Chương 16: Bắt đầu theo đuổi - Mặt dày vô sỉ Không
Park Chaeyoung sau khi thức giấc liền cảm giác được trên người có gì đó nặng nặng. Thoang thoảng còn có mùi rượu. Đưa tay bỏ mắt ngủ ra, đập vào mắt là gương mặt không thể nào quen hơn.
Park Jimin!
Ôi trời đất quỷ thần ơi. Theo bản năng, Park Chaeyoung đưa mắt nhìn xuống dưới, xác định quần áo vẫn nguyên vẹn cô mới thở phào nhẹ nhõm. Không đúng! Cái này không quan trọng. Quan trọng là tại sao Park Jimin lại ở đây? Tại sao anh lại vào được nhà của cô? Còn leo lên giường của cô ngủ ngon lành như vậy.
Đúng là không nên uống thuốc an thần trước khi ngủ mà. Từ lần sau cho dù có phải thức tới sáng cô cũng nhất định không uống thuốc ngủ.
Thẳng tay tát vào gương mặt tuyệt đẹp kia, tiếp theo Park Chaeyoung lớn tiếng gọi kẻ đã đột nhập vào nhà mình lúc nửa đêm dậy.
"Park Jimin, mau dậy cho tôi. Dậy ngay cho tôi!"
Mới sáng sớm đã bị làm phiền, Park Jimin đương nhiên không vui miễn cưỡng mở mắt. Là Chaeng! Là Chaeng yêu dấu của anh. Anh không phải đang mơ chứ? Mơ cũng đừng mơ khiến anh ghen tị như vậy nha.
"Nhìn cái gì? Anh làm sao vào đây được? Hả? Làm sao anh vào nhà tôi được? Khoan đã... đây không phải lần đầu tiên đúng không? Lần trước anh cũng vào được còn gì."
"Đúng vậy, đây là lần thứ hai."
Cái bản mặt trả treo của Park Jimin chính là khiến cho Park Chaeyoung tức tới phát hỏa. Hất tay anh ra khỏi người mình, Park Chaeyoung xuống giường đứng trước mặt anh lớn giọng tính sổ.
"Sao? Anh muốn thế nào? Không phải tôi và anh đã nói rõ ràng rồi à? Anh còn mạnh miệng nói muốn cùng tôi đấu một trận. Bây giờ anh đột nhập vào nhà tôi là muốn cái gì? À... tiện tôi và anh có một món nợ phải tính nếu tôi kiện anh đột nhập trái phép thì không biết mấy đứa fan của anh còn vì anh mà phát cuồng không nhỉ?"
Bỏ qua mấy lời nói độc miệng của Park Chaeyoung, Park Jimin đưa tay kéo một cái khiến cô bị bất ngờ, cả người mất đà ngã vào trong vòng tay của anh.
"Bảo bối, em tại sao vẫn hung dữ như vậy? Chúng ta thì làm gì có món nợ nào? Nếu có cũng là em nợ anh không phải sao?"
Cái ** gì thế này? Park Jimin điên rồi à? Bảo bối? Xưng hô cái kiểu gì thế? Còn nữa, cô nợ anh cái gì? Người phải bị tính sổ là anh mới đúng.
Nuốt xuống một miếng nước, Park Chaeyoung đột nhiên trở nên lắp bắp.
"Cái... cái gì mà tôi nợ anh? Anh mới là người nợ tôi. Là ai tung tin đồn nhảm nói tôi và Yun-hyeong hẹn hò hả? Cậu muốn nhấn chìm cả tôi và Yun-hyeong cũng đâu có dễ vậy."
"Tung tin đồn? Hình như chúng ta lại có thêm hiểu lầm thì phải. Anh... chưa làm gì cả. Nếu thật sự có tung tin thì anh cũng sẽ tung tin của chúng ta chứ không phải em cùng Song Yun-hyeong. Em thử nghĩ xem, chúng ta có nhiều khoảnh khắc mờ ám như vậy, phơi ra ánh sáng dù có trăm, có nghìn cái miệng cũng không cãi nổi."
"Park Jimin!"
"Anh đây!"
Thật sự làm cho người ta tức chết! Tại sao trên đời lại có kẻ mặt dày như vậy được chứ? Cô còn tưởng rằng sau cái ngày trở mặt đó Park Jimin và cô sẽ hoàn toàn chấm dứt nhưng không. Park Jimin còn lâu mới bỏ cuộc và để cô yên dễ dàng như vậy. Mấy tháng qua sóng yên biển lặng hoá ra chỉ là sự êm đềm trước cơn bão...
"Buông ra! Mau buông tôi ra" Kìm chế lại sự phẫn nộ, Park Chaeyoung gằn từng chữ.
Không sợ Park Chaeyoung nổi giận, Park Jimin chỉ cần một động tác đã khiến cô ngoan ngoãn nằm gọn dưới thân mình.
"Chaeng, anh rất nhớ em."
Một câu nói chứa đầy thâm tình khiến cô gái nào nghe được cũng đều rung động, ấy vậy lọt vào tai Park Chaeyoung lại chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
"Anh uống rượu đúng không? Người nồng nặc mùi không biết hả? Vẫn chưa tỉnh rượu đúng chứ? Nói năng nhảm nhí không chịu nổi!"
"Là bia không phải rượu."
"Biết rồi! Không quan trọng, mau xuống ngay. Xuống ngay khỏi người tôi."
Cúi người hôn lên môi Park Chaeyoung, Park Jimin nghe theo lời Lisa Manoban, vứt đi hết liêm sỉ để theo đuổi Park Chaeyoung lại từ đầu. Lần này anh đã hạ quyết tâm, nếu không cùng Park Chaeyoung kết hôn anh cả đời này sẽ sống độc thân cô đơn tới già.
Park Chaeyoung thường rất thích đối phương dùng mũi cọ cọ vào mũi mình, Park Jimin chính là dùng cách đó để dụ dỗ Park Chaeyoung.
"Park Jimin... tên chết tiệt này!" Không ngừng kêu ai oán, Park Chaeyoung tay chân loạn xạ muốn thoát khỏi móng vuốt của anh.
Đừng ai hỏi cô tại sao đai đen tam đẳng lại không thể đánh gục được Park Jimin. Cái đai đen đó bị vô hiệu lực rồi. Thẳng ra, cô và Park Jimin đã không chính thức sống với nhau tận hơn 2 năm. Mọi hành động, mọi hướng tấn công của cô anh đều đoán ra và ngăn cản được. Vậy nên bây giờ Park Chaeyoung mới thảm hại như vậy. Tưởng rằng là hổ dữ nhưng hoá ra lại là mèo con.
"Nói yêu anh đi. Anh sẽ tha cho em."
"Bị thần kinh sao? Park Jimin, tôi mà thoát ra được tôi nhất định sẽ kiện anh. Kiện tên biến thái vô sỉ nhà anh tội quấy rối. Đúng vậy, quấy rồi tình dục với đột nhập bất hợp pháp."
"Oh~ vậy sao? Anh rất sẵn lòng."
Chuông cửa đột nhiên kêu lên, còn định lớn tiếng mắng chửi Park Jimin nhưng cái tiếng chuông kia đã khiến Park Chaeyoung một phe kinh hãi.
Bất động nhìn người đối diện, Park Chaeyoung im lặng không lên tiếng.
"Sao đột nhiên lại ngây ra rồi? Ngoài kia, có người đó. Muốn kiện anh, đây hẳn là cơ hội tốt. Có nhiều nhân chứng thì anh mới bị buộc tội được." Ghé vào tai Park Chaeyoung thì thầm, Park Jimin chính là đã vứt đi hết liêm sỉ của mình.
Tiếng chuông cửa vang lên lần nữa, Park Chaeyoung sợ hãi nhìn Park Jimin. Cô nên làm gì bây giờ? Ra mở cửa? Cô chưa bị điên. Để người ngoài biết được cô và Park Jimin ở cùng nhau không phiền phức gây họa thì cũng chết không toàn thây.
Lần nữa reo vang, nhưng không phải là tiếng chuông cửa mà là tiếng chuông điện thoại của Park Chaeyoung.
Park Jimin nhìn Park Chaeyoung rồi nở một nụ cười đầy gian xảo, động tác nhanh nhẹn anh buông cô ra, xuống giường với lấy chiếc điện thoại trên bàn ngủ nhấn chấp nhận cuộc gọi.
"Chaeyoung à, em có nhà không? Chị đang ở bên ngoài nhà em này." Giọng Ham Mi Joo vang lên rõ ràng qua loa điện thoại, Park Chaeyoung không những kinh hãi lo sợ mà còn tức tới không làm gì được.
Lao về phía Park Jimin dành lấy cái điện thoại, Park Chaeyoung hít một hơi sâu sau đó mới trả lời: "Chị Mi Joo, chị tới có việc gì à?"
"Ừ, mẹ em nhờ chị gửi đồ ăn bà làm cho em. Chị thấy bà dạo này có vẻ bận bịu. Chắc lại sắp đi du lịch. Nếu em không có nhà thì để chị mang vào cất cũng được."
"Không! Không! Không đâu! Em có ở nhà. Đợi em 5 phút. Em tắm xong sẽ... AAA"
Park Jimin chết tiệt dám cắn cô. Trừng mắt nhìn anh, Park Chaeyoung hận không thể một đao giết chết kẻ điên này.
"Em sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?" Ham Mi Joo ở đầu dây bên kia lo lắng.
"Không sao, trượt chân xém ngã."
"Được, vậy cứ từ từ."
Cúp máy, Park Chaeyoung liền lôi Park Jimin đi hết chỗ này tới chỗ khác.
"Ở đâu bây giờ? Trốn đâu bây giờ? Tự nhiên anh mò vào nhà tôi làm gì? Phiền phức rồi đó có thấy không hả?"
"Tại vì anh nhớ em." Không biết hối cải, Park Jimin tiếp tục trả treo.
"Mặt dày vô sỉ!"
Một cước đá anh vào trong tủ quần áo, Park Chaeyoung dứt khoát đóng lại. Trước khi rời đi cô còn không quên mấy lời đe dọa: "Park Jimin, tôi nói cho anh biết. Tốt nhất anh nên ngoan ngoãn ở trong đó cho tôi. Anh mà để quản lý của tôi phát hiện tôi sẽ không tha cho anh."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip