Chương 9
Từ lúc trở thành nhân viên chính thức, Nhuệ Giang có chút vội vã, hôm nào cũng giơ tay đếm ngày đợi boss lớn trở về. Biểu hiện cụ thể như : hàng ngày đi làm, trước khi bước vào tòa nhà LXT đều nhìn lên tầng 22 với ánh mắt tràn đầy ý chí chiến đấu, khi tan ca lại dùng ánh mắt "chí lớn chưa thành" nhìn lên lần nữa, cuối cùng mới bịn rịn ra về.
Thế là cả toà nhà LXT đều biết, trong những ngày CEO đi vắng, Nhuệ Giang thường nhìn văn phòng chủ tịch hết sức bịn rịn, rõ ràng đã tương tư thành họa*.
Trưa nay Nhuệ Giang ăn xong cơm rồi nằm bò lên bàn làm việc ngủ. Ngủ được một lúc thì điện thoại reo, Nhuệ Giang uể oải nghe máy, tiếng Wendy vọng đến:
"Nhuệ Giang , rảnh không, lên đây chút đi."
Lên ư?!
Nhuệ Giang ngồi thẳng dậy, lẽ nào boss lớn về rồi?
Nghiêm trang nói "Được", cúp máy, Nhuệ Giang hít sâu —— trấn tĩnh, trấn tĩnh! Nhuệ Giang! Phải tin tưởng nữ thần thắng lợi luôn luôn đứng bên phe chính nghĩa! Tuyệt đối không thể vì boss lớn khá đẹp trai, khá giàu có mà trở giáo! (quay súng lại bắn vào quân mình)
Nhuệ Giang trong chớp mắt chuyển từ trạng thái ngủ sang trạng thái chiến đấu, ý chí chiến đấu bùng cháy hừng hực đốt tới tận tầng 22.
Wendy thấy cô đến, vẫy tay gọi: "Nhuệ Giang qua đây."
Nhuệ Giang xua tay, biểu thị chút hãy nói, bước chân kiên định đi đến trước cửa phòng chủ tịch đại nhân, nghiêm túc gõ cửa, vừa gõ vừa đọc thầm lời thoại.
Lúc này tuyệt đối không thể tám chuyện với Wendy , chỉ cần tám chuyện là ý chí chiến đấu tan rã mất——Đây là chân lý trình bày rõ trong vô số tiểu thuyết kiếm hiệp.
Gõ à gõ ......Gõ à gõ ......Gõ à gõ ...Thay tần suất tiếp tục gõ......
Không ai trả lời cô.
Nhuệ Giang ngu ngốc, quay đầu lại.
Wendy và vài thư ký đã sớm che miệng cười gần chết, Wendy vừa cười vừa thở hổn hển nói: "Nhuệ Giang , chủ tịch vẫn chưa về đâu."
"... Vậy gọi tôi lên đây làm gì..."
"Không phải chủ tịch thì không thể gọi cô à? Tuần trước tôi về nhà một chuyến, mang cho cô ít đặc sản ở quê này."
Nhuệ Giang nén cười đưa cái túi cho cô.
" Cảm ơn, cảm ơn."
Trước ánh mắt nén cười của mọi người, Nhuệ Giang đổ mồ hôi, mang theo túi đặc sản ỉu xìu đi xuống dưới.
Hiệp thứ nhất, Nhuệ Giang hoàn toàn thất bại —— đến vạt áo của boss lớn cũng chưa sờ tới được.
Wendy cả chiều nay tinh thần rất tốt, đúng lúc có việc công phải gọi điện xin chỉ thị của Xuân Trường , trình bày xong việc công, Wendy nói không suy nghĩ: "Chủ tịch, Nhuệ Giang rất nhớ ngài đấy."
Nói xong trong lòng liền hồi hộp, cảm giác mình đã quá liều lĩnh. Xuân Trường không phải loại cấp trên bình dị dễ gần, đồng thời cũng không dễ tiếp xúc, cấp dưới đối với anh ta từ trước đến nay đều rất cung kính, ngoài công việc ra không dám nói năng khinh xuất, nhưng hôm nay bị Nhuệ Giang náo loạn một chút, tâm lý Wendy rất thoải mái, không biết sao lại có thể nói ra.
Xuân Trường rõ ràng không ngờ cô có thể nói điều đó, lát sau mới nói tùy tiện: "Hả?"
Trong bụng Wendy đoán ý chữ "Hả" của ông chủ, cho rằng hẳn là rất có hứng thú, khiến cô tiếp tục nói ra ý mình, thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kể hết nguyên văn đầu đuôi câu chuyện hôm nay của Nhuệ Giang
Thế là lúc tối, khi Nhuệ Giang đang ngồi chồm hỗm chơi game trước tivi, thì nhận được một cuộc gọi kỳ lạ.
"Hai giờ sau tôi bay, trưa mai về tới nơi."
Sau đó không đợi Nhuệ Giang trả lời, đối phương liền bình tĩnh ngắt máy.
Cầm điện thoại mãi một lúc lâu, Nhuệ Giang mới biết vừa nãy là giọng của boss lớn.
Quá hung hăng, thật là quá hung hăng! Nhuệ Giang tức giận quăng điện thoại lên giường —— Chủ tịch rõ ràng còn chưa về đã đơn phương tuyên chiến.
Hơn nữa còn đánh điện đường dài quốc tế!!!
Tiền ơi tiền...... Nhuệ Giang thương xót cho cái phí điện thoại một lúc, quay đầu nhìn máy vi tính, suýt chút hộc máu....
Rõ ràng vừa rồi boss bị đánh chỉ còn một vạch máu, vậy mà bây giờ nằm trong vũng máu lại là cô, quái vật boss dương oai diễu võ đi đi lại lại bên cạnh thi thể cô.
Quả nhiên các boss đều là người một nhà, rõ ràng là dương đông kích tây, điệu hộ ly sơn!
Nợ cũ lại cộng thêm thù mới!
Ngày mai về đây đi!!! Nhuệ Giang đỏ mắt nhìn máy tính, nắm tay ing.
Ngày thứ hai Nhuệ Giang vừa đi làm thì nhận được mật báo của Wendy, máy bay của chủ tịch đại nhân 12 giờ đến thành phố , khoảng 1 giờ nữa về tới tập đoàn. Thế là Nhuệ Giang không đợi Xuân Trường gọi, ăn cơm xong liền chạy lên tầng 22 với ý chí chiến đấu dào dạt, chờ boss trên tầng 22.
Đợi này, đợi này, Nhuệ Giang đã ngủ gục ở chỗ của Wendy
12 giờ 15 phút, Xuân Trường mang theo Iris và trợ lý Vũ xuất hiện ở tầng 22, các thư ký đều đứng cả lên nghênh đón, Wendy đẩy đẩy Nhuệ Giang, không chút phản ứng, lại đẩy tiếp, Nhuệ Giang nửa tỉnh nửa mơ ngẩng đầu lên.
Mọi thứ trước mắt đều mơ hồ, chỉ có vài hình dáng mờ nhạt, sau một lúc, rõ nét dần, rõ nét, Nhuệ Giang nhìn vào một đôi mắt.
Căn cứ vào công lực Nhuệ Giang hoàn toàn không nhìn ra suy nghĩ đằng sau đôi mắt kia, chủ nhân của đôi mắt nhìn cô, giương mày kinh ngạc, trong mắt lấp lánh ánh cười, vẻ mặt như thể mọi chuyện trong nằm trong dự đoán và cả ngoài dự đoán.
Wendy nói: "Chủ tịch, cô Ngô ăn cơm xong lên liền đấy ạ."
Xuân Trường ừ một tiếng, cất bước vào văn phòng CEO: "Vào đi."
Nhuệ Giang vẫn ngốc nghếch ngồi ở chỗ của Wendy
Iris nhắc: "Cô Ngô, chủ tịch đang kêu cô vào kìa."
À! Chủ tịch! boss!
Nhuệ Giang đã hoàn toàn tỉnh táo!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip