CHƯƠNG 20: THẢ DIỀU
Hoàng đế cho phép các phi tần lưu lại hoàng cung thêm 1 tháng để có thời gian sửa soạn và sắp xếp việc riêng.
Sự việc cứ thế cho đến nửa tháng sau, có một hôm đột nhiên quý phi đích thân mình đi tới cung của thái hậu, còn đem theo thức ăn đầy cả mâm, khoan thai tiến vào trong. Nhìn thấy lão bà đang tỉa cây liền cúi người thỉnh an:
- Thái hậu an, thần thiếp có hầm ít tổ yến cho người.
Thái hậu trước giờ yêu thích quý phi, thấy quý phi đến liền bỏ cây kéo qua một bên, tươi cười đến nỗi miệng cũng không ngậm lại được. - Con thật có lòng..haizz, nhưng hoàng đế đã quyết, ai gia cũng không có cách nào.
Vỹ Kỳ buồn thiu, cúi mặt xuống ảo não, nhìn khổ sở vô cùng, nhỏ nhẹ đáp:
- Thần thiếp hiểu, nhưng chỉ có thể tuân mệnh, không làm trái được, nến muốn dùng thời gian này phụng dưỡng thái hậu tốt một chút.
- Ngoan. - Bà, xoa xoa đầu quý phi rồi hớp một ngụm trà.
Hai người trò chuyện được một lúc, thấy trời cũng đã sắp tắt nắng, Vỹ Kỳ đứng dậy cười:
- Thái hậu nghỉ ngơi, thần thiếp đến chỗ hoàng thượng thỉnh an ngài ấy.
- Được, con đi đi. - Bà vui vẻ khoác tay bảo đi đi, còn bà thì vẫn nhâm nhi tách trà trên tay.
- Thần thiếp cáo lui.
Nhìn bóng dáng Vỹ Kỳ rời khỏi, thái hậu có chút tiếc nuối, tạch lưỡi một cái.
--
- Hoàng thượng... - Vỹ Kỳ đi vào trong, thấy hắn đang loay hoay ở thư phòng liền kêu nhỏ tiếng, tránh làm kinh động đến hắn.
- Hửm? Đến đây với trẫm. - Bách Bác giật mình nhìn lên thấy Vỹ Kỳ liền mỉm cười, ngoắc ngoắc tay.
- Ngài đang làm gì đó? - Vỹ Kỳ cúi đầu chào hắn rồi sà vào ngồi cạnh hắn không một khe hở, nũng nịu hỏi một câu.
Bách Bác nhướn mắt chỉ vào đồ vật được đặt trên bàn, nói cho Vỹ Kỳ nghe:
- Đây là đồng hồ kiểu mới, đúng 12h sẽ có một con chim nhảy ra. Trẫm đang tra dầu vào máy.
Vỹ Kỳ có vẻ rất thích thú, đôi mắt mở tô nhìn cái đồng hồ đẹp đẽ khẽ tán dương:
- Thích vậy. À...thần thiếp có hầm tổ yến...
Bách Bác đem cái đồng hồ đặt qua một bên cầm chén tổ yến thổi 1 muỗng, ăn vào gật đầu:
- Ngon lắm.
Hắn mỉm cười nhìn Vỹ Kỳ đang sờ mấy cái kim trên đồng hồ có khẽ vươn tay xoa lấy mái tóc đen kia:
- Nghịch ngợm thật.
Hắn biết trước giờ mình lạnh nhạt với Vỹ Kỳ, bây giờ chỉ còn có vài ngày nữa là nàng ta xuất cung nên hắn muốn dành khoảng thời gian này để bù đắp lại một chút tình cảm nhỏ nhoi, cũng là để an ủi nàng ta.
Vỹ Kỳ nghịch đồng hồ chán chê thì chống cằm ngước lên nhìn hắn, cánh môi chu chu lên trông đáng yêu vô cùng:
- Hoàng thượng, thần thiếp thật buồn chán, định sẽ mời hoàng hậu chơi thả diều, hoàng thượng có thể đến không?
- Ở ngự hoa viên phía tây sao?
- Dạ, chỗ đó mát mẻ.
Bách Bác suy nghĩ một chút thì gật gù:
- Được, trẫm sau khi sửa xong cái đồng hồ này sẽ ra xem hai người thả diều.
- Vậy thần thiếp đến chỗ hoàng hậu trước, thần thiếp cũng có hầm cho hoàng hậu một chén tổ yến. - Nghe hắn chấp thuận liền vội vã muốn rời đi.
- Được.
--
Bước vào cung của hoàng hậu, Vỹ Kỳ nhìn thấy y đang cho con vẹt ăn liền cúi người hành lễ:
- Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương.
Kim Kiến Thành nghe tiếng liền bỏ muỗng thức ăn xuống rồi quay lại, đôi mắt có chút ngạc nhiên:
- Sao quý phi hôm nay lại có lòng đến thăm bổn cung vậy?
Vỹ Kỳ cũng chỉ cười và ngồi xuống bên cạnh y:
- Chỉ còn mấy ngày nữa là thần thiếp xuất cung, muốn dùng thời gian còn lại đến thăm hoàng hậu nương nương.
- Vậy thì đa tạ quý phi, ăn bánh sữa bò đi. - Kim Kiến Thành đẩy đĩa bánh sang cho nàng ta, trong lòng cũng vui mừng vì nghĩ nàng ta đã nghĩ thông suốt rồi.
Vỹ Kỳ lật đật đem chén yến ra đặt lên bàn:
- Đây là tổ yến, thần thiếp hầm cho thái hậu, hoàng thượng và hoàng hậu, mời nương nương...
- À..ừm. Đa tạ muội. - Trước giờ cũng chưa thấy nàng ta tốt như vậy, nhưng mà y cũng chỉ ậm ừ rồi ăn.
- Muội hầm với nấm sao? Ăn vào mùi vị rất lạ, rất ngon...
Kim Kiến Thành ăn vài miếng còn tấm tắc khen ngon, rất hợp với khẩu vị của y.
- À dạ, hoàng hậu thích là được. À mà, thần thiếp thực sự thấy buồn chán, hoàng hậu có thể ra ngự hoa viên thả diều với thần thiếp không?
Kim Kiến Thành có chút ngẫm nghĩ cảm thấy buổi chiều mình cũng không có làm cái gì nên cuối cùng đành gật đầu đồng ý với nàng ta.
- Được... Nhược Y, chuẩn bị diều.
Quý phi nghe xong khoác tay nhìn Nhược Y.
- Không cần đâu, thần thiếp đã chuẩn bị rồi.
Sau khi Vỹ Kỳ rời đi, Nhược Y ngó trước ngó sau nhìn y, nói bằng giọng điệu nghi ngờ:
- Nương nương, quý phi hôm nay thật lạ.
Kim Kiến Thành đúng là cảm thấy cũng có chút lạ, nhưng sau đó lại cốc đầu Nhược Y:
- Đa nghi, vài ngày nữa nàng ấy xuất cung rồi, còn có thể làm gì chứ? Nàng ấy trước giờ tuy có chút đanh đá, nhỏ mọn, nhưng cũng chưa từng làm gì ác ý với ta.
- Cũng đúng.
Bọn họ ở ngự hoa viên bắt đầu thả diều, chỉ có bốn người, hoàng hậu và quý phi cùng với hai người hầu thân cận.
Con diều theo gió cuốn lên cao, yên tĩnh ở đó.
- Hoàng hậu, hôm nay trời thật mát mẻ... - Vỹ Kỳ nói một câu.
- Đúng rồi.
- Hồi trước còn ở phủ, hoàng hậu có từng chơi thả diều chưa? Hoàng hậu thật giỏi. - Nàng ta lại tiếp tục quan sát y, sau đó nói bâng quơ vào câu.
- Có, hồi trước bổn cung còn ở phủ, buổi chiều ở phủ bổn cung cùng các nha hoàn thả diều, đánh đu, bổn cung còn được đi ra suối chơi. - Kim Kiến Thành nhớ lại hồi trước, ở bên ngoài thật tự do tự tại, tuy không đầy đủ như trong cung nhưng ít nhất người ta vẫn đối xử với nhau thật lòng, không xu nịnh, không ganh tị nhau.
- Thần thiếp cũng vậy, vào cung đúng là thật buồn chán. Bây giờ giờ được ra ngoài rồi, có lẽ sẽ vui vẻ hơn.
Nghe nàng ta nói vậy, Kim Kiến Thành thở phào nhẹ nhõm, có chút hài lòng.
- Vậy thì tốt. Mấy năm nay, quý phi có ghét bổn cung không?
Nghĩ một chút, Vỹ Kỳ nhìn Kim Kiến Thành:
- Có, đã từng. Vì thần thiếp yêu hoàng thượng, nhưng hoàng thượng chỉ một lòng với nương nương, nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm xúc là thứ không thể cưỡng cầu được. Không cầm được thì buông thôi.
Nhìn thấy thái dương của Kim Kiến Thành chảy ra khá nhiều mồ hôi, Vỹ Kỳ mới nhìn hai tên nô tài:
- Nhược Y, tiểu Quyên, bổn cung cảm thấy khát quá, hai ngươi về cung đem ít nước trái cây và bánh ra đây đi.
Còn lại hai người, không khí thật yên tỉnh, Vỹ Kỳ trong sắc mặt y có vẻ không tốt lắm, đôi mắt có chút nhíu lại rồi mỉm cười.
"pặc"
- Ơ, sao lại rơi rồi? - Kim Kiến Thành thở ra nặng nề, sao đang yên đang lành lại rơi? Thật kì lạ.
Y cảm thấy đầu óc có chút không tỉnh táo rồi nhưng nghĩ chắc do mình bị say nắng, nhìn quý phi cười cười:
- Để bổn cung đi nhặt.
- Dạ.
Y rời đi không lâu. Bách bác cùng đám thị vệ đến.
- Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.
- Hoàng hậu đâu? - Hắn ngó nghiêng, không thấy y liền hỏi ngay.
- Hoàng hậu đã đi nhạt diều rồi, cũng đã lâu rồi, sao không thấy trở lại. Để thần thiếp đi tìm.
- Trẫm đi với nàng.
- Dạ.
Còn đi chưa được mấy bước đã thấy một tên thị vệ hớt hải chạy tới, mặt mũi rõ là đang hoảng sợ. - Hoàng thượng! Hoàng thượng!
- Có chuyện gì? Nói! - Hắn nhíu mày khó chịu hỏi.
- Hoàng hậu...hoàng hậu...
- Hoàng hậu làm sao? - Nghe tới y, hắn liền hấp tấp hỏi dồn.
- Ở bên đó...ngài...mau đi xem... mau đi hoàng thượng. - tên thị vệ chỉ về phía một con đường nhỏ.
Nhược Y vừa chạy đến, nhìn quý phi, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn không khí này chắn chắn có chuyện gì đó.
Tiểu Quyên cùng nhìn quý phi nhưng với một thái độ rất khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip