Chương 27
- Bác sĩ, đây là hồ sơ bệnh án của một cô gái bị tai nạn mười năm trước, cô gái đó đã bị mất toàn bộ trí nhớ. Thời gian gần đây cô ấy lại hay mơ thấy những gì đã xảy ra trước lúc tai nạn nhưng khi tỉnh lại lại không nhớ gì nữa. Bác sĩ có thể cho tôi biết nguyên nhân không?
JiHoon đưa tập hồ sơ bệnh án cho vị bác sĩ tóc ngả hoa râm, cẩn thận hỏi.
Vị bác sĩ xem qua bệnh án một lượt, suy nghĩ một lát mới trả lời.
- Đây là dấu hiệu đầu tiên của việc nhớ lại nhưng theo tình hình hiện nay thì cô gái đó sau khi nhớ lại tất cả những gì từng xảy ra trước lúc tai nạn có thể sẽ quên mất giai đoạn cô ấy đã trải qua sau tai nạn.
JiHoon đưa mắt nhìn người ngồi cạnh mình rồi tiếp tục hỏi.
- Vậy tại sao cô ấy lại nhớ lại được?
- Là do cô ấy gặp phải một tác động nào đó, ví dụ như trong quá khứ cô ấy đã từng thích một người chẳng hạn, dù có bị mất trí nhớ thì trong tiềm thức của cô ấy, người đó vẫn luôn tồn tại chỉ là cô ấy không thể nhớ rõ người đó là ai, nếu tiếp xúc nhiều với người đó cô ấy có thể sẽ dần nhớ lại. Hoặc cũng có thể cô ấy đã từng bị ai đó gây tổn thương nặng nề thì sau này chỉ cần nhìn thấy mặt người đó là trí nhớ sẽ bị tác động mạnh. Còn rất nhiều nguyên nhân khác nữa nhưng hai ví dụ trên là điển hình trong trường hợp này.
- Có cách nào để cô ấy không nhớ lại không? - Taehyung im lặng từ đầu đến giờ mới lên tiếng.
- Cũng còn tùy thuộc vào người bệnh có muốn nhớ lại hay không nữa, nếu tác động cô ấy gặp phải là vô tình thì chỉ cần đưa cô ấy tránh xa nó là được nhưng nếu cô ấy thực sự muốn nhớ lại thì chẳng thể nào ngăn cản được.
Vừa xuống đến hầm để xe của bệnh viện, JiHoon đã tiến nhanh lên một bước, chặn đường Taehyung.
- Cậu đã nghe bác sĩ nói rồi đấy, nếu cậu còn tiếp tục ở cạnh Momo cậu sẽ chỉ làm mọi chuyện xấu đi.
- Còn có khả năng cô ấy nhớ lại là do gặp Kim Nayong.
Taehyung lạnh lùng nói, vẫn cố tìm một lí do để không phải dời xa Momo.
- Tôi sẽ không để cô ấy chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa đâu, lần trước tôi đã nhường Momo cho cậu nhưng cậu lại không bảo vệ được cô ấy, lần này tôi quyết không nhường cậu nữa.
JiHoon thẳng thừng tuyên bố, ánh mắt kiên định nhìn Taehyung.
- Năm đó vì cái chết bất ngờ của mẹ tôi đã để vuột mất Mo, lần này nhất định tôi sẽ không buông tay.
Taehyung khẳng định chắc nịch, sau đó đẩy JiHoon đứng sang một bên rồi lên xe lái đi.
Ngồi trong ô tô, câu hỏi cuối cùng trước khi hai người ra về của vị bác sĩ già lại vang lên.
- Nhớ lại là một chuyện tốt, tại sao hai cậu lại không muốn cô gái đó nhớ lại?
- Vì trong quá khứ cô ấy đã từng bị tổn thương tâm lí do chính mẹ ruột của mình gây ra, nếu nhớ lại tôi sợ cô ấy sẽ không chịu nổi.
Cuối cùng thì nó cũng có thể quay lại học ở BigHit, tất cả là nhờ Taehyung giúp. Thời điểm Momo quay lại trường cũng chính là lúc cuộc thi cuối học kì hai bắt đầu. Momo hết sức bận rộn với cái sự nghiệp học hành của mình mặc dù IQ của Momo cũng chả thua kém ai. Thời gian Momo giành cho Taehyung cũng ít hơn hẳn, hai người chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại cho nhau chứ không gặp. Lạ một điều là khi Taehyung không ở bên cạnh thì JiHoon lại bám lấy Momo như oan hồn.
- Anh không ôn thi mà chạy đến đây làm gì? - Momo nhìn JiHoon khó hiểu.
- Trường tôi đã thi xong từ tuần trước rồi, hiện tại tôi rất rảnh rỗi.
JiHoon xoay xoay cái bút không thèm nhìn Momo trả lời.
- Bây giờ Taehyung mới bắt đầu thi.
- Không phải tuần trước cậu ta đi Mỹ sao, bây giờ phải thi bù...mà sao em cứ nhắc đến cậu ta hoài không biết chán à? - JiHoon đột nhiên nổi giận nắm lấy vai Momo.
- Anh ấy là người yêu của tôi tất...
- Thôi bỏ đi! - JiHoon cắt ngang câu nói của Momo. - Tôi có chuyện muốn hỏi em.
- Chuyện gì?
Momo trong lòng cảm thấy vô cùng kì lạ nhưng vẫn tỏ ra như không có gì, chỉ lén nhìn JiHoon bằng ánh mắt dò xét.
- Nếu một ngày nào đó em phải rời xa Taehyung...em thấy thế nào?
- Tất nhiên là rất đau khổ rồi.
Momo có chút ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời, chỉ giữ thắc mắc trong đầu.
- Vậy nếu lúc đó có một người khác cũng thích em thì sao?
- Không ai có thể thay thế được Taehyung cả.
Momo khẳng định chắc nịch sau đó gập sách vở đi vào nhà. Không thể chịu nổi cái con người nói nhiều kia, lại còn toàn hỏi những câu vớ vẩn.
- Dù em không yêu anh thì anh cũng không để em ở bên người sẽ khiến em đau khổ. Thà đau thêm một lần nữa rồi thôi còn hơn là đau cả đời.
JiHoon ánh mắt buồn buồn nhìn theo bóng lưng Momo, cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm.
Kết thúc kì thi học kì Momo có thật nhiều thời gian rảnh rỗi. Từ ngày quán bar đóng cửa, Momo cũng thôi không làm đại tỷ nữa, trở về cuộc sống bình thường như bao cô gái 17 tuổi khác. Chưa bao giờ cuộc sống đối với Momo lại có ý nghĩa đến thế. Kể từ khi có Taehyung bên cạnh, Momo không còn cảm thấy cô đơn nữa vì đã có một trái tim khác cùng chung nhịp đập với Momo.
Một mình đi dạo quanh công viên, Momo nhớ lại những giây phút đã qua bên hắn, trái tim nhỏ bé lại đập dồn dập trong lồng ngực.
Nhưng rồi quang cảnh đẹp đẽ trước mắt bỗng rơi vào bóng tối, cả thân thể gục xuống trong vòng tay của một người mặc đồ đen.
Khi Momo tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một căn phòng lớn, ánh đèn sáng trắng giúp Momo nhận ra mình đang bị trói vào một cây cột lớn, trước mặt có vài người mặc đồ đen và một người phụ nữ đeo kính đen che hết nửa khuôn mặt.
Chẳng hiểu tại sao tim Momo nhảy lên một cái, dự cảm chẳng mấy tốt lành khi gặp người phụ nữ kia. Nhưng là không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt bà ta nên chỉ nhếch môi khinh thường, lạnh lùng nói.
- Lại là bà.
- Bị trói mà khẩu khí vẫn lớn như vậy, để xem lát nữa mày có lớn tiếng được nữa không.
Kim Nayong tháo cặp kính xuống, trừng mắt nhìn Momo, môi nâng lên thành một nụ cười độc ác.
- Người đâu mang roi mây ra đây.
Một cảm giác ghê rợn bỗng xuất hiện trong lòng Momo, người phụ nữ kia rốt cuộc định làm gì.
- Vút!
Chiếc roi mây từ tay Kim Nayong quất thẳng vào người Momo, đau đến mức Momo phải cắn chặt răng mới ngăn được tiếng thét từ cổ họng.
- Đây là vì mày dám đắc tội với con gái tao.
-Vút! - Cái này là do mày dám hỗn xược trước mặt tao.
- Vút! - Cái thứ ba là vì mày bám lấy con rể tao không buông.
Mỗi tiếng roi quất xuống lại kèm theo từng câu nói oán giận từ Kim Nayong.
Momo tuyệt đối không phát ra tiếng kêu nhưng nơi khóe mắt đã đong đầy nước.
- Tao cho mày cơ hội cuối cùng, mày có chịu rời xa Taehyung không?
Kim Nayong giơ cao chiếc roi mây hướng Momo hỏi.
- Không...bao...giờ.
Kim Nayong giường như bị kích động trước câu trả lời của Momo, hai mắt trợn trừng, hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt, liên tục quất chiếc roi trên tay vào người Momo.
- Vút!
- Dù...bà...có...đánh...chết...tôi...tôi cũng...không...rời...xa...Taehyung.
Momo khó nhọc nói, mồ hôi giăng đầy trán, quần áo vì bị đánh mà bị sờn rách.
- Khốn kiếp! Mày lấy tư cách gì mà tranh giành với con gái tao.
- Vút!
Kim Nayong lồng lộn lên hệt một con sư tử, âm điệu cũng ngày càng lớn hơn.
- Mày chỉ là đứa không cha không mẹ, khố rách áo ôm mà dám đứng trước mộ con gái tao chửi sằng chửi bậy. Vút! Vút!
- Nói mày sẽ rời xa Taehyung mau!
- Không! - Vút!
- Nói mau!
- Không! - Vút!
- NÓI!
- Bà...đừng...mong...sẽ...ép...được...tôi.
Sau cùng Momo rơi vào hôn mê, chiếc áo sơ mi trên người nát bươm loang lổ toàn máu là máu. Hơi thở Momo yếu ớt tựa như sắp mất hết sự sống.
Kim Nayong đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Momo, trong người bị lửa nóng thiêu đốt, quăng chiếc roi mây xuống đất bà ta hướng tới một người ở góc phòng nói.
- Còn lại tùy cậu giải quyết lần này coi như đã xả được giận cho đứa con gái đã khuất của ta.
Sau khi Kim Nayong đi khỏi, người ở góc phòng mới tiến tới trước mặt Momo, môi nhếch lên.
- Hai tên ngốc kia muốn ngăn không cho cô nhớ lại còn tôi sẽ giúp cô nhớ lại. Bị chính mẹ ruột của mình tra tấn xem ra trí nhớ của cô sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ. Có trách thì trách mẹ cô năm xưa đã làm ra những chuyện đáng hận để bây giờ chị cô phải chết còn cô thì sống dở chết dở.
- Đưa cô ta thả ở trước cổng nhà Taehyung.
Kết thúc màn độc thoại, người kia quay ra nói với tên đàn em đứng cạnh. Ánh mắt đầy thù hận liếc qua Momo một lần rồi quay người bước ra cửa.
Không gian trong phòng lại trở nên thật tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở yếu ớt của Momo cùng tiếng chuông điện thoại quen thuộc.
Chiếc xe đen bóng dừng lại trước cổng nhà Taehyung, ngay sau đó là Momo trong trạng thái hôn mê bị đẩy từ trên xe xuống, kèm theo một bức thư bị ném xuống bên cạnh.
Đang gọi điện cho Momo thì Taehyung nghe thấy tiếng chuông cửa, vội vàng chạy ra mở thì thấy Momo nằm dưới đất, người dính đầy máu.
- Momo!
Mắt Taehyung như bị một màn xương mỏng bao phủ, cầm bức thư được để lại bên cạnh Momo mở ra đọc.
"Đây là hậu quả của việc con nhỏ này không chịu rời xa cậu. Sau ngày hôm nay có lẽ nó sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện, tôi muốn chờ xem cậu có thể làm gì để ngăn nó không nhớ lại. Hahaha!"
Vò nát bức thư đó trong tay, Taehyung đấm mạnh vào cánh cổng sắt, ánh mắt đau khổ nhìn Momo.
- Xin lỗi, là tôi đã hại em.
Hắn quỳ xuống bên cạnh Momo, từ từ nâng người Momo dậy rồi bế Momo vào nhà.
Lần thứ hai tỉnh dậy Momo thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ . Ngoài cửa sổ trời đã tối từ bao giờ. Cảm giác cả người như bị hàng vạn con kiến cắn, vừa đau vừa dát.
Momo cố ngồi dậy nhưng không được, ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh, cất giọng yếu ớt.
- Mẹ ơi!...Bố ơi!
Cửa phòng bật mở, Taehyung cầm theo một túi nilon bước vào, mỉm cười nhìn nó.
- Em tỉnh rồi à?
Nó có vẻ sợ hãi khi nhìn thấy Taehyung, giọng run run hỏi.
- Anh...anh...là...ai?
Mặt Taehyung thoáng qua một chút ngạc nhiên cùng lo lắng nhưng ngay lập tức mỉm cười trấn an Momo.
- Anh là ân nhân của em, thế nào không nhớ đã xảy ra chuyện gì à?
Momo lắc lắc đầu, có vẻ đã an tâm hơn.
- Để anh giúp em xoa thuốc, ăn chút gì đó rồi ngủ một giấc sáng mai dậy sẽ nhớ thôi.
Taehyung hết sức dịu dàng với Momo để không gây cho Momo cảm giác sợ hãi.
Chắc là Momo chưa hẳn đã nhớ lại nên mới ngơ ngác thế kia, tốt nhất là phải tránh những gì có liên quan tới quá khứ của Momo.
Taehyung kê gối rồi giúp Momo ngồi dậy, nhẹ nhàng băng lại những vết thương bị chảy máu cho Momo. Momo vì đau mà mặt nhăn lại, trông thật giống con nít.
- Anh JiHoon , nhẹ tay một chút!
- Anh JiHoon !
Taehyung nhìn Momo như thể không tin vào những gì mình vừa nghe được, đành liều hỏi một câu.
- Em đã nhớ lại rồi à?
Momo lại lắc đầu, bản thân cũng không hiểu tại sao mình lại thốt ra câu nói đó. Trong đầu Momo hoàn toàn trống rỗng, giống như kiểu vừa bị tẩy não vậy.
Sau khi cho Momo ăn cơm, Taehyung lại đỡ Momo nằm xuống giường, bật một bản nhạc nhẹ giúp Momo nhanh đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Taehyung cả đêm không ngủ ngồi cạnh giường trông Momo, chỉ cần Momo khẽ trau mày hay nói mơ là lại áp môi mình vào môi Momo để ngăn lại. Trong lòng không ngừng cầu mong Momo sẽ bình thường khi tỉnh lại.
- Taehyung!
Âm thanh yếu ớt vang lên đánh thức Taehyung đang chuẩn bị gục đầu xuống giường. Khuôn mặt Taehyung sáng bừng lên khi nhận ra trong mắt Momo đã không còn vẻ ngơ ngác như tối hôm qua nữa. Lập tức ôm chầm lấy Momo.
- Cuối cùng em cũng tỉnh lại.
Momo nhăn mặt lại vì đau nhưng vẫn vòng tay ôm lấy Taehyung, môi hiện lên một nụ cười hạnh phúc.
" Kim Nayong dù có thế nào bà cũng đừng mong giành được Hy Thần".
- Cậu định để Momo chịu khổ vì cậu thế này mãi à? Cậu không cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy những vết thương trên người cô ấy sao?
JiHoon đứng trước mặt Taehyung tức giận hỏi. Ngay khi nghe tin Momo bị thương nặng JiHoon đã vội vàng lái xe tới nhà Taehyung .
JiHoon rất muốn đánh chết người đã gây ra những vết thương này cho Momo nhưng không thể, chỉ còn cách chút giận lên Taehyung.
- Phải nói cho Kim Nayong biết Mo là con gái của bà ta.
Taehyung sau một hồi suy nghĩ, đưa ra ý kiến của mình.
- Không được, tâm lí cô ấy đã bị bà ta làm cho tổn thương rất nhiều, cô ấy có thể sẽ bị điên mất.
Hai người lại cùng nhau rơi vào im lặng, cố gắng suy nghĩ xem làm cách nào là tốt nhất.
Hết chương 27 ❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip