Chương 6
Thành tích của Hầu Gia Kha không tốt lắm, cha hắn phải cắn răng bỏ ra hai nghìn tiền phí chọn trường trái tuyến mới lấy được một suất vào trường này cho hắn. Trường phân ra ban trọng điểm và ban phổ thông, ở mỗi ban đều có một đám học trò mê chơi, mỗi người đều có cô gái mình yêu thích. Hầu Gia Kha từ nhỏ đã cảm thấy Hứa Đồng Đồng rất xinh xắn, những lúc không có gì thì bắt chước bạn bè viết thư tình, rồi nhờ người ta thay mình đưa qua cho Hứa Đồng Đồng.
Hứa Đồng Đồng không để ý tới hắn, Hầu Gia Kha hỏi thăm bạn bè liền biết được có khả năng Hứa Đồng Đồng thích Mã Quần Diệu, buổi trưa thừa dịp nghỉ giữa giờ, trên hành lang, hắn chặn đường Mã Quần Diệu lại.
“Chuyện gì?” Mã Quần Diệu mặc bộ đồ học sinh, cắt tóc kiểu húi cua, hắn cao khoảng 1m7, cao hơn Hầu Gia Kha hẳn một đoạn.
Hầu Gia Kha nhìn bạn học xung quanh đi hết rồi, bắt chước đại ca trong phim cầm bật lửa trong tay tung hứng, chỉ vào mặt Mã Quần Diệu hù dọa anh, nói: “Tốt nhất mày nên thành thật một chút cho tao.”
“Bệnh thần kinh.” Mã Quần Diệu chả thèm liếc nhìn hắn một cái, căn bản không xem Hầu Gia Kha vào trong mắt, quay người rời đi.
Hầu Gia Kha tức giận, thiếu chút nữa ném bật lửa xuống đất, nện một quyền lên lưng Mã Quần Diệu, Mã Quần Diệu vội vàng vịn vào lan can mới không bị ngã xuống cầu thang. Sau khi đứng vững, anh lập tức quay lại, không lưu tình đấm một phát vào mặt Hầu Gia Kha, anh đã sớm không ưa Hầu Gia Kha, lúc anh không có ở bên cạnh, tiểu tử này cả ngày quấn quít lấy Lâm Y Khải, không biết có mục đích quỷ quái gì đây.
Hầu Gia Kha cảm giác như răng của mình muốn rụng hết, lùi lại mấy bước dựa vào tường. Mã Quần Diệu tiến lên cầm lấy cổ áo hắn, trầm giọng nói: “Cách xa Lâm Y Khải một chút, nếu không, lần sau không chỉ có đánh mày thôi đâu.”
Hầu Gia Kha đau đến nỗi nước mắt muốn chảy ra, rống: “Tao con mẹ nó cùng Lâm Y Khải bàn bạc chuyện theo đuổi Hứa Đồng Đồng thì mắc mớ gì đến mày, mày mới phải là người cách Hứa Đồng Đồng xa một chút!”
“Hứa Đồng Đồng?” Mã Quần Diệu thả quần áo của Hầu Gia Kha ra, nở nụ cười: “Mày nhờ Lâm Y Khải giúp mày theo đuổi Hứa Đồng Đồng?”
Hầu Gia Kha lườm anh một một cái: “Biết rồi thì nên thức thời một chút.”
Mã Quần Diệu vỗ vỗ bả vai của hắn: “Vậy thì mày cố lên.”
“Mày không thích cô ấy?” Hầu Gia Kha nóng ruột hỏi.
Mã Quần Diệu “Ừ” một tiếng: “Lần sau nói chuyện cho rõ ràng một chút.” Nói xong quay người đi thẳng.
Hầu Gia Kha bị ăn một đấm, mặt xưng phù rất to, giáo viên hỏi hắn cũng không dám nói, vừa tan học liền chạy đi tìm Lâm Y Khải tố khổ.
Lâm Y Khải nghe xong cười ha ha, mắng hắn: “Đáng đời.”
Qua học kỳ sau của lớp 9, Mã Quần Diệu nhảy lên 1m75, ở trong trường cũng là một anh chàng đẹp trai, lại là chủ lực của đội bóng rổ trường, nữ sinh trắng trợn đưa thư tình cho anh nhiều hơn không ít. Trong đó gan to nhất chính là Hứa Đồng Đồng, Hứa Đồng Đồng cũng xinh đẹp, cô gái nhỏ từ nhỏ đã rất kiêu ngạo, từ tiểu học cô đã tạo mối quan hệ với Mã Quần Diệu, thế nhưng Mã Quần Diệu vẫn không thèm đếm xỉa đến cô, trong lòng cô dù sao cũng có chút khó chịu, quyết định nắm được Mã Quần Diệu trong tay rồi, thì sẽ hung hăng đá bay anh.
Rất nhiều người không biết nội tình còn thật sự cho là Mã Quần Diệu với Hứa Đồng Đồng là một đôi, ngay cả Lâm Y Khải cũng nghe được tiếng gió.
Cậu im lặng mấy ngày, khi đi học cũng có chút thất thần, Mã Quần Diệu muốn yêu, sau này có bạn gái rồi Mã Quần Diệu sẽ không thích cậu nữa, tâm tình của cậu làm sao có thể tốt được cơ chứ.
Hai tiết buổi chiều là học thể dục, lúc cậu và bạn học cùng tiến đến sân luyện tập thì đột nhiên thấy Mã Quần Diệu cõng Hứa Đồng Đồng vội vã chạy đi, ngay cả cậu ở bên cạnh cũng không nhìn thấy.
Lâm Y Khải tức giận mặt đỏ rần, buổi tối xong tiết tự học cũng không thèm chờ Mã Quần Diệu, một mình đạp xe đạp về nhà.
Lớp học tối của Mã Quần Diệu tan muộn hơn nửa giờ so với lớp Lâm Y Khải, sau khi học xong, hắn đến lớp tìm Lâm Y Khải, thì mới phát hiện phòng học đã đóng cửa tắt đèn.
Anh tìm một vòng trong trường cũng không thấy Lâm Y Khải đâu, sau khi về nhà, nhìn thấy cửa nhà đối diện không có ánh đèn, thật không tiện đi gõ cửa, cuối cùng chỉ có thể lủi thủi về nhà.
Chu bà bà làm cho hắn bữa ăn khuya, Mã Quần Diệu vừa ăn vừa hỏi bà nội: “Khải Khải về nhà rồi sao bà? Đêm nay cậu ấy không chờ con.”
Chu bà bà ngồi xem ti vi, “Ồ” một tiếng, nói: “Về từ sớm rồi, giờ chắc cũng ngủ rồi.”
Mã Quần Diệu yên tâm, hai ba ngụm ăn xong bữa khuya, tắm xong nằm lên giường, nghĩ ngày mai nên đi hỏi Lâm Y Khải một chút xem có phải là cậu ấy đang giận anh hay không, suy nghĩ một lúc rồi nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, trên đường đi học Lâm Y Khải cũng không chịu nói chuyện với anh, khuôn mặt lạnh lùng, dùng sức đạp xe chạy đến trường thật nhanh. Trên đường nhìn thấy Hầu Gia Kha, cậu còn thật cao hứng cùng Hầu Gia Kha chào hỏi, nhưng mà không chịu nhìn sang Mã Quần Diệu.
Mã Quần Diệu bkhông hiểu lại sao lại bị Lâm Y Khải lạnh nhạt, mối quan hệ của bọn họ từ khi còn bé đã rất tốt, ngoại trừ chuyện nhà trẻ lần đó, đó là lần đầu tiên Lâm Y Khải không chịu để ý đến hắn, trong lòng anh cũng không vui, muốn thẳng thắn lại không thấy Lâm Y Khải đâu.
Mãi cho đến khi lớp buổi chiều kết thúc, mai thứ sáu là cuối tuần, buổi tối không có lớp tự học, lúc anh đến cửa trường học lấy xe, Hứa Đồng Đồng cũng chạy theo.
Hứa Đồng Đồng vui vẻ vẫy vẫy tay với Mã Quần Diệu: “Tối nay cậu có đi chơi không?”
“Không đi, sắp thi rồi.” Mã Quần Diệu lên xe, chuẩn bị đi.
Hứa Đồng Đồng chạy đến bên cạnh anh: “Vậy cậu chở tớ về nhà đi, tiết thể dục hôm đó tớ bị xái chân, may có cậu cõng đến bệnh viên, mẹ nói phải cảm ơn cậu.”
Mã Quần Diệu vung vung tay: “Không cần.”
“Cậu thật là nhỏ mọn, chở tớ về thì có sao đâu? Làm như tớ ăn thịt cậu vậy.” Hứa Đồng Đồng không vui nói.
Cửa trường học có người rất nhiều, bạn bè Mã Quần Diệu ở bên cạnh cũng khuyến khích anh, nói anh nên tận dụng cơ hội mà chở người đẹp về nhà.
Mã Quần Diệu đạp hai chân lên mặt đất, hơi không kiên nhẫn nhìn một vòng chung quanh, định tìm một chiếc xe đạp nhờ chở Hứa Đồng Đồng về. Lúc quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Lâm Y Khải bước vào nhà xe lấy xe.
Lâm Y Khải cũng không thèm nhìn anh, đạp xe cùng bạn học đi thẳng.
Mã Quần Diệu thở dài, lại nhớ đến Lâm Y Khải đang giận dỗi, hất cằm với Hứa Đồng Đồng, ra hiệu cô ngồi lên.
Lâm Y Khải dừng xe ở luống hoa sau trường, nhìn thấy Mã Quần Diệu chở Hứa Đồng Đồng đi xa, trong lòng cực kỳ không thoải mái, chậm rì rì dắt xe về nhà. Về đến nhà, cậu ngồi im ở cửa sổ, mẹ cậu nói cậu đi làm bài tập cậu cũng không động, đợi nửa giờ, khi thấy Mã Quần Diệu về đến nơi thì cậu mới quay về phòng.
Buổi tối Lâm Y Khải nằm mơ, mơ thấy cậu và Mã Quần Diệu hôn môi trong một căn phòng nhỏ, kinh sợ mà tỉnh lại, lại thấy quần lót ẩm ướt, ngồi ở trên giường nửa ngày không bình tĩnh nổi.
Khi còn bé, cậu với Mã Quần Diệu chơi đùa, hôn má cũng không ít, nhưng mà cho đến nay vẫn chưa từng nằm mộng về nụ hôn đó, cậu đặc biệt nhớ đến cảm giác hai người ôm nhau.
Kỳ thực lúc ở trường, cậu cũng đã từng nghe qua các bạn nam trong lớp giảng giải về loại mộng này, mà khi nói đến đối tượng đều là con gái. Lâm Y Khải sợ hãi đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng, thức trắng cả một buổi tối.
Ngày mai là thứ sáu, từ sáng sớm cậu đã mang hai vành mắt đen thui đến thư viện, tra xét tư liệu nửa ngày trời.
Lâm Y Khải vẫn luôn biết mình thích Mã Quần Diệu, cũng không cảm thấy thích Mã Quần Diệu có gì không đúng, thế nhưng đây là lần đầu tiên nằm mộng như vậy, dù sao cũng hơi thấp thỏm bất an.
Tra xong tư liệu, Lâm Y Khải ủ rũ ủ rũ từ thư viện đi ra, ngồi một mình ven đường suy nghĩ thật lâu, cậu thích Mã Quần Diệu, Mã Quần Diệu cũng thích cậu, thế nhưng cậu không thích nữ sinh, mà có khả năng Mã Quần Diệu lại thích..
Hết chương 6
Sorry mọi người nha😂😂😂
Hôm qua bảo đăng mấy chương nhưng tui mải high quá nên quên luôn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip