CHƯƠNG 5: MỘT NGÀN LẦN CHỮ PHÉP TẮC

Kim Kiến Thành sau khi từ chỗ thái hậu trở về, liền ngồi thong thả uống trà, chờ đợi.

Một lúc sau, Vỹ Kỳ đi vào cùng bốn người thuộc "tứ phi", bao gồm Lan phi, Đan phi, Ngọc phi, Linh phi, sai đó là các vị tần.

Bọn họ cùng nhau bước vào, xếp thành hai hàng, phân theo vai vế mà đứng. Sau đó cùng nhau đồng thanh hành lễ:

- Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương.

Kim Kiến Thành cười hiền. Bốn vị thuộc tứ phi kia vào cung hồi 15 tuổi, cũng là nhờ khuôn mặt đẹp nên muốn có cuộc sống đỡ vất vả hơn các nữ nhân khác, đành dấn thân vào đây mặc dù biết rõ không được hoàng đế nhìn đến. Bốn người họ thường xuyên gặp gỡ nhau trò chuyện, ăn bánh uống trà, ngâm thơ viết chữ, bàn tán đủ chuyện trên đời. Chung quy rất vô hại.

Dung tần và An tần có bản tính háo ăn, vạ miệng, nhưng cũng rất tốt tính.

Chỉ duy nhất có vị quý phi kia là tâm tư quá khó lường, Kim Kiến Thành thật sự phải đề phòng con người này.

Năm đó Bách Bác đăng cơ, một lòng chỉ muốn lập y làm hoàng hậu, muốn bãi bỏ tam cung lục viện, không nạp thêm thê thiếp, nhưng đây đã là quy định của lão tổ tông, hắn cũng không làm trái được. Nói trắng ra là lập ra cho có hình thức chứ thật sự không hề lui tới tẩm cung của bọn họ, thẻ bài cũng chưa một lần được hoàng đế lật tới.

Kim Kiến Thành nâng tay lên ra hiệu:

- Miễn lễ, các muội bình thân.

- Tạ hoàng hậu nương nương. - Bọn họ ai nấy đều mỉm cười ngồi xuống, uống một ít trà bích loa xuân do Kim Kiến Thành sai Nhược Y chuẩn bị sẵn. Bên cạnh còn có ít điểm tâm.

Ai nấy đều thầm khen Hoàng hậu có mỹ vị tuyệt vời, món trà ngon như vậy làm ai cũng say mê.

- Hoàng hậu nương nương, thần thiếp nghe nói đã đến mùa trái vải, không biết ngoài sau hậu viện.... - Dung tần miệng nhai nhồm nhoàm nói. Tuy là phi tần phải có nề nếp, nhưng nề nếp thì ai xem? Hoàng đế chả thèm đoái hoài tới, thôi thì cứ sống thật với bản chất của mình.

Kim Kiến thành bật cười. - Dung tần thật đúng là... trẻ con quá mức, muội chỉ nghĩ tới ăn thôi sao? - Y chợt nhớ phía sau hậu viện của mình có năm cây vải đang nặng trĩu quả. - Haha, được. Ngày mai bổn cung sai Nhược Y đem trái vải cho các muội cùng thưởng thức.

- Đa tạ nương nương! - Dung tần mừng hớn hở.

Linh phi phong thái uy nghiêm, ngồi ngay ngăn, giọng nói cũng âm trầm chững chạc, không nói cũng không biết nàng ta chỉ vừa mười lăm. - Nương nương, thời tiết dạo này trở lạnh, mong nương nương giữ gìn phụng thể.

- Bổn cung đa tạ ý tốt của muội, mỗi ngày tiểu tử ngốc này đều đem than đến tẩm cung rất đầy đủ, không phải lo.

An tần phồng má lên chống cằm phát biểu một câu:

- Nương nương, hoàng thượng đi rồi, hình như thần thiếp thấy người rất vui.

"Xuỵt" - mấy người khác ra hiệu cho nàng ta im lặng, còn không biết luật lệ sao? Chính là ở chỗ hoàng hậu thì đừng nhắc đến hoàng thượng.

Kim Kiến Thành ngó nàng ta, lắc đầu hóm hỉnh. - Muội thật là, mặc dù có đúng là như vậy, muội không sợ bị chém đầu sao?

- Thần thiếp không sợ, dù sao thần thiếp biết nương nương cũng không mách lại với hoàng thượng đâu. Hê hê....

- Sao muội biết bổn cung không mách?

An tần chu chu cánh môi lên nói ra suy nghĩ của mình. - Hoàng hậu và hoàng thượng gặp nhau chưa đến vài chục khắc đã cãi nhau inh ỏi, người còn có thể mách sao?

- Haha, muội thật là...

Chuyện hoàng hậu không ưa hoàng thượng, cả hoàng cung này đều biết ư? Mà cũng phải, họ ở bên cạnh nhau được một chút liền như chó với mèo.

Đan phi nhỏ giọng một chút. - Nhưng... nương nương cứ như vậy, thần thiếp e rằng...

- Bổn cung không quan tâm.

Ngọc phi tiếc nuối cắn miếng bánh, giọng nói vô cùng ảo não. - Nương nương thật là phụ lòng hoàng thượng, bọn thần thiếp tiến cung đã ba năm, còn chưa được hoàng thượng nhìn đến dù chỉ một lần.

Tất cả rơi vào trầm mặc. Kim Kiến Thành mặc kệ các nàng ấy ganh tị hay như thế nào, cảm xúc y thế nào thì y sẽ sống như vậy, không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.

- Nương nương...- Vỹ Kỳ lên tiếng.

- Thôi đủ rồi, bổn cung mệt rồi, các muội lui đi.

- ...?? - Vỹ Kỳ ấm ức, vì cớ gì mà ai cũng được lên tiếng, đến lượt mình thì hoàng hậu lại bảo lui? Thật mất mặt mà.

Nhưng theo lời Nhược Y nhắn nhủ, Vỹ Kỳ ở lại tâm cung của y, nhìn Kim Kiến Thành ngồi đối diện mình, ở giữa hai người là bàn cờ tướng được chạm khắc tinh xảo

- Hoàng hậu nương nương hôm nay sao lại có nhã hứng đánh cờ vậy? - Vỹ Kỳ cầm một quân cờ nhích lên một ô.

Kim Kiến Thành cũng ngẫm nghĩ, động thái vô cùng khoan thai, nhấp một miếng trà rồi nhích lên một ô:

- Vậy muội nói xem, trong hoàng cung này bổn cung còn có thể làm gì nữa? Đem đàn ra gảy vào đêm khuya để náo loạn hậu cung sao?

Vỹ Kỳ giật thót mình, nhìn ánh mắt khiêu khích của nàng, biết rõ y đang trách móc mình. Vỹ Kỳ ậm ừ suy nghĩ nước cờ, miệng nói vài câu đánh lạc hướng:

- Nương nương cũng có thể trồng hoa mà, thần thiếp thấy nương nương rất thích hoa cẩm tú cầu. Hay nương nương có thể đi lấy tinh hoa để bào chế dầu thơm, đâu cần phải gọi thần thiếp đến đánh cờ nhàm chán như vậy?

Kim Kiến Thành lấy tay che miệng cười, giọng nói có chút thâm tình nhìn Vỹ Kỳ, nhưng ánh mắt mười phần ghét bỏ. - Xem ra muội hiểu rất rõ sở thích của bổn cung.

- Chúng ta cùng ở chốn hậu cung, muội xem nương nương như huynh muội, đương nhiên phải biết một chút.

- Nhưng muội lại không biết bổn cung rất ghét ai làm náo loạn giấc ngủ của bổn cung à? - Kim Kiến Thành nói xong ăn một quân cờ của Vỹ Kỳ làm nàng ta ấp úng.

- Thần thiếp...

Kim Kiến Thành giả vờ thở dài, đem bàn cờ dẹp đi trước sự bất ngờ của Vỹ Kỳ, y đỏng đảnh đứng dậy chu chu cánh môi ra nói:

- Muội nói đánh cờ nhàm chán? Được, bổn cung lệnh cho muội về đóng của Vĩ Hòa cung của muội, chép chữ phép tắc một ngàn lần. Không qua 5 ngày cũng không được rời khỏi cung.

- Nhưng...

- Lui.

- Thần thiếp...tuân mệnh. - Vỹ Kỳ ấm ức nhưng vẫn phải nghe theo, nước mắt cũng sắp chảy ra vì tức giận.

Vỹ Kỳ cùng tì nữ thân cận đi ra khỏi tẩm cung hoàng hậu, mặt mũi cũng cháy như than hồng vì tức giận, Vỹ Kỹ bóp chặt tay thành nấm đấm, nghiến răng:

- Hoàng thượng về, bổn cung sẽ tâu với ngài ấy.

Nha đầu đi bên cạnh buột miệng:

- Nương nương nghĩ hoàng thượng sẽ theo phe ai?

- Ngươi...

Vỹ Kỳ tức phát điên nhưng đàn ngậm miệng đi nhanh về chỗ của mình, vì nha đầu kia nói quá đúng rồi.

Nô tì kia khẽ bĩu môi. Nương nương thật sự tin hoàng thượng sẽ theo phe mình hay sao mà đòi mách? Nương nương đúng là sống bằng niềm tin mà.

--

Buổi chiều, trong lúc Kim Kiến Thành ngồi viết chữ ở thư phòng, Khánh công công cùng đoàn cung nữ bước vào, đem nào là than, là đèn, là đồ ăn thức uống.

- Thỉnh an hoàng hậu nương nương.

Kim Kiến Thành dừng tay, đứng dậy nhìn Khánh công công. Nhìn lễ vật, khó hiểu thắc mắc:

- Cái này. Chỗ bổn cung vẫn còn.

Khánh công công cười mỉm chi, lệnh cho cung nữ đặt đồ lên bàn, lễ phép thưa chuyện cùng y. - Nhưng đây là trước khi xuất cung, hoàng thượng dặn chúng thần đem đến cho nương nương, vì hoàng thượng nói dạo này thời tiết thay đổi thất thường, than nên để dành nhiều một chút. Đây là đèn lưu li mới, hoàng thượng nói đổi cho nương nương, ngài ấy sợ nương nương buổi tối viết chữ sẽ đau mắt. Còn đây là trà bích loa xuân, còn có thuốc bổ...

Kim Kiến Thành có chút cảm động vì người kia trước khi đi còn dặn dò người chăm sóc mình. Còn tưởng vẫn còn giận chuyện thị tẩm chứ. Thì ra Bách Bác chưa hề bỏ mặt mình. Kim Kiến Thành cười nhẹ, giọng nói có chút nhỏ nhẹ:

- Ừ, bao giờ ngài ấy về, nói bổn cung...bổn cung tạ ơn ngài ấy.

Bọn người kia rời đi, Nhược Y đi tới gần Kim Kiến Thành, chạm vào cánh tay người:

- Nương nương, hoàng thượng thật sự rất lo lắng cho nương nương, hôm đó...cái hôm mà bị nô tài dụ, ngài ấy trở về mà mặt mũi buồn thiu. Thật đáng thương... y như cái bánh bao nhúng nước.

Kim Kiến Thành lắc đầu. Tiểu tử ngốc vô phép vô tắc.

--

Ở Vĩ Hòa cung.

- Khỉ thật, một ngàn lần? Giết người không dao à? bổn cung đâu phải tiểu hài tử cần tập viết chữ? Bổn cung nhất định tâu chuyện này với hoàng thượng.

- Nương nương, người thật có niềm tin. Cố lên, chỉ còn chín trăm tám mươi hai chữ nữa thôi, viết xong rồi đi tâu với hoàng thượng nhé nương nương? - Tiểu cung nữ bên cạnh dỗ ngọt nàng ta.

Vỹ Kỳ nằm ườn xuống bàn, thở dài hét lớn bằng giọng điệu không cam tâm:

- Huhuhu, hoàng thượng chắc chắn sẽ theo phe hoàng hậu...

- Nô tì cũng nghĩ như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip