Chương 33. Dự Triển Lãm

Đang mơ hồ nhìn theo chiếc xe đã đi xa từ lâu, đột nhiên cậu bị giọng nói của Tiểu Linh làm cho giật mình.

"Này, cậu đang nhìn cái gì vậy?"

"À, không có gì đâu."

Tiểu Linh bắt đầu truy hỏi cậu về cô gái vừa rồi cùng anh tới đây mua lễ phục.

"Cô ta rốt cuộc thì có quan hệ gì với chồng của cậu vậy? Mình thấy hai người họ không đơn giản chỉ là đồng nghiệp."

Cậu ấp úng không biết nên trả lời thế nào trước mặt Tiểu Linh, cậu đã giấu cô ấy cuộc hôn nhân đầy trái ngang này và giờ không biết có nên tiếp tục nói dối nữa không.
Cậu vân vê vạt áo, càng nghĩ càng không biết phải nói ra thế nào.

"Tiêu Chiến, tốt nhất là cậu đừng có giấu mình đấy nhé!"

Dương Tiểu Linh là người bạn thân duy nhất của cậu, cậu cũng không muốn giấu hết lần này đến lần khác nữa.
Cậu quyết định nói ra sự thật.

"Nhan Điềm là bạn gái cũ của Nhất Bác, hai người họ đã từng yêu nhau và đã chia tay hai năm trước."

"Cái gì? Nếu mà đã chia tay thì không phải cũng kết thúc rồi sao? Thôi nào, bây giờ cậu mới là vợ của Vương Nhất Bác."

"Nhưng Tiểu Linh à…"

"Sao thế?"

Tiểu Linh bắt đầu lo lắng trước từng lời nói tiếp theo của cậu.
Tiêu Chiến cúi gằm mặt xuống, hai tay nắm chặt lấy cốc nước ở trên bàn, nhìn nó không rời cậu nhẹ nhàng nói tiếp:

"Anh ấy…vẫn còn yêu Nhan Điềm."

"Thật…thật sao? Làm sao có thể? Anh ta có cậu rồi tại sao lại…"

"Nhất Bác không hề yêu mình. Tụi mình lấy nhau cũng là vì di nguyện của ba mẹ anh ấy và do ông nội anh ấy ép, anh ấy hận mình đến thấu xương, làm gì có chuyện anh ấy yêu mình."

Dương Tiểu Linh như chết đứng khi biết được sự thật bấy lâu nay cậu giấu giếm. Bản thân cứ tưởng người bạn của mình đã tìm được bến đỗ hạnh phúc khi được gả vào Vương Gia - một gia tộc giàu có.
Tuy nhiên khi biết sự thật, Tiểu Linh thật không ngờ Vương Nhất Bác lại không yêu cậu thậm chí còn hận cậu, sống với một người không yêu mình thà ly hôn còn bớt khổ hơn.

"Tại sao anh ta lại hận cậu? Đừng nói là…chuyện hai năm trước đấy nhé?"

Cậu lặng lẽ gật đầu, rồi "ừ" nhẹ một tiếng.

"Không phải vụ tai nạn đó đã giải quyết rồi sao? Không phải ba cậu cũng vào tù chịu tội rồi sao? Cậu có làm gì sai đâu, cậu thậm chí còn không hề liên quan đến vụ tai nạn. Tại sao Vương Nhất Bác lại hận cậu chứ?"

"Tiểu Linh, cậu quên mất việc…mình là con trai của kẻ đã hại chết ba mẹ anh ấy sao?"

"Chuyện…chuyện này…"Dương Tiểu Linh cũng không thể phủ nhận điều ấy.

"Anh ấy nói mình phải chịu sự trừng phạt của anh ấy suốt đời. Mình không xứng đáng có
được hạnh phúc, anh ấy đã bảo như thế đấy."

Bộp!

Dương Tiểu Linh tức giận, đập mạnh tay xuống mặt bàn.

"Không thể để chuyện vô lý đó xảy ra được. Tiêu Chiến, cậu ly hôn cho mình. Mình không thể để cậu bị tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần khi sống với một ông chồng không yêu cậu."

Ly hôn sao? Trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này. Cả hai người đều không nghĩ đến chuyện đó, họ chỉ không biết cuộc hôn nhân không hạnh phúc này thì kéo dài được bao lâu mà thôi.
Ly hôn sẽ kết thúc tất cả sao? Ly hôn có thể xóa được tất cả sự đau khổ cậu phải chịu hay có thể khiến anh nguôi hận sao? Nếu dễ dàng như vậy thì ngay từ đầu đã chẳng có cái đám cưới nào giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cả.
Ngay từ lúc cậu mặc bộ đồ cưới ấy tiến vào lễ đường là cậu đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với bão dông sắp tới, có khi cả quyền muốn ly hôn cậu cũng không có nữa.

"Tiểu Linh, mình…còn chưa trả hết nợ cho Vương Gia, mình không thể ly hôn được."

"Nếu cậu không dám nói điều đó thì để mình. Mình sẽ gặp Vương Nhất Bác đề nghị anh ta ly hôn với cậu."

Dương Tiểu Linh định đứng lên nhưng ngay lập tức bị cậu ngăn lại.

"Đừng mà. Mình không thể ly hôn với anh ấy, mình xin cậu đấy, đừng xen vào chuyện này có được không?"

"Cậu như vậy là sao? Chẳng lẽ cậu vẫn còn lưu luyến anh ta?"

Lưu luyến anh? Chính xác hơn là cậu còn lưu luyến cuộc hôn nhân này, lưu luyến người nhà họ Vương.
Cậu chưa muốn mọi chuyện kết thúc ở đây. Bản thân luôn có giới hạn chịu đựng, khi nào không thể chịu được nữa cậu sẽ tự khắc rời đi, rời xa người làm tổn thương mình.
Xin hãy để cậu cảm nhận được hết tình cảm mà người nhà họ Vương dành cho cô trước khi kết thúc mọi chuyện.

Vài ngày trôi qua cuối cùng cũng đến ngày Triển lãm Thời trang Eva đón khách.
May mắn cho cậu là hôm nay anh không về nên cậu có thể đến Triển lãm đó cùng với Phó Thuần.
Ngồi trước bàn trang điểm với bộ lễ phục đã chuẩn bị sắn, cậu thẫn thờ ngắm mình trong gương, trong đầu luôn có một suy nghĩ:

"Liệu đến đó cậu có chạm mặt anh và Nhan Điềm không? Sẽ ra sao nếu anh phát hiện mình đi cùng Phó Thuần?"

Đột nhiên cậu lại không muốn đi nữa. Lời cảnh cáo hôm trước của anh đã khiến cậu đủ để lo lắng rồi. Cậu định gọi cho Phó Thuần để từ chối lời mời này thì bỗng dưng Phó Thuần lại gọi cho cậu.

"Alo. Tôi nghe đây."

"Em chuẩn bị xong chưa?"

"Phó Tổng, tôi…tôi nghĩ là…tôi sẽ không tới đó cùng anh được."

"Sao thế? Bây giờ anh đang đợi trước cổng Jie, nếu em không đến anh sẽ rất buồn và cũng không biết nói thế nào với Philips nữa."

Cậu thực sự rất muốn đến đó. Nhưng nếu chỉ vì sợ anh mà mất chữ tín với Phó Thuần, khiến anh ấy khó xử với Philips thì thật có lỗi.
Nghĩ rồi cậu đổi ý, cậu vẫn nên đối mặt với điều mình lo sợ để tập làm quen. Chỉ cần đến đó tìm cách tránh mặt anh là không cần phải lo lắng.

"Vậy…anh chờ một chút, tôi sẽ ra ngay."

Phó Thuần ra ngoài xe, đứng tựa vào đầu xe, một tay cho vào túi quần còn một tay thì dơ lên để nhìn đồng hồ.
Đúng lúc đó cậu bước ra, chính sự lịch lãm của người đàn ông kia đã khiến cậu xiêu lòng.

"Nào, lên xe đi."

Phó Thuần mở cửa xe cho cậu. Cậu đứng nhìn cánh cửa xe một lúc cứ chần chừ không muốn vào.

"Tiêu Chiến, em lại làm sao vậy? Không khỏe ở đâu à?"

"Không đâu. Tôi chỉ đang nghĩ một vài điều thôi."

Nói rồi cậu ngồi vào trong.

Phó Thuần đóng cửa xe lại, nhanh chóng sang ghế bên cạnh ngồi.
Xe bắt đầu lăn bánh đến buổi Triển lãm, trên đường đi cậu bỗng dưng cảm thấy lo lắng, hai tay nắm chặt  không dám ngẩng mặt lên.
Cậu sợ…lại chạm mặt anh.
Bỗng dưng Phó Thuần nắm lấy tay của cậu, giống như một lời an ủi, anh ta nói:

"Yên tâm đi. Anh sẽ không để em phải lo lắng về Vương Nhất Bác đâu. Anh sẽ bảo vệ em."

Phó Thuần hiểu được tâm ý của cậu sao? Cho dù có là như vậy thì đến lúc trở về Jie đâu ai chắc chắn anh sẽ không làm gì cậu.
Đột nhiên cậu né tránh bàn tay an ủi của Phó Thuần, như phản xạ tự nhiên cậu liền cảm ơn:

"Cảm ơn anh."

Triển lãm Thời trang Eva,

Tối nay thực sự là một đêm bùng nổ của tất cả các mẫu thiết kế đến từ các tập đoàn nổi tiếng và các nhà thiết kế tiềm năng.
Phó Thuần nói với cậu những thiết kế của cậu cũng được trưng bày ở đây, điều đó làm cậu vô cùng tò mò.

Hai người cùng nhau bước vào trong, cậu đúng là gặp hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Bên trong có vô số các vị khách nổi tiếng, có cả ca sĩ, ảnh hậu, model,…rất nhiều người nổi tiếng ở showbiz không những thế còn có cả các nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, các doanh nhân thời trang nổi tiếng.

"Tôi không ngờ nơi này lại có sức hút đến vậy."

"Phải. Đừng cảm thán về những nhân vật nổi tiếng ấy nữa, anh và em cùng đi xem các mẫu thiết kế kia nhé."

Khoảng nửa tiếng sau, khi cậu đã xem được một nửa các mẫu thiết kế ở tầng một của Triển lãm thì đột nhiên tiếng ồn ào, náo nhiệt ngoài cửa chính khiến cậu tò mò.

"Nhìn kìa, CEO tập đoàn BX anh Vương Nhất Bác tới rồi."

🦁💚❤️🐰

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip