CHƯƠNG 12: HOÀNG THƯỢNG ĂN GIẤM CHUA
Kim Kiến Thành thấy Nhược Y đi về cung với mình mà cứ luyến tiếc chỗ vừa rời đi liền cười nói. - Ngươi luyến tiếc như vậy, hay để bổn cung nói hoàng thượng cho ngươi qua bên đó hậu hạ ngài ấy?
Nhược Y giật thót mình, nhìn y đang ngồi trên kiệu, Nhược Y gượng cười, chuyên tâm đi cùng y về cung, lắc lắc đầu.
- Không, nô tài...không có luyến tiếc gì cả.
Kim Kiến Thành giả vờ tròn xoe mắt, che miệng cười. Tiểu tử ngốc, còn dám qua mặt ta sao? Y chu chu cánh môi ra, tay cầm quạt, nói:
- Vậy à? Thật không luyến tiếc gì không? À mà năm sau Đường Liên cũng đủ tuổi xuất cung, ta định nói với hoàng thượng ban hôn cho tiểu tử đó...
- KHÔNG ĐƯỢC!
Kim Kiến Thành ngồi trên kiệu nhìn Nhược Y. - Ôi trời, cái tai của bổn cung.
Tiểu tử hốt hoảng cúi đầu nhỏ giọng:
- Nô tài biết tội, nương nương tha mạng.
- Haha, ngươi còn nói ngươi không luyến tiếc? - Kim Kiến Thành cười lớn làm đám thị vệ cũng cười, đám lính đang khiêng kiệu cũng cười châm chọc.
Nhược Y mặt đỏ au. - Nô tài...
- Bộ dạng của Đường Liên lúc nhìn ngươi thật giống ánh mắt hoàng thượng nhìn bổn cung, bổn cung còn có thể lầm sao?
Kim Kiến Thành chỉ nói một câu rồi vui vẻ nghĩ ngợi xem hôm nay sẽ làm gì. Đột nhiên từ khi y nhận ra bản thân mình đã chấp nhận hắn, trong lòng thấy thoải mái và lâng lâng làm sao. Có phải tâm tình tốt thì làm gì cũng đều thấy tốt không?
Y về cung, vội đi ngâm người trong bồn tắm với tinh dầu thơm, sau đó thì dùng bữa sáng, vừa ăn vừa cười mỉm, làm đám cung nữ và thái giám cũng thật lạ, nghe nói hôm qua hoàng hậu lưu lại ở chỗ hoàng thượng nhưng lại không lật thẻ thị tẩm, sai lại vui như vậy? Nam nhân thật khó hiểu.
Y ăn xong liền đem bình nước ra phía trước hậu viện tự tay tưới mấy chậu hoa cẩm tú của mình, trên môi nụ cười chưa bao giờ dứt.
Nhẩm tính xem, giờ này chắc Bách Bác cũng đã thiết triều xong. Y cười tủm tỉm đi vào trong, nhàn nhã uống trà.
Đột nhiên có tiếng ồn, y nhìn ra cửa, Đường Liên và vài cung nữ nữa bước vào, trên tay là đĩa bánh được phủ vải mỏng.
- Thỉnh an hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng sai nô tài sang đây dâng lên cho nương nương, người nói nương nương dạo này hơi xanh xao, bánh này cho nương nương tẩm bổ ạ.
Y nhìn đĩa bánh tứ quý, còn có một bình sữa bò lớn liền gật đầu, mặt cũng có chút đỏ. - Bổn cung... đợi ngài ấy sang ăn cùng.
Nhược Y cười hớn hở:
- Bánh này khó làm lắm đó nha~
Đường Liên nhe răng ra cười, chu chu cánh môi lên. - Đệ thấy ta có giỏi không?
- Huynh giỏi nhất.
Kim Kiến Thành xoa xoa thái dương, nhìn người ta chim chuột với nhau thật khó chịu. - Này, bổn cung không phải tượng gỗ. - Y phồng má bất mãn, phất tay. - Hai ngươi ra hậu viện tưới cây đi.
- DẠ~
- Ôi trời, tưới cây thôi mà, có cần vui như vậy không?
Y thấy hai đứa ngốc đã rời đi liền đem bàn cờ ra, sắp xếp ngay ngắn, định một chút hắn sang sẽ cùng hắn đánh một ván.
- Hoàng hậu...
Đột nhiên có vòng tay ấm áp ôm y từ phía sau, mùi hương bạc hà có chút quen thuộc, còn có giọng nói dịu dàng, Kim Kiến Thành mỉm cười xoay người lại.
- Hoàng thượng...làm ta giật cả mình, ngài như vậy...không hợp phép tắc. Lỡ có người khác nhìn thấy thì sao?
Y có chút én tránh, dù sao chuyện hai người có những hành động thân mật như vậy, thật ra y vẫn chưa quen lắm.
Hắn trợn mắt, ôm y chặt hơn, điệu bộ vô cùng hống hách:
- Sao, ta ôm thê tử của ta thì có gì sai? Bất kể ta làm gì đều hợp quy tắc. Ta chính là quy tắc.
Y không còn bài xích nữa, để hắn mặc nhiên ôm mình, đánh vào vai hắn một cái nhẹ nhàng. - Ngài thật ngang ngược.
Hắn cưng chiều chỉ chỉ vào cánh môi y, khoảng cách ngày càng gần. - Có biết câu này nếu được nói ra từ miệng bất kì ai ở hậu cung đều có thể rơi đầu không?
- Vậy ngài chém ta đi. - Y hất mặt lên, đúng là chẳng biết sợ ai.
- Thôi ta không nỡ.
Hắn nói xong liền luyến tiếc buông tay y ra, xem bàn cờ một chút.
Kim Kiến Thành đi tới cầm lấy một trái vải, đối diện hắn, ánh mắt long lanh ngó trước nhìn sau như tên trộm:
- Ngài há miệng ra.
Hắn cười, nhanh chóng tiếp nhận, còn lưu luyến liếm vào ngón tay y một cái rồi mới mở miệng ra cho y rút tay về.
Kim Kiến Thành bị hành động kia làm cho đôi má phiếm hồng, y xấu hổ quay đi:
- Ngài...ngài không đàng hoàng.
- Ta cứ thích không đàng hoàng như vậy đó.
Hắn cười rồi cùng y đi ra phía trước vườn hoa, hai người đi một vòng xem mấy chậu hoa cùng mấy cây ăn quả ở phía sau hậu viện.
Kim Kiến Thành an nhiên đi bên cạnh hắn, đã lâu lắm rồi, y mới cảm giác tự do như vậy. Trước giờ vốn đều là vậy mà, chỉ là y cố tình giam cầm mình ở trong nỗi cô đơn mà thôi.
- Thật buồn chán. - Kim Kiến Thành buộc miệng.
Hắn nhìn y, một chút áy náy dâng lên, hắn nắm lấy tay y, nói với giọng điệu nhỏ nhẹ. - Ta xin lỗi đã đem ngươi vào hoàng cung buồn tẻ này. Nghĩ lại ta thấy mình thật ích kỉ.
Kim Kiến Thành nhìn hắn, là một bậc đế vương mà lại hạ thấp mình xin lỗi y, cử chỉ lại vô cùng cưng chiều. Y nắm lấy tay hắn trấn an. - Ngài đừng như vậy, ta chỉ thuận miệng nói thôi.
- Hay ta dạy ngươi làm diều nhé.
Trong khi Kim Kiến Thành tròn xoe mắt thì hắn đã nắm tay y đi ngược lại tẩm cung cho bớt nắng, sau đó sai Khánh công công tìm cho hắn vài thứ.
Bày ra trên bàn đủ thứ "đồ nghề", Bách Bác thuần thục dạy y.
- Trước tiên, cắt tấm này thành hình thoi.
- Cây này chuốt cho thẳng.
- Dán cái này vào cái này.
- Thêm đuôi nữa.
- Dây này buộc ở giữa.
- À, thêm cây tiêu nhỏ, lên cao sẽ phát ra âm thanh.
Sau gần một canh giờ, con diều nhỏ cũng hoàn thành, vô cùng xinh xắn được Kim Kiến Thành cầm trên tay, y vui vẻ cười tít mắt, cứ ngắm nghía mãi không thôi. Đã lâu lắm rồi mới có thể thoải mái khi ở cạnh một người như thế, Kim Kiến Thành chợt thấy ấm áp, trong vô thức ôm chầm lấy hắn, Bách Bác mỉm cười nhìn thê tử của mình, bàn tay khẽ khàng quàng qua eo người ta mà ôm đáp lại.
Buổi chiều khi hoàng đế đã trở về cung để tắm và dùng cơm, y vẫn còn mãi mê thả diều ở trước sân. Nhược Y thì đang dọn dẹp phụng sàng cho y.
- Ơ, rơi rồi.
Kim Kiến Thành phồng má lên nhìn con diều đang bay lơ lửng đột nhiên đứt dây rồi rơi xuống, bị gió cuốn đi đâu mất, y thở hắt ra, chắc là gió mạnh quá và dây thì yếu quá.
Tiếc nuối, y đi ra bên hoài tìm kiếm, chẳng biết nó rơi ở chỗ nào, thôi cứ đi lòng vòng, biết đâu may mắn gặp thì sao, dù sao cũng là con diều hắn làm cho, y không nỡ bỏ.
Đi mãi đi mãi, chẳng để ý là mình đã đi tới đâu, chỉ biết tìm và tìm, đi và đi, đột nhiên có tiếng nói:
- Hoàng tẩu.
Y quay lại, một nam nhi vóc dáng cao ráo, khuôn mặt thanh tú trên người còn có ngọc bội của hoàng thất, năm phần hao hao giống Bách Bác. Y cười:
- Tứ đệ, đệ có thấy con diều của ta làm rơi ở đâu không? Ta đang thả thì nó đứt dây.
Tứ a ca nén cười, hoàng hậu cứ như trẻ con, còn thả diều sao? Thật có chút đáng yêu, hèn gì hoàng huynh lại cưng nựng y như trứng mỏng thế. Tứ a ca cung kính cúi đầu:
- Thần đệ không thấy, nhưng nếu theo hướng gió thì chắc sẽ bay tới ngự hoa viên phía tây hoặc Vân Doanh. Hoàng tẩu đến đó tìm thử đi.
Y phụng phịu. - Ò, đa tạ đệ. - Quay lưng đi được vài bước lại nhớ một vài chuyện, bèn quay lại nhìn tứ a ca. - À chuyện phát lương thực ở Bình Đô thế nào?
Tứ a ca nghe nhắc đến chuyện đó, tâm tình có chút vui vẻ, hớn hở nói. - Rất tốt nha, lương thực đều được phát hết, thần đệ còn tim ra chứng cứ tham ô của tri phủ, đang áp giải hắn về kinh thành.
Kim Kiến Thành giơ ngón cái ra tán thưởng. - Thật giỏi. Hoàng thượng thật có phúc khi có một tiểu đệ giỏi giang như vậy.
- Hoàng tẩu quá khen, thần đệ còn có việc, thần đệ xin cáo lui.
Kim Kiến Thành gật đầu rồi tiếp tục đi tìm con diều của mình, y nhìn lên trời, đoán hướng gió, nghe theo lời tứ a ca, đi đến ngự hoa viên phía tây, nhưng lại không có, đành đến Vân Doanh tìm thử.
Y lúi cúi, ngó trước ngó sau. Nơi này là nơi các tướng sĩ tập võ nghệ, y nhìn vào, toàn là tiếng đao kiếm, thật có chút sợ. Thôi mau chóng tìm đồ rồi về cung thôi.
Còn đang loay hoay thì đã nghe tiếng nói vọng từ phía sau gáy của mình:
- Ngươi lại tới đây để gặp gã?
Y quay lại, Bách Bác một thân long bào, đoàn thị vệ cùng cung nữ đi phía sau, có lẽ là đến khảo sát quân sĩ.
Kim Kiến Thành nuốt khan, sực nhớ đây là chỗ làm việc của Sát Lang, trong phút chốc y đột nhiên luống cuống:
- Ta...ta...
Khuôn mặt Bách Bác lạnh đi, tay nắm thành quyền, một cơn sóng dữ dâng lên trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip