Chương 31
Chớp mắt Xuân Trường đi nước ngoài được hai ngày rồi , một cú điện thoại cũng không gọi về , Nhuệ Giang cảm thấy rất khó chịu. Cuối tuần buổi tối , Nhuệ Giang nằm trên giường, trợn tròn hai mắt nhìn trần nhà, không tài nào chợp mắt được .... Chẳng lẽ hôm đó anh đã nghe hết ? Nhưng nếu đúng như vậy, thì Đại Boss không dễ gì tha cho cô cả, bình thường dù chẳng có việc gì thì cũng kiếm chuyện chọc phá cô.
Hay là anh bận quá ? Bên Mỹ không biết giờ này là mấy giờ, có nên gọi điện thoại qua đó không?
Nhuệ Giang ngồi tính toán giờ giấc, bỗng nhiên di động vang lên.
Nghĩ rằng Đại Boss gọi , Nhuệ Giang chưa mang dép đã chạy ngay đến bên điện thoại, đập vào mắt là dãy số lạ hoắc. Nhuệ Giang có chút mất mát, bấm nút trả lời, bên kia điện thoại truyền đến là giọng nói hưng phấn của mẹ Ngô : " Nhuệ Giang, chúng ta đang ở nhà ga thành phố nè! "
Ngô gia lần này tập thể đến bất ngờ, có tất cả năm người, ba mẹ Nhuệ Giang , ba mẹ Nhuệ Dương và ông nội Ngô. Nhuệ Giang đón họ ở nhà ga , thầm oán trách: " Các người đến sao không gọi điện thoại cho con trước ?"
Mẹ Ngô hớn hở nói: " Muốn con bất ngờ mà ."
Nhuệ Giang không nói gì, đúng thật rất bất ngờ !
" Đúng lúc Nhuệ Dương cũng ở đây, chúng ta cũng muốn đến thăm . Với lại, ông nội con gần đây bị bệnh, ở bệnh viện tỉnh lại không trị được gì, nên đưa ông con đến bệnh viện thành phố xem sao. "
" Ông nội bị làm sao ? " Nhuệ Giang bị dọa nhảy dựng, nghe mẹ Ngô nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, cô mới trả lời, " Mẹ xem tính đưa ông vô bệnh viện nào, bệnh viện lớn rất khó lấy số, con đi xếp hàng lấy số cho."
" Không cần, bạn trai Nhuệ Dương có thể lo liệu, dì con nói sẽ kêu anh ta giúp đỡ."
................. Nhưng Nhuệ Dương căn bản không có ở thành phố .
Nhuệ Giang liếc nhìn mẹ mắt một cái, cuối cùng cái gì cũng không nói, quyết định đi đăng ký trước đã. Nhuệ Giang về nhà không bao lâu thì nhận được điện thoại của Nhuệ Dương , cô ấy không có ở thành phố , mà là đi Kiên Giang , muốn Nhuệ Giang giúp cô che giấu bí mật.
Đang gọi điện thoại bỗng Nhuệ Dương ở đâu xuất hiện, cùng dì nói vài câu, sau đó sốt ruột kéo Nhuệ Giang qua một bên, " Nhuệ Giang, em có nói chị tới Kiên Giang không ?"
" Không."
Nhuệ Giang nhìn Nhuệ Dương rồi hỏi: " Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chị nói em biết đi."
Nhuệ Dương hé miệng: " Chị và anh ta chia tay lúc đầu năm mới."
Nhuệ Giang lắp bắp kinh hãi: "Sao lại vậy?"
Nhuệ Dương bình thường không có ai để nói chuyện, gặp ngay Nhuệ Giang hỏi, thái độ khác thường nói rất nhiều, " Chị chán ghét mẹ cứ nịnh bợ anh ta, yêu cầu chị lấy lòng, không cho phép chị chọc anh ta giận . Nhuệ Giang, chị thật chịu không nổi."
".......Vậy chị định thế nào?"
" Chị đã dọn ra ngoài sống, cả đời này chị chưa từng sống vì mình. Dù sao công việc đó chị cũng không làm nổi nữa, may mắn chị trên mạng tìm được công việc ở Kiên Giang ."
Nhuệ Giang lo lắng: "Nhưng khẳng định không thể giấu chuyện này mãi được, mẹ chị nhất định sẽ gọi cho anh ta..... "
" Lúc anh ta đến thành phố , anh ta đổi số điện thoại rồi. " Nhuệ Dương cắn môi, " Chị biết không giấu mãi được , nhưng giấu được bao nhiêu hay bấy nhiếu."
Người chị luôn luôn nhẫn nhịn giờ đây đã hạ quyết tâm , Nhuệ Giang đương nhiên chỉ có thể ủng hộ, gật gật đầu, quyết tâm giúp chị giấu việc này.
Nhưng tục ngữ có câu "biết nữ chi bằng mẫu", trên thế giới này không ai hiểu con bằng mẹ, qua ngày hôm sau , chuyện này đã bị dì phát hiện .
Dì rất tức giận, trên đường cái lớn tiếng nặng nhẹ Nhuệ Dương, cái gì mà nuôi chị ấy lớn như bây giờ, cả đời mệnh khổ, cuối cùng lớn tiếng quát mắng ba Nhuệ Dương, mắng ông không có tiền đồ, làm dì cả đời chưa có một ngày tốt đẹp.
Mọi người trên đường đều dừng lại xem, ba mẹ Nhuệ Giang chạy lại can ngăn, nhưng làm sao cản được cơn thịnh nộ của dì, cuối cùng vẫn là ông nội lên tiếng: "Có việc trở về nói, đừng náo loạn!"
Cơn giận của dì lại cứ muốn trào ra, thấy ông nội vẻ mặt đỏ bừng, thần thái khác lạ, ngay sau đó "Phanh" một tiếng ngã xuống.
Cả nhà bị ông làm cho hoảng sợ, chẳng còn tâm trí mà cãi nhau, nhanh chóng đưa ông đến bệnh viện, nhưng lại không khám được. Y tá trực phòng cấp cứu buông điện thoại, lắc lắc đầu: "Hiện tại phòng cấp cứu quá tải rồi, giờ chỉ có thể truyền nước thôi."
Bệnh viện không còn giường bệnh, người đó cũng chẳng còn cách nào, thấy mọi người trong nhà đều hoảng loạn, an ủi: "Người bên kia cũng bị như thế, nhưng bệnh tình cũng chẳng có gì trầm trọng cả. Cứ truyền nước trước xem thế nào đã."
Ông nội Ngô đã tỉnh lại, nhưng vẫn còn mơ hồ, ý thức chưa tỉnh táo, lúc trên đường đến bệnh viện, cả nhà Nhuệ Giang thấy người ông nóng lên, phần eo có khối u sung đỏ, bộ phận địa phương thậm chí biến thành màu đen. Bệnh của ông do tích tụ lâu ngày, sợ cả nhà lo lắng nên không cho ai biết cả. Cuối cùng lại gặp dì gây chuyện, mới làm cho ông giận quá phát bệnh.
Bác sĩ nói ông không sao cả thì họ cũng chỉ biết như thế, bây giờ đã là buổi chiều, ông nội Ngô vừa mới đi kiểm tra, ông đứng còn không nổi thì làm sao mà chuyển viện được. Huống chi chắc gì bệnh viện khác sẽ tốt hơn chứ?
Nhuệ Giang nghe người ta nói khám bệnh ở thành phố lớn rất khó khăn, giờ chính mình gặp phải chuyện này cô mới biết được "khó khăn" mà họ nói là như thế nào.
Nhưng bác sĩ phòng cấp cứu cũng rất thiện tâm, đến thăm bệnh vài lần, hết ca trực còn dặn dò gia đình cô. Buổi tối rốt cuộc cũng có giường bệnh, ông an ổn ngủ, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Qua ngày hôm sau ông lại đi kiểm tra lần nữa, bệnh tình vẫn như cũ, bác sĩ đảm bảo ông sẽ hết bệnh. Ngày mai là ngày thứ hai, mẹ Ngô bảo Nhuệ Giang cứ đi làm, cô tuy rằng lo lắng nhưng trong nhà nhiều người vậy, cũng không cần tới cô. Cô gật gật đầu, quyết định ngày mai sẽ đi làm.
Nhưng ai ngờ ngày thứ 2 khi cô đang trên đường đi làm, Nhuệ Giang nhận được điện thoại của mẹ Ngô giọng khẩn trương nói: " Nhuệ Giang con tới đây mau, bác sĩ phòng cấp cứu không cho chúng ta ở lại."
Phòng cấp cứu hàng ngày có bác sĩ khác nhau trực ca. Hôm nay tới phiên ca trực của bác sĩ khác, buổi sáng ba Ngô dẫn ông đi kiểm tra, mọi thứ đều tốt cả, không lâu sau đó, vị bác sĩ trực ca sáng nay lấy lại giường bệnh, không cho ông nằm, còn kêu ông ngồi ngoài hành lang.
Ông nội bệnh tình chưa thuyên giảm, phần eo vẫn sung đỏ, làm sao mà ngồi ngoài hành lang được, cả gia đình đi theo năn nỉ vị bác sị đó, nhưng hắn ta chẳng thèm đoái hoài, còn nói phòng cấp cứu không phải để qua đêm, hôm qua cả nhà ở lại phòng cấp cứu là không đúng quy định.
Mẹ Ngô vừa tức vừa khóc, nước mắt đầm đìa nói với "Tưởng là mọi chuyện đều ổn, không biết y tá nói với bác sỹ kia cái gì mà thành ra thế này."
Trong phòng cấp cứu có vài người đàn ông trung niên, Nhuệ Giang cũng là hôm qua mới biết những người lúc nãy chính là y tá, ngày hôm qua có hắn ta ở đây mà Ngô gia lại không đút lót gì cho hắn, không ngờ hôm nay lại kiếm cớ trả thù.
Dì kích động nói: "Chúng ta sẽ không đi, coi hắn làm sao đuổi chúng ta!"
Nhuệ Giang chậm rãi ngồi xuống bên cạnh mẹ Ngô, trong đầu hoang mang vô lực.
Cô biết thế giới này chỉ coi trọng thế lực, đó đến giờ cô sống rất an nhàn, chưa từng gặp qua trường hợp kỳ thị trắng trợn như vậy, chuyện này lại phát sinh đối với gia đình cô, cô vô cùng hoang mang, bọn họ đúng thật là vô lại!
Cô hận mình trước kia vì sao mình lại ngây thơ quá, vì sao lại sống vô ưu vô lự (không buồn không lo) ?
Mọi thứ đột nhiên rơi vào tuyệt vọng. Cô vốn nghĩ ông nội sẽ mau lành bệnh, ngày đầu tiên nằm viện, nghe bác sĩ nói ông sẽ không sao, cô rất tin tưởng. Nhưng giờ thì cô không dám chắc điều gì nữa. Làm sao bây giờ? Phải làm gì bây giờ? Hôm nay lúc bác sĩ xuống ca, bảo bọn họ nên lo lót, nhưng chắc gì ngày mai đám người đó sẽ không lấy lại giường bệnh chứ!
Nhìn mọi người trong nhà đều lo sợ, Nhuệ Giang nắm chặt di động, rốt cuộc bấm số gọi đi.
Điện thoại vang được vài giây liền có người bắt máy, theo đó là giọng nói quen thuộc.
"Xuân Trường ....."
Chỉ kêu tên anh thôi mà Nhuệ Giang lập tức bật khóc, lòng nghẹn ngào không nói được gì, đến cả thở cũng khó khăn.
"Ngô Mai Nhuệ Giang." Xuân Trường kêu cả tên họ cô ra chỉ khi anh tức giận, nếu là bình thường chắc Nhuệ Giang đã cả kinh, nhưng hiện tại nghe anh gọi mình, cô lại giống như được an ủi.
"Em......"
Lại nghẹn ngào.....
Điện thoại bên kia yên lặng một lúc.
"Nhuệ Giang, em đang ở đâu?
"Em đang ở bệnh viện."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip