Nhưng thưa cô, thiếu gia đang...
- Tôi nói đến đó ngay cho tôi, đừng cãi lời!!!
Tên cận vệ ấp úng vài tiếng, rồi cũng ngậm ngùi lái xe đi thẳng. Khi băng qua con đường xa lộ tấp nập phương tiện giao thông, chợt Momo bắt tên cận vệ dừng lại trước một shop thời gian không quá sang trọng nhưng cũng không phải quá bèo nhèo.
- Trong thời gian đợi, anh hãy liên lạc với Taehyung giúp tôi! - Momo nói nhanh rồi hấp tấp đẩy cửa bước vào shop quần áo.
Tên cận vệ ngơ ngác nhìn theo Momo. Bởi, trong tình thế theo hắn là cấp bách như lúc này mà Momo vẫn còn tâm trạng và thời gian để đi shopping thì chẳng còn gì để có thể nói nổi. Nghĩ trong đầu vậy thôi, nhưng hắn cũng rút điện thoại cố gắng gọi liên lạc cho Taehyung, gọi đến cả chục lần cũng chẳng có gì thay đổi.
Chỉ khoảng chừng 4, 5 phút sau, Momo lại hấp tấp bước ra. Lúc ấy tên cận vệ kia mới ngây người ra, thì ra Momo cô vào đấy để thay cho mình chiếc quần da màu đen bóng để dễ di chuyển, còn chiếc váy xếp ly luộm thuộm khi nãy, hình như Momo đã vứt lại đó.
Chiếc BMW lại tiếp tục chạy băng băng trên đường với tốc độ khá nhanh để đến nơi Taehyung đang làm nhiệm vụ của Kim lão gia. Momo không cố gọi cho Taehyung nữa. Bởi vì biết đâu, Taehyung đang trong tình trạng đấu súng với ai đó, gọi điện khiến anh mất tập trung thì chỉ khổ cho Taehyung chồng cô thôi.
...
Trong một quán bi - a nổi tiếng của thành phố, là nơi tập trung của những tên đầu gấu với nhiều hình xăm trên tay, chỉ biết ăn chơi và sử dụng chất nghiện.
Đối với họ, đây là nơi thuận lợi để cảnh sát không biết đến. Nếu là người ta nhìn từ bên ngoài, họ chắc chắn sẽ chỉ chép miệng nhún vai bởi vì quán bi - a này quá đỗi bình thường như những quán bi - a khác. Còn đến khi bước vào rồi thì mới biết sự thật khác xa với nhận định khách quan ban đầu.
Nhiều người vẫn biết quán bi - a này chứa gì đấy thôi. Nhưng mấy ai dám đủ can đảm để tố cáo với cảnh sát. Một khi dám phá rối nơi ăn chơi của họ, chắc chắn họ sẽ làm bạn sống dở chết dở.
Taehyung bắt ngang chân, ngả lưng ra thoải mái trong một góc để quan sát đối tượng. Mấy tên cận vệ bắt chéo tay đứng hai bên Taehyung với cặp kính đen cũng đưa mắt quan sát mọi thứ.
Chợt Taehyung đứng dậy, tiến đến một bàn bi - a. Anh phì phèo điếu thuốc trong tay và liên tục nhả ra từng làn khói trắng đục, phong thái bất cần, điềm đạm làm điêu đứng biết bao nhiêu đứa con gái đang có mặt ở đó. Một vài đứa khác mặc dù đang tay trong tay với thằng khác nhưng cũng vẫn ngoái đầu nhìn theo Taehyung.
- Tôi tham gia được chứ? - Taehyung khẽ ho khan rồi đánh tiếng.
Sở dĩ anh tiếp cận bàn này vì đối tượng của anh - Jieun - đang ở đây.
- Để tao xem trình độ của anh bạn đã!! - Jieun nhanh chóng lên tiếng không lâu sau đó. Hắn nhếch môi khinh khi, tỏ vẻ xem thường người mới vào.
Hắn xếp lại 10 bi thàng một hình tam giác, đặt lai bi cái cho Taehyung rồi ném cho anh cây gậy. Sau đó hất mặt ra hiệu.
Chộp được cây gậy từ Jieun, Taehyung nheo nheo đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp nhìn thái độ của Jieun, anh hít một hơi thật sâu cho hết điếu thuốc, rồi ung dung ném nó xuống sàn, dùng gót giày ngoáy ngoáy cho tắt lửa. Khóe môi anh cong lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ mang nụ cười khinh bỉ dành cho Jieun.
Taehyung hơi khom người, anh mở rộng hai chân để cân bằng trọng lượng, rồi đặt chân trái lên phía trước. Tay cầm gậy đặt vuông góc với cạnh bàn một góc 90 độ, tay cầu để đặt gậy lên ngăn không cho gậy di chuyển sang hai bên và để nhắm đúng hướng đi của bi hơn.
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía Taehyung. Chỉ là tư thế đánh bi thôi đã khiến họ gây tò mò vì nó quá chính xác. Nhưng điều mà họ mong mỏi nhất, có thể là kỹ thuật đánh bi quá thành thạo của Taehyung.
Cú đầu tiên, Taehyung đánh mạnh vào bi cái, làm cho tất cả các bi lăn ra đủ phía. Một vài bi theo đó cũng lăn xuống lỗ một cách dễ dàng. Còn lại 7 bi, Taehyung bắt đầu chuyển hướng đánh theo bi cái.
Mỗi một bi rơi xuống lỗ, mọi người xung quanh cũng reo ồ lên thích thú. Điều đó khiến cho Jieun tức lòng lộn lên chỉ vì hai lý do. Thứ nhất, từ trước đến nay ở quán bi – a này có lẽ Jieun chính là người đánh giỏi nhất, chưa ai có thể đánh hay hơn hắn nên cái tên ''gậy phù thủy'' ra đời. Thứ hai, tất cả những tên tai sai và mấy con nhỏ chân dài suốt ngày đeo bám Jieun bây giờ ''vứt'' hắn ở một xó chỉ để bám đuôi Taehyung xem đánh bi - a.
Jieun đập tay xuống bàn bi – a khiến cho tất cả những người còn lại hốt hoảng ai chạy về chỗ người nấy. Một vài người nuối tiếc hùi hụi vì chưa được xem Taehyung đánh bi trọn viện.
Taehyung vẫn bình thản trước thái độ của Jieun, anh chống gậy xuống sàn rồi vênh váo nhìn hắn.
- Mày là ai? Mày muốn gì hả??? – Jieun thét lên, hắn sửng cồ lên như rắn phùng mang.
- Kim Taehyung, đến đây để tìm mày!
Cái tên vừa bật ra, những người có mặt ở đó hầu hết đều sửng sốt lên vì không thể không biết cái tên ấy. Đến ngay cả những đứa con gái suốt ngày chỉ biết ỏng ẻo để moi tiền đàn ông cũng phải hét lên thất thanh rồi chui xuống bàn bi – a để trốn.
Những thằng tay sai của Jieun cũng không tránh khỏi sợ hãi. Một thằng tiên phong lên trước, nắm lấy tay áo Jieun lay lay. Mà ngay chính hắn cũng không biết mình đang lay tay Jieun hay do quá sợ nên run rẩy hết cả lên.
- Đại ca, nó nổi tiếng là đàn anh trong máu mặt đấy. Đụng đến nó thì không xong đâu!!!
- Máu mặt thì sao??? Từ trước đến nay chưa ai dám qua mặt tao!!! – Vẫn chưa định dạng được mối nguy hiểm trước mặt, Jieun quay sang mắng cả vào mặt đàn em.
- Nó là thiếu gia duy nhất của tổ chức Mafia Kim đó. Rút thôi đại ca!!
- Đàn em mày còn biết điều hơn mày. Khôn hồn thì đựng động vào tổ chức, không tốt cho mày đâu!
- Mẹ kiếp!!!
Jieun thốt lên chửi rủa rồi rút súng trong túi áo ra nhắm đến Taehyung định bắn. Nhưng ngay lúc ấy hàng loạt tiếng súng đồng thanh lên còi khiến hắn phải khựng lại.
Trước mặt Jieun là ba, bốn tên Mafia đang chĩa súng về mình. Họ sẵn sàng cho Jieun ăn đạn nếu hắn dám động đậy.
- Tưởng tượng xem, sẽ như thế nào nếu mày ăn đạn của tao! – Taehyung hất mặt, nụ cười vẫn còn ngự trị trên đôi môi hoàn mĩ, làm đóng băng tất cả những hoạt động ở đây vì nó quá lạnh.
- Dù gì mày cũng phải chết!!! – Dứt lời xong, Jieun điên loạn nả súng loạn xạ khắp phía khiến mọi người phải ngụp đầu tránh những phát đạn ấy.
Taehyung phản xạ nhanh nhẹn nên anh phóng đến một góc khuất. Súng đã lên còi sẵn, nhưng vì trận nả súng của Jieun cứ bắn liên hồi khiến anh không ló đầu ra được. Mãi lúc sau cho đến khi đạn trong súng Jieun hết, chỉ còn lại tiếng cạch cạch thì Taehyung mới an tâm ló đầu, nhưng chưa kịp nhắm súng đến Jieun thì đã bị một tràng súng khác làm anh phải thụt đầu lại.
Thêm một tràng súng quá bất ngờ, mà nó lại nhắm đến Jieun làm hắn không kịp trở tay. Chỉ cho đến khi cơ thể đầy máu, hắn mới ngã xuống sàn nhà lạnh toát.
Taehyung và những người cận vệ đều ngạc nhiên không biết đó là ai. Sau khi tất cả im phăn phắt, họ mới biết, người bắn những phát đạn vào Jieun là Momo.
- Momo?! Sao em lại ở đây, Taemo đâu?? – Vừa hỏi, Taehyung vừa ngó nghiêng tìm kiếm Taemo.
Momo thở hồng hộc, cô dùng tay vuốt ngực, nuốt nước bọt liên tục để lấy lại bình tĩnh.
- Đem Taemo về cho em... Ba bắt nó rồi, ba muốn nó phải thừa kế tổ chức. Mau đi, mau đòi Taemo lại cho em!!! – Vừa nói, cơ thể Momo vừa tuột dần. Cô bám lấy khủy tay Taehyung để gắng gượng đứng dậy. Đôi chân cô không đứng vững được nữa, nước mắt lại cứ nhạt nhòa khiến thế giới trước mắt cô nhòe đi.
Taehyung hơi khom người vì bị Momoo kéo, anh nắm lấy hai bả vai cô để giúp cô đứng dậy. Nhưng rốt cuộc thì Taehyung cũng khụy xuống cùng Momo.
- Anh sẽ đưa con về cho em. Không được khóc nữa, ngoan nào!! – Taehyung ôm Momo siết chặt, anh khẽ thì thào bên tai Momo. Nhỏ lắm, như chỉ để một mình cô nghe thấy. Lúc ấy anh mới cảm nhận được tiếng nấc nghẹn của Momo trong lòng anh. Chắc chắn cô đã phải chịu đựng nhiều lắm!
----
- Mẹ Mo đâu hả nội?
- Con sẽ ở đây luôn với ông bà nội. Ba mẹ con không đến đón con đâu! – Kim phu nhân ôn nhu đáp lại. Bà cười nhẹ với Taemo, một tay nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé.
Taemo cho chiếc xe hơi đồ chơi chạy ào ào trên đệm nơi cậu ngồi. Rồi vừa chơi vừa hỏi bà.
- Vậy khi nào ba Tae mới đến đón Taemo về nhà?
- Đã nói nó không đến đón mà. Sao mày hỏi nhiều vậy hả??? – Hết lòng kiên nhẫn, Kim phu nhân tức giận quát lên làm thằng bé giật mình ném luôn cả chiếc xe đồ chơi trong tay.
Đôi mắt to tròn đọng nước đỏ hoe nhìn Kim phu nhân căm ghét. Taemo trèo xuống giường, cậu xoay người cho hai chân xuống trước rồi mới tuột dần người xuống. Cậu lon ton chạy ra khỏi phòng, vừa mới mở cửa đã bắt gặp thân hình cao gầy của ai đó.
Một chút nữa Taemo đã đụng phải. Thân hình cao gầy đó bế cậu lên, cười cười với cậu:
- Taemo, con chạy đi đâu vậy hả?
- Taemo ghét nội, nội mới mắng Taemo! – Taemo nũng nịu rồi dụi dụi đầu vào vai người đang bế cậu.
- Irene, con đến rồi sao? – Đằng phu nhân cắt ngang cuộc nói chuyện của hai dì cháu, bà khẽ lườm Taemo rồi tươi cười hớn hở khi thấy Irene.
- Thưa bác, con mới tới! – Irene cũng cười rồi cô thả Taemo xuống, hôn nhẹ lên đầu thằng bé, Irene nhẹ nhàng cất giọng.
– Taemo, con ra ngoài chơi với mấy cô giúp việc nhé!
Nói rồi Taemo cũng ngoan ngoãn nghe theo, cậu chạy lon ton ra ngoài. Vì nếu có bắt ở lại chắc chắn Taemo cũng không chịu.
- Nói thật, ta chẳng ưa nó chút nào. Nhìn nó làm ta cứ liên tưởng đến Momo! – Kim phu nhân khẽ chau mày tỏ vẻ khó chịu rồi với tay lấy tách trà đưa lên môi hớp lấy mấy ngụm.
– Ta muốn nó biến mất càng nhanh càng tốt, lúc ấy con có thể thế chỗ của nó!
Irene nhếch môi cười hài lòng. Dại gì mà không chịu chấp nhận vào một gia đình thuộc hàng bậc nhất như Kim gia, cô có thể hưởng thụ cả đời mà không hết.
Vả lại, một người tài giỏi như cô, đã nắm sẵn trong tay một số công ty lớn của tập đoàn Hirai, vậy thì Kim gia dù muốn dù không cũng phải chấp nhận một cô con dâu giỏi giang, xinh đẹp như cô vào nhà.
Điều mà cô bận tâm lúc này là Hirai Momo, cô em gái trên danh nghĩa của cô còn sống sờ sờ ra đó thể nào cũng gây khó khăn cho cô. Irene cô không hề bận tâm đến Hirai lão gia, mặc dù chính ông là người nhận nuôi và nuôi cô khôn lớn, cho cô biết bao nhiêu điều tốt đẹp.
Nhưng cô vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ. Nếu ngày xưa họ không sinh ra Momo, nếu ngày xưa họ chấp nhận bỏ đi đứa con ấy để cứu lấy mạng sống của người mẹ thì chắc có lẽ giờ đây, Irene cô đã có đầy đủ một cha một mẹ, và tình thương cũng không bị cướp đi một nửa như thế.
Cô muốn tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất đều phải là của cô, chỉ duy nhất một mình cô thôi.
- Vậy bác muốn con phải làm gì với Momo? – Khóe môi nhếch lên nở nụ cười giả tạo, Irene trầm giọng xuống thấp ra vẻ nghiêm trọng với Kim phu nhân.
- Giết nó! Giết luôn thằng bé để mẹ con nó có thể đoàn tụ. Con có thể sinh cho Taehyung đứa con khác mà!
Da gà da vịt thay phiên nhau dựng đứng lên trên làn da trắng của Irene, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến cô rùng mình.
Giết cả Taemo?
Liệu như vậy có độc ác quá không?
Thằng bé còn quá nhỏ, nó không có tội!
Từng dòng suy nghĩ chiếm hết toàn bộ cảm xúc của Irene khiến cô đờ người ra nhìn Kim phu nhân. Irene cô không ngờ, Kim phu nhân quá đỗi độc ác đến như thế.
Một người phụ nữ trung niên quý phái, sang trọng nhưng lại khoác lên mình bộ mặt giả tạo, bất chấp tất cả và dùng bất cứ thủ đoạn nào chỉ để làm vừa lòng âm mưu của mình.
Đáng lẽ ra Irene cô cần phải để ý Kim phu nhân sớm hơn. Đúng là cô muốn Momo biến khỏi thế giới này, nhưng cô không hề muốn làm tổn thương đến Taemo.
- Con... có thể nuôi Taemo!
- Không được!! Đáng lẽ ra nó không được phép có mặt trên cõi đời này!!!
- Nhưng... bác...
- Không nói nữa, ta đã quyết định rồi. Để nó lại chỉ tổn gây phiền phức thôi!!!
...
Bước ra khỏi căn phòng đầy mùi sát khí từ con người ấy, Irene bần thần bước xuống mấy bậc cầu thang. Chợt cô thấy Taemo đang ngồi chơi một mình trên tấm thảm lớn giữa gian phòng khách.
Thấy không?
Không có mẹ ở đây, nó quá cô đơn giữa căn biệt thự rộng lớn này!
Bé con phóng những chiếc máy báy giấy vèo vèo khắp nơi, rồi lon ton chạy đi nhặt lại để rồi phóng tiếp.
Chợt Irene khẽ cười, quả thật cướp đi sinh mạng của một đứa bé như thế, có ăn gan trời cô cũng không nỡ. Nhưng bởi, Kim phu nhân trên kia quá cao tay, biến cô trở thành một con rối để bà ấy giật dây. Một con rối đầy lanh lợi và tài giỏi.
"Đừng tưởng ta không biết con chỉ là con nuôi của Hirai lão gia. Nếu con dám cãi lời, thanh danh của một tổng giám đốc sẽ bị hủy hoại một cách không thương tiếc!''
Irene khẽ nhíu mày. Biết làm sao được, khó khăn lắm cô mới có thể đưa công ty chi nhánh Hirai lên đỉnh cao, nếu chỉ vì hai chữ ''con nuôi'' mà làm sụp đổ tất cả thì dù là việc gì cô cũng có thể làm. Thanh danh của một tổng giám đốc phải cao thì công ty mới lên cao được!!!
...
Chiếc BMW phanh gấp lại trước căn biệt thự cực kì sang trọng, nổi bần bật giữa một con đường đô thị. Trời cũng bắt đầu sập tối, bao trùm lấy bầu trời là một màu đen tĩnh mịch. Taehyung bước xuống xe, định mở cửa cho Momo thì cô đã sốt ruột tự mở cửa cho mình.
Momo ngước nhìn Taehyung, đôi mắt đỏ hoe chớp nhẹ nhìn anh. Taehyung bước đến xoa đầu cô, nhẹ nhàng trấn an, nhưng thanh âm vẫn lạnh ngắt quen thuộc:
- Ông ấy sẽ không làm hại con chúng ta đâu. Em an tâm đi!
- Nhưng Taemo không quen ở một mình khi trời tối. Em sợ...
...
- Mẹ ơi...!! – Bỗng dưng Taemo òa lên khóc, nhóc con ngồi bệch giữa tấm thảm êm ái đầy hoa văn, nước mắt nước mũi tèm lem, cậu cũng vẫn rống lên khóc khi không có mẹ.
- Taemo, con sao vậy? – Đang lạc giữa những dòng suy nghĩ, chợt tiếng khóc của Taemo khiến cô giật mình trở về với thực tại. Irene hấp tấp chạy xuống mấy bậc cầu thang để đến phòng khách, cô khụy xuống bên Taemo, vừa gạt nhẹ nước mắt cho Taemo vừa sốt sắng hỏi.
- Mẹ Mo ơi... hức hức... Mẹ Mo!!! – Nhóc con chẳng thèm trả lời, cứ hả họng khóc thật to. Irene ôm vai cậu, cậu cũng nghiêng người né xa để gạt tay Irene ra.
- Dắt nó lên sân thượng đi, thằng Taehyung tới rồi!! – Kim lão gia từ phòng làm việc bước ra, ông gằng giọng nói với hai dì cháu, nhưng mắt lại ngó nghiêng dòm ở ngoài cổng.
Mặc dù Taemo vẫn quyết liệt đẩy Irene ra, nhưng cô cũng cắn răng chịu đựng những cái đạp và đánh vào mặt của thằng nhóc 2 tuổi để bế cậu lên sân thượng. Lúc ấy Kim lão gia mới an tâm cho người ra mở cửa.
- Taemo đâu? – Vừa bước vào nhà, Taehyung đã cất tiếng hỏi ngay. Con người anh là vậy, càng vòng vo càng làm anh bực bội. Con người điềm tĩnh hất mặt với ngay chính Kim lão gia.
- Ta không biết! – Kim lão gia nhún vai, gương mặt lão hóa ngơ ngác như không biết chuyện gì.
- Ba nói dối, sáng nay chính ba đã bắt nó!! – Momo lập tức lên tiếng phản bác, cô gạt tay, chau mày và hét lớn.
- Hỗn láo!! Cô dám nói như vậy với tôi sao??
Taehyung nhanh tay kéo vợ mình ra phía sau lưng anh trước khi Kim lão gia kịp làm gì đó. Anh dùng một tay ghì chặt Momo ép vào lưng mình. Bởi vì, lạc mất con rồi, anh không thể để Momo có mệnh hệ gì nữa.
- Ok, tôi sẽ tự tìm! – Taehyung hơi nghiêng đầu rồi gật gật vài cái. Nói xong anh kéo tay Momo đi thẳng, ung dung tự tại lướt qua mặt Kim lão gia để bước lên cầu thang.
- Chặn tụi nó lại!!
Sau khi lệnh tự Kim lão gia buông ra, cả tên chục tên cận vệ bặm trợn đứng chắn đường của hai vợ chồng trẻ. Họ có bắt gặp đôi mắt đỏ hoe sưng húp của Momo, điều đó khiến họ có xót xa và hơi xiêu lòng, nhưng cho đến khi ánh mắt rừng rực lửa của Kim lão gia chiếu đến họ, họ lại trở nên cứng rắn.
- Tránh ra!!! Các người chán sống đúng không??? - Taehyung rít lên ken két qua từng kẽ răng. Đôi đồng tử lướt nhìn từng người một.
Đôi mắt ấy không còn bình thường nữa, bởi vì đứa con trai Taemo đang gặp nguy, nhất là khi lúc này anh cảm nhận được bàn tay đang run lên của Momo trong tay anh. Bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm con ác quỷ ẩn dật bên trong Taehyung bộc phát.
Toàn cơ thể Taehyung tỏa ra nghi ngút mùi sát khí, sẵn sàng giết chết con người nào dám cản đường anh, chứ đừng nói đến một vài tên cận vệ yếu kém, sống chết còn đang nằm trong tay anh.
- Tôi nói tránh ra!!! Có nghe không???
Những tên cận vệ bắt đầu run lên, họ đưa mắt nhìn nhau phân vân. Nếu như có một người tiên phong từ bỏ, họ sẽ bỏ theo.
- Bọn khốn!! – Con người có giới hạn, đối với Taehyung, giới hạn đã đạt quá mức cho phép lâu rồi. Anh chẳng ngần ngại rút súng trong túi áo ra, lên còi.
Ngay lập tức, tất cả đều né sang một bên, mặc kệ cho Kim lão gia có đang tức điên lên đến mức nào đi chăng nữa, họ vẫn mặc kệ.
Taehyung ném cho mỗi người một cái nhìn khiếp sợ rồi nắm tay Momo chạy băng qua những bậc cầu thang dài ngoằng.
- Anh nghĩ con mình đang ở đâu?
- Trên sân thượng! – Câu trả lời chắc nịch của Taehyung làm cho Momo cảm thấy an tâm. Cô nắm tay anh chặt hơn, cùng anh chạy lên mấy bậc cầu thang, mặc dù có đôi chân mỏi đến cứng đờ, Momo cô cũng không thể dừng lại.
Mở tung cánh cửa trên sân thượng một cách thô bạo nhất bằng chân, Taehyung vẫn còn nắm chặt tay Momo. Trong khi mồ hôi đã thấm đẫm trên trán cô, cô thở hồng hộc, ấy vậy mà Taehyung vẫn còn tỉnh táo như thường.
- Mẹ Mo! – Nhóc con Taemo hét lớn khi thấy mẹ, cậu cố với hai cánh tay bé xíu, vùng vẫy để được mẹ ôm nhưng Irene lại ôm cậu cứng ngắc.
Momo giật mình vì tiếng gọi của Taemo, nhưng điều lại khiến cô ngạc nhiên hơn là chị gái cô cùng Kim phu nhân đều có mặt ở đó.
- Irene?! Chị làm gì ở đây?
- Ngạc nhiên lắm hả con gái! - Kim phu nhân cắt ngang, đôi môi nhếch lên nụ cười chế nhạo.
– Có Taehyung nữa sao? Tốt thật!
- Mau đưa Taemo lại cho tôi. Đừng lấy trẻ con ra đùa giỡn! – Taehyung hất mặt, đôi mắt căm hận lại hướng đến Kim phu nhân, người đàn bà tồi tệ bất chấp tất cả, kể cả trẻ con.
- Nếu không thì sao? – Cơn gió lộng hành thổi tung hết tất cả, thổi tung cả mớ tóc xoăn quý phái của Kim phu nhân, khiến nó bay lòa xòa trước mắt.
- Bà sẽ không sống được bao lâu đâu! – Taehyung siết chặt khẩu súng trong tay. Trong thâm tâm anh không hề muốn giết người trong nhà, nhưng nếu bất cứ ai dám đụng đến con và vợ anh, anh sẽ thẳng tay trừng trị hết tất cả.
Lúc Kim phu nhân nhếch môi cười trước lời hăm dọa của Taehyung, Irene rút ra một con dao nhọn hoắc, nó phản chiếu lại dưới ánh trăng sáng, mang một màu chết chóc rợn người.
- Irene, chị định làm gì??? – Momo hét lên thất thanh. Bởi vì con trai cô đang được Irene ôm gọn trong tay.
- Giết nó... rồi sau đó giết cô! – Lạnh lùng đáp trả, Irene nghiêng đầu rồi nhướn mày, đôi môi ma mị lại nở nụ cười nhạt thếch.
Taemo trong tay Irene bắt đầu quấy khóc khi thấy mẹ, thằng bé huơ tay huơ chân để giải thoát cho mình nhưng tất cả đều bất lực. Điều đó lại khiến cho Momo xót xa hơn.
- Không!!! Chị không được làm thế. Chị làm gì em cũng được, nhưng làm ơn hãy thả thằng bé ra!!! – Cô muốn chạy đến, chạy đến đó thật nhanh trước khi điều tồi tệ ấy xảy ra, nhưng Taehyung đã kéo tay cô lại ghì chặt.
Anh chẳng cần phải cân đo đong đếm, cũng chẳng cần phân vân hay ngượng ngập. Khẩu súng trong tay anh đưa lên, hướng về phía Irene.
Momo bàng hoàng nhìn Taehyung, cô biết anh đang định làm gì. Khẽ đưa mắt nhìn Irene Momo cắn nhẹ môi, thôi thì cô phải làm liều, để cứu đứa con trai yêu quý.
- Người chị muốn giết là em, đừng làm hại đến Taemo. Đổi lại chị phải trả thằng bé, rồi muốn giết em hay cho em sống thì tùy vào chị!
- Momo!! Em nói gì vậy hả???
- Hãy chăm sóc cho Taemo... - Bất chợt Momo khóc lên, nhưng cô vẫn phải gượng cười một nụ cười với Taehyung. Cô quay về phía anh, nhìn anh bằng ánh mắt chua xót nhất, đau đớn nhất.
- ... Chúng ta phải cứu Taemo!
- Các người làm gì Taemo vậy hả??? - Rốt cuộc thì đến lúc này Kim lão gia mới lên tiếng xuất hiện. Vừa mới đặt chân lên sân thượng, ông đã phải hốt hoảng khi con dao kia đang cận kề với Taemo, đứa cháu nội đích tôn của ông.
Kim lão gia không hề hay biết kế hoạch của Kim phu nhân và Irene là gì, chỉ biết họ thường xuyên lien lạc với nhau.
Cái cảnh tượng hùng hồn trước mắt cũng đã giải thích cho Kim lão gia một phần nào âm mưu của Kim phu nhân. Ông chỉ biết ngay lúc này, trái tim ông hoàn toàn lấn át hết lý trí. Gạt qua một bên chuyện thừa kế tổ chức của Taemo, Kim lão gia chỉ biết phải bảo vệ cho thằng bé.
Phải chăng đến cái lúc nguy kịch nhất, con người ta mới nhận ra đâu là đúng, đâu là sai. Và đâu là tình cảm gia đình dòng họ, đâu là công việc.
Taehyung và Momo đều đứng dạt sang một bên khi Kim lão gia đến.
Kim phu nhân mặc dù đang rất hoảng sợ vì không ngờ Kim lão gia đến. Nhưng đã phóng lao phải theo lao, nên bà vẫn mạnh miệng hét lớn:
- Ông đừng hòng xen vào chuyện này!!
- Mau thả Taemo ra, nhanh lên!!!
- Irene, chị sẽ không hiểu được khi có con thế nào đâu! – Momo bật khóc lên nghẹn ngào, cô ôm ngực, cơn nhói trong lòng quặn lên từng đợt đau đớn.
– Em biết chị đang trách em vì đáng ra, em đã không nên có mặt trên đời này, nhưng mẹ vẫn chấp nhận sinh em ra....
- Đừng nhắc đến mẹ nữa!!! Tôi không muốn nghe!!! – Irene hét lên, con dao trong tay cô loạng choạng khiến cho tất cả đều hốt hoảng lên. Biết đâu, vô tình mũi dao ấy lệch hướng.
- Chị phải nghe!! Đến bây giờ em mới hiểu tại sao mẹ lại làm thế. Vì chỉ khi có con mới biết nó quan trọng như thế nào. Làm ơn hãy trả Taemo về cho em rồi chị muốn gì cũng được!! – Người mẹ trẻ một con cũng khóc thét lên, hòa quyện vào tiếng khóc của Taemo. Những con người có mặt ở đó đều cảm thấy xót lòng.
Chỉ trừ một con người lạnh như sắc đá vẫn đưa mắt âm thầm quan sát mọi thứ.
- Cô không được trả lại, tôi sẽ giết nó ngay lập tức!! – Kim phu nhân hếch mặt về phía Irene, rồi từ đâu rút ra một khẩu súng ngắn. Có lẽ bà đã lén lấy trộm từ Kim lão gia và cất giấu kĩ càng. Đối với bà, đây có lẽ là cơ hội tốt để trừ khử cả hai mẹ con Momo.
- Cất khẩu súng của bà vào đi! Tôi sẽ đổi thằng bé với Momo! – Irene ném cho Kim phu nhân cái nhìn rợn gáy rồi cất giọng lạnh tanh lên. Cô từ từ hạ Taemo xuống, cẩn thận khép con dao để tránh xa thằng bé. Taemo vẫn khóc rất lớn khiến cô phải hét lên.
– Tôi sẽ trao đổi, cô hãy bước qua đây!
Kim phu nhân ngớ người ra vì đây là lần đầu tiên Irene dám cãi lệnh bà. Trước giờ, cô luôn tỏ ra hiền lành và lễ phép. Vậy mà bây giờ dám trái lời để hành động một mình. Khẩu súng bà vẫn để nó hướng đến Irene, nhưng bà không bắn, bởi toàn thân bà bây giờ đều phải ngỡ ngàng vì sự thay đổi thái độ đến 180 của cô ấy.
Taehyung nắm chặt lấy bàn tay Momo, tay còn lại nắm chặt khẩu súng đến mức bàn tay anh bắt đầu rỉ mồ hôi. Anh muốn cùng Momo đi qua bên ấy.
- Anh sẽ đưa em qua!
Những bước chân ngắn, ngượng ngập bắt đầu bước đi về phía Irene. Một chút do dự, sợ hãi, tất cả đều bị cái tình mẫu tử đè bẹp.
Khoảng cách giữa hai bên cũng dần được rút ngắn lại. Đến một khoảng cách nhất định, Irene đẩy Taemo về phía trước cho Taehyung, còn Momo lại lưu luyến nhìn con rồi bước về phía chị gái mình.
Lúc nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Momo để kéo về, Irene mới giật mình. Rốt cuộc thì em gái cô đã phải chịu đựng cay đắng bao nhiêu, để bàn tay ngọc ngà vốn có bây giờ khô ráp và lạnh lẽo.
Những ngón tay xương dài, Irene cũng có thể cảm nhận được tất cả. Hóa ra, Irene cô đã là người hạnh phúc nhất. Vì đã có một thời gian cô được ở bên mẹ dù là ngắn ngủi. Trong khi, Momo em gái cô vẫn chưa biết mặt mũi và hơi ấm của mẹ ra sao.
Tại sao vậy? Tại sao đã trong suốt một thời gian dài, sự ích kỷ vẫn còn nhen nhúm trong con người cô. Vì điều gì đã khiến cho cô đối xử tệ bạc với chính em gái mình.
''- Mày tránh ra đi, tao không chơi với mày đâu!!
- Chơi với Mo đi, Mo hứa sẽ ngoan mà!
- Tránh ra, tại mày mà mẹ mới chết!! Tại mày đấy!!''
Lúc ấy là khi Irene cô chỉ mới 6 tuổi, cô luôn khó chịu vì ''cái đuôi'' Momo luôn bám theo sau cô phiền phức. Momo kém Irene đến 2 tuổi, mặc cho chị gái cứ hăm dọa, tệ hơn là đuổi đánh, cô vẫn lì lợm theo sau.
Đã có lúc, vì quá tức giận với Momo Irene đã đẩy ngã đứa em gái, khiến cho con bé Momo 2 tuổi phải gãy tay, bó bột đến hơn 1 tháng trời. Vậy mà khi Hirai lão gia hỏi tội, Momo vẫn một mực chối rằng do cô bị té và cố sức bao che cho người chị mình
Vậy thì sao Irene cô vẫn cứng đầu cứng cổ, chưa bao giờ hỏi thăm đứa em gái đến một lần dẫu là duy nhất. Vì đâu mà sự ích kỷ đã bao trùm hết con người cô, điều khiển cô một cách vô chủ như thế.
- Tốt lắm! Tiện thể ta sẽ cho hai chị em cô lên đường trước rồi tiễn thằng Taemo theo sau! – Kim phu nhân lúc này mới trở về thực tại. Hết đường rồi, bà đành phải đưa cao súng, nhắm đến Momo.
''Đoàng!"
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
Trên sân thượng của một tòa biệt thự xa hoa sang trọng, nổi bần bật giữa con phố đầy ánh đèn đường. Người ta nghe thấy nhiều phát súng liên tiếp nổ ra.
Mọi việc đều diễn ra quá nhanh, khiến cho thời gian như đọng lại, rồi vỡ tan ra từng mảnh nhỏ li ti.
Bầu trời vốn dĩ đã đen nay bỗng dưng chuyển dần sang một màu đỏ tang tương, một màu đỏ của máu, và một màu đỏ cho sự chết chóc, sự ra đi của một con người mang đầy thù hận.
Bất chợt con mưa đổ ập xuống, như nước mắt của trời.
Những giọt nước mắt chan chứa hòa lẫn vào nước mưa.
Mặn đắng lòng người.
Phát súng thứ nhất, viên đạn được bắn ra từ khẩu súng trên tay Kim phu nhân nhắm đến Momo. Nhưng người ngã quỵ xuống lại là cô chị gái Irene.
Nền đất lạnh toát bao trùm lấy cô, ôm trọn cô vào lòng.
- Taemo cần em... em phải... sống... biết chưa? Đừng bao giờ... đánh đổi... mạng sống của mình... như mẹ!
Irene gục đầu ngay trên tay Momo. Cô nghẹn nước mắt, khóc không được nữa. Chỉ biết ôm chặt lấy Irene rồi hét lên.
Ba phát súng tiếp theo, ba viên đạn được bắn ra từ khẩu súng của Taehyung hướng đến Kim phu nhân khiến bà ăn trọn. Khụy chân xuống đất, bà mới thấm thía cái đau như cắt vào da vào thịt.
Kim lão gia khụy gối xuống, bần thần nhìn theo Kim phu nhân. Con người độc đoán như cũng phải có lúc đau đớn đến như thế. Bởi, ông cũng là con người.
Tất cả diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, mà khiến cho hai con người phải ngã quỵ xuống.
Bàn tay Taehyung run lên. Không biết vì lạnh, hay vì người đàn bà đang nằm bên kia. Anh cởi chiếc áo vest đen trùm lên đầu Taemo tránh mưa rồi bế nhóc con lên, tiến đến gần người vợ đang còn bần thần ngồi đó.
- Về thôi em! – Taehyung hơi cuí người nắm tay Momo kéo cô đứng dậy. Cô loạng choạng đứng lên, nhìn theo Irene một lượt rồi ôm chầm lấy cổ Taehyung siết chặt.
- Bao nhiêu đây đã quá đủ với em, đừng để ai phải chết nữa! – Momo nói trong tiếng nấc, chữ mất chữ còn.
Taehyung hôn nhẹ lên trán vợ, khẽ cười trấn an.
***
Đó cũng là dòng dõi cuối cùng của tổ chức Mafia Kim. Kim lão gia chấp nhận không hoạt động tổ chức nữa, thời gian còn lại, ông chỉ biết an nhàn ở nhà... đánh cờ với cháu nội.
Kim gia cùng hợp tác với Hirai gia, Taehyung giữ chức nhiệm lớn nhất, thay Hirai lão gia giám sát tất cả công việc của tập đoàn Hirai. Momo cũng cùng chồng đưa Hirai đi lên. Đối với Momo cô, hạnh phúc như vậy là quá đủ.
Thiên sứ và ác ma, họ đều có thể hòa hợp được với nhau, gắn bó với nhau suốt phần đời còn lại.
Thế gian đã sắp đặt họ đến với nhau. Và họ chấp nhận điều đó.
❤️Có ....duyên .....mới.... gặp
Có ......nợ .......mới ........yêu❤️
THE END !
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip