CHƯƠNG 17: HOÀNG ĐẾ TRỞ VỀ

Sáng ngày hôm sau, Khánh công công thành công đưa ngân lượng vào hối lộ thận hình ti để Nhược Y gặp Kim Kiến Thành một chút.

Nhược Y cả đêm không ngủ, lo lắng cho y, không biết y có khỏe không, thái hậu có cho người hành hạ y không, nên buổi sáng liền đem rất nhiều thức ăn cho y.

Vừa gặp y, tiểu thị vệ liền quỳ xuống khóc lóc thương tâm. Hoàng hậu cành vàng lá ngọc, là châu báu của hoàng thượng, vậy mà hoàng thượng chỉ vừa vắng mặt, thái hậu chỉ vì một chút nghi ngờ, cộng thêm tư thù, đã cho người ra tay đánh y. Nhìn y tiều tụy, Nhược Y thật không chịu nổi.

- Nhược Y ngốc, đừng khóc, bổn cung không sao, chỉ là bị đánh vài cái, cũng là do ý thái hậu, bổn cung không phản kháng được.

- Hức... nương nương. - Tên ngốc đó vẫn ỉ ê khóc lóc như thế, nước mắt giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

Kim Kiến Thành đưa cánh tay ra bên song cửa, xoa xoa gò má, trấn an tiểu thị vệ của mình. - Hoàng thượng... nội trong hôm nay sẽ về, đừng sợ. Ngươi về đi, thái hậu bắt gặp ngươi ở đây sẽ không hay.

Nhược Y mặc dù không đành lòng cũng phải rời đi, miệng không ngừng gọi y.

--

Mặt trời lên cao, tiếng xe ngựa ồn ào cả lên, mọi người nhìn nhau áy náy, ai cũng biết việc hoàng hậu có nhân tình, mất đi thủ cung sa làm thái hậu tức giận đã giam giữ ở thận hình ti, hoàng đế đã trở về, ai nấy đều thở phào nhẹ nhỏm.

Bách Bác đi như chạy, xông thẳng vào cung thái hậu, nhìn thấy bà đang quỳ niệm kinh ở trước tượng phật bà, hắn gấp gáp hỏi:

- Hoàng ngạch nương, hoàng hậu đâu?

- Ai gia... - Thái hậu cũng không ngờ có người lại báo cho hoàng đế, cũng không ngờ hoàng đế lại tức tốc quay trở về nhanh như thế. Thái hậu hơi lo lắng, nhìn chằm chằm hắn, nhìn ánh mắt đầy sát khí của hắn.

- HOÀNG NHI HỎI NGƯỜI, HOÀNG HẬU ĐÂU? - Không nhận được câu trả lời, Bách Bác hét lên.

- Ở...thận hình ti...

- Người hồ đồ thật rồi.

Nói rồi tức tốc chạy đến thận hình ti, mặc cho quân lính phía sau cật lực chạy theo, sợ hắn sẽ tổn hại long thể.

Người trông coi thận hình ti cầm một đĩa thịt đặt vào chỗ Kim Kiến Thành, thái độ vô cùng kiêu ngạo:

- Người ăn đi. Ăn no rồi thì mau khai ra ai là kẻ gian phu đó?

- Gian phu? Là hoàng thượng đó. Ngươi đi mà bắt ngài ấy. - Kim Kiến Thành hất mạnh đĩa thức ăn, nhướng mày thách thức. Y cười nhạt, bổn cung là hoàng hậu do hoàng thượng năn nỉ lạy lục sắc phong, ngươi lại ở đây lớn giọng, đúng là vẫn chưa biết sống chết là sao mà, đợi hoàng thượng trở về, cái đầu đó muốn nằm trên cổ, e rằng cũng khó.

- Ngươi...ngươi phạm thượng! Người đâu! Dụng hình.

- AI? KẺ NÀO DÁM DỤNG HÌNH HOÀNG HẬU CỦA TRẨM? - Bách Bác mới bước và đã nghe có người đòi dụng hình với thê tử của mình, hỏa khí dâng lên, liền lập tức muốn lấy mạng của hắn.

- Hoàng thượng vạn an. - Tên lính canh cửa đó thấy hắn liền chết lặng, nuốt khanh rồi quỳ rạp xuống.

- Mở cửa! - Bách Bác nhìn Kim Kiến Thành cả người ốm yếu, trên người còn vài vết máu, trong lòng vô cùng sốt ruột, chân đạp mạnh một cái vào cái tên lính hỗn xược đang quỳ ở đó.

- Hoàng thượng... - Lính canh sợ hoàng thượng, cũng sợ thái hậu sẽ trách tội, nên e dè nhìn hắn.

Hắn tức giận đạp thêm một cái, hét chói tai:

- MAU!

Tên lính canh sợ hãi lấy chìa khóa mở cửa, sau đó quỳ mọp ở đó, chắc rằng lần này lành ít dữ nhiều.

Kim Kiến Thành nhìn thấy hắn, bao nhiêu uất ức liền trào ra ngoài hết, ôm chầm lấy hắn, nép vào ngực hắn để tìm được sự che chở.

- Hoàng thượng... hức...

- Hoàng hậu, ngươi không sao chứ? Máu? - Hắn quẹt vết máu trên khóe miệng y, đôi mắt mười phần oán khí. - Các ngươi...được, được...

Hắn lập tức bế y ra ngoài, hai hàng nước mắt của y như chảy ào ạt vào tim hắn. Hắn căm phẫn nhìn đám lính ngu ngốc đang quỳ, rồi nhìn thấy thái hậu đứng trước cửa nhìn hắn, hắn cười lạnh nhìn bà rồi xoay vào trong với đám người ở thận hình ti.

- Từ hôm qua đến nay, tất cả những ai đã từng động đến y ấy một lần, đem ra ngoài... chém hết cho trẫm!

- Hoàng thượng, xin ngài tha cho chúng nô tài, chúng nô tài chỉ làm theo lời của thái hậu thôi. - Đám lính kêu khóc thê lương, lạy lục van xin, kéo lấy giày của hắn mà xin tha mạng.

- Câm miệng hết cho trẫm! Nghe theo? Được! Vậy đi cầu xin thái hậu cứu các ngươi. Người đâu? Truyền thái y đến cung của hoàng hậu.

Thái hậu đứng đó bất động, Bách Bác cho chém hết đám người này chính là để cho bà biết bà đã sai, cũng như trút giận cho hoàng hậu.

Đưa y về cung, cả đoạn đường hắn không nói câu nào, về đến liền đóng chặt cửa, tự tay cởi y phục của y, lấy khăn thấm nước mà lau người cho y. Vừa lau vừa ân cần hỏi han:

- Có đau lắm không?

- Ngài tránh ra đi... - Y nằm đó mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, nhưng cơn giận vẫn không cách nào nguôi.

- Ngoan, ta thay y phục cho ngươi, thái y sẽ đến xem cho ngươi. - Bách Bác biết đây cũng chính là một phần lỗi của mình, nên càng ra sức chiều chuộng y.

- Không cần xem... dù gì cũng không thể chết được. - Kim Kiến Thành nói lẫy một câu, liền xoay mặt vào trong.

Bách Bác mỉm cười, nhìn người ta giận dỗi, vì y phục cũng chưa thay nên giờ y trần trụi quay vào, cặp mông trắng trẻo làm hắn trỗi lên chút tư tưởng không tốt liền đánh vào mông y một cái. - Đừng để ta vừa về lại phải thị tẩm ngươi ngay.

Kim Kiến Thành đỏ mặt lấy chăn đắp lại hòng che đậy.

Bách Bác cười, lấy y phục vừa thay vừa năn nỉ:

- Là lỗi của ta, ta không nói lại với kính sự phòng làm ngươi bị oan ức. Là ta không về sớm hơn, nín nào.

- Hức... ngài đi về đi...

Ít lâu sau thái y cũng có mặt để chẩn mạch cho y

- Thái y, ngươi mau xem hoàng hậu có làm sao không? - Hắn gấp gáp hỏi.

- Chỉ là vết thương ngoài da, không nghiệm trọng. Vi thần sẽ kê cho hoàng hậu thuốc an thần, giúp nương nương ngủ ngon hơn, còn đây là thuốc thoa ngoài da, sẽ không để lại sẹo.

Hắn cẩn thận thoa thuốc vào vết thương, không quen dỗ ngọt người ta một chút:

- Ráng chịu nha, ta thương.

- A! Đau đó! Ngài đi ra chỗ khác đi, ghét quá!

- Rồi rồi, ghét cũng được. Nín đi. Tại sao ngươi không nói rõ cho hoàng ngạch nương nghe? - Hắn đỡ y ngồi dậy, xoa xoa cánh tay y.

Kim Kiến Thành uất ức, đôi mắt lại đỏ lên, chứng tỏ thật sự đang uất ức bội phần, tủi thân bao ngày tích tụ, bây giờ trào ra:

- Người sẽ tin ta sao? Người trước giờ luôn ghét ta, vả lại...đêm đó hoàng thượng say đến như vậy, ai biết ngài có nhớ việc mình làm hay không?

- Ta say, cũng không có điên, làm sao lại không nhớ?

Hắn vội nắm tay y, lời nói ngọt ngào dỗ dành:

- Là ta làm mất thủ cung sa của ngươi. Ngươi là nam nhân của ta, sau này không ai ức hiếp ngươi được nữa, ngươi yên tâm, nín đi.

Còn chưa ngọt ngào được mấy giây, Kim Kiến Thành hất tay hắn ra, một cước đạp hắn xuống đất.

- Nắm cái gì mà nắm? Đi ra! Nhìn thật không thuận mắt.

- Ơ, đang ngọt ngào mà. Thật mất hứng. - Hắn gãi gãi đầu.

- Ngài muốn hứng không?

- ???

Hắn còn chưa hiểu câu đó có nghĩa là gì liền thấy tách trà bị ném ra ngoài vỡ tan tành, sau đó là gối, là lược chải tóc. Tất cả đều nhắm vào hắn mà ném như trút giận.

- Này! Ngài hứng đi! Hứng đi!!

'Choang'

Hắn hoảng hốt chạy ra khỏi cung của y. Phù! Thật là nguy hiểm. Y là người nguy hiểm nhất hành tinh này. Phù...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip