu Chiến là người tốt, điện hạ đừng cô phụ hắn."

Hiện tại người trước mắt vẫn còn là Thái tử, sau đại điển đăng cơ, hắn chính là hoàng đế Đại Vương, đến lúc đó mọi việc đều sẽ không giống như vậy, Vương Nhất Đào nhớ đến Tiêu Chiến, không khỏi vì hắn lo lắng, Vương Nhất Bác mỉm cười, đến gần vỗ vai Vương Nhất Đào: "Yên tâm, cho dù ta có phụ cả thiên hạ này, cũng sẽ không bao giờ phụ hắn."

Vương Nhất Đào nhìn quen cái gọi là 'tình người' trong hoàng tộc, nghe lời nói của Vương Nhất Bác cũng không thật tin, nhưng vẫn gật đầu: "Những lời hôm nay ta nhớ kỹ, hy vọng điện hạ cũng đừng quên."

Vương Nhất Bác cười nhàn nhạt: "Đương nhiên."

Mười lăm tháng giêng, đại điển đăng cơ, giờ Thìn, Vương Nhất Bác một thân long bào, đầu đội ba tầng long quan, cùng người trong hoàng tộc đi đến Thái miếu, tế cáo liệt tổ liệt tông, lê dân bách tính.

Sau khi tế thiên, Vương Nhất Bác được Tiêu Chiến thống lĩnh cận vệ doanh hộ tống hồi cung, trải qua rất nhiều cửa gác, cũng bỏ đi vũ khí, Vương Nhất Bác chỉ để một mình Tiêu Chiến cùng hắn đi vào Thái Hòa môn, còn lại toàn bộ thân vệ ở ngoài chờ đợi.

Từ Thái Hòa môn đến Thái Hòa điện, xuyên qua Trung Hòa điện, đến tận cùng Bảo Hòa điện, một đường thật dài, bên cạnh Vương Nhất Bác chỉ có một mình Tiêu Chiến.

Hai người bước qua thềm vàng, đi trên thảm thêu rồng, Vương Nhất Bác một thân long bào, Tiêu Chiến một thân nhung trang, hai người một tôn quý một oai hùng, mỗi người một vẻ, đường đi không dài không ngắn, Tiêu Chiến chỉ đi mất một nén nhang, Vương Nhất Bác lại đi suốt hai mươi năm ròng rã.

Đến Bảo Hòa điện, Vương Nhất Bác đi lên thềm ngọc trước ngai vàng, Lễ bộ Thượng thư đứng trong điện cao giọng đọc chiếu thư của tiên đế, Tiêu Chiến tiếp nhận ngọc tỷ Tử Quân Hầu đưa đến, ngọc tỷ ở trong tay, nặng trịch, Tiêu Chiến đột nhiên nhớ đến buổi tối một ngày kia, Vương Nhất Bác nói với hắn: 'Thiên hạ này, là của ta, cũng là của ngươi."

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, xoay người quỳ xuống, hai tay dâng lên ngọc tỷ, Vương Nhất Bác buông mi nhìn vào mắt Tiêu Chiến, dừng một khác, tiếp nhận ngọc tỷ, Tiêu Chiến dẫn đầu hô lớn: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Văn võ bá quan cũng tùy theo dập đầu: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Trong điện hô cao hai tiếng 'vạn tuế', Vương Nhất Bác ngẩng đầu, bắt đầu từ hôm nay, thiên hạ này, chân chính thuộc về hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip