Chương 80. Chuyến Tham Quan Paris

Sau khi giúp cậu tắm rửa sạch sẽ thì cả hai cùng ra ngoài. Vương Nhất Bác giúp cậu sấy tóc, thao tác ân cần như một người chồng đảm đang thực thụ.

Tiêu Chiến vừa lướt điện thoại vừa ăn đồ ăn sáng mà anh đã chuẩn bị sẵn. Cậu đang xem qua những phong cảnh đẹp ở Paris, tìm hiểu về chúng để biết trước.

"Em xem cái đó làm gì? Chút nữa anh đưa em đi là sẽ biết hết thôi."

"Nhưng em vẫn muốn tìm hiểu một chút về nơi này."

"Haizzz…tùy em."

Vương Nhất Bác vẫn loay hoay sấy khô tóc giúp cậu, xong xuôi anh còn không quên ngửi cho đã hương thơm trên tóc cậu.

Tiêu Chiến vô cùng thích thú với những bức ảnh được đăng tải trên mạng nhưng nhìn phong cảnh trực tiếp mới đã.

"Thôi nào, đi chuẩn bị đi rồi chúng ta cùng đi chơi. Em còn muốn kéo dài thời gian tới khi nào nữa đây?"

"Vâng, em đi liền đây."

Cứ nghe thấy được đi chơi là mắt cậu sáng rực lên. Tiêu Chiến bỏ điện thoại xuống giường, chạy tót vào trong nhà tắm để chuẩn bị.

Vương Nhất Bác chống hai tay xuống ga giường nhìn theo cậu rồi mỉm cười, anh lắc đầu:

"Em ấy chẳng khác gì trẻ con. Đôi lúc mình còn nghi ngờ về số tuổi thật của em ấy, cứ như học sinh cấp ba vậy."

Một lát sau,

Tiêu Chiến mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jeans rách gối giản dị bước ra khỏi phòng tắm. Đối với anh cậu như thế nào cũng đẹp.

"Nhất Bác, Nhất Bác. Anh thấy em thế nào?"

Vương Nhất Bác híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào cậu, anh đưa tay vuốt cằm phán xét:

"Anh thấy nó cứ thiếu thiếu cái gì đó."

Tiêu Chiến ngơ ngác:

"Thiếu cái gì?"

Đột nhiên anh đứng dậy, bước về phía cậu. Bất ngờ anh cúi xuống hôn cậu cái "chụt"!

"Thiếu nụ hôn của anh."

Tiêu Chiến xấu hổ, hai má của cậu ửng hồng lên, cậu đưa tay đấm nhẹ vào ngực anh.

"Anh chỉ biết trêu em."

Hai người được trận cười sảng khoái, Vương Nhất Bác cúi xuống nhìn đồng hồ, nếu còn chậm trễ nữa thì sẽ không kịp mất.

"Xuất phát thôi bảo bối, anh đưa em đến Disneyland của Paris để thư giãn một chút nhé."

"Đó là nơi nào thế?"

"Đó là một nơi vô cùng thích hợp để vui chơi, đi thôi nào."

Cả hai cùng ra khỏi phòng Vip của khách sạn. Hai người họ giống như một cặp vợ chồng trên người phảng phất đầy mùi tiền.

Ai không biết còn tưởng là ảnh đế đang đi du lịch cùng nhau.

Disneyland, 10 giờ 30 phút,

May mắn khi hai người vừa tới nơi thì vẫn chưa có đông khách mấy, xếp hàng một đoạn ngắn thì Vương Nhất Bác đã mua được vé cho hai người để vào Disneyland.

Cả hai cùng nhau tham quan khắp ngóc ngách ở đây, Tiêu Chiến còn tiện tay chụp được vài bức hình với chồng yêu của mình.

Lòng vòng ở đây tới tận 13 giờ hơn, Tiêu Chiến cũng bắt đầu cảm thấy đói.

Vương Nhất Bác đưa cậu đi ăn trưa ở một cửa hàng ăn sang trọng gần đó, cả hai đã được một bữa no nê trước khi tiếp tục cuộc hành trình.

Kế hoạch tiếp theo cho chuyến đi ngày hôm nay chính là bảo tàng Louvre.

Khi nhìn thấy cấu trúc hình học tuyệt đẹp của bảo tàng, Tiêu Chiến đã phải thốt lên:

"Trông đẹp quá đi mất."

Vương Nhất Bác liền tiếp lời:

"Em biết không, ban đêm toàn bộ cấu trúc của bảo tàng này sẽ sáng lên đấy, chắc chắn em sẽ rất thích."

"Thật sao? Vậy tối nay quay lại đây nhé?"

"Không được, kế hoạch ngày hôm nay anh đã vạch sẵn rồi. Để tối mai anh đưa em đi."

"Vâng."

Tiêu Chiến khoác tay Vương Nhất Bác cùng nhau vào trong bảo tàng.

Điều cậu thích nhất ở đây chính là bức tranh Mona Lisa của họa sĩ Leonardo Da Vinci.

Tuy nhiên bức tranh đó thu hút nhiều khách tham quan nên cậu không tài nào nhìn được vì những người khách đó quá cao.

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh cậu, anh hoàn toàn có thể nhìn rõ bức tranh nhưng chàng trai bên cạnh thì lại chật vật, nhảy lên nhảy xuống không biết bao nhiêu lần.

"Hôn anh đi, hôn anh rồi anh sẽ bế em lên để nhìn cho rõ." Anh thoải mái nói cứ như đang ở nhà mình vậy.

Tiêu Chiến đẩy anh ra, nếu cậu làm vậy thì ngại chết đi được.

"Không cần đâu, em tự xem được."

Cậu nói vậy thôi chứ thực ra một góc của bức tranh cậu cũng không nhìn thấy.

Vương Nhất Bác vì thương cậu nên đã tự động ngồi xuống, anh nói:

"Leo lên cổ anh đi, lên đó em sẽ nhìn rõ hơn."

"Em không leo lên đâu...Mà thôi, chúng ta đi xem những bức tranh khác."

Thật ra cậu cũng muốn xem lắm nhưng chắc phải đợi hết khách mới có thể xem được rõ.

Vương Nhất Bác không nói không rằng, tự tiện cõng cậu lên trên lưng để cậu được ngắm nhìn bức tranh rõ hơn.

Mọi sự chú ý bắt đầu đổ dồn về phía hai người, tất cả mọi người đều phì cười rồi đột nhiên bọn họ dãn ra như để nhường cho hai người họ.

Tiêu Chiến có hơi xấu hổ, thật sự cậu đã ngại đến cháy cả mặt luôn rồi.

Kết thúc chuyến tham quan ở bảo tàng Lourvre, Vương Nhất Bác tiếp tục đưa cậu tới sông Seine.

Đây là một dòng sông nổi tiếng ở Paris, đi thuyền trên dòng sông này để ngắm hoàng hôn thì trên cả tuyệt vời.

Hoàng hôn cũng bắt đầu xuống, Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng thích thú. Hai mắt cậu sáng rực lên, long lanh như hai viên ngọc khi được chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ này.

Cậu rút điện thoại ra bắt đầu nhấn vào nút selfie, cậu quay lưng về phía hoàng hôn, dơ máy lên rồi gọi anh:

"Nhất Bác, chúng ta cùng chụp ảnh đi."

"Cái gì? Chụp ảnh á?"

"Ừm, lại đây đi."

Vương Nhất Bác ngó mặt vào máy ảnh, trong khi Tiêu Chiến đang cười rất tươi để tạo dáng thì mặt anh lại lạnh tanh.

Cậu lấy tay huých nhẹ vào người anh:

"Cười lên đi, anh cứ lạnh tanh như xác ướp thế."

Nghe cậu nói vậy, Vương Nhất Bác liền nhe răng ra, nụ cười có hơi gượng gạo nhưng vẻ đẹp trai của anh vẫn được bảo toàn một cách hoàn hảo.

Tách!

"Oa, đẹp quá."

"Đương nhiên, chồng em đương nhiên phải đẹp rồi."

Tiêu Chiến lắc đầu, cậu bĩu môi:

"Em không khen anh, ý em là hoàng hôn kia kìa."

Vương Nhất Bác nhăn mặt lại, anh có chút giận dỗi vì cậu lại coi trọng cảnh hoàng hôn hơn cả anh.

Nhưng biết làm sao được, cảnh tượng này đẹp thật, nó còn trở nên đẹp hơn khi được ở bên cạnh người con trai mình yêu thương.

Tháp Eiffel, 20 giờ tối,

Sau khi ngắm hoàng hôn ở sông Seine, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến tới tháp Eiffel để ngắm cảnh toàn thành phố.

Cậu đứng ở nơi cao nhất của tòa tháp nhìn xuống phía dưới, những gì cậu trông thấy quả thật phải khiến cậu say đắm.

"Oaa, thật là đẹp. Em đã muốn nhìn phong cảnh toàn thành phố như thế này lâu lắm rồi."

Vương Nhất Bác bước đến cạnh cậu, anh cũng nhìn xuống phía dưới, tuy nhiên ánh mắt của anh lại nặng trĩu nỗi buồn.

Thấy anh có vẻ không được vui nên cậu đã chủ động hỏi:

"Sao thế Nhất Bác? Anh thấy không khỏe sao?"

"Không có gì đâu. Anh nhìn cảnh này lại nhớ lại năm anh lên 10 tuổi thôi. Lúc đó ba mẹ anh đã đưa anh tới đây để ngắm cảnh thành phố Paris, anh cũng rất thích thú như em vậy. Cảnh tượng này vẫn giống 15 năm về trước nhưng ba mẹ anh thì…không còn nữa."

Cậu hiểu tâm trạng của anh, đột nhiên mất đi hai người thân cùng lúc là một nỗi đau khó mà xóa bỏ khỏi tâm trí.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào anh, cậu cảm thấy dường như anh sắp khóc.

Bất ngờ, cậu ôm chầm lấy anh, vỗ nhẹ vào vai anh an ủi:

"Không phải bây giờ anh còn có em sao? Em sẽ thay ba mẹ anh chăm sóc cho anh, yêu thương anh cả phần của họ…"

"Cảm ơn em, Chiến Chiến."

Tâm trạng của anh đã tốt hơn rất nhiều nhờ câu an ủi của cậu. Anh lại vui vẻ trở lại, không những thế còn muốn đòi hỏi thêm ở cậu một yêu cầu:

"Em nghĩ thế nào nếu chúng ta hôn nhau ở tháp Eiffel này? Sẽ rất lãng mạn đấy, em có muốn thử không?"

🦁💚❤️🐰

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip